Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 1 - Chương 22: Khi tôi bị coi thường

Đèn flash không ngừng chụp lên khuôn mặt trắng noãn của Kiều Tịch Hoàn, khuôn mặt xinh đẹp của cô được chụp một cách tinh tế.

Không hề có hoảng sợ như dự kiến, Cố Tử Tuấn đứng bên cạnh lạnh nhạt nhìn cô.

Kỳ thật, Kiều Tịch Hoàn có hành động kinh ngac như vậy, chỉ có thể dùng một từ để hình dung – bình thường, đúng vậy, bình thường mà thôi.

“Tiểu thư, chào cô” Phóng viên thấy cô không nói lời nào, mở miệng nhắc nhở.

Cánh môi xinh đẹp của Kiều Tịch Hoàn nở ra một nụ cười nhàn nhạt: “Tôi tên là Kiều Tịch Hoàn, là vợ của Cố đại thiếu tập đoàn Cố thị, Kiều Tịch Hoàn”

Phóng viên ngừng lại một lát.

Hóa ra là cô dâu cả ngu ngốc của nhà họ Cố!

Không khỏi làm cho người khác hứng thú!

Dùng giá cao như vậy chỉ để mua một bộ lễ phục, chỉ có thể nói rằng cô ta dốt đặc cán mai, tin tức có giá trị như thế, tại sao không sử dụng.

“Sở dĩ tôi mua bộ lễ phục trong cuộc bán đấu giá lần này, là vì tôi bội phục Hoắc Tiểu Khê lúc còn sống có thể trở thành huyền thoại trong giới thương nghiệp, trong giới kinh doanh đều cảm thấy xót xa cho số mệnh ngắn ngủi của cô ấy, mà Cố thị của chúng tôi đều thưởng thức người tài hoa. Mặt khác, cuộc bán đấu giá này là vì quyên góp cho hội từ thiện, mọi người cũng biết, Cố thị của chúng tôi nhất định sẽ quyên góp từ thiện, hy vọng có thể giúp đỡ cho những người cần giúp đỡ” Kiều Tịch Hoàn không chậm không vội nói, thật bình tĩnh thật thản nhiên.

Phóng viên đều cảm thấy kinh hãi.

Người phụ nữ này thật sự là đồ ngu ngốc giống như mọi người đồn thổi sao?. Tại sao lời nói, cử chỉ đều lộ ra khí thế như vậy, một chút cũng không giống khí thế của một người phụ nữ bình thường nên có.

“Những gì cần nói, tôi cũng đã nói hết rồi, xin mọi người cho qua dùm” Kiều Tịch Hoàn nháy mắt với Cố Tử Tuấn.

Khóe miệng Cố Tử Tuấn cong lên nụ cười, sau đó né tránh phóng viên, bảo vệ Kiều Tịch Hoàn ra ngoài xe.

Hai người ngồi vào chiếc Ferrari của Cố Tử Tuấn.

Cố Tử Tuấn vừa lái xe vừa nghiêng đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn đang ôm bộ lễ phục, nhịn không được hỏi:

“Vì sao chị lại muốn mua bộ lễ phục này?. Như những gì phóng viên nói, tôi cũng không tin.”

Tuy rằng cũng cảm thấy ngạc nhiên cô có thể nghĩ ra lý do tốt như vậy chỉ trong một hai giây.

“Tôi không muốn nói” Kiều Tịch Hoàn cự tuyệt trả lời.

“Hôm nay tôi đến giải vây giúp chị, nếu không bây giờ chị vẫn còn ở phòng đấu giá bị người ta xem thường”

“Đó là tiền của anh cậu, không liên quan đến cậu.”

“Tôi nói Kiều Tịch Hoàn….”

“Nếu cậu nói thêm một chữ nữa, lát nữa quay về nhà tôi sẽ nói với mọi người vì Hoắc Tiểu Khê là tình nhân của cậu, cậu không quên được tình nhân của mình cho nên nhờ tôi đi đấu giá giúp cậu, dù sao lúc nãy phóng viên cũng chụp được ảnh của cậu đứng bên cạnh tôi” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng nói

Cố Tử Tuấn nhìn Kiều Tịch Hoàn một cách ngoan độc:

“Chị điên rồi”

Bên tai được thanh tịnh, Kiều Tịch Hoàn khép hờ hai mắt dựa lưng vào ghế…

Cô cũng rất muốn hỏi mình, vì sao cô lại tham gia buổi bán đấu giá này?

250 vạn?! Thật là một con số châm chọc!

Dọc đường bình yên trở về biệt thự Cố gia.

Kiều Tịch Hoàn ôm bộ lễ phục dài thườn thượt đi vào phòng khách, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, cô lạnh lùng đi lên lầu 2, đi vào trong phòng của Cố Tử Thần, sau đó rất bình thản ném bộ lễ phục lên sàn nhà, đi vào phòng tắm, tắm rửa, thay quần áo, rồi đi ra.

Nhìn thoáng qua bộ lễ phục nằm trên mặt đất, cô nằm lên giường, nằm ngay đơ.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng bị người ta đẩy ra.

Kiều Tịch Hoàn mở to mắt, nhìn Cố đại thiếu đẩy xe lăn vào phòng, đôi mắt nhìn bộ lễ phục trên mặt đất, sắc mặt âm lãnh.

“Tôi tắm rửa, thay quần áo rồi” Kiều Tịch Hoàn nói.

Sắc mặt Cố Tử Thần càng khó coi hơn.

Bây giờ là trọng điểm sao?!

Sắc mặt anh trầm xuống, lạnh giọng hỏi: “Cô thích bộ lễ phục này?”

“Không thích”

“Đây là kích cỡ cô mặc?”

“Không phải”

“Vậy cô có thể nói cho tôi biết vì sao cô lại dùng 250 vạn mua nó?!” Cố đại thiếu ẩn nhẫn tức giận, nhưng vẫn không kiềm được bộc phát ra ngoài.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần: “Bị coi thường.”

Đôi mắt Cố Tử Thần căng thẳng.

“Khi tôi bị coi thường” Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần thật lâu, dường như dùng giọng nói rất thấp, rất thấp, thấp đến mức chỉ có bản thân mình nghe được:

“Có thể nhắc nhở bản thân mình đã từng ngu ngốc như thế nào.”

Cố Tử Thần siết chặt ngón tay: “Chuẩn bị tốt, làm thế nào để giải thích với bố mẹ đi.”

Ném lại một câu, Cố Tử Thần đi ra ngoài.

Hiện tại cô cho là, đầu của cô bị hỏng mất rồi, từ khi cô tử vong ngoài ý muốn ở kiếp trước cho đến nay, cô đều có thể khống chế tốt cảm xúc hận không thể gϊếŧ chết anh ta của mình, nhưng trong lúc lơ đãng cảm giác đó lại sục sôi trong lòng cô, khiến cả người cô như bị kiến cắn, không có chỗ phát tiết!.

….

Một góc khác của thành phố.

Trên màn hình TV to lớn đang trình chiếu tin tức nóng hổi của ngày hôm nay.

Thành giao với giá 250 vạn, có phần vượt qua sự mong đợi của anh ta.

Chỉ là, mày của anh ta khẩn trương nhíu lại, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Đại thiếu phu nhân của Cố thị, Kiều Tịch Hoàn!

Toàn bộ quá trình phỏng vấn cũng không nghe cô nhắc đến ba chữ “Tề Lăng Phong”

Thật vất vả mới bỏ qua được cái tên “Hoắc Tiểu Khê”. Nhưng mà ba chữ “Tề Lăng Phong” lại không được nhắc đến.

“Điều tra thêm về lai lịch của cô gái này”. Người đàn ông gằn từng tiếng nói.



Phòng khách nhà họ Cố to như vậy.

Mọi người trong nhà đều ngồi ở trên sofa, tầm mắt họ đều rơi vào trên người của Kiều Tịch Hoàn.

Chuyện hôm nay Kiều Tịch Hoàn làm ra, không tính là lớn nhưng cũng không phải là chuyện nhỏ, chắc chắc kinh động đến giới truyền thông Thượng Hải, bây giờ nổi tiếng rồi.

Không sinh ra ảnh hưởng tiêu cực gì, nhưng không có nghĩa là được người trong Cố gia thích, nhất là những cách làm việc không khiêm tốn.

“Con thừa nhận, là con nhất thời xúc động” Trước mặt bao nhiêu người, Kiều Tịch Hoàn mở miệng.

“À” Ngôn Hân Đồng đột nhiên cười lạnh một tiếng.

Quả nhiên là một Kiều Tịch Hoàn không dùng đến não, căn bản là đồ ngu ngốc.

Vài ngày trước làm được việc, rõ ràng là mèo mù vớ phải chuột chết, nhặt được một chút tiện nghi mà thôi.

“Chị dâu, mấy ngày trước không phải chị nói với mẹ sẽ an phận giữ mình sao?. Tại sao mới an phận vài ngày, đã kiềm nén không được rồi hả?” Mỗi câu mỗi chữ của Ngôn Hân Đồng đều tràn ngập châm chọc.

Ánh mắt của Kiều Tịch Hoàn nhìn thoáng qua Ngôn Hân Đồng, sau đó trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua gò má lạnh lùng của Cố Tử Thần, lại có chút thất vọng.

Cố đại thiếu cảm thấy chán nản với mình sao?!.

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy, mình quả thực đã nhìn nhầm.

Cố đại thiếu làm sao có thể tỏ ra bênh vực mình trước mặt người ngoài chứ?. Mình chờ mong cái gì?.