Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 22: Hoàng thượng giận dữ

Edit: Chang Phi

Beta: Vy Chiêu dung

Cao Tinh nôn nóng đứng ở ngoài điện, trước mắt nàng là những bậc thang cao cao, sau đó mới là đại môn rộng lớn của Long Càn cung.

Xuyên qua cánh cửa kia dường như có thể loáng thoáng nhìn thấy kiến trúc huy hoàng bên trong, đó là chỗ ở của chân long thiên tử. Nàng đã từng nghe Cao Thái hậu miêu tả qua, bên trong kim bích huy hoàng, các cây cột đều nạm vàng, nền gạch có thể chiếu ảnh ngược của người một cách rõ ràng.

Hiện giờ trong lòng nàng đều đang hướng tới bên trong đấy, tim đập bùm bùm như sắp nhảy ra ngoài, nhón mũi chân chờ đợi Tần Phiên Phiên có thể thu phục được Hoàng thượng.

Trong điện đầu tiên là một mảnh yên tĩnh, ngay sau đó chính là tiếng gầm giận dữ của nam nhân.

"Rầm!" tiếng các loại đồ vật bị ném xuống đất, hiển nhiên là Hoàng thượng bị chọc giận, hơn nữa còn là rất giận dữ, quăng ngã không ít đồ vật để hả giận.

Loại thanh âm này ở buổi tối, dường như bị phóng đại vô số lần.

Chung quanh đều yên tĩnh giống như chết, chỉ có tiếng đồ vật trong nội điện bị Hoàng thượng đang tức giận đập phá là đặc biệt rõ ràng, từng tiếng giống như đánh vào trong lòng Cao Tinh.

Trong lòng nàng căng thẳng, sắc mặt lập tức liền thay đổi, xoay người muốn chạy.

"Cao gia cô nương, ngài đi đâu vậy?" Phía sau truyền đến một giọng nói sắc nhọn mà quen thuộc, đúng là của Trương Hiển Năng.

Đây đã từng là giọng nói làm Cao Tinh ngày nhớ đêm mong, mỗi lần nghe được nàng đều thấy hưng phấn không thôi, bởi vì nó đại biểu cho Hoàng thượng đang ở gần đấy. Nhưng mà bây giờ nghe được nó trong lòng nàng lại dâng lên rất nhiều sự khủng hoảng, hoàn toàn chỉ muốn mau chóng thoát đi.

"Trương đại tổng quản, ta, ta phải về Duyên Thọ cung đi tìm Hoàng cô mẫu." Nàng run run nói một câu.

"Hử?" Trương Hiển Năng cau mày: "Không đúng nha, Đào Uyển nghi mới vừa nói ngài muốn gặp Hoàng thượng, chờ ở bên ngoài đã lâu."

"Không, không phải, ta không muốn gặp Hoàng thượng. Hoàng thượng chưa từng tìm ta, ta sao dám đến? Đây chính là đại bất kính đấy." Cao Tinh thập phần khẩn trương nói.

"Trương đại tổng quản, đây nhất định là nghĩ sai rồi, ta đi trước đây." Nàng vừa nói vừa muốn rời khỏi, bảo nàng lúc này đi vào, còn không bằng nhân lúc còn sớm gϊếŧ nàng đi thì hơn.

Mới vừa nghe thấy tiếng Hoàng thượng tức giận như vậy, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được lúc này hắn giận dữ đến mức nào.

"Dừng bước, Cao cô nương, coi như là hiểu lầm cũng nên đi vào nói với Hoàng thượng mới đúng. Ngài không cần sợ, Hoàng thượng ở bên trong điện triệu kiến ngài."

Trương đại tổng quản vừa nói vừa lộ ra một nụ cười, hơn nữa nó còn hàm chứa cả sự ái muội [1] nữa.

[1] Ái muội: chỉ những việc không rõ ràng, chính đáng.

Cao Tinh vốn muốn nhanh chóng bỏ trốn, cả người lại đột nhiên khựng lại, mở to hai mắt không chớp mắt mà nhìn hắn, chờ đợi nói: "Hoàng thượng ở bên trong điện triệu kiến ta, là vì chuyện gì sao?"

Trương đại tổng quản chớp chớp mắt với nàng, thấp giọng nói: "Cao cô nương, ngài đừng có hồ đồ chứ, chuyện tốt vất vả mong chờ mãi mới tới, sao lại tự nhiên hồ đồ như vậy, tất nhiên là mấy cái chuyện nghỉ ngơi rồi."

Cao Tinh gần như là bị Trương đại tổng quản lừa đi vào đại điện, cả đoạn đường nàng đi vào với trạng thái lâng lâng, cũng thật sự muốn làm điều vẫn mong đợi.

Trương Hiển Năng thật sự đưa nàng vào nội điện, long sàng rộng lớn thấy rất rõ ràng, chỉ là xung quanh treo đầy màn lụa, loáng thoáng có thể thấy được bóng người ở bên trong.

Cả người Cao Tinh đều trở lên khẩn trương, nàng nắm chặt đôi tay lại, cảm thấy cuối cùng mình cũng hết khổ rồi.

Trương Hiển Năng cho nàng một ánh xong liền trực tiếp ra khỏi nội điện, Cao Tinh vểnh tai cẩn thận nghe, lại không nghe được một tiếng nào.

Nàng đợi hồi lâu, Hoàng Thượng vẫn như cũ không nói chuyện với nàng, nàng ho nhẹ một tiếng, đánh bạo nói: "Hoàng thượng, thần nữ Cao Tinh xin được yết kiến."

"Hoàng thượng, tha mạng, Hoàng thượng......"

Cao Tinh mới vừa nói xong, bỗng nhiên liền nghe được trên long sàng truyền đến tiếng xin tha của Tần Phiên Phiên, bên trong tràn ngập sự thống khổ.

"Cao cô nương, cứu mạng, cứu mạng! Hoàng thượng, tần thϊếp biết sai rồi, tần thϊếp ô ô......" Tần Phiên Phiên chưa nói hết một câu, liền bắt đầu khóc lớn, giống như hài tử bị mất đồ vật quan trọng.

Cao Tinh run rẩy, vốn đã định bước lên một bước chân, lại lập tức sợ tới mức rụt lại.

Nàng trăm triệu không nghĩ tới, Tần Phiên Phiên lại ở trên long sàng, hiển nhiên Hoàng thượng ở bên trong, nhưng mà nàng ta phát ra thanh âm thống khổ như vậy, chắc là đã chịu thương tổn gì đó.

"Hoàng thượng, đau quá, tần thϊếp đau quá. Tim tần thϊếp sắp ngừng đập rồi, không thở nổi......"

Tần Phiên Phiên bắt đầu ho khan dữ dội, giống như muốn ho ra cả phổi vậy, thậm chí còn có tiếng nôn mửa truyền đến nữa.

Cao Tinh sợ tới mức mặt trắng bệch, trong lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi lạnh, nàng đang do dự xem có nên chạy hay không.

"Cao cô nương, cứu mạng ——" Thanh âm của Tần Phiên Phiên giống như là đạp lên đám mây, Cao Tinh bị nàng doạ sợ tới mức run rẩy...

Bỗng nhiên Tần Phiên Phiên chui nửa người ra khỏi màn lụa, vừa lúc đối diện với Cao Tinh, ánh mắt mê ly giống như đã chịu thống khổ thật lớn, sắc mặt dữ tợn.

"Đào, Đào Uyển nghi." Nàng run run kêu to một câu, định tiến lên phía trước một bước, giống như muốn tìm hiểu đến cùng.

Kết quả liền thấy Tần Phiên Phiên bỗng nhiên mở miệng ra, "Phụt ——" một tiếng phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

Đỏ rực phun thật xa, bắn tung tóe lên nền gạch như là một hoa đóa bỉ ngạn nở rộ.

"Cứu —— mạng ——" Hai mắt Tần Phiên Phiên đỏ ngầu nhìn nàng, cuối cùng hết sức mà ngã bò ở trên giường, bị Hoàng thượng ở bên trong giường chậm rãi kéo vào, chỉ còn xót lại nửa cánh tay lộ ra bên ngoài màn lụa, vì động tác của Hoàng thượng động mà run lên.

"A, cứu mạng ——" Cao Tinh sợ tới mức chảy cả nước mắt nước mũi chạy ra bên ngoài, lúc từ trong điện vọt ra ngoại điện nàng còn bị vấp phải bậc thang, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

Đứng lên lại tiếp tục chạy ra bên ngoài, nhưng bị Trương Hiển Năng cản lại.

"Trương tổng quản, cứu mạng! Đào Uyển nghi nàng bị Hoàng thượng tra tấn nên chết rồi, ngươi mau gọi người đi." Cao Tinh khóc đến mức phát run, từ nhỏ đến lớn nàng cũng chưa gặp qua trường hợp này bao giờ.

Trương Hiển Năng vẫn mang vẻ mặt cười tủm tỉm, không bị sắc mặt hoảng sợ của nàng ảnh hưởng, thậm chí còn duỗi tay vỗ vỗ bả vai nàng, trấn an nói: "Cao cô nương, ngài nói cái gì vậy? Lão nô không nghe rõ, Hoàng thượng làm gì Đào Uyển nghi cơ?"

"Tra tấn, Đào Uyển nghi bị hộc máu, phun ra thật nhiều máu, nàng không nhúc nhích. Trương công công, Đào Uyển nghi có phải chết rồi hay không?" Hai chân Cao Tinh nhũn ra, gần như là dựa vào Trương Hiển Năng đỡ mới đứng lên được.

"Cao cô nương, lão nô có chút nghễnh ngãng, vẫn không nghe rõ. Ngài lặp lại lần nữa đi." Trương Hiển Năng vẫn là bộ dáng cười tủm tỉm.

Cao Tinh nhìn đến ánh sáng trong mắt Trương Hiển Năng, lập tức run rẩy, lúc này mới phản ứng lại, cố gắng nói: "Hoàng thượng đang sủng hạnh Đào Uyển nghi."

"Lúc này lão nô nghe rõ rồi, đúng là đang sủng hạnh Đào Uyển nghi. Hoàng thượng để ngài đi vào, sao ngài không đi? Đây chính là cơ hội Đào Uyển nghi ngàn cầu vạn cầu hộ ngài đấy, ngài cũng không thể lãng phí chứ. Ngài đi vào đi, tâm nguyện nhiều ngày rốt cuộc cũng đạt thành, lão nô xin đợi ngài thăng vị." Trương Hiển Năng vừa nói vừa vỗ vỗ bả vai nàng, hai mắt cười híp lại.

Trong điện lại lần nữa truyền đến tiếng xin tha của Tần Phiên Phiên, Cao Tinh liền đẩy Trương Hiển Năng ra, nhanh chân chạy ra bên ngoài.

Lúc chạy đến bậc cửa ngoại điện, lại bị ngã mạnh một cái, lần này nàng phải dùng sức chống dậy ba lần mới đứng lên được, cả người chạy lẫn vào bóng đêm, cũng không dám quay đầu lại nhìn một cái.

"Xì, gan bé như vậy mà còn muốn bò lên long sàng? Kiếp sau đi."

Trương Hiển Năng đi đến ngoài cửa đại điện, liền thấy một vũng chất lỏng màu vàng, hiển nhiên là Cao cô nương bị dọa sợ chảy nướ© ŧıểυ, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

So với Đào Uyển nghi tri tình thức thú [2], lại to gan biết chơi đùa, Cao cô nương thật đúng là không đủ nhìn, ngay cả xách giày cho Đào Uyển nghi cũng không xứng.

[2] 知情识趣: chỉ người hiểu tình ý, biết chăm sóc.

Còn Đào Uyển nghi, thì lúc này đang ở trên long sàng dục sinh dục tử [3].

[3] Chắc ý tác giả là 欲仙欲死 (dục tiên dục tử): cảm giác vui sướиɠ đến cực điểm.

Váy mỏng của nàng vẫn luôn bị đẩy lên trên ngực, bên trên ăn mặc rất tốt, nhưng bên dưới lại hỗn độn không chịu nổi, Hoàng thượng vẫn đang vất vả cần cù cày cấy.

Cho nên vừa rồi lúc nàng bị đẩy ra khỏi màn lụa, ở trong mắt Cao Tinh, vẫn là bộ dáng ăn mặc chỉnh tề, nhưng trên thực tế chỉ cần Cao Tinh tiến lên phía trước vài bước, là có thể thấy cảnh tượng làm bậy làm bạ ở bên trong.

"Ái tần, vừa nãy kêu to ai vậy? Sao trẫm lại nghe thấy ngươi kêu cứu mạng với Cao cô nương, chứ không phải với trẫm?" Nam nhân véo cằm nàng, nhẹ nhàng liếʍ trên môi nàng.

Trên khoé môi Tần Phiên Phiên còn dính "vết máu" đỏ rực, đương nhiên vết máu này không phải là thật, cũng không phải chu sa nàng vốn định dùng, mà là nước dưa hấu.

Hoàng thượng nói, miệng ngậm chu sa sẽ mang độc, không bằng nước dưa hấu ngọt thanh tiện lợi.

Cho nên Đào Uyển nghi nghĩ chơi chu sa ở trên giường thất bại, chẳng qua nghịch bằng nước dưa hấu càng có ý tứ, nhìn dáng vẻ Cao Tinh bị dọa đến tè ra quần, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Nước dưa hấu ngọt ngào lẫn vào trong miệng, làm ngôi cửu ngũ có vẻ càng thêm hưng phấn, có lẽ là Tần Phiên Phiên đề xuất chơi trò này, hoàn toàn gợi lên được sự ác thú của Hoàng thượng, cho nên so với ngày thường hắn còn ra sức hơn.

"Tần thϊếp chỉ là doạ Cao cô nương chạy đi, vừa nãy cũng có kêu Hoàng thượng tha mạng mà." Nàng thở hồng hộc biện giải.

"Xuỵt, lúc nãy bộ dáng nhịn không lên tiếng của ái tần càng đẹp mắt." Hắn vươn ngón tay ra đặt trên môi nàng, thanh âm khàn khàn vang lên bên tai nàng, từng luồng nhiệt khí thổi vào lỗ tai nàng, giống như là muốn hấp chín cả người nàng vậy.

Cả người Tần Phiên Phiên đều nghẹn đến mức giống như tôm luộc, Cẩu hoàng đế đúng là tên cặn bã, nàng tất nhiên nhịn không dám gọi ra tiếng, nếu không bị Cao Tinh nghe thấy sẽ bị lộ, hắn ở phía sau lại càng thêm vui vẻ, làm nàng cho rằng tý nữa thì long sàng bị rung đến sập.

Thanh âm trong nội điện Long Càn cung vẫn luôn không ngừng nghỉ, Hoàng thượng cũng làm Đào Uyển nghi hô tha mạng cùng cứu mạng cả một đêm, cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái.

Chỉ có Đào Uyển nghi liên tục hối hận, nàng vì vặn ngã Cao Tinh, mà nghĩ ra một chủ ý như vậy, cuối cùng chịu khổ cũng chỉ có một mình nàng mà thôi.

Đúng ra nàng nên nói cho Hoàng thượng, rồi sau đó kêu Hoàng thượng tự nghĩ cách, vậy mà nàng còn xung phong nhận việc.

Mẹ nó đồ Cẩu hoàng đế, chúc ngươi tiểu nhiều tiểu gấp tiểu bất tận, thận mệt thận hư thận suy kiệt!

Trương đại tổng quản đang nhìn chằm chằm người thu dọn ngạch cửa, lỗ tai lại nghe thanh âm ở bên trong, thầm than: May mắn hắn cắt rồi, nếu không kiểu gì cũng bị nhịn đến hỏng luôn.

Sau khi Cao Tinh chạy về Duyên Thọ cung, liền khóc đến mức gần như không đứng dậy được, cả đêm đều đòi phải về Cao phủ.

Cao Thái hậu lôi kéo nàng hỏi nửa ngày, cũng không ép hỏi được một câu nào. Loại thủ đoạn này của Hoàng thượng, nàng không dám để lộ ra một chữ nào, sợ nhiều lời một câu, liền bị rút đầu lưỡi.

Chỉ nói Đào Uyển nghi quá đáng thương, khó trách lúc nhắc đến đưa nàng làm nữ nhân của Hoàng Thượng, Đào Uyển nghi liền khóc sướt mướt, nói Hoàng thượng vẫn luôn trừng phạt nàng ta.

Đây đâu phải là trừng phạt, rõ ràng chính là tra tấn mà, ngủ không dậy nổi ngủ không dậy nổi!

Cao Thái hậu thấy nàng vẫn luôn khóc sướt mướt, không nói nên được lời nào quan trọng, nên mất hết kiên nhẫn.

"Ai gia đến tuổi này rồi không thể cùng ngươi thức thâu đêm được, nếu ngươi muốn đi cũng phải đợi đến ngày mai, lúc này cửa cung đều khoá hết rồi, cũng không đi đâu được." Cao Thái hậu vừa nói vừa đi hướng tẩm điện, nàng phải bảo dưỡng thật tốt, nếu không liền xấu như hổ cô bà Hoàng Thái hậu vậy, bà vẫn là tiểu cô nương ngọt ngào xinh đẹp đấy!

Cao Tinh mở to mắt đến hừng đông, còn gọi hết các cung nữ mình có thể sai sử tới thức cùng nàng.

Chờ trời sáng ngời, liền lập tức thu dọn đồ đạc biến đi, giống như bị lửa đốt mông vậy.

Tần Phiên Phiên lại ở trên long sàng ngủ đến mặt trời lên ba sào rồi mới dậy, người ở Long Càn cung đối với đãi ngộ đặc thù của Đào Uyển nghi đều là đã thấy nhiều không trách.

Hoàng thượng có nhiều nữ nhân như vậy, nhưng nữ nhân có thể ngủ trên long sàng suốt đêm, trên cơ bản đều là không có.

Năm đó Tô Uyển nghi được sủng như vậy, nói bị đá xuống giường liền đá xuống giường, Hoàng thượng ngay cả mắt cũng không thèm nháy.

Lúc nàng đỡ eo đứng dậy, Liễu Âm đã báo cho nàng tin tức lớn nhất trong cung: "Chủ tử, hôm nay cửa cung còn chưa mở, Cao cô nương đã mang theo nha hoàn của nàng chờ ở bên trong, một khắc cũng không dám ở lại trong cung, giống như có kẻ thù lớn đang chờ nàng vậy."

Tần Phiên Phiên ngáp một cái, sau khi nghe nàng ấy nói như vậy, liền nhẹ giọng cười một tiếng.

Kết quả nàng cười đến mức quá đắc ý, làm liên lụy đến sau eo, liền tràn ngập ủ rũ.

"Liễu Âm, ta nói với ngươi, về sau ngàn vạn lần không được nghịch chu sa, chờ lát nữa ném chu sa ta định ngậm làm máu đi. Ta không bao giờ muốn chơi hộc máu với Hoàng thượng nữa. Phun ra cả đêm, phun đến mức đầu lưỡi tê rần hết cả rồi." Đào Uyển nghi nhớ tới tình hình thảm thiết của mình tối hôm qua, liền nghiêm mặt nói, coi như là lo trước.

Một chậu nước dưa hấu, Hoàng thượng không ngừng ép nàng uống, sự khổ sở bị đầy bụng lúc nửa đêm, nàng căn bản không dám nghĩ lại nữa.

"Hai người các ngài chơi đùa cũng thật phức tạp!" Liễu Âm đang hầu hạ nàng mặc quần áo lại dừng tay lại, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu.

Xin lỗi, nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, không thể đồng cảm với Đào Uyển nghi như bản thân mình cũng đã bị được, cho dù về sau nàng gả chồng, nhưng cũng không chơi được mấy kiểu này.

Không hổ là nam nhân tôn quý nhất Đại Diệp Triều, ngay cả chơi đùa cũng không giống bình thường.