Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 20: Ta tại võ hiệp văn hủy đi CP 10

Triệu Vu Quy nằm trên giường, ánh trăng sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, có thể ngửi được mùi thanh tân của cây trúc, nhưng không thể ngủ được, trong lòng đều là câu nói kia của Vưu Hạt.

Làm sao bây giờ? Mình nên làm thế nào?

Lăn qua lộn lại, vẫn không thể đi vào giấc ngủ, không thể giao người cho Vưu Hạt được.

Mà cách căn phòng này không xa, cũng có một người mở to mắt suy nghĩ.

Đôi mắt xinh đẹp của Vưu Hạt khi trợn lên rất to, biểu hiện trên mặt rất phong phú, khi thì nở nụ cười, khi thì hừ lạnh, có lúc còn đột nhiên che mặt.

Đột nhiên lại bật dậy.

Vưu Hạt trải qua chuyện hồi chiều, rốt cục cũng rõ ràng, khi nhìn thấy cổ độc bò vào trong cơ thể Tịch Đăng, phản ứng đầu tiên lại không phải là muốn lấy cổ độc ra, hay là tức giận, mà là nghĩ có phải là số mệnh an bài hay không, người bên ngoài không biết, người ở đây chỉ có thể để cổ trùng vào thân thể người mà mình xác định chung thân cả đời, là người có thể bái đường thành thân cùng. Trước kia là vì nghĩ rằng người mình thích là Triệu Vu Quy, nên mới không chút do dự hạ cổ, thế nhưng không nghĩ tới là ——

Vưu Hạt đột nhiên lộ ra một nụ cười khúc khích hoàn toàn không phù hợp với hình tượng ngày xưa, bất quá rất nhanh liền thu lại rồi, đồng thời còn giống như giấu đầu hở đuôi mà ho nhẹ một tiếng.

Mặc dù mình hiện tại cũng coi như miễn cưỡng thích người kia, thế nhưng tên kia vẫn rất là đáng ghét, miệng thiếu đánh cực kì, mình không thể chiều chuộng, nhất định phải thưởng phạt phân minh.

Vưu Hạt người này từ trước giờ làm việc đều như gió bão, không thích dựa theo lẽ thường, hiện tại sau khi biết rõ mình không có cảm giác gì với Triệu Vu Quy, liền quyết định ngày mai sẽ cho Triệu Vu Quy rời đi, mà người kia thì thay thế ở lại đây.

Vưu Hạt nghĩ tới đây, hài lòng gật đầu một cái, nằm trở lại.

Thế nhưng Vưu Hạt đang thoải mái ngủ mà không biết rằng, sáng sớm hôm sau, người kia cùng với Triệu Vu Quy đều đồng thời biến mất.

Triệu Vu Quy ôm Tịch Đăng vào trong ngực, gương mặt dưới ánh lửa trở nên vô cùng xinh đẹp tuyệt trần: “Viên Chi, cổ độc trong cơ thể A Tịch có thể lấy ra được không?”

Tả Viên Chi ngồi đối diện, mà bên cạnh theo thứ tự là Phượng Hòa và Cung Mịch Lăng, ba người bọn họ đương nhiên không hề rời đi, mà ở ngoài chờ tới đêm khuya lẻn vào, cứu Triệu Vu Quy cùng với Tịch Đăng, trước đây bọn họ đã cùng bàn bạc rõ ràng rồi, Tả Viên Chi biết nơi đây lợi hại nhất là độc vật, cho nên ban ngày lúc tiến vào, dọc theo đường đều rải bột phấn vô sắc vô vị, mà trước khi rời đi, mượn cớ nói muốn uống nước, đến gần nguồn nước, ống tay áo Tả Viên Chi run lên, bột thuốc liền rơi vào trong giếng.

Sau đó ban đêm mọi người ở đây đều ngủ rất say, mà Vưu Hạt cảnh giác nhất cư nhiên cũng không chút phản ứng, điều này khiến cả đám rất vui mừng.

Bất quá, từ Triệu Vu Quy biết được chuyện của Tịch Đăng, ba người liền trầm mặc.

Tả Viên Chi đối với cổ độc này cũng không thể làm gì hơn: “Vu Quy, chính ngươi rõ ràng.”

Tịch Đăng bị bọn họ đánh ngất, lúc này đang mê man trong lòng Triệu Vu Quy, bọn họ sau khi trốn đi, liền gấp rút lên đường sau đó mới tạm lánh trong một sơn động, đợi trời gần sáng mới tiếp tục lên đường.

Phượng Hòa cắn môi, rốt cục mở miệng: “Vu Quy, nếu Tịch Đăng theo chúng ta, sẽ có thể vì cổ trùng mà chết.”

Trong mắt Triệu Vu Quy lập tức xuất hiện thống khổ: “Nhưng là, ta không muốn hết hy vọng.” Cúi đầu nhìn người trong ngực, nhìn dung nhan điềm tĩnh say ngủ kia, thảm đạm nở nụ cười: “Đều là lỗi của ta, nếu không vì ta, A Tịch vẫn sống tốt, vốn không phải người trong giang hồ, nhưng lại vì ta mà liên lụy tới.”

Tả Viên Chi đột nhiên đứng lên, đôi mắt lập tức sáng lên: “Không đúng, không đúng, ta nhớ ta từng đọc một quyển sách cổ, bên trong có nói đến đồng tâm cổ độc, hình như bên trong có biện pháp lấy cổ trùng ra.” Nói đến đây, ngữ khí đã tràn đầy tự tin, nhìn về phía Triệu Vu Quy: “Vạn vật thế gian đều là tương sinh tương khắc, đồng tâm cổ độc dù bá đạo nhưng chắc chắc vẫn có cách giải quyết, ta hiện tại viết thư, ngày mai liền gửi tới trong cốc, nhờ sự phụ giúp ta tìm thử, sau đó nhanh chóng chạy tới, nhất định sẽ giải quyết được cổ độc trên người Tịch Đăng.”

Cung Mịch Lăng giương mắt, âm thanh rất lạnh: “Ngươi xác định có thể thành công trong vòng bảy ngày?” Thấy Tả Viên Chi cứng đờ, liền tiếp tục nói: “Ta thấy chi bằng bắt sống Vưu Hạt, lấy máu nuôi cổ trùng kia, sau đó mới nghĩ biện pháp giải trừ.”

Phượng Hòa nói: “Phương pháp này cũng tốt.”

Tả Viên Chi không nói gì, mà chỉ nhìn về phía Triệu Vu Quy.

Triệu Vu Quy ôm chặt người trong lòng hơn, nhìn ba người trước mặt, âm thanh tuy nhẹ nhưng rất kiên quyết: “Chỉ cần là vì A Tịch, ta sẽ không ngại làm bất cứ chuyện gì.”

Vưu Hạt sáng sớm tỉnh dậy, phát hiện Tịch Đăng đã biến mất, đồng thời còn có Triệu Vu Quy.

Hắn tức giận kéo Tiểu Ngân trên cổ xuống, vứt sang một bên, lục lạc trên người vẫn luôn kêu vang: “Mất mặt, quá mất mặt, cư nhiên từ nơi đây trốn thoát.” Nói xong, hắn đột nhiên quay đầu, nói với đám người phía dưới: “Ha ha, bọn họ ngược lại coi chỗ chúng ta là thanh lâu, lui tới tự nhiên, ta phải cho bọn chúng nếm trải hậu quả. Đi thôi, chúng ta đi tìm cổ chủ phu nhân về.”

Vưu Hạt bá đạo quen rồi, mới không quản Tịch Đăng trước kia thuộc về ai, cho rằng tiểu quỷ kia từ nay về sau chỉ có thể là A Ngốc của mình.

Tịch Đăng tỉnh lại từ trong l*иg ngực Triệu Vu Quy, Triệu Vu Quy phát hiện người tỉnh rồi, biểu tình lập tức hơi sốt sắng.

Tịch Đăng mở mắt ra, nhìn Triệu Vu Quy một hồi lâu, mới nói: “Ngươi vì sao lại ôm ta ngủ? Nếu lạnh thì phải đắp thêm chăn.” Nói xong, đột nhiên nhìn xung quanh một vòng, thấy được ba người ngồi đối diện.

Đầu tiên là nhìn Phượng Hòa, sau đó khẽ nheo mắt: “A phi, mới sáng sớm đã thấy tiểu yêu tinh câu dẫn Tiểu Hạt Tử của ta, thật xúi quẩy.”

Nói xong liền dời mắt, vừa vặn cùng Cung Mịch Lăng bốn mắt nhìn nhau, nhìn một hồi, Cung Mịch Lăng cũng không trốn không tránh, nhìn thẳng vào mắt Tịch Đăng.

Thanh âm Tịch Đăng mang theo ghét bỏ: “Đừng dùng ánh mắt nhìn mỹ thực nhìn ta.”

Cuối cùng là nhìn Tả Viên Chi, bất quá, chỉ liếc Tả Viên Chi một cái, liền dời tầm mắt, một bộ không hề hứng thú.

Tịch Đăng nhìn xong một vòng, liền giãy giụa: “Ngươi buông ta ra, đây là đâu?” Sau đó tàn bạo trừng Triệu Vu Quy: “Các ngươi bắt cóc ta vì muốn tống tiền Tiểu Hạt Tử đúng không? Ta nói cho các ngươi biết, tên đó rất nghèo, phòng đều làm bằng cây trúc.”

Triệu Vu Quy làm sao lại nguyện ý buông ra, ôm càng chặt hơn, còn chôn mặt vào bả vai Tịch Đăng: “A Tịch, ngươi vì sao lại quên ta?”

Phượng Hòa cười híp mắt, cảm thấy Tịch Đăng bây giờ so với lúc trước vừa mắt hơn nhiều, mặc dù miệng vẫn còn thiếu đánh như vậy, nhưng thái độ với bọn họ đều trở nên bình đằng như nhau, còn Tiểu Hạt Tử trong miệng Tịch Đăng, ai thèm quan tâm đó là ai, bất quá chỉ là một tên chọt chân vào nhân lúc người mất trí nhớ mà thôi.

“Ngươi gọi A Ngốc đúng không, ngươi đoán đúng rồi, bọn ta chính là muốn tống tiền nên mới bắt ngươi, bất quá không biết có chịu đưa tiền ra không, nếu như không ——” Thanh âm kéo dài: “Vậy liền gϊếŧ ngươi luôn.”

Phượng Hòa cười vô cùng vui vẻ, chu sa nơi mi tâm lại càng thêm diễm lệ.

Tịch Đăng nghe vậy, lại nhăn mày, không lên tiếng, thế nhưng con ngươi luôn chuyện động, tựa hồ suy nghĩ độ chân thực trong lời nói của Phượng Hòa.

Triệu Vu Quy sờ đầu Tịch Đăng, an ủi: “Sẽ không gϊếŧ ngươi, chúng ta chỉ là muốn tìm Vưu Hạt lấy thuốc.”

Bất quá thuốc chính là bản thân Vưu Hạt thôi.

Tịch Đăng nghi ngờ nhìn Triệu Vu Quy: “Thuốc gì?”

“Thuốc cứu mệnh ngươi.” Cung Mịch Lăng biểu tình bình tĩnh dọa: “Nếu như không có thuốc kia, ngươi sẽ thất khiếu chảy máu mà chết.”

Phượng Hòa thêm mắm dặm muối: “Đúng đúng đúng, còn có ngươi trước khi chết sẽ càng ngày càng ngốc.”

Triệu Vu Quy vốn định dùng biện pháp nhẹ nhàng, nói chuyện với Tịch Đăng về những chuyện đã quên, thế nhưng hai vị này ngươi một câu ta một câu, A Tịch tựa hồ thật sự bị dọa, càng ngày càng hướng rúc sâu vào trong lòng Triệu Vu Quy.

Triệu Vu Quy vốn định ngăn lại, thế nhưng Tả Viên Chi đột nhiên giữ lại tay Triệu Vu Quy, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, kêu Triệu Vu Quy đừng ngăn lại.

Hôm qua bọn họ là người đứng xem, so với Vưu Hạt còn hiểu rõ hơn, Vưu Hạt thích Tịch Đăng, tù binh không chỉ không bị thương không ốm yếu, mà thái độ với Vưu Hạt cũng vô cùng hung hăng.

Phượng Hòa nói xong, thấy Tịch Đăng như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ trốn trong l*иg ngực Triệu Vu Quy, xì một tiếng bật cười, còn trực tiếp đứng lên, khom lưng nhéo mặt Tịch Đăng một cái: “Hắc Hắc Hắc, ngươi trở nên ngốc thế này ngược lại được hơn.”

Phượng Hòa mừng thầm xong, mới phát hiện Triệu Vu Quy trợn mắt nhìn mình, cười khan một tiếng, lại ngồi xuống.

Âm thanh Tịch Đăng có chút oan ức: “Các ngươi thật đáng ghét, ta muốn Tiểu Hạt Tử.” Nói xong, cũng không cần Triệu Vu Quy ôm: “Ngươi mau thả ta ra, nếu không ta bắt chước nữ tử vì trinh tiết cắn lưỡi tự sát.”

Triệu Vu Quy ngẩn ra, dở khóc dở cười: “A Tịch.”

“Thả ra.” Tịch Đăng kiên quyết, nói từng chữ: “Con người của ta nói được là làm được.”

Cung Mịch Lăng hừ một tiếng: “Cắn đi, tốt nhất là cắn mạnh vào, bất quá ở đây có một thần y, cho dù ngươi cắn đứt lưỡi, vẫn có thể cứu sống được, thế nhưng sau đó liền không thể ăn cơm cùng với nói chuyện.”

Triệu Vu Quy liền nghiêng đầu qua chỗ khác trừng Cung Mịch Lăng, đám người kia thừa dịp A Tịch như thế này nên cố ý bắt nạt sao?

Tịch Đăng trầm mặc một hồi, đột nhiên quay mặt Triệu Vu Quy qua, cắn một cái lên môi Triệu Vu Quy, ấp úng nói: “Mau thả ta ra, nếu không ta cắn đứt miệng ngươi.”

Là cắn thật, Tịch Đăng nhe một hàm răng trắng bóc ra cắn môi Triệu Vu Quy.

Cung Mịch Lăng: “…”

Phượng Hòa: “…”

Tả Viên Chi: “…”