*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Bùi Kiêu dần trở nên tái xanh, bởi vì tuy vừa rồi hắn đắm chìm trong suy nghĩ làm thế nào để sử dụng lực lượng lôi điện nhưng hắn có thể khẳng định chắc chắn rằng bản thân mình vẫn không hề lơ là cảnh giác. Trong bốn tháng sinh tồn ở Địa Ngục, hắn đã hình thành được thói quen luôn chú ý tới mọi động tĩnh xung quanh. Huống hồ sau khi người chết biến thành linh hồn thì linh giác không còn bị cơ thể trói buộc nữa nên giác quan thứ sáu sẽ càng ngày càng mạnh hơn. Nên không thể nào có chuyện hắn lâm vào cảnh bị bao vây mà không hay không biết chút nào như vậy.
Ngay khi Bùi Kiêu đang lo lắng nhìn quanh bốn phía thì tâm thần hắn bỗng rơi vào một trạng thái mơ hồ. Sau đó không ngờ lại từ từ cất bước đi về phía một đội khô lâu bộ binh, phải đến khi chỉ còn cách mấy chục mét thì có hơn mười quả đạn pháo rơi xuống phát nổ xung quanh Bùi Kiêu làm mặt đất chấn động thì hắn mới giật mình hoảng sợ tỉnh lại. Ngay lúc đó, một nỗi thống khổ vô cùng như thể linh hồn bị xé rách truyền tới.
Cuối cùng Bùi Kiêu cũng biết vì sao hắn tỉnh lại trong hoàn cảnh bị vây khốn. Lúc trước, khi hắn đang mải suy nghĩ thì đã bị mê hoặc tinh thần mất rồi... Đúng vậy, đó chắc là cái gọi là “quỷ dẫn đường” như dân gian vẫn nói, có những truyền thuyết còn nói tới việc quỷ quái có khả năng mê hoặc con người, có thể khiến người ta bị lạc trong vẻn vẻn một tấc vuông đất, thậm chí người này có chạy cả đêm cũng không thoát ra được, hơn nữa trên đường chạy trốn còn gặp phải rất nhiều quỷ quái. Phần lớn những người gặp phải đều bị dọa đến chết, bởi vì ảo giác mà họ thấy cực kì khủng bố (huynh nghĩ dùng khủng bố hay hơn đáng sợ) Tương tự, Bùi Kiêu cũng đang gặp phải tình huống nhưu vậy, hắn bị quỷ quái mê hoặc, thậm chí suýt nữa thì bị khống chế.
“Quả nhiên! Ta không phải tránh thoát giả gì hết a!”
Sau khoảnh khắc vừa rồi, Bùi Kiêu cuối cùng cũng có thể biết chắc mình không phải là tránh thoát giả gì đó. Bởi vì trong những tư liệu mà hắn đọc được có nói tới việc các Thủ Lĩnh quỷ quái bên trong Ảo giới có một loại “Lĩnh Vực”. Nếu tự do linh hồn tiến vào trong “Lĩnh Vực” này thì sẽ chịu rất nhiều ảnh hưởng, ví dụ như khi tiến vào phạm vi ngàn mét xung quanh Thủ Lĩnh này sẽ cảm thấy rùng mình sợ hãi, hoặc động tác trở nên chậm chạp, thậm chí có thể bị mê hoặc và khống chế... Cho nên tự do linh hồn không thể nào có thể đối mặt với quá nhiều khô lâu, cho dù có thiên sinh vũ khí cũng không chống đỡ nổi. Chỉ có tránh thoát giả mới có thể miễn dịch, không bị ảnh hưởng. Trong tư liệu còn nhắc tới việc ở châu Âu có những tự do linh hồn có năng lực đặc biệt, đó là một bé gái tầm chín tuổi, nàng mặc dù không phải tránh thoát giả nhưng lại có thể tạo ra một loại trường giống với “lĩnh vực”, là một dạng trường lực đặc biệt của tinh thần lực, có thể giúp các linh hồn phổ thông tiến vào “lĩnh vực” mà không bị ảnh hưởng.
Nên lúc này, Bùi Kiêu đã chắc chắn mình không phải là tránh thoát giả. Hẳn chỉ là may mắn có được lực lượng lôi điện và cũng may mắn có thể tự tăng cường chấp niệm của bản thân, nhưng hắn không có được thể chất của tránh thoát giả... Hắn không phải tránh thoát giả rồi!
Ý nghĩ này cũng chỉ xẹt qua đầu Bùi Kiêu trong tíc tắc mà thôi, vì giờ phút này hắn cũng không có thời gian và sức lực để mà uể oải. Hắn sắp toi mạng rồi! Những quả đạn pháo kia mặc dù không trực tiếp bắn trúng hắn nhưng những mảnh đạn pháo vỡ lại xé rách nhiều vết trên cơ thể của hắn, thậm chí hắn còn có thể thấy được năng lượng tiêu chuẩn đang tràn ra ngoài rồi tiêu tan đi. Chỉ chưa tới một giây, hắn đã tiến vào trạng thái tĩnh tâm, lập tức dưới chân hắn lóe lên ánh điện quang. Ngay trước khi loạt đạn pháo tiếp theo rơi xuống, hắn đã trở lại nơi mình đứng vừa rồi, ở đó vẫn còn một chút năng lượng tiêu chuẩn còn chưa tiêu tan hết để hắn có thể hấp thụ vào cơ thể. Hắn lập tức tập trung toàn bộ tinh thần để chăm chú hấp thụ, tạm gác những việc khác lại.
Đạn pháo oanh tạc một lúc nhưng lại không nổ chết được Bùi Kiêu, mà lại còn giúp hắn thoát khỏi bị khống chế tinh thần. Đúng lúc này, từ phía sau đội ngũ khô lâu vang lên một tràng tiếng gào thet the thé. Ngay sau đó, một nhóm bộ binh và kỵ binh khô lâu đều lấy Bùi Kiêu làm mục tiêu tấn công. Nhất thời, cả chiến trường chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân ngựa. Hàng lối chỉnh tề, với kỵ binh đi đầu và bộ binh theo sau. Bùi Kiêu chợt cảm thấy một cơn lạnh buốt vô cùng khủng bố dâng lên trong nội tâm, làm cho hắn không kìm được lòng mà run rẩy kịch liệt, đầu óc vốn đang tỉnh táo cũng bỗng chốc trở nên mơ hồ, rồi lại không hay không biết tiến lại gần đám bộ binh khô lâu.
“Không được!”
Bùi Kiêu cắn mạnh đầu lưỡi làm cảm giác đau đớn khi linh hồn bị xé rách lại xuất hiện và hắn cũng thoát khỏi trạng thái mơ hồ. Ngay lập tức, hắn đem lực lượng lôi điện bao phủ toàn thân, cảm giác âm lãnh khủng bố đến tận xương tủy lập tức biến mât. Quả đúng như hắn suy nghĩ, lực lượng lôi điện có tác dụng khắc chế đặc biệt đối với quỷ quái. Như vậy thì ít ra trước khi tiêu hao hết lực lượng lôi điện thì hắn còn duy trì được trạng thái miễn dịch giống như tránh thoát giả.
Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, đám khô lâu bộ binh và kỵ binh vẫn đang không ngừng tiếp cận hắn. Khô lâu bộ binh cầm súng trường trong tay, còn khô lâu kỵ binh thì dùng súng dành riêng cho kỵ binh. Hai bên đã chỉ còn cách nhau không quá trăm mét, ước chừng chỉ bảy tám giây nữa thì Bùi Kiêu sẽ bị bắn thành tổ ông vò vẽ.
“Ta phải chết như vậy sao?”
Cho đến lúc này thì Bùi Kiêu đã hoàn toàn tuyệt vọng, hắn căn bản là chưa từng nghĩ tới việc sẽ gặp phải Quỷ Quái Đại Thủ Lĩnh trong Nam Bắc Chiến Trường, và cũng không ngờ rằng con quỷ quái đó lại có trí tuệ xuất sắc như vậy... Chỉ cần hai điều không ngờ tới này cũng đã đủ rồi, bất kỳ điều nào trong hai điều đó cũng đủ lấy mạng hắn, vậy mà giờ hắn gặp liên tiếp cả hai việc. Đối với một kẻ hiện tại chỉ mạnh hơn người bình thường một chút như hắn thì ... lúc này chính là tuyệt cảnh!
“Lần này ta phải chết thật sao?”
Cũng không biết là do đang chịu ảnh hưởng từ “lĩnh vực” của con quỷ quái Thủ Lĩnh kia hay là vì lúc nãy đã rơi vào tuyệt cảnh mà sự cẩn thận và kiên nghị của Bùi Kiêu mà hắn vẫn tự hào xưa nay giờ phút này cũng vỡ nát. Hắn không nhịn được mà rống lớn: “Ta không cam lòng! Ta còn phải trở về gặp cha mẹ và muôi muội, ta đã thoát ra khỏi Địa Ngục, đã vượt qua nhiều khó khăn như vậy mà giờ lại phải chết tại nơi này sao? Ta không cam lòng!”
Bùi Kiêu càng kích động càng rống lớn. Cuối cùng hắn đã không nhịn được nữa mà điên cuồng xông về phía đội ngũ khô lâu. Trong giây phút cuối cùng này, khi đã đứng trước tử vong, cái gì là cẩn thận, cái gì là nhẫn nại, tất cả đều bị Bùi Kiêu ném ra khỏi đầu. Trên thực tế thì hắn cũng mới chỉ là một thanh niên mà thôi, đang ở tuổi thanh xuân nhiệt huyết. Thế nhưng cuộc đời đầy tăm tối đã sớm mài mòn đi bản tâm của hắn. Vậy nên từ trước tới nay hắn luôn yêu cầu bản thân phải biết ẩn nhẫn, thận trọng, để rồi cuối cùng chính hắn cũng không ngờ rằng trong thời khắc cuối cùng, bản thân mình lại để cho dòng nhiệt huyết đó mặc sức dâng trào.
“Nếu như ta đã không thể thoát được, vậy thì cùng chết đi!”
Bùi Kiêu điên cuồng cười to, vừa xông về phía hàng ngũ khô lâu, vừa gào thét liên tục. Đồng thời quanh thân thể hắn cũng xuất hiện từng đạo lôi điện quấn quanh, lúc này dùng mắt thường cũng có thể thấy được cơ thể hắn đang dần bành trướng với tốc độ cực nhanh. Chỉ sau một, hai giây, hắn đã bành trướng tới cao mười mét, một sải bước đã hơn chục mét, hơn nữa còn có lực lượng lôi điện tăng tốc. Nên khi khô lâu thậm chí còn chưa kịp bắn tới thì hắn đã nhảy vào trong hàng ngũ của đám khô lâu bộ binh. Nhấc tay nện xuống một quyền thì lôi điện từ đầu quyền phóng ra oanh kích bốn phía, giống như một quả bom lôi điện phát nổ làm cho hơn mười tên khô lâu bộ binh gần hắn lập tức bị lôi điện đập nát. Bùi Kiêu liều mạng rồi, mỗi một bước là ra xa hơn mười mét, đồng thời tay đấm chân đá khiến đám khô lâu xung quanh hắn liên tục bị đập nát. Hàng lối chỉnh tề của đám khô lâu lúc này đã bị ngoáy loạn cả lên.
Ngay khi trong lòng Bùi Kiêu đang quá đỗi vui mừng, ngỡ như đã tìm thấy hy vọng thoát thân thì bỗng nhiên một quả đấm xương cốt khổng lồ đánh thẳng tới trước mặt hắn. Lúc này, Bùi Kiêu đã dùng tất cả lực lượng lôi điện để biến thành hình dạng người khổng lồ nên không thể nào duy trì trạng thái tư duy nhanh vô cùng được nữa, vậy nên hắn chỉ có thể theo đưa hai tay lên đỡ theo bản năng. Sau đó, một cỗ khí tức âm u, lạnh lẽo từ quả đấm kia truyền vào cơ thể hắn, mặc dù lúc này hắn đã cao hơn mười mét, cả người lôi điên lập lòe nhưng vẫn bị một quyền đánh bay ra xa mấy chục mét. Sau đó, cơ thể hắn nhanh chóng thu nhỏ lại, lực lượng lôi điện trong cơ thể bị cỗ khí tức âm u kia ngăn cản lại, hai cỗ năng lượng thuộc tính hoàn toàn trái ngược va chạm, xung đột rồi đồng thời tan ra ngay trong cơ thể hắn. Lúc này hắn mới nhận ra hai cánh tay của mình sau khi đỡ đòn kia thì đã hoàn toàn nát bấy. Giờ phút này, hắn không thể cử động nổi, dù chỉ là một chút!
Phía sau đội ngũ khô lâu, một con khô lâu khổng lồ cao đến hai mươi mét đang đứng, hơn nữa trên bộ quân trang mà nó mặc còn có quân hàm, là quân hàm thiếu tướng vô cùng hiển hách!
“... Xem ra lần này, chết chắc thật rồi!”
Cho dù Bùi Kiêu đang ngã dưới đất thì hắn cũng vẫn cảm nhận được sự khủng bố của con khô lâu khổng lồ kia. Hắn chợt cười khổ, có lẽ con người thật sự có số mạng rồi. Lúc này đây, Bùi Kiêu đã không còn cảm thấy chút phẫn nộ nào nữa, hắn chỉ thấy cô độc và đầy tiếc nuối, tiếc nuối vì mình không còn cơ hội gặp lại người thân, tiếc nuối vì mình rõ ràng đã biết trước kết cục của nhân loại mà không có cách gì ngăn cản hay thay đổi...
“Thật sự là rất tiếc nuối,”
Bùi Kiêu không ngừng cười khổ rồi yên lặng nhìn con khô lâu khổng lồ kia đang chậm rãi tiến về phía mình. Nó cao đến hai mươi mét, mỗi một bước cũng tiến lên hơn mười mét, nhiều nhất là hai ba giây nữa, con khô lâu khổng lồ này sẽ một phát đạp chết hắn...
“Không! Nếu có thể chết trên chiến trường thì ngươi tuyệt đối không cần phải tiếc nuối! Làm nam nhân, vĩnh viễn không được sợ chiến đấu!”
Ngay khi Bùi Kiêu sắp nhắm mắt chờ chết, bỗng nhiên ở phía sau con khô lâu khổng lồ vang lên một tiếng hô hào sảng. Tiếp theo, một đạo tử sắc lôi điện từ trên bầu trời trảm xuống. Không! Đó không phải là lôi điện, mà là một thanh tử sắc đại đao(1) từ trên đỉnh đầu con khô lâu khổng lồ chém xuống, một tiếng nổ lớn ầm vang như sét đánh. Sau đó, con khô lâu khổng lồ dường như không gì cản nổi kia cứ như vậy mà bị chẻ làm đôi. Giữa đống tro cốt khô lâu còn chưa tiêu tán, một thanh niên da vàng mày rậm, mắt to đang cầm thanh đao màu tím đứng đó, ánh mắt hắn không nhìn chút nào tới đám khô lâu bốn phía. Cặp mắt sáng ngời đầy khí phách của hắn chỉ nhìn chăm chú về phía Bùi Kiêu, thần thái hào sảng, cuồng bá không thể hình dung nổi.
Ngàn vạn anh hào ngã vi tôn! (2)
Không hiểu vì sao, những từ ngũ này chợt lóe lên trong đầu Bùi Kiêu. Trong khoảnh khắc đó, hắn dường như thấy Bá Vương(3) tái thế, hào sảng hùng tráng, cuồng bá vô cùng...
Chú thích:
(1) Tử sắc đại đao: Thanh đao lớn màu tím
(2) Ngàn vạn anh hào ngã vi tôn: Ngàn vạn anh hùng trên đời chỉ có ta là xứng đứng đầu.
(3) Bá Vương: Hạng Vũ Bá Vương, được mệnh danh là vô địch thiên hạ thời Hán Sở tranh hùng.