Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 40: Vạn nhân mê 40

Thượng Đế nói, đây là thời đại sản sinh ra anh hùng.

———

Đám tang thi bên cạnh cũng bị hương vị thịt chín câu dẫn, nhanh chóng vây thành một vòng tròn.

Tịch Đăng liếc một cái, sau đó nâng tay ——

Nhóm tang thi lập tức đồng loạt lui về sau.

Ha ha, chúng nó cũng không muốn bị lão đại đánh cho ngày đêm ảm đạm, thịt thối bay loạn.

Tang thi kính vàng sau khi quạt nguội thức ăn, vô cùng chân chó bưng tới trước mặt Tịch Đăng.

Tịch Đăng cầm đũa gắp một miếng lên, nhét vào trong miệng.

Nó dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng giải quyết những miếng còn lại trong đĩa, mới vô cùng hạnh phúc ngồi dựa vào sofa.

Lúc này, một tang thi trong đám lao ra, nó mau lẹ đoạt lấy cái đĩa chỉ còn lại một quả ớt, xỏ nhanh một đôi giày da, quay đầu, “Ba ba ba” mấy tiếng chạy ra bên ngoài.

Đám tang thi còn lại liền dồn dập đuổi theo.

Khốn nạn, dù là đĩa thừa chúng nó cũng muốn đoạt!

Tịch Đăng thưởng thức biểu tình dọa người của mấy tiểu đệ, nghĩ thầm vì sao lại thấy thiếu thiếu cái gì đó, hả? Hình như có thứ gì biến mất.

Tịch Đăng đứng lên, trong phòng đã không có hơi thở của người sống.

Tạ Tuyết Chu chạy trốn.

Tịch Đăng há to mồm, ngáp một cái.

Sau khi ăn xong đích thực phải vận động nhẹ.

Mỹ nhân, ngươi đã chuẩn bị tốt cùng bản vương chơi trốn tìm sao? Nếu bị bắt, vậy phải gặm rớt một cánh tay a.

Đôi mắt đen như mực của Tịch Đăng lúc này thoạt nhìn vạn phần tà khí.

Nó vì để cho con mồi chạy xa một chút, còn cố ý đợi đám tiểu đệ không tiền đồ kia của mình trở về.

Mà chúng nó chạy tới, cũng liền phát hiện có vấn đề, líu ra líu rít hỏi: “Lão đại, không thấy nhân loại xấu xí kia nữa.” “Lão đại, ngươi đã ăn sạch nhân loại xấu xí kia ư?”



Tịch Đăng rất muốn làm cho mấy tên ngốc kia yên tĩnh một chút, thế nhưng nó có một khuyết điểm, đó là không nói được, nó là một tang thi bị câm.

Nó khi giao lưu với mấy tang thi khác đều dựa vào nắm đấm, đánh cho tới khi đối phương đoán được ý của mình mới thôi.

Mà trong đám tiểu đệ của nó vẫn có hai tang thi giỏi đoán ý tang thi vương các hạ, nó chỉ cần nhìn qua một cái, hai tiểu đệ kia liền biết, sau đó nói lại cho những tang thi khác.

Hai tiểu đệ này một là tang thi mang gọng kính vàng, còn lại là tang thi có mái tóc lúc nào cũng bay bay, biệt hiệu là phiêu dật.

Hai tiểu đệ này vừa nhìn ánh mắt Tịch Đăng, liền tiến lên một bước quay người nói với mấy tang thi ngu ngốc kia.

Kính vàng tang thi nói: “Các ngươi không phát hiện lão đại đang chơi trò tình thú với nhân loại kia sao?”

Phiêu dật tang thi nói: “Các ngươi nói ít lại đi, sao mà sau khi biến thành tang thi lại nói nhiều như vậy?”

Kính vàng tang thi nói: “Về sau đều mở to mắt mà nhìn, nhân loại kia đã bị lão đại quyển dưỡng (*), các ngươi không được tùy tiện đánh chủ ý lên nhân loại kia.”

(*)quyển dưỡng: nuôi nhốt

Phiêu dật tang thi nói: “Hiện tại đều yên tĩnh lại, nghe lão đại dặn dò.”

Tịch Đăng thoả mãn gật đầu, sau đó đưa tay ra làm một động tác.

Kính vàng tang thi sau khi xem xong liền nói: “Lão đại nói sau mười lăm phút đi bắt nhân loại kia.”

Tịch Đăng sau khi đám tang thi đã yên tĩnh lại, liền trở lại sofa ngồi xuống.

Tiếp tục nghĩ lần tới nên ăn món gì.

———

Bên này Tạ Tuyết Chu đang liều mạng đang chạy trốn, cậu mới không tin tưởng một tang thi, nếu mình mà sống cùng với đám tang thi đó, nhất định sẽ bị ăn mất hoặc là biến thành đồng loại của bọn chúng.

Cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt cái cảm giác vừa cười một cái liền rớt một miếng thịt.

Mà cứ chạy như thế này cũng không phải biện pháp tốt, không chừng sẽ gặp phải tang thi khác.

Tạ Tuyết Chu chạy trốn tới mức họng đều khát khô, ánh mắt nhìn sang cửa hàng bên kia.

Không chừng bên trong cửa hàng sẽ có vũ khí phòng thân.

Cậu quay người chạy về phía cửa hàng.

———

Tịch Đăng mang theo đám tang thi tiểu đệ của mình chính thức bắt đầu đi săn.

Trên đường gặp mấy nhân loại khác, một vài tiểu đệ còn cố ý đùa dai đuổi theo, sau đó sẽ bị Tịch Đăng đạp trở về.

Tịch Đăng đuổi theo nửa đường đột nhiên ngừng lại, thân là tang thi vương, khứu giác của nó so với tang thi bình thường nhạy bén hơn nhiều.

Nó đột nhiên giơ tay lên, đoàn tang thi theo sau lập tức dừng lại.

Nơi này không chỉ có mùi vị người sống, còn có mùi nó chán ghét.

Ánh mắt Tịch Đăng chuyển tới cửa hàng cách đó không xa, Tạ Tuyết Chu đang bị răng năng tang thi truy đuổi sao?

Răng nanh tang thi vương đã từng đối đầu với Tịch Đăng, chính là gia hỏa đã nói Tịch Đăng là “thằng gù nhà thờ đức bà”, nó khác Tịch Đăng, trong nguyên văn vốn là một tang thi có độ tồn tại cao, thủ hạ của nó đều vô cùng hung tàn, nhân loại gặp phải nó cơ hồ đều không còn đường sống.

Tuy rằng Tạ Tuyết Chu có hào quang nhân vật chính, nhưng tang thi không phải cái nào cũng giống nhau, chúng nó đều biết đến vai chính công thụ, thế nhưng không có nghĩa là răng nanh tang thi vương sẽ bỏ qua cơ hội làm cho Tạ Tuyết Chu cụt tay cụt chân.

Tịch Đăng nghĩ tới đây, đôi mắt liền bốc lên ngọn lửa, chạy nhanh về phía cửa hàng kia.

Răng nanh, để lại đôi tay của đầu bếp nó!

Răng nanh lúc này đang ác độc cười, gương mặt trắng xám kia thoạt nhìn càng thêm dữ tợn.

Bản thân gặp được vai chính thụ, không có gì sung sướиɠ hơn lúc này, tuy rằng bị vướng bởi hào quang nhân vật chính, không thể gϊếŧ chết Tạ Tuyết Chu, nhưng cũng không ngăn cản được nó làm khó Tạ Tuyết Chu.

Nghĩ tới đây, nó liền phát ra một tiếng tiếng kêu rên.

Mấy tang thi sau lưng nó đôi mắt đều phát sáng.

Vai chính thụ, ngươi chuẩn bị chịu đựng tốt lửa giận của ta không?

Kêu xong, nó liền nhắm mắt lại, còn không đợi nó xác nhận vai chính thụ đang ở tầng mấy cửa hàng, nó liền ngửi được một mùi khác.

Tịch Đăng nghiêng đầu đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm răng nanh.

Tịch Đăng chạy đi quá nhanh, đám tang thi của nó vẫn chưa đuổi kịp.

Răng nanh nhìn thấy nó, liền nhíu lông mày, chỉ vì động tác như thế, trên mặt liền rơi mất miếng thịt. Nó thân thủ tiếp được, an ổn trở lại, mới nhe răng nói với Tịch Đăng: “Thằng gù nhà thờ, ngươi tới đây làm gì?”

Tịch Đăng không nói được, đương nhiên quyết định dùng nắm đấm để nói chuyện.

Răng nanh nhìn thấy Tịch Đăng hùng hổ đi tới, liền không kìm lòng được lui về sau một bước.

Biệt hiệu của nó là răng nanh, đương nhiên là nhờ vào răng của nó, thế nhưng cái thứ không biết xấu hổ đối diện kia mỗi lần nhìn thấy nó, đều đánh vào răng nó. Có biết thịt rớt còn có thể gắn trở lại, nhưng răng là cực kỳ khó không a!

Răng nanh chỉ lui một bước liền dừng lại, không được, phía sau là tiểu đệ của mình, làm lão đại không thể bị bẽ mặt như thế, huống hồ tên kia chỉ tới một mình, đám tang thi thần kinh nhà nó đều không có mặt.

Tịch Đăng lúc này chạy tới còn cách răng nanh không quá năm mét, răng nanh nhìn Tịch Đăng liếc mắt một cái, liền vọt tới.

Chờ bọn tiểu đệ của Tịch Đăng chạy tới, chúng nó đều không kìm lòng được che kín mắt mình.

Lão đại thật hung tàn, cư nhiên ngồi trên người răng nanh nhổ răng.

Một tang thi không có răng là chuyện thống khổ dường nào.

Bọn tiểu đệ của răng nanh đã sớm che mắt, mỗi lần đánh nhau kết quả đều là như thế này, vốn dĩ, chúng nó còn muốn sang hỗ trợ, thế nhưng tên kia quá biếи ŧɦái, bắt được liền ép buộc nhổ răng, chúng nó không giống lão đại, chúng nó cũng không có tiền đi tìm bác sĩ tang thi trám răng.

Răng nanh dùng hết lực khí toàn thân muốn đẩy Tịch Đăng đang ngồi trên người mình ra, nó cũng cảm giác được hàm răng mình mới tu sửa chỉnh tề đã bị lung lay.

Hai chân Tịch Đăng chặt chẽ kẹp eo đối phương, dùng một tay đã khống chế được hai tay của răng nanh, nó đặt hai tay của răng nanh lên trên đầu, tay còn lại đưa tới miệng răng nanh, nó một bên nhổ răng một bên liếc nhìn răng nanh.

Răng nanh thấy thế, tức giận đến mức toàn thân run lên, “Con mẹ nó ngươi mau cút đi, lão tử mỗi ngày đều chải răng ba lần!”

Khóe môi Tịch Đăng lại khẽ cong lên, màu môi nó không giống những tang thi khác, có màu hoa tường vi (đỏ hồng), cái nhếch môi này, làm răng nanh không thể tránh khỏi nhìn chăm chú một hồi.

Chỉ một chút sơ ý, răng nanh lập tức trừng lớn mắt.

Tịch Đăng lấy tay từ trong miệng đối phương ra, mở tay, trong lòng bàn tay có một cái răng.

Hai mắt răng nanh đều bốc lửa.

Tịch Đăng đứng lên, lại một tay ném răng nanh về phía đám tiểu đệ của nó, sau đó ném răng sang.

Kính vàng lập tức chạy tới, đưa cho Tịch Đăng một cái khăn tay, Tịch Đăng nhận lấy, lau sạch từng ngón tay.

Bên kia, từ trong cổ họng răng nanh phát ra tiếng kêu rên, nó lại bị nhổ răng lần nữa!

Kính vàng nhìn thấy ánh mắt lão đại nhà mình, liền nói với răng nanh: “Lão đại nhà ta kêu ngươi mau trở về trám răng, không có chuyện gì thì đừng chạy ra ngoài lắc lư, răng nanh bảo bối.”

Danh xưng đằng sau thuần túy là Kính vàng tự mình thêm vào, Tịch Đăng ngay lập tức liếc Kính vàng một cái.

Răng nanh nếu như không phải bị tiểu đệ của chính mình kéo lại, phỏng chừng liền chuẩn bị xông lên, tiếp nhận lần nhổ răng thứ hai.

Kính vàng còn nói: “Răng nanh, ngươi đi nhanh đi, không thấy lão đại nhà ta muốn chiếm cửa hàng này hả.”

Răng nanh híp mắt lại, nhìn chằm chặp Tịch Đăng, “Tịch Đăng, ngươi rốt cuộc đến đây làm gì?” Nó liếc nhìn cửa hàng, trên mặt hiện ra một nụ cười quái dị, “Chẳng lẽ cũng là vì vai chính thụ?”

Tịch Đăng chỉ chỉ miếng thịt do răng nanh cười mà rớt xuống, khóe môi răng nanh vừa kéo, tiểu đệ bên cạnh lập tức ân cần nhặt lên đưa qua, dẫn tới răng nanh đạp cho một cái.

Tịch Đăng không để ý đến bọn nó nữa, nhìn lên lầu bốn cửa hàng.

Phiêu dật lập tức phát ra một tiếng gào thật lớn.

Tịch Đăng tán thưởng nhìn Phiêu dật một cái, sau đó đặt mắt lại lầu bốn.

Mỹ nhân, mau nấp cho thật kỹ, ngay cả tóc cũng đừng để lộ ra nha.

———

Tịch Đăng bỏ lại đám tiểu đệ, tự mình chạy vào thang máy, mỹ danh viết để cho chúng nó ở chân cầu thang canh gác.

Cửa hàng này không có một ai, thế nhưng thiết bị đều chưa ngừng vận hành hết, thậm chí ngay cả máy điều hòa vẫn đang hoạt động.

Tịch Đăng khác những tang thi khác, ngũ giác của nó đặc biệt mẫn cảm, kể cả cảm giác đau, với nhiệt độ nó cũng yêu cầu cao, nó thích không khí lành lạnh.

Thang máy dừng tại lầu bốn, toàn bộ lầu bốn vô cùng tĩnh lặng, hoàn toàn không một tiếng vang.

Tịch Đăng vươn tay vặn cổ, tiếng bước chân của nó đặc biệt rõ ràng, thậm chí có chút khuếch đại.

Tịch Đăng đi rất chậm, từ xưa đến nay, mục đích chơi trốn tìm thường không phải là kết quả, mà là nhịp tim.

Khi con mồi nghe được tiếng bước chân thợ sân ngày càng gần, nội tâm sợ hãi mới có thể đạt kết quả tốt nhất.

Quả nhiên, Tịch Đăng đi không bao lâu, một bóng người liền từ bên trong cửa hàng vọt ra.

Tịch Đăng nhìn bộ dáng vai chính thụ chạy trốn, trong mắt nổi lên ý cười, bộ dáng con mồi hoảng loạn không chỗ trốn là đáng yêu nhất.

Đám tang thi đang ở chân cầu thang chen tới chen lui, liền thấy lão đại nhà mình đã vác con mồi đứng ở trước mặt.

Tịch Đăng nhìn thấy chúng nó, không nói hai lời nâng chân đạp, mẹ nó, đều là một đám phế vật, phế vật! Cả ngày không làm chính sự, nội chiến lại chơi vô cùng vui vẻ, không biết còn tưởng rằng chúng nó mỗi ngày đều dang diễn một vở kịch hậu cung lớn.

Răng nanh vẫn chưa đi, lúc nó nhìn thấy Tịch Đăng đang vác vai chính thụ đã ngất đi liền ngẩn người một chút, “Ngươi định ăn hắn, hay biến hắn thành đồng loại?”

Tịch Đăng lắc đầu, đặt Tạ Tuyết Chu xuống, sau đó kéo vào trong ngực mình.

Hắn là… đầu bếp của ta.

Mặt răng nanh đen thui.