Độc Thiếp Nắm Quyền

Chương 44: Được và mất

Edit: Nhạn.

Nhiêu Hồ mụ mụ liên tục hạ lệnh cho đám nha hoàn truyền ra ngoài chuyện Chu Quân Uyển ngay trước mặt Thái phu nhân chống đối Phùng di nương, đến nỗi bị Phùng di nương răn dạy một trận, còn bị cưỡng chế nhận lỗi với Phùng di nương trước mặt mọi người. Giống như là mọc thêm cánh, rất nhanh đã truyền đến từng góc nhỏ của Tây Trữ hầu.

Mấy ngày trước đây mọi người không có chuyện gì lập tức chạy tới nói chuyện với nha đầu ma ma canh cửa tiểu viện của Chu Quân Uyển trong Ỷ Tùng viện. Lúc này không hẹn mà yên tĩnh, lại không có người nào dám tới tiểu viện của nàng nữa.

Dù sao tất cả mọi người đều biết, trong phủ này Chu Quân Uyển rất có thể diện hầu hết là do Thái phu nhân ban cho. Ngày hôm nay nàng làm mất lòng Thái phu nhân, lại mắc tội với người từ trước đến nay rất được Hầu gia sủng ái, Phùng di nương, cuộc sống sau này có thể nghĩ, thật sự không đáng để bọn họ đi nịnh bợ, không chỉ lãng phí thời gian và tiền bạc của mình, mà lại càng chọc giận Thái phu nhân và Phùng di nương.

Nhưng tâm lý này của mọi người chỉ giằng co được đến nửa ngày đã lập tức thay đổi. Bởi vì trước buổi trưa, Ninh phu nhân lại sai thê tử Vương Đại tới cửa, thưởng cho Chu Quân Uyển một bộ trà cụ thượng đằng bằng sứ quan diêu.

Lúc đó Chu Quân Uyển đang ngồi trước bàn gần cửa sổ gỗ hoa lê, mặt quay ra cây ngọc lan sao chép kinh Phật, —— đây là nàng phải suy nghĩ cho tới trưa, mới nghĩ ra biện pháp tránh né Tề Thiếu Du cầu hoan.

Đại thọ sáu mươi của Thái phu nhân chẳng mấy chốc sẽ đến, nàng cũng không có đồ tốt gì để dâng lên, dù có tỉ mỉ lựa chọn cũng sợ Thái phu nhân cũng không thích, mà tự tay sao chép mấy cuốn kinh Phật dâng lên lại càng lộ vẻ hiếu tâm. Quan trọng nhất là, sao chép kinh Phật phải ăn chay niệm Phật, đến lúc đó chẳng phải lại có sẵn lý do để cự tuyệt Tề Thiếu Du? Trừ khi hắn muốn mang trên lưng tội danh ‘bất hiếu’!

May mắn là mặc dù nàng không có bất kỳ ký ức nào của Chu Quân Uyển chân chính. Trừ nét chữ của Thẩm Lương ra, thật kì dị là nàng lại viết được y hệt nét chữ của Chu Quân Uyển chân chính. Nếu không, không cần Tề Thiếu Du phát hiện khác thuờng, chính nàng sẽ lộ sơ hở trước tiên.

Chu Quân Uyển mới sao chép được hai ba tờ kinh Phật thì Kim Linh đi vào quỳ gối bẩm báo: “Hồi Chu nhị thiếu phu nhân, phu nhân sai Vương mụ mụ đưa đồ đến cho ngài!”

“...... Vương mụ mụ tới đây?” Chu Quân Uyển ngẩn ra, ngay sau đó lập tức ý thức được lúc đó bản thân mình và Thái phu nhân làm ra vẻ nửa thật nửa giả, vội nói:”Mau mời tới phòng khách dâng trà hầu hạ, ta rửa tay xong lập tức qua đó.”

“Dạ, Chu nhị thiếu phu nhân.” Kim Linh nhận lệnh lui ra ngoài.

Chu Quân Uyển vội sai Cẩm Tú bưng nước nóng tới rửa tay, lại nhận lấy khăn lau Văn mụ mụ đưa đến, sau đó được hai người đỡ đi tới phòng khách.

Quả nhiên nhìn thấy một phụ nhân mặc y phục gấm thêu hoa màu thiên thanh, đôi giày cùng màu, trên đầu mang cây trâm vàng khảm hồng ngọc, gương mặt tự đắc thê tử Vương Đại đã đứng đợi trong đại sảnh, nhìn thấy Chu Quân Uyển, lập tức chỉnh đốn trang phục hành lễ: “Lão nô tham kiến Chu nhị thiếu phu nhân.”

Chu Quân Uyển nâng nàng ta lên, cười nói: “Mụ mụ đã hầu hạ phu nhân nhiều năm rồi, các chủ tử trong phủ đều nhỏ tuổi, ai mà không xem mụ mụ là một nửa chủ tử. Mụ mụ làm ngại chết ta rồi!”

Lại tự mình dìu nàng ta tới ngồi, chính mình thì ngồi đối diện, đợi sau khi Cẩm Tú dâng trà lên, cười hỏi nàng ta: “Xin hỏi lần mày mụ mụ tới đây, là phu nhân có việc gì phân phó sao? Theo ý của ta, nếu phu nhân có gì phân phó, chỉ cần sai tiểu nha hoàn nói một tiếng, lại không cần mụ mụ tự thân đi như vậy?”

Thê tử Vương Đại đã hầu hạ Ninh phu nhân nhiều năm, trong mắt trong lòng chỉ có Ninh phu nhân, ngay cả trượng phu cùng nhi tử còn phải dựa vào, trong sáng ngoài tối làm không biết bao nhiêu việc cho Ninh phu nhân, nàng ta gây ra không ít chướng ngại cho Thái phu nhân và Chu Quân Uyển. Đương nhiên nàng ta căm thù Chu Quân Uyển đến tận xương tủy, chỉ là không dám biểu lộ ra với Thái phu nhân, vì vậy đối với Chu Quân Uyển hiếm khi có sắc mặt hòa nhã, ví dụ như vừa rồi.

Nhưng thái độ của Chu Quân Uyển lại hòa nhã như vậy, vừa đưa trà vừa nhường chỗ ngồi lại vừa nịnh nọt lấy lòng nàng ta, thật đúng là ‘đưa tay không đánh người mặt tươi cười’, dù nàng ta có chán ghét đi chăng nhữa, cũng không tiện bày ra bộ mặt thối, dù sao Chu Quân Uyển cũng là hơn phân nửa chủ tử.

Vì vậy gắng gượng nở nụ cười, nói: “Cũng không phải phu nhân phân phó cái gì, mà là hôm qua phu nhân mới có được bộ trà cụ bằng men sứ, lại nhớ tới thật lâu bên phòng Chu phu nhân chưa có đồ trang trí gì rồi, cho nên cố ý phân phó lão nô tới tặng cho Chu nhị thiếu phu nhân.”

Nói xong lại nhận lấy một cái hộp vàng ngũ sắc trên tay một tiểu nha hoàn, mở ra trước mặt Chu Quân Uyển: “Chu phu nhân nhìn xem có thích không?”

Chu Quân Uyển vội cười nói: “Làm khó phu nhân vẫn còn nhớ đến ta, xin mụ mụ trở lại chuyển lời với phu nhân, đợi sau khi ta thu thập thỏa đáng, sẽ tới dập đầu ta ơn.” Vừa nói, vừa nhìn cái hộp kia.

Chỉ thấy trong hộp chứa mười mấy cái ly lớn nhỏ không giống nhau, xếp tầng tầng lên nhau, theo thứ tự lấy ra nhìn, đều trơn bóng như ngọc, trắng nõn nà, cái lớn dài rộng ba tấc, cái D!D)L!Q)D nhỏ lại bằng ngón tay cái. Trên mỗi ly đều vẽ hoa cỏ muôn thú, phối màu hoặc lịch sự tao nhã tươi mát, hoặc diễm lệ phong phú, dùng những nét vẽ tinh tế tạo thành, giống như được đúc mà ra. Một bên ly vẽ hoa cỏ muôn thú, một bên lại đề thơ từ danh ngôn, thư pháp trang nghiêm,

khí phách mạnh mẽ. Hơn nữa mỗi ly đều được khảm vàng dưới đáy, khắc hình song ngư (hai con cá) uốn lượn trên hoa sen, trước giờ Chu Quân Uyển chưa thấy món đồ nào tinh xảo như vậy.

Trong phòng vang lên một trận hút khí.

Thê tử Vương Đại không khỏi tự đắc cười một tiếng, tin rằng các ngươi cũng chưa từng nhìn thấy đồ tốt như vậy, hôm nay thật sự là tiện nghi cho các ngươi!

Lúc Ninh phu nhân sai nàng ta đưa bộ trà cụ này đến, nàng ta không cam lòng cùng khó chịu, cuối cùng là ỉu xìu mà đi.

Tự đắc, ngẩng đầu nhìn Chu Quân Uyển, muốn thấy vẻ mặt vui mừng từ trên mặt nàng, thế nhưng chỉ thấy nàng kinh ngạc, cứng lưỡi trong mấy giây ngắn ngủi, chớp mắt đã khôi phục thái độ bình thường. Thê tử Vương Đại lại không cam lòng, thái độ của nàng là gì vậy, giống như bộ trà cụ này cũng bình thường như những bộ trà cụ khác, đời này nàng đã thấy đồ tốt như vậy được mấy lần chứ? Phi, chỉ bằng Chu gia nghèo nàn của nàng, chỉ sợ cho tới bây giờ cũng chưa được thấy qua!

Đúng rồi, chắc chắn nàng đang phô trương thanh thế, tránh khỏi mất mặt trước đám nha hoàn, dù gì nàng cũng được coi là hơn nửa chủ tử, nếu kiến thức quá hạn hẹp, vậy sẽ để người khác cười nàng trẻ con! Đúng, nhất định là như vậy!

Thê tử Vương Đại vừa nghĩ như vậy, trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều, khi nhìn Chu Quân Uyển ánh mắt cũng khôi phục lại như nhìn kẻ hèn mọn, như người trên cao nhìn xuống.

Chu Quân Uyển khi còn là Thẩm Lương, chuyện am hiểu nhất chính là nhìn mặt mà nói chuyện, làm sao lại không đoán được lúc này thê tử Vương Đại đang nghĩ cái gì? Nếu như đổi lại là trước (Nhạn_d$d$l&q)d) khi nàng tỉnh lại, thê tử Vương Đại đặt bộ trà cụ này trước mặt nàng, chắc chắn nàng sẽ giống đám người Văn mụ mụ kia, bị kinh ngạc thật lâu cũng chưa tỉnh hồn lại.

Nhưng thứ nhất nàng đã sống ở Hầu phủ lâu như vậy, cũng đã thấy qua không ít thứ tốt, mặc dù bộ trà cụ này tinh kỳ (tinh xảo, kỳ lạ) quý trọng, chưa chắc đã tinh quý (tinh xảo, quý báu) bằng pho tượng ngọc điêu khắc mà Ninh phu nhân đã thưởng cho nàng ta. Thứ hai, ngày hôm nay trong đầu nàng chỉ có một ý niệm, đó chính là báo thù, cả ngày lẫn đêm ngoài suy nghĩ đến việc báo thù thì chỉ có báo thù, cho nên cái nàng càng coi trọng, là ý nghĩa đại biểu cho việc tặng bộ trà cụ này mà không phải giá trị của nó!

Sau đó Chu Quân Uyển lại nói chuyện một hồi với thê tử Vương Đại, lúc thê tử Vương Đại đứng dậy nói cáo từ thì nhân cơ hội đưa một hà bao vào trong tay nàng ta, cũng tự mình tiễn nàng ta ra ngoài.