*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cảnh Thục viện
Beta: Hy Hoàng Thái phi
Hai vị phu nhân Lâm gia thấp thỏm tiến cung, hai người cùng nhau nâng đỡ rời đi, ngay cả Minh Quý phi khóc đến nỗi đau đứt ruột, Cao Thái hậu cũng không gặp, chỉ gọi hai vị phu nhân đi vào.
Cao Thái hậu cũng không coi là thật sự nghiêm túc răn dạy, chỉ mặc một thân tố y váy trắng, một khóc ba thán nhớ tiên hoàng, hai tố chuyện có người bất kính, khiến cho hai vị Lâm phu nhân sợ đến trắng bệch cả mặt.
Các nàng không biết đến loại đẳng cấp này của Cao Thái hậu, năm đó Lâm gia từng ra kinh giữ đạo hiếu mấy năm, khi đó đúng lúc Cao Thái hậu đang được tiên hoàng sủng ái, bởi vậy bỏ qua chuyện đặc sắc như này, bây giờ được bổ sung.
Cũng may cảm xúc của Cao Thái hậu tới cung nhanh mà đi cũng nhanh, trước đó hai vị Lâm phu nhân đã được Nguyệt Quý phi nhắc nhở, phải biết dỗ dành Cao Thái hậu cho tốt, chính là muốn đưa cho bà son phấn bột nước, cũng may vừa lúc phương diện son phấn này Lâm gia có chút nghiên cứu, sau khi hứa hẹn không ít đồ tốt mới từ Diên Thọ cung đi ra.
"Nương nương, hai vị phu nhân đã trở về, các nàng đáp ứng rằng mỗi lần bên trong cửa hàng cho ra đồ mới thì đều đưa vào trong cung." Có cung nữ thấp giọng hồi báo một câu.
Nguyệt Quý phi nằm nghiêng qua trên ghế, cả người hay trên mặt đều biểu lộ thần sắc cực kỳ mệt mỏi.
Nàng vạn vạn không nghĩ tới, chẳng qua chỉ là một cái gương nát, vậy mà cũng ồn ào đến tình cảnh như thế này.
Lâm gia rất có thành tựu trong việc điều chế son phấn, trong nhà còn có tiểu thúc thúc quản lý công việc vặt. Mỗi cửa hàng ở kinh thành, mỗi lần có đồ gì tốt thì trước tiên đều dâng lên cho Hoàng Thái hậu, không có nữ nhân nào là không yêu cái đẹp cả, bởi vậy Nguyệt Quý phi ở trước mặt Hoàng Thái hậu rất có mặt mũi.
Thế nhưng bây giờ không có phần duy nhất cho Hoàng Thái hậu nữa, chắc hẳn Cao Thái hậu có thể mượn cơ hội này mà chọc tức chết bà ấy.
"Hôm nay có phải Đào Uyển nghi còn mặc đồ vượt khuôn phép hay không?" Nàng nhẹ giọng hỏi một câu.
"Đúng vậy ạ, một thân trang phục kia không hề phù hợp với quy củ, chỉ là trước đó ngài có để nô ty mua được người, vụиɠ ŧяộʍ nhét vào. Minh Quý phi liền nhằm ngay trúng chỗ liên quan vu cáo chỉ ra, nhưng cũng vô dụng, nàng ta có Hoàng thượng che giấu bảo hộ cho nên chuyện này bị bỏ qua một cách nhẹ nhàng, ngược lại Minh Quý phi chỉ vì một cái gương đã để cho hai vị Lâm phu nhân tiến cung chịu dạy bảo. Nương nương, ngài nên nghĩ cách gì đi, phu nhân vừa xuất cung là khóc rồi, Cao Thái hậu chẳng qua chỉ xuất thân từ một dã nha đầu nông thôn, thật sự tự cho mình là người sinh ra Hoàng thượng thì là kim phượng hoàng[1]. Bà ta có tư cách gì mà răn dạy phu nhân?"
[1]: Phượng hoàng có lông vàngVị thϊếp thân cung nữ này là từ nhà mẹ đẻ đi theo nàng lúc gả vào vương phủ, về sau lại vào cung, nói đến chỗ này đều đã chất chứa oan ức mà rơi lệ.
"Còn có Đào Uyển nghi kia, càng là không ra gì cả, tỷ tỷ của mình làm chuyện xấu gì mà nàng ta lại không biết sao? Không chỉ không lo kẹp chặt đuôi vào làm người, ngược lại còn tùy tiện như thế, quả thật không đem kẻ nào để vào trong mắt cả!"
Nguyệt Quý phi gõ từng nhịp từng nhịp lên mặt bàn, cổ tay của nàng mang vòng bạch ngọc[2], trắng như tuyết, càng làm nổi bật lên cổ tay trắng nõn tinh tế của nàng.
[2] Vòng tay bằng bạch ngọcCó lẽ gần đây cứ hay sinh bệnh hoài, nàng cũng không có bước chân ra khỏi cửa điện, sắc mặt tái nhợt có chút dọa người, nhưng khí chất thanh lãnh[3] quanh thân cũng vô cùng phù hợp với phong hào của nàng, giống như Nguyệt thần thanh lãnh cao quý vậy.
[3]: vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng.
"Là do ta đã xem nhẹ nàng ta, trong hậu cung này cũng chỉ có một người là Cao Thái hậu thôi cũng đã nhức đầu rồi. Không cần thêm một người nữa, Hoàng thượng cũng giống như Tiên hoàng vậy, hai cha con đều yêu thích những thứ kỳ lạ như vậy. Nhưng mà cũng may Hoàng thượng của ta tâm địa lạnh lùng, tính tình cũng thẳng thắn, không giống với Tiên hoàng thích quanh co xảo trá như vậy. Thừa dịp Hoàng thượng còn chưa lún sâu đối với nàng ta, nhất định phải loại trừ nàng ta đi." Ngón tay của Nguyệt Quý phi liền dừng lại ở trên bàn.
Vòng ngọc nặng nề đánh xuống cạnh bàn, phát ra một tiếng "Cạch" vang lên.
"Nhưng mà nương nương, bây giờ Đào Uyển nghi đang thịnh sủng, lực chú ý của Hoàng thượng đều ở trên người nàng. Ngay cả chuyện Xảo Nhi cô nương kia, nói thế nào thì Đào Uyển nghi cũng trốn không thoát nhưng Hoàng thượng đối với nàng ta lại không hề đưa ra chút xử phạt nào cả, ngược lại đem toàn bộ mọi chuyện ghi tạc trên đầu của Lâm gia ta. Kể cả trang phục vượt khuôn phép cũng tha cho nàng ta, thì chúng ta vặn ngã nàng ta như thế nào đây?" Mặt mũi cung nữ tràn đầy vẻ u sầu, rõ ràng là không quyết định được chắc chắn.
Phải biết thời điểm Tần Phiên Phiên vào cung, ai cũng chờ nhìn trò hay của nàng ta, vậy mà Hoàng thượng không chỉ không có nhục nhã nàng ta, còn cho nàng ta vô số vinh sủng.
Nguyệt Quý phi cũng chưa từng cùng nàng ta chính diện giao phong qua, nhưng mà chỉ cần nghe từ cái miệng ngu xuẩn của Minh Quý phi thì biết rõ Đào Uyển nghi này giống như Cao Thái hậu vậy, tính tình có chút cởi mở phóng khoáng, nhưng đầu óc lại không đủ dùng.
Chỉ là bây giờ nàng ta lặp đi lặp lại nhiều lần, mượn nhờ Hoàng thượng tránh thoát tai họa, chỉ sợ đầu óc như này không chỉ là thông minh bình thường.
Nguyệt Quý phi dường như nhớ ra cái gì đó, cong môi cười lạnh nói: "Hoàng thượng cho nhiều sủng ái thì như nào chứ, chỉ cần đυ.ng vào ranh giới của hắn thì ai cũng phải xuống địa ngục, tất nhiên ngay cả nàng ta cũng không ngoại lệ."
---
Minh Quý phi bị Cao Thái hậu làm cho thảm như vậy, nhóm phi tần trong cung đi Diêu Thọ cung thỉnh ản, cả đám đều kẹp chặt đuôi làm người, loại thời điểm như này người người đều cảm thấy bất an, chỉ sợ bị Cao Thái hậu giả vờ đυ.ng trúng người lần nữa.
Bản thân mất mặt còn đỡ, nếu như liên lụy gia tộc cũng đi chịu khổ theo thì đó mới chính là tội đáng chết vạn lần.
Đương nhiên trong một đám người cẩn thận chặt chẽ này, cũng không bao gồm cả Tần Phiên Phiên, bởi vì những phi tần khác nhu thuận yên tính, ngược lại càng làm cho Đào Uyển nghi hoạt bát thú vị nổi bật lên.
Cái miệng của nàng đó nha, chính là nói hoài không ngừng, có thể liên tục khen Cao Thái hậu nửa canh giờ, còn mỗi câu đêù không giống nhau.
Mỗi phi tần đều thầm hận đến cắn răng, cũng không phải nói không có ai muốn chỉnh trị nàng ta mà là các nàng đều đang đợi người trừng trị người nàng ta chuẩn bị tiến cung.
Hôm nay Tần Phiên Phiên dậy thật sớm, thường ngày luôn luôn tùy tiện cách ăn mặc một chút, đều cảm thấy bản thân mình là đệ nhất mỹ nhân Đào Uyển nghi, vậy mà thái độ hôm nay lại khác thường, làm sao cũng đều thấy không hài lòng cả.
"Ta chải Nguyên Bảo kế[4] này có chút nhạt nhẽo hay không? Hay đổi Linh Xà kế[5] nhỉ?"
[4] Linh xà kế[5]Nguyên Bảo kế"Cái trâm có bảo thạch bên trên có phải nhỏ quá hay không, nếu không thì thay cây trâm Nguyệt quý hoa[6] đi?"
[6]Trâm Nguyệt quý hoa"Trang phục này---"
"Chủ tử, ngài đừng có ngại cái này cái kia nữa, canh giờ sắp đến rồi. Hôm nay ngài đẹp nhất nha, so với ngày thường còn đẹp hơn." Liêu Âm bận rộn đi theo nàng từ sáng tới giờ, chân chạy như muốn đứt đoạn, mắt thấy nàng còn muốn đổi nữa, lập tức nhẹ giọng trấn an nàng.
"Vọng Lan, ngươi cảm thấy thế nào?" Bất đắc dĩ là căn bản Tần Phiên Phiên không tin nàng.
Vọng Lan nhẹ nhàng nở nụ cười, đi lên phía trước thay nàng vén tóc ra sau tai, ôn nhu nói: "Chủ tử, bây giờ trong hậu cung này luận dung mạo hay dáng người, ai có thể vượt qua ngài được chứ. Phải biết rằng ngài là người mà Hoàng thượng sủng ái nhất, Tuyết Đào tiên tử mà."
Tần Phiên Phiên sững sờ, ngược lại liền cười, tất nhiên là Vọng Lan đoán được nàng đang lo lắng cái gì.
Lúc nàng đuổi đến Diên Thọ cung, ngòai cửa đã có rất nhiều phi tần đứng chờ, tốp năm tốp ba chụm đầu ghé tai với nhau.
Đương nhiên Tần Phiên Phiên không thuộc về việc được hoan nghênh rồi, rõ ràng là nàng tiến cung sau cùng, lại cướp hết danh tiếng của những người khác, làm sao có thể không khiến người khác tức giận.
"Úi chà, Đào muội muôi, hôm nay ngươi ăn mặc cũng thật là diễm lệ, không lẽ sợ bị người mới ở chỗ Thái hậu chiếm danh tiếng à? Nhưng mà ta nghe nói, đích nữ Cao gia buổi chiều hôm qua đã tiến cung, Cao Thái hậu vẫn chưa từng bước ra khỏi điện, một mực giữ nàng ta ở lại cùng ăn cùng ở, người ta là cô cháu ruột đấy, vị Tố Tuyết cô nương cũng không phải là loại người mà Cao Tinh có thể so sánh, muội muội à, ngươi sợ hãi sao?"
Người duy nhất tới khích bác nàng là Tô Uyển nghi đã lâu không gặp.
Hôm nay nàng ta diện một thân sa y màu quýt, chân váy diện màu nghệ, ăn mặc phải nói là tươi mát động lòng người, khiến cho hai mắt người ta tỏa sáng, khó trách lúc trước nhị cẩu tử sủng qua nàng ta.
Ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy chói mắt.
"Úi chà, thì ra là Tô tỷ tỷ đấy à. Ta là người được sủng thì sợ gì, bởi loại không được sủng như tỷ tỷ mới sợ chứ nhỉ. Vốn không được sủng ái, thì dù lại đến thêm một vị Tố Tuyết cô nương, ngay cả chỗ đứng cũng không có mà đứng nha." Tần Phiên Phiên ra vẻ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, thần sắc trên mặt đầy vẻ trêu tức kia, muốn nhìn rõ bao nhiêu có bấy nhiêu.
So việc thanh xuân động lòng người, Tần Phiên Phiên nàng cũng chưa từng bị thua.
"Ngươi đắc ý cái gì chứ, cứ chờ coi đi, từ phía trên cao rơi xuống, tư vị cũng không tốt chút nào. Ta chờ thời điểm nhìn thấy người bị vạn người giẫm đạp!" Tô Uyển nghi không nói lại nàng, oán hận mà dậm dậm chân.
Những người này đều chán ghét, một chút cũng không có những thứ như phấn mặt trân quý đáng yêu, Hoàng thượng vì cái gì mà coi trọng nữ nhân này lại không sủng ái nàng?
Rõ ràng là nàng đều dùng son phấn mới ra, các loaị nhan sắc hay các loại hương vị, ăn vào đảm bảo so với nữ nhân Tần Phiên Phiên này còn mỹ vị hơn nhiều!
"Ồ, lời nói này của tỷ tỷ, giống như ngươi rơi xuống vậy nhỉ. Dù là ta rơi thì như thế nào, không lẽ có tỷ tỷ ngươi ở phía dưới chịu làm đệm lưng à!"
Quả thật kỹ năng trào phúng của Tần Phiên Phiên được triển khai toàn bộ, khiến cho Tô Uyển nghi tức giận đên mức tròng mắt như sắp rớt ra ngoài rồi.
Cũng may là cuối cùng có cung nhân mời các nàng tiến vào, nếu không hai người này cũng chê trách bức bách đến không thể dừng.
Sau khi đám người hành lễ, thì liền ngồi xuống vị trí của mình, lúc này Tần Phiên Phiên mới nhìn thấy dáng dấp của vị Cao Tố Tuyết này.
Quả nhiên nàng ta rất được sủng ái, vậy mà Cao Thái hậu để một cái ghê ngay phía sau phượng ghế để cho nàng ta ngồi xuống, loại sủng ái cao độ này liền lập tức hiện ra.
Ánh mắt Tần Phiên Phiên dừng trên người nàng ta một lát, lập tức thu hồi thì liền thấy biểu tình dương dương đắc ý của Tô Uyển nghi, giống như Cao Tố Tuyết báo thù cho nàng ta vậy.
"Đây là cháu gái ruột của ai gia, Tổ Tuyết cô nương, chắc hẳn trước đó các ngươi đều đã gặp. Trong thời gian nàng vào cung ở, cũng không nên chọc giận nàng không vui, nếu không ai gia sẽ tức giận."
Mấy ngày trước từ khi Cao Thái hậu để cho hai vị phu nhân Lâm gia cúi đầu, ngay lập tức cảm thấy bản thân quang mang [7] vạn trượng, tất cả mọi người nhìn thấy bà đều phải nhường bà, sống lưng ưỡn tới mức thẳng tắp.
[7]: 光芒 quang mang - Tia sáng tỏa ra bốn phía
"Thái hậu, Tố Tuyết cô nương tiến cung, coi như nàng ấy ở trước mắt ngài là người tâm phúc được sủng ái, không biết nàng ấy là tiên tử gì?" Tô Uyển nghi hắng giọng một cái, nhịn không được mở miệng nói.
"Tiên tử?" Tất nhiên Cao Tố Tuyết không rõ tiên tử này là chuyện bắt đầu từ đâu, một mặt không hiểu.
"Tố Tuyết cô nương còn không biết hả? Đây chính là do Đào Uyển nghi của chúng ta làm ra, nói gì mà toàn bộ hậu cung đều là Thiên Đình, Thái hậu nương nương là Tây Vương mẫu, nàng ấy là Tuyết Đào tiên tử được Tây Vương mẫu sủng ái nhất đấy!" Tô Uyển nghi lập tức tích cực giải thích cho nàng ta.
Cao Tố Tuyết nhíu mày, sau đó nhìn về phía Tần Phiên Phiên hiền lành cười cười, nói: "Vậy ta cũng không phải là tiên tử gì, dù sao ta chỉ tiến cung để ở, không phải là người trong hậu cung, cũng không thành tiên tử được. Vị Đào Uyển nghi này nhìn hiền hòa, xem ra cũng thật sự là người mà Tây Vương mẫu muốn sủng ái."
Tiếng nói của nàng ta vừa dứt, cả điện liền chấn kinh, ngay cả đến Tần Phiên Phiên cũng không ngờ được, lời này của Cao Tố Tuyết chính là phân rõ giới hạn.
Nàng ta không muốn làm nữ nhân của Hoàng thượng.
Tần Phiên Phiên nhớ tới trước đó Cao Thái hậu từng nói, nếu như Cao Tố Tuyết muốn thì vị trí Hoàng hậu sẽ là của nàng ta. Hiện tại xem ra nàng ta cũng không hề muốn.
Là thật hay là khẩu thị tâm phi [8] còn phải chờ kiểm tra thử, chẳng qua vị Cao cô nương có một đôi tuệ nhãn, vậy mà nhìn ra nàng là Tuyết Đào tiên tử.
[8]: 口是心非 khẩu thị tâm phi - Ngoài miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá
Nàng thích!
"Ta nhìn Tô Tuyết cô nương cũng cảm thấy hiền hòa, dáng dấp của ngài cùng với Thái hậu có mấy phần giống nhau, đều là mỹ nhân khó gặp." Với việc khen người mà nói, Tần Phiên Phiên mở miệng là liền nói ra được.
"Ui chao, ai gia biết ngay hai ngươi sẽ trở thành bạn tâm giao. Tất cả các ngươi lui xuống đi, Phiên Phiên ở lại, ba người chúng ta hảo hảo nói chuyện." Cao Thái hậu kích động trực tiếp đứng lên, đuổi những người khác đi.
Bà muốn mở tiệc trà tiểu tỷ muội nha, những nữ nhân khác đều đi ra đi!