Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 33: Huyết tinh đoạt đích

Một tiếng "Tiểu tử thúi" làm Tĩnh Nhi cũng ngẩn ra.

Nàng ngơ ngác đứng đó, bỗng nhiên hoàn hồn. Nàng đột nhiên nhớ lại hai năm trước, hắn đứng trước mặt nàng khóc lóc kêu: "Tiểu tử thúi, ngươi đừng vứt ta ở đây. Ta không có tiền, cái gì cũng không mang theo hết.

Khóe môi nàng bất giác cử động, tình cảnh hiện tại quả thật rất giống. Khi đó nàng quá vội vàng nên bỏ lại người hầu đi theo, sau đó chỉ còn lại mình hắn và nàng.

Tĩnh Nhi duỗi tay đỡ hắn, than nhẹ: "Nếu đã đắc tội với người khác, tại sao lại không phòng bị?"

Hoàn Nhan Vũ mơ màng trả lời: "Ta còn tưởng rằng ngươi muốn gϊếŧ ta." Hắn rõ ràng biết không phải nhưng vẫn cố ý nói thế.

Tĩnh Nhi biết sắc, quả thật nàng chán ghét hắn, thật sự không đồng ý việc hắn cương quyết gả công chúa Đông Việt cho nàng. Nhưng nàng tàn nhẫn tới mức ra tay gϊếŧ hắn hay sao? Chẳng lẽ trong mắt của hắn, nàng là người âm hiểm như vậy?

Mất máu quá nhiều, hơi thở của Hoàn Nhan Vũ dần dần yếu đi. Tĩnh Nhi không rảnh so đo, cẩn thận đỡ hắn đứng lên, khẽ gọi: "Cố gắng một chút, chúng ta về thành."

Hắn thấp giọng đáp: "Tiểu tử thúi, ta không thấy rõ đường phía trước."

Tĩnh Nhi nhịn không được mà cười: "Yên tâm, ta cũng không thấy đường."

Trời tối như vậy ai có thể thấy chứ?

Hắn cũng cười, gối đầu lên vai Tĩnh Nhi, nhíu mày: "Sao hai năm rồi ngươi chẳng lớn hơn chút nào vậy?" Trong số nữ tử, Tĩnh Nhi đã được tính là cao gầy, nhưng trong mắt của Hoàn Nhan Vũ, nàng vẫn nhỏ nhỏ xinh xinh.

Nghe hắn nói thế, cả mặt Tĩnh Nhi đỏ lên, cái gì là không lớn lên chứ? Nàng không phải nam nhân.

"Câm miệng!"

Cũng không biết vì sao, lúc này đơn độc ở cùng Hoàn Nhan Vũ, Tĩnh Nhi đột nhiên cảm thấy trái tim mình thật kỳ lạ. Hai năm trước, lúc bọn họ ở cạnh nhau, nàng chưa từng có cảm giác như vậy. Tĩnh Nhi hít một hơi thật sâu để bản thân thả lỏng.

Đi thêm một đoạn, Tĩnh Nhi đột nhiên cảm thấy vòng eo mình âm ấp, bước chân người bên cạnh cũng dần kiệt sức. Nàng cảm thấy không ổn, vội nói: "Kiên trì thêm một chút!" Đợi bọn họ rời khỏi chỗ này, nàng có thể nhanh chóng tìm ngựa.

Hoàn Nhan Vũ mơ hồ đáp lại, hắn không biết chính mình vì sao có thể kiên trì lâu như vậy, rõ ràng một chút sức lực cũng không có, hắn lại không hề nghĩ nằm yên bất động ở đây.

Mỗi lần nghe Tĩnh Nhi gọi mình, hắn lại không muốn để nàng thất vọng.

Dưới này rất tối, hai người dựa vào nhau, cũng không biết đi ra thế nào. Quần áo trên người đã có mấy mảnh bị rách, nhìn vào vô cùng chật vật. Tĩnh Nhi để hắn dựa vào thân cây, còn nàng vội chạy về Thập Lí Đình.

Hoàn Nhan Vũ ở sau yếu ớt kêu "Tiểu tử thúi", nhìn bóng lưng của nàng, hắn vốn muốn nói "Cẩn thận". Nhưng ngay sau đó hắn lại khẽ cười, công phu của nàng tốt như vậy, nhất định sẽ không sao.

Bên trên đã sáng hơn nhiều, từ xa, Tĩnh Nhi đã thấy con ngựa cúi đầu bên đường ăn cỏ. Trong lòng không khỏi vui sướиɠ, nàng xông lên mới phát hiện đây không phải ngựa của nàng, chỉ là giờ phút này không tiện bắt bẻ nhiều như vậy, nàng lập tức cưỡi lên.

Tĩnh Nhi dùng sức của chín con trâu hai con hổ mới kéo được Hoàn Nhan Vũ lên ngựa, hắn ôm lấy người nàng, dựa vào lưng nàng cười cười: "Tiểu tử thúi, eo của ngươi vẫn nhỏ như vậy, thật giống của mấy cô nương."

Những lời này chỉ đơn thuần trả thù nàng vì năm xưa gọi hắn là "Nhan cô nương", nhưng nghe vào tai Tĩnh Nhi là có một phong vị khác. Nàng nghiến răng kêu: "Nói bậy nữa ta sẽ đá ngươi xuống đất!"

Quả thật hắn lập tức câm miệng.

Tĩnh Nhi không cho ngựa chạy nhanh vì sợ người phía sau không chịu nổi. Hắn lại không nói lời nào càng khiến lòng nàng lo lắng, cách một lúc đều bất giác gọi tên hắn.

Hoàn Nhan Vũ đã không còn kiên nhẫn nữa, miễn cưỡng đáp lời: "Muốn ta câm miệng mà kêu ta suốt làm gì? Sợ ta chết hả?"

Hắn và nàng không phải đều nên hi vọng đối phương chết sao? Nhưng vì sao nghe giọng nói mềm yếu của nàng, hắn lại nôn nóng hỏi như vậy? Vì sao hắn bị thương, nàng lại dồn hết tâm tư cứu hắn chứ?

Tĩnh Nhi bị hắn làm cho sửng sốt, tức giận quát: "Sợ ngươi chết ở Tây Lương sẽ gây phiền phức cho ta."

Hắn khẽ cười một tiếng rồi dựa vào lưng nàng.

Đột nhiên trong đầu hắn có một suy nghĩ, nếu thật sự phải chết như vậy, hắn không sợ.

Nghĩ như thế, khóe môi lại cong lên một nụ cười thật đẹp.

Con ngựa chạy tới cửa thành, Tĩnh Nhi lớn tiếng kêu thị vệ mở cửa. Thị vệ thủ thành nhìn xuống dưới, cau mày: "Muốn vào thành thì đợi tới sáng mai đi!"

"To gan! Thấy trẫm còn dám hỗn láo."

Thị vệ kia không hề sợ nàng, còn cười trào phúng: "Ngươi mà là Hoàng đế thì lão tử là Thái Thượng Hoàng đấy! Mau cút đi!"

"Ngươi..."

Tĩnh Nhi còn định mắng tiếp thì nghe Hoàn Nhan Vũ nhẹ giọng: "Còn không nhìn lại bộ dáng hiện tại của ngươi đi, có điểm nào là giống Hoàng đế?" Hắn vẫn nhắm mắt, không cần nhìn hắn cũng biết tình hình của nàng lúc này, từ trong rừng tối đen như mực tìm đường ra ngoài, thật không biết bọn họ hiện giờ trong mắt người ngoài ra sao.

Tĩnh Nhi xấu hổ, lệnh bài của nàng đã nằm trong tay của Tôn Toàn. Nghĩ tới đây, nàng vội quay đầu hỏi: "Lệnh bài của ngươi đâu?" Hắn có thể tự mình ra ngoài, trên người tất nhiên mang theo lệnh bài.

Nàng cũng không đợi hắn đáp, lập tức xoay người đưa tay vào l*иg ngực hắn. Hắn cười cười, chọc: "Ta chỉ mới sờ ngươi một chút, nhanh như vậy ngươi đã muốn sờ lại ta sao?"

Tĩnh Nhi kinh ngạc ngước mắt: "Lệnh bài ngươi đâu?"

Một câu hỏi cũng khiến Hoàn Nhan Vũ ngẩn ra. Hắn giơ tay sờ sờ, kinh ngạc nói: "Rớt mất rồi sao?"

Nếu là rớt, chắc chắn là vào thời điểm lăn xuống vực. Tĩnh Nhi nói không ra lời, xoay đầu ngựa trở về. Chạy về hướng vừa rồi, người phía sau trong lúc nhất thời không ôm lấy nàng, trực tiếp ngã xuống ngựa.

Tĩnh Nhi kinh hãi, vội nhảy xuống ngựa xem.

Hơi thở của hắn đã rất yêu, khuôn mặt cũng đã vô cùng tái nhợt.

"Hoàn Nhan Vũ!"

Tĩnh Nhi hoảng loạn lắc người hắn, chỉ nghe hắn thều thào: "Đừng..."

"Cái gì?"

Hắn bắt lấy tay nàng, vật vã lắc đầu: "Tiểu tử thúi, đừng đi." Nếu tối nay là kiếp số của hắn, hắn không muốn lẻ loi một mình rời đi.

Tĩnh Nhi chấn động, bật thốt lên gọi hắn: "Hoàn Nhan Vũ! Hoàn Nhan Vũ... Nè..."

Đáng chết, hắn lại ngất rồi!

Ánh mắt theo bản năng nhìn xuống, giờ phút này nàng mới nhìn rõ cả nửa người hắn tựa hồ đều là máu. Nàng thậm chí còn không rõ vì cái gì mà hắn có thể chống đỡ tỉnh táo cả đoạn đường như vậy.

Vào thành không được, tiếp tục về rừng cũng không xong, hiện tại nàng cũng không biết đám người Tôn Toàn đang ở nơi nào.

Cuối cùng, Tĩnh Nhi chỉ đành miễn cưỡng đi tìm một nhà dân ngoài thành.

Hoàn Nhan Vũ đã hoàn toàn mất đi tri giác, mặc cho nàng lật tới lật lui thế nào, hắn cũng không chút nhíu mày.

Tìm được một nhà dân, nông phụ kia vừa nhìn đã thấy cả người Hoàn Nhan Vũ toàn máu thì không khỏi sợ hãi, chỉ tiếc đàn ông trong nhà bọn họ tối nay không ở nhà, nếu không bà nhất định lập tức la lớn. Tĩnh Nhi vội tháo miếng ngọc bội trên eo đưa cho bà, thấp giọng: "Bọn ta không phải người xấu, chỉ là vừa rồi gặp thổ phỉ nên mới thành ra như vậy. Phiền bà cho bọn ta mượn một nơi để nghỉ ngơi."

Nông phụ do dự một hồi mới run run nhân ngọc bội trong tay Tĩnh Nhĩ. Ngọc bội mắc tiền cho dù là người không biết hàng liếc mắt một cái cũng nhận ra giá trị của nó.

"Có thuốc không?" Tĩnh Nhi hỏi.

Đỡ Hoàn Nhan Vũ vào phòng, nông phụ đưa cho Tĩnh Nhi một cái lọ, bà vẫn không dám tới gần, chỉ nói: "Không phải thuốc gì tốt nhưng vẫn dùng được."

Tĩnh Nhi nói một tiếng "Cảm ơn", cũng không bắt bẻ gì cả. Nàng lại mượn nông phụ một bình rượu, còn phiền bà mang một chậu nước tới. Tĩnh Nhi tiến lên cởϊ qυầи áo đã bẩn trên người Hoàn Nhan Vũ. Cẩn thận dùng nước lau sạch miệng vết thương, Tĩnh Nhi không khỏi nhíu mày, Hoàn Nhan Vũ rốt cuộc vì sao mà không né trách, mặc cho đối phương đâm mình một nhát cơ chứ?

Ánh mắt Tĩnh Nhi bất giác đưa lên trên, nhìn khuôn mặt tái nhợt vì mất máu của hắn, chẳng lẽ hắn cho rằng mình sẽ không chết hay sao?

Chuyện thoát khỏi tuyết lở năm đó cũng hoàn toàn là vì mạng hắn lớn!

Đáy lòng thầm nghĩ, lại có chút phẫn nộ. Thuốc kia đúng thật như nông phụ nói, một chút cũng không tốt gì, Tĩnh Nhi liền dứt khoát đổ hết thuốc lên.

Máu đã ngừng chảy nhưng mạch của hắn vẫn còn rất yếu.

Không có quần áo thay, nàng chỉ đành mặc lại quần áo cũ cho hắn. Lúc cúi người, nàng vô tình lướt qua vết sẹo trên vai của hắn. Tĩnh Nhi ngẩn ra, lòng bàn tay bất giác chạm vào vết sẹo kia, hai năm đã qua, nó đã nhạt đi nhiều nhưng vẫn còn vô cùng rõ ràng.

Có lẽ cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo của Tĩnh Nhi, Hoàn Nhan Vũ nhíu mày. Tĩnh Nhi liền gọi hắn: "Hoàn Nhan Vũ..."

Hắn quả nhiên nghe nàng gọi, ngón tay khẽ động, thanh âm khàn khàn từ cổ họng truyền ra: "Ta khát."

Mất nhiều máu như vậy, đương nhiên sẽ thấy khát.

Tĩnh Nhi vội ra ngoài mang nước tới, đút hắn uống. Hắn lại đột nhiên cười: "Tiểu tử thúi, ngươi nói xem có ai xui xẻo như ta không? Người sắp chết rồi mà không có giường êm, mỹ nữ bầu bạn."

Tĩnh Nhi tức giận gác chén nước xuống, thấp giọng: "Chỉ là bị thương ngoài da, không chết được."

Hắn vẫn cười: "Ta sợ ngươi cứu ta, ngày sau sẽ hối hận." Cố gắng mở to hai mắt nhìn người trước mặt, hắn tiếp tục, "Nếu ta không chết, chuyện liên hôn với Đông Việt..."

"Ngươi..." Tĩnh Nhi kinh ngạc nhìn hắn, nàng thật không ngờ đã lúc này rồi hắn còn nhớ tới chuyện liên hôn.

Hắn thở hổn hển, cười cười: "Cưới Thanh Nhã rồi, ngươi muốn đưa muội ấy vào lãnh cung cũng được, ba trăm dặm ranh giới kia... Ta vẫn sẽ trả cho ngươi."

Tĩnh Nhi khϊếp sợ nhìn hắn: "Vì sao?" Không phải hắn nhìn trúng hậu vị Tây Lương sao? Tại sao hắn lại nói biếm công chúa hòa thân vào lãnh cung cũng được?"

Hắn không muốn nói thêm, cơ thể hình như đang rất mệt mỏi. Tĩnh Nhi muốn khuyên hắn nghỉ ngơi, nhưng không hiểu sao lời vừa tới bên môi đã thay đổi: "Không phải ngươi rất yêu quý Thanh Nhã công chúa sao?" Nếu không, vì sao Đông Việt nội loạn, Thanh Nhã công chúa là người duy nhất không bị tổn thương?

Hắn khẽ nâng mắt nhìn nàng: "Giữ muội ấy lại là vì vẻ đẹp của muội ấy, ta tưởng ngươi sẽ thích." Hắn lại cười tự giễu, hỏi, "Mạnh Ninh có gì tốt, bề ngoài không xinh bằng Thanh Nhã, sao ngươi lại thích nàng ấy?"

Câu hỏi phía sau Tĩnh Nhi không đi so đo, nàng lắc đầu: "Ngươi không phải người như vậy." Nàng và hắn chẳng qua là bào nước tương phùng nhưng hắn đã có thể hy sinh tính mạng mà cứu nàng. Huống chi người đó là muội muội của hắn, hắn sao có thể vì vẻ đẹp của Thanh Nhã công chúa mà giữ lại tính mạng của nàng ấy?

Hoàn Nhan Vũ giật mình, sau đó khẽ cười. Nhìn ánh mắt Tĩnh Nhi tối lại, hắn hỏi nàng: "Ngươi biết ta ngồi lên ngôi vị hoàng đế Đông Việt thế nào không?"

Tĩnh Nhi bị hắn nhìn tới cả kinh. Người trên giường đột nhiên ngồi dậy, bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay nàng, lạnh giọng: "Ta gϊếŧ tất cả những người cản trở ta bước lên ngôi hoàng đế."

Cánh tay bị hắn nắm đột nhiên run lên, Tĩnh Nhi không tin mà nhìn Hoàn Nhan Vũ. Hoàn Nhan Vũ như vậy với nàng mà nói vô cùng xa lạ, hắn không phải là người hay vui đùa gọi nàng là "Tiểu tử thúi". Phụ hoàng chỉ có mình nàng là con, những chuyện huyết tinh đoạt đích cả đời này nàng không cần trả qua. Những chuyện tương tự nàng đã nghe qua sử sách nhưng không thể so với giờ khắc này Hoàn Nhan Vũ giáp mặt nói.

Tuy chưa từng trải qua, nhưng lúc này, Tĩnh Nhi có thể ngửi được mùi máu tanh nhuộm cả bầu không khí. Chỉ cần nghĩ, nàng đã cảm thấy buồn nôn.

"Vì sao?" Nàng không trốn tránh, chỉ si ngốc hỏi.

Hoàn Nhan Vũ nhìn nàng, mí mắt khẽ rũ xuống, nhỏ giọng: "Tiểu tử thúi, ngươi thật thiên chân."

Hắn nói nàng thiên chân, nhưng trong lời nói rõ ràng mang theo ghen ghét.

Bắt đầu từ khi nào, hắn cũng hi vọng mình có thể thiên chân giống nàng, không có âm mưu, không có tính kế, không có ám chiến. Nhưng giữa người với người rốt cuộc vẫn không thể giống nhau.

Một câu "Thiên chân" của hắn khiến Tĩnh Nhi nói không ra lời. Hắn khép hai mắt, cả người vô lực nằm xuống, nhàn nhạt nói chuyện: "Ta nợ ngươi một mạng, cho nên ta hứa với ngươi, chỉ cần ta còn sống sẽ không xâm phạm Tây Lương.

Hoàng đế Đông Việt đã nhận lời, điều đó có nghĩa hai nước sẽ không còn chiến tranh. Tĩnh Nhi nghe xong liền cao hứng, không biết vì sao, nàng lại bật thốt lên nói: "Ngươi không nợ ta." Nếu tính lại thì hai năm trước nàng nợ hắn một mạng, lúc này chẳng qua là nàng trả lại cho hắn mà thôi.

Hoàn Nhan Vũ nhếch môi, lặp lại: "Ta nợ ngươi một mạng."

Hắn cố chấp nói, dường như là đang nói cho chính hắn nghe. Có lẽ bởi vì ở Đông Việt hắn chưa từng cảm nhận được sự tin tưởng, nhưng ở Tây Lương này hắn lại tìm được, từ người trước mặt.

"Hoàn Nhan Vũ..."

"Mạnh Ninh... Ta để cho ngươi."

Coi như là hắn đến không Tây Lương một chuyến, đồ của nàng hắn sẽ không cướp đi.