Edit: Hy Hoàng Thái phi
Beta: Giang Hiền tần
Ngôi cửu ngũ đang ngồi trên long ỷ phê duyệt tấu chương. Long Càn cung được tách ra làm điện trước và điện sau, điện trước để xử lý chính vụ điện sau là tẩm điện.
Chính vì thế hắn vẫn chưa nghe được tin tức có người ở đây ăn vạ không chịu đi, nhưng Trương Hiển Năng là thái giám Đại Tổng quản đã nhận được tin tức này.
Trương Hiển Năng nghe xong lời tiểu thái giám báo lại thì nhíu mày, hắn không ngờ lá gan của diễn tinh lại lớn như vậy.
Phải biết rằng trước kia Đào Uyển nghi không dám làm như vậy, đến tột cùng tối hôm qua diễn tinh và Cẩu Hoàng đế chơi trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì mà có thể làm cho lá gan của diễn tinh lớn như vậy.
Trương Hiển Năng đứng trở lại phía sau của Hoàng thượng, trong lòng hắn vẫn nghĩ đến việc này, rất nhiều lần muốn nói lại thôi. Hình như hôm nay Cẩu Hoàng đế rất nghiêm túc, ngay cả hạc giấy cũng không mở ra một con.
"Chuyện gì?"
Có lẽ là bộ dáng thấp thỏm bất an của Trương Hiển Năng quá mãnh liệt nên cuối cùng Hoàng thượng cũng phát hiện, hắn thấp giọng hỏi một câu.
Trương Hiển Năng nghĩ nghĩ một lúc, mới nói: "Tẩm điện truyền tin tức đến nói rằng Đào Uyển nghi bây giờ vẫn chưa đi."
"Chưa đi?" Tiêu Nghiêu nhíu mày, hôm nay chính sự trên triều rất nhiều, lúc hắn hạ triều đã muộn hơn so với ngày thường, sau đó còn phê duyệt tấu chương, mặt trời lúc này cũng phơi ba sào, nếu nàng ấy không đi thì nên ở lại ăn ngọ thiện.
"Có phải thân thể của nàng ấy không thoải mái hay không? Thỉnh quá thái y chưa?"
Trương Hiển Năng ngạc nhiên tạm dừng một chút, nói: "Đào Uyển nghi nói nàng không xuống được long sàng, phải nằm trên long sàng nghỉ ngơi dưỡng sức, sau một trăm ngày mới có thể bình phục."
Tiêu Nghiêu sửng sốt một chút, ngay sau đó nhíu mày nói: "Hồ nháo, nàng định dính ở trên long sàng một trăm ngày sao?"
Đây là lần đầu tiên hắn nghe cách nói như vậy, nàng muốn chiếm lấy long sàng một trăm ngày mới đi, vậy hắn ngủ ở đâu?
"Đào Uyển nghi nói, mông đau." Trương Đại Tổng quản cố gắng giữ giọng mình thật bình tĩnh mới có thể nói ra những lời này, hắn đương nhiên sẽ nghe theo yêu cầu của Đào Uyển nghi cố gắng nói nhỏ.
Dù sao những lời này đã qua tai của tiểu thái giám, không biết có bao nhiêu người nghe được, không ngờ Đào Uyển nghi cũng sợ mất mặt.
Ngôi cửu ngũ nghe thấy lý do này thì giật mình tại chỗ một lúc lâu, một chữ cũng chưa thốt ra được.
Lúc này trong tẩm điện của Long Càn cung, Tần Phiên Phiên chỉ mặc một cái áo trong nằm ở trên giường. Liễu Âm đứng ở một bên hầu hạ cẩn thận, trên mặt là bộ dáng khóc không ra nước mắt.
"Chủ tử, ngài thật sự không muốn đứng dậy? Ngài thật sự muốn nằm nghỉ trên long sàng một trăm ngày?" Miệng nàng giống như vừa ngậm máu vừa hỏi.
Lúc trước nàng còn cho rằng Tần Phiên Phiên chỉ nói đùa, trăm triệu lần không nghĩ là diễn tinh làm thật.
"Đương nhiên là thật, người xưa nói rất đúng "thương gân động cốt một trăm ngày". Ta đang làm theo lời dặn của thái y, điều dưỡng thân thể tốt mới có thể xuống giường" Nàng trợn tròn mắt nói dối.
"Ngài không quay về Thưởng Đào các sao? Một lúc nữa Hoàng thượng tới, nếu ngài ấy nhìn ngài lại thấy phiền chán thì làm sao bây giờ? Hoàng thượng tức giận thì phải làm sao?" Liễu Âm không ngừng cố gắng, hy vọng có thể khuyên nhủ chủ tử đồng ý trở về trước khi Hoàng thượng đến.
"Ta muốn đi, nhưng mà ta đi không được." Nàng ngẩng đầu tội nghiệp nhìn Liễu Âm, biểu tình vô tội giống như hai cái đùi bị chém đứt vậy.
"Hoàng thượng tới." Tiểu cung nữ ở ngoài thấy vậy thì hảo tâm nhắc nhở một câu.
Liễu Âm lập tức gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, Tần Phiên Phiên quyết tâm muốn ăn vạ trên long sàng, dụ dỗ kiểu gì cũng không chịu xuống, Liễu Âm bây giờ cũng mặc kệ nàng.
Tiêu Nghiêu vừa đến liền nhìn thấy nàng nằm hình chữ X trên long sàng, thả lỏng cả người. Tư thế nằm vô cùng thích ý thoải mái không hề có một chút nào giống như cần phải dưỡng thương.
Hắn đến gần, nàng vẫn nằm im trên giường không cử động, mắt nhắm lại, không biết là nàng đang ngủ thật hay giả vờ ngủ.
"Bang ——" một âm thanh vang lên, hắn giơ tay đánh một cái thật mạnh vào mông của nàng.
Tần Phiên Phiên lập tức mở mắt, đáng thương hề hề nói: "Hoàng thượng, tần thϊếp đau quá."
"Đau à, rất đơn giản, lấy thanh đao chém thì sẽ không thấy đau nữa." Tiêu Nghiêu cười lạnh một tiếng, không hề dao động.
Tần Phiên Phiên chu miệng, nàng bò đến bên người hắn, túm lấy vạt áo của hắn.
"Hoàng thượng, tần thϊếp bị thương đến gân cốt, tối hôm qua ngài dùng sức lực quá lớn, ngài biết mà." Nàng khôi phục ngữ điệu kiều kiều mềm mại, lúc nói giống như ngậm nước trong miệng, giọng nói mơ mơ màng màng không rõ nhưng lại làm người nghe thương tiếc.
Tiêu Nghiêu nhẹ nhàng nhướng nhướng mày nói: "Như thế nào, ái tần không phải nói phải thay đổi hình tượng thành đoan trang hiền thục sao? Sao lúc này lại lộ nguyên hình rồi?"
Hắn vừa nói vừa ngồi xuống mép giường, kéo nàng từ bên trong giường ra, duỗi tay vỗ về sau lưng nàng, động tác vô cùng thân mật.
Các cung nhân ở trong điện vô cùng tự giác mà cúi đầu, tầm mắt tránh đi ngay lập tức. Đang ban ngày ban mặt mà hai người này lại có thể làm động tác thân mật như vậy, thực sự là không chống đỡ được.
Hơn nữa câu nói của Đào Uyển nghi "Tối hôm qua ngài dùng sức lực quá lớn", ý ám chỉ thật sự quá mãnh liệt, hoàn toàn như muốn Hoàng thượng ban ngày tuyên da^ʍ.
Trương Hiển Năng không khỏi thở dài một hơi ở trong lòng: "Thói đời ngày sau, nhân tâm không cổ".[1]
([1] Thói đời ngày sau, nhân tâm không cổ a: 世风日下, 人心不古 - Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ. Câu thành ngữ cảm khái người đọc sách trong xã hội bây giờ khí chất xấu đi, mất đi sự đôn hậu hiền lương mà trở nên xảo trá giả dối, tâm địa không còn được đôn hậu như người thời xưa. Gần giống cụm từ: Thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay.)
"Nếu như tần thϊếp đoan trang hiền thục thì có thể được ngài lưu lại sao? Tần thϊếp có thật nhiều lời muốn nói với ngài, hơn nữa tần thϊếp sẽ tiếp tục nỗ lực đọc thuộc sách, đêm nay sẽ đọc cho ngài nghe."
Vừa nghe nàng nói đến chuyện đọc sách, trong đầu ngôi cửu ngũ liền tự động hiện lên hình ảnh "hạn chế" tối hôm qua, thân thể bắt đầu nóng lên.
"Được rồi, vậy ngươi đợi ở chỗ này, trẫm đồng ý."
Hoàng thượng dễ dàng thỏa hiệp như thế làm mọi người kinh ngạc.
Tần Phiên Phiên còn tưởng rằng mình phải sử dụng tất cả thủ đoạn mới được lưu lại, không ngờ mới nói hai ba câu Hoàng thượng liền đồng ý, nàng không khỏi chớp chớp mắt, nội tâm còn có chút thấp thỏm.
"Trăm ngày sao?" Nàng ngơ ngác hỏi.
"Trăm ngày." Tiêu Nghiêu gật gật đầu, tiến đến bên tai nàng nói: "Trẫm muốn "đâm" chết ngươi ở trên giường, "moi" cũng không "moi" xuống dưới được."
"Ngươi hãy ôn tập tốt công khóa, đêm nay trẫm phải nghe ngươi niệm thư." Ngôi cửu ngũ không có cho nàng thời gian phản ứng, nhẹ giọng nói một câu, liền xoay người đi rồi.
Tần Phiên Phiên ngơ ngác mà ghé vào trên giường, cả người tức khắc cảm thấy bắt đầu đau.
Hoàng thượng dùng một chữ "đâm", cũng đã làm nàng cảm nhận được uy hϊếp vô tận ẩn chứa trong đó. Nàng thực sự hối hận, không muốn ở lại nơi này một chút nào.
Chờ ngôi cửu ngũ đi, nàng liền vội vã nhắc Liễu Âm hầu hạ mình mặc quần áo.
"Chủ tử, Hoàng thượng đã cho phép ngài lưu lại, tại sao ngài lại muốn đi vậy?"
"Không đi chờ hắn đến "làm" ta chết sao?" Sắc mặt Tần Phiên Phiên nghiêm túc.
Nàng chưa bao giờ hoài nghi năng lực ở trên giường của ngôi cửu ngũ. Hiện nay Nhị Cẩu Tử đang chính trực tráng niên, nam nhân hai mươi sáu tuổi đang ở thời kỳ đỉnh cao, mà nàng mới tròn mười sáu tuổi, nàng không có sức chịu hắn lăn lộn như vậy đâu.
Liễu Âm cảm thấy chủ tử của nàng thật lắm trò, rõ ràng chính chủ tử muốn lưu lại, đến lúc Hoàng thượng đồng ý thì chỉ vì hai câu nói của Hoàng thượng mà sợ đến nỗi không dám lưu lại, còn có ý muốn trốn về.
Nhưng mà Hoàng thượng quá hiểu biết bản lĩnh lật lọng của vị diễn tinh này, thật sự là quá hiểu biết. Khi nàng đã chuẩn bị tốt mọi thứ, còn chưa ra khỏi cửa đã có người ngăn cản.
"Đào Uyển nghi, ngài đang muốn đi đâu?" Thủ vệ là một đại thái giám, tuy nói địa vị không bằng Trương Hiển Năng nhưng tuyệt đối là tay già đời, ở thái giám sở cũng là người nói một không hai, hắn không dễ nói chuyện giống Trương Hiển Năng, cả người âm trầm.
"Ta cảm thấy hơi đau bụng."
"Đơn giản, phía sau tẩm điện có cái bô, nếu ngài vẫn còn đau thì nô tài đi thỉnh thái y cho ngài."
Tần Phiên Phiên vô cùng buồn bực trở lại, đúng là nàng đã bị nhốt ở trong Long Càn cung, không được đi nơi nào, ngay cả cơm trưa và bữa tối đều là cung nhân mang từ bên ngoài vào cho nàng.
"Liễu Âm à, ngươi nói đi nếu đến giờ nghỉ ngơi, lúc Hoàng thượng tiến vào phía sau có đi theo một đồ tể hay không? Hắn cầm thanh đao được mài sáng như tuyết, sau đó giơ lên chém ta?"
Đào Uyển nghi bị nhốt ở trên long sàng một ngày đã bắt đầu nói mê sảng.
Nàng thực sự rất hối hận, hối hận chính mình muốn chơi cái trò thương gân động cốt một trăm ngày. Không tìm đường chết sẽ không phải chết, lúc này nàng cảm nhận vô cùng rõ ràng câu nói này.
"Không đến mức đó đâu, gϊếŧ gà cần gì dao mổ trâu. Nơi này của Hoàng thượng có rất nhiều chủy thủ, nếu mang đồ tể vào thì thật không trang trọng." Liễu Âm đã hoàn toàn học xong kỹ năng lửa cháy đổ thêm dầu.
Nàng phát hiện chủ tử của nàng thuộc loại người có tính cách: ba ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói.
Tần Phiên Phiên trừng mắt nhìn Liễu Âm một cái, sau đó ra vẻ ưu thương mà thở dài một hơi, đáng tiếc là không ai phản ứng lại hành động của nàng.
Đến tận canh giờ nàng phải tắm gội thì mới được thả ra khỏi tẩm điện, nhưng mà lúc nào cũng có một đống cung nhân đi theo sau, giống như sợ nàng chạy vậy.
Hình ma ma đã chuẩn bị xong bút mực từ sớm, nhìn thấy nàng tiến vào, còn gật gật đầu cười với nàng.
"Đào Uyển nghi quả nhiên là bảo bối trong lòng Hoàng thượng. Buổi sáng hôm nay lão nô lại nhận được ban thưởng, bên ngoài lại đi theo những người này, là sợ ngài bị thương sao?"
Hình ma ma vừa nói vừa điều chế nhan sắc, Tần Phiên Phiên tắm gội xong đã thành thành thật thật mà nằm lên trên bàn, trong lòng khóc thảm.
"Uyển nghi, ngài hãy nằm yên, hôm nay ta phải hoạ cẩn thận chút, Trương Đại Tổng quản đã tới truyền lời, muốn lão nô họa thật tốt, nếu không sẽ chọc Hoàng thượng không vui, lúc đó lão nô sẽ phải chịu phạt." Nàng vừa nói vừa hạ bút xuống bắt đầu vẽ.
Lúc Tần Phiên Phiên cảm thấy trên mông lạnh lẽo thì cả người đều hóa đá, nàng cảm thấy thời điểm cả người nàng lạnh lẽo cũng không xa nữa. (ý bả là ngủm á, hahaha)
"Ma ma, là Hoàng thượng muốn ngài vẽ ở đó?" Nàng miễn cưỡng ổn định mình mở miệng hỏi để giọng nói không quá run rẩy.
"Đúng vậy."
"Họa cái gì?"
"Đào hoa y cựu tiếu xuân phong!"[2] Hình ma ma leng keng hữu lực mà trả lời, tay cầm bút không ngừng.
[2] câu thơ trong bài Đề Đô thành nam trang của tác giả Thôi Hộ
Tần Phiên Phiên chỉ cảm thấy một sự bi thương, Nhị Cẩu Tử, mẹ của ngươi là người tốt, ta không mắng bà ấy, chỉ có thể mắng cha ngươi, cha ngươi thật là đào hoa y cựu tiếu xuân phong.
"Uyển nghi lớn lên thật đẹp, màu nào được vẽ lên da cũng rất nổi bật, rất tươi đẹp, giống như thật sự đến lúc xuân về hoa nở. Lão nô vẽ thêm một chút lên hai cái đùi của ngài, như vậy sẽ làm hứng thú của ngài và Hoàng thượng càng cao." Hình ma ma nhất thời có hứng liền kéo dài bức họa xuống đùi của nàng.
Tần Phiên Phiên giống như cá nằm trên thớt gỗ, ngay cả một câu phản đối chưa kịp nói ra thì Hình ma ma đã vẽ xuống rồi.
Nàng cảm thấy tương lai của nàng không lâu sau sẽ là toàn thân nàng đều đem che kín họa của Hình ma ma, để thỏa mãn thú tính của Hoàng thượng.
Lúc Tần Phiên Phiên bọc áo choàng trở lại tẩm điện của Long Càn cung thì Hoàng thượng đã chờ ở nơi đó, hắn thấy sắc mặt của nàng thì trong mắt lập loè vài phần ý cười.
Thấy ngươi trải qua không tốt, trẫm rất vui vẻ, ai bảo ngươi thích "gây sự" với ta.
"Ái tần, đêm nay ngươi muốn đi theo hình tượng nào, trước tiên nói với trẫm một câu để trẫm phối hợp với ái tần thật tốt." Tiêu Nghiêu một tay chống cằm nói giống như đang thưởng thức một bức cảnh đẹp vậy.
Lúc hắn nói lời này giọng điệu không có chút để ý, rõ ràng là không quan tâm đến kịch bản của Tần Phiên Phiên.
Dù sao cuối cùng người thua không có khả năng là hắn, hắn luôn có cơ hội "trả thù" nàng.
Đầu óc của Tần Phiên Phiên cấp tốc vận chuyển, nàng có thể nhận thua sao? Đương nhiên không thể!
Cẩu Hoàng đế không cho nàng hoài thai long chủng, còn đắc ý như vậy. Đêm nay nhất định phải dạy hắn cách làm người.
"Đêm nay tần thϊếp vẫn là đi theo hình tượng hiền lương thục đức, vì ngài, tần thϊếp chuẩn bị cả ngày thơ từ, chuẩn bị đọc cho ngài nghe!"
"Thật tốt!" Tiêu Nghiêu lập tức đứng lên, trực tiếp bế ngang nàng lên giường.
Tiểu yêu tinh hôm nay lại không chủ động, nhưng mà cũng không gây trở ngại hứng thú của hắn, dù sao hắn đã chuẩn bị cho mình một phần đại lễ.
Hắn trực tiếp lật nàng lại, làm lưng nàng đưa về phía mình, nhìn thấy trên mông nàng có nhiều đóa hoa đào lập tức vui vẻ ra mặt, cảm giác sờ lên tay vô cùng đặc biệt.
Cánh hoa đào vì động tác của hắn mà run lên, giống như là sẽ rơi xuống ngay lập tức vậy. Thật sự có cảm giác hoa rơi vô cùng rực rỡ.
Hôm nay Tần Phiên Phiên vẫn luôn phối hợp hắn, ngẫu nhiên còn gọi gọi hai tiếng, giúp hắn trợ hứng.
Hoàng thượng cao hứng giống như là heo con nặng hai trăm cân, hành động đại khai đại hợp, không dễ chịu chút nào.
Đang lúc nồng nhiệt, Tần Phiên Phiên khẽ hừ một tiếng, nói: "Hoàng thượng, tần thϊếp phải đọc thơ cho ngài, ngài nghe rõ nha."
"Từ mẫu thủ trung tuyến, Du tử thượng thân y. Lâm hành mật mật phùng, ý khủng trì trì quy."[3]
[3] Câu thơ trong bài Du tử ngâm của tác giả Mạnh Giao.
Tiêu Nghiêu tức khắc cảm thấy hứng thú giảm đi, cau mày, âm thanh lạnh lùng nói: "Đổi."
"Thập nguyệt ân thai trọng, tam sinh báo đáp khinh."[4]
[4] Một câu thơ trong bài Khuyên Hiếu Ca. Mẫu thân hoài thai mười tháng sinh dục chính mình, sinh dục ân tình, dùng ta sống ba lần cũng báo đáp không xong. Thuyết minh tình thương của mẹ rộng lớn, mẫu thân vĩ đại, con cái nhất định phải hiếu thuận mẫu thân.
"Thanh thiên bi ngâm thanh thanh lệ, sinh sinh hô nghiêm phụ; bích thủy khóc tố tự tự huyết, tự tự khốc từ mẫu."[5]
[5] Bổn cung không tìm được nguồn gốc câu thơ này, các nàng thông cảm. Cơ bản ý nghĩa như sau: Trời xanh đều đang khóc, mỗi một tiếng đều chứa đầy bi thương nước mắt, kêu gọi phụ thân ta; xanh biếc thủy đau khổ kể ra, mỗi một chữ đều chảy xuôi màu đỏ huyết, khóc kêu mẫu thân của ta.
Hắn bị mấy câu thơ về từ mẫu nghiêm phụ của Đào Uyển nghi làm cho cả người run lên, tức khắc bắn ra ào ạt.
Tần Phiên Phiên hừ nhẹ một tiếng, lập tức che miệng lại, dùng một loại biểu tình phức tạp khó phân biệt nhìn hắn, toàn thân đều đang nói với hắn một câu.
Thiếu niên, hôm nay người có hơi nhanh!
---
Editor: Ặc, ta chỉ biết cầu phúc cho chị. Sớm muộn cũng bị anh đùa chết
---
[2] Bài thơ Đề đô thành nam trang - Thôi Hộ
題都城南莊
去年今日此門中,
人面桃花相映紅。
人面不知何處去?
桃花依舊笑春風。
Đề đô thành nam trang
Khứ niên kim nhật thử môn trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong.
Dịch nghĩa
Năm trước ngày này ngay cửa này,
Mặt người, hoa đào ánh hồng lẫn nhau.
Mặt người chẳng biết đã đi đâu,
Vẫn hoa đào năm ngoái đang cười giỡn với gió xuân.
Theo Tình sử của Phùng Mộng Long, Thôi Hộ nhân tiết thanh minh một mình đi chơi về phía nam đô thành, thấy một ấp trại chung quanh đầy hoa đào. Thôi Hộ gõ cửa xin nước uống, một người con gái mở cổng, hỏi tên họ rồi bưng nước đến, người con gái sắc đẹp đậm đà, duyên dáng, tình ý, dịu dàng kín đáo. Năm sau, cũng vào tiết thanh minh, Thôi Hộ lại đến tìm người cũ thì cửa đóng then cài, nhân đó mới đề lên cánh cửa bên trái bài thơ này. Người con gái xem thơ, nhớ thương rồi ốm chết. Chợt Thôi Hộ đến, nghe tiếng khóc bèn chạy vào ôm thây mà khóc. Người con gái bỗng hồi tỉnh rồi sống lại. Ông bố bèn đem cô gái gả cho Thôi Hộ. Cũng từ điển này, người ta thường ví mặt người con gái đẹp với hoa đào.
[3] Bài thơ Du tử giao - Mạnh Giao
遊子吟
慈母手中線,
遊子身上衣。
臨行密密縫,
意恐遲遲歸。
誰言寸草心,
報得三春暉。
Du tử ngâm
Từ mẫu thủ trung tuyến,
Du tử thân thượng y.
Lâm hành mật mật phùng,
Ý khủng trì trì quy.
Thuỳ ngôn thốn thảo tâm,
Báo đắc tam xuân huy.
Dịch nghĩa
Sợi chỉ trong tay mẹ hiền,
Nay đang ở trên áo người đi xa.
Lúc mới lên đường, mẹ khâu kỹ càng,
Có ý sợ con chậm trễ trở về.
Ai dám nói rằng tấm lòng của một tấc cỏ,
Lại có thể báo đáp được ánh nắng của ba xuân?