Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 18: Ta tại võ hiệp văn hủy đi CP 8

A Ngốc nhìn xuống nửa người dưới của Vưu Hạt, không khí tựa hồ trong nháy mắt này đọng lại.

Trong mắt Vưu Hạt như cất giấu mê hoặc: “Sao vậy, choáng váng?”

A Ngốc hơi giật mình ngẩng đầu, sau đó đầu gối vừa nhấc ——

“A!” Vưu Hạt lập tức bưng lấy chỗ riêng tư của mình mà ngã xuống giường.

A Ngốc lập tức bò lên, hai tay che mặt tỏ vẻ tiểu nương tử ngượng ngùng.

Sắc mặt Vưu Hạt cực kỳ khó coi, bị người này đá một cái so với bị Triệu Vu Quy chạy trốn lúc trước còn khó coi hơn.

Nhất định phải dạy dỗ tên kia đến mức ngoan ngoãn nghe lời mới được!

Vưu Hạt trong lúc đấu trí đấu dũng cùng A Ngốc, tựa hồ đã quên mong muốn ban đầu của mình.

Vưu Hạt ngồi trên giường, buộc hết bím tóc trên đầu lên, nửa che chân trái, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm người ngồi đối diện mình.

Người đối diện cả người nhấp nhỏm, như thể trên ghế dưới mông có châm.

Vưu Hạt lắc chén rượu trong tay, sau đó nói: “Lại đây.”

Người đối diện lập tức lắc lắc đầu.

Mặt Vưu Hạt trầm xuống: “Tiểu Ngân.”

“Ta tới ta tới.” Người kia lập tức ngồi xuống bên cạnh Vưu Hạt, cuối cùng, quan sát trên dưới Vưu Hạt một phen, sau đó làm ra một hành động lớn gan dị thường ——

Biểu tình Vưu Hạt có chút duy trì không được, nhìn thấy người nào đó cố gắng chen lại ngồi trong lòng mình, có chút cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi có phải là quá chủ động hay không?”

A Ngốc a một tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn Vưu Hạ: “Sao không chủ động được, ta là thầm mến ngươi mà.”

Vưu Hạt phẫn nộ: “Ngươi nhìn thấy phụ nữ đoàng hoàng ngồi trên đùi nam nhân sao?”

Mấy ngày nay Vưu Hạt hở một chút là tẩy não A Ngốc: “Kỳ thực ngươi là con gái”, đồng thời yêu cầu mọi người đều nói như vậy.

A Ngốc không gặp nhiều người, nhưng mà ai gặp cũng gọi A Ngốc là “Ngốc cô nương”.







A Ngốc lúc đầu bắt đầu còn phản bác, sau đó nếu có ai kêu mình “Ngốc cô nương, liền kéo tới chỗ không người, sau đó… liền cởϊ qυầи.

Vưu Hạt sau khi biết được việc này, liền trực tiếp bắt người về phòng, đè trên giường, lột quần người nào đó ra, tàn bạo nói: “Ngươi không phải muốn lột sao? Ta hôm nay cho ngươi lột đủ.”

Mùa thu ngày càng rõ ràng, nhiệt độ đã thấp xuống.

A Ngốc nhìn tiểu đệ của mình phơi gió lạnh một hồi, liền ôm Vưu Hạt khóc lóc nói đã biết sai rồi.

Sau đó, có người lại gọi A Ngốc là “Ngốc cô nương”, nhưng A Ngốc cũng mặc kệ không thèm phản ứng.

A Ngốc hơi nheo mắt: “Tiểu Hạt Tử không phải người khác, hơn nữa, ta đâu phải phụ nữ đàng hoàng, ta để cho rất nhiều người nhìn thấy chỗ ấy, cứ coi là nữ nhân, thì cũng là nữ nhân hư hỏng.”

Vưu Hạt: “…”

A Ngốc lén lút quan sát biểu tình Vưu Hạt, nhìn đối phương tạm thời sẽ không triệu hoán sủng vật, Tiểu Ngân đang ngủ bên cửa sổ, liền thân thủ ôm cổ đối phương, hai người lập tức càng trở nên gần hơn.

Vưu Hạt nhắm mắt, âm thanh rất lạnh: “Xuống.”

A Ngốc hừ một tiếng, còn cố ý nũng nịu yếu đuối nói: “Tử quỷ, ngươi coi nhân gia là ai, kêu thì đến đuổi thì đi sao? Ta không đi xuống.”

Vưu Hạt vốn định trực tiếp kéo người xuống, nhưng gì nhìn thấy ánh mắt che giấu đắc ý của đối phương, rốt cuộc không đẩy xuống, bình chân như vại ôm người trong l*иg ngực “Ngốc cô nương”.

A Ngốc thấy Vưu Hạt không có phản ứng gì lớn mà ôm mình, lập tức nghi ngờ nhăn mày.

Vưu Hạt mặt ngoài bình tĩnh trong lòng lại đang hừ lạnh, cho cái tên quỷ đáng ghét này giả vờ, để xem người này có thể ngồi trong lòng mình được bao lâu.

A Ngốc quả nhiên ngồi một hồi liền ngồi không yên, đẩy tay Vưu Hạt ra, bỏ chạy.

Vưu Hạt một cái bắt người trở về, lục lạc kêu leng keng leng keng: “Đi đâu?”

A Ngốc nói: “Ta ra ngoài chơi.”

“Bên ngoài có gì vui? Tất cả đều là rắn, ngươi không phải sợ rắn nhất sao?” Vưu Hạt vừa dứt lời, chỉ thấy người nào đó lại tiếp tục ngồi vào lòng mình, mặt còn tỏ vẻ cảm động: “Tiểu Hạt Tử, ngươi thật sự quá tốt với ta, ngay cả việc ta sợ rắn cũng biết.”

Vưu Hạt rốt cuộc nhịn không được, đứng dậy vứt người trên đất, ghét bỏ phủi phủi vạt áo, lục lạc kêu vang mà đi.

A Ngốc ngồi dưới đất, nhìn bóng lưng Vưu Hạt đi xa, câu môi nở nụ cười, từ dưới đất bò dậy, vỗ tay một cái, liếc nhìn về phía cửa sổ, sau đó đi tới, nhìn tiểu ngân xà cuộn người ngủ, trong mắt là ý tứ hàm xúc không rõ, sau đó nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Thối xà.”

Triệu Vu Quy đến.

Bởi vì có Tả Viên Chi, nhóm người thành công vượt qua độc vật cùng chướng khí kia, bất quá Vưu Hạt đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, cho nên nhóm người vừa tiến vào liền bị mới đến lầu chính.

Triệu Vu Quy bị người đè tiến vào, vành mắt liền đỏ lên, nguyên nhân chính là, A Tịch mình không dám chạm mạnh lại bị người khác đạp dưới chân.

Đôi mắt Triệu Vu Quy trong suốt nhìn chằm chằm người ngồi bên trên, người này, mình nhất định sẽ không đơn giản bỏ qua.

Phượng Hòa trợn tròn mắt, sau đó trừng Vưu Hạt: “Ngươi đã làm gì hắn?”

Vưu Hạt nhếch môi, một chân giẫm trên đất, một chân khác lại đạp trên lưng A Ngốc, không, phải gọi là Tịch Đăng. Tịch Đăng quy củ quỳ gối bên người Vưu Hạt, tựa hồ tình nguyện làm một cái kê chân.

“Vu Quy, ngươi rốt cuộc đã tới.” Vưu Hạt lộ ra biểu tình hoài niệm.

Triệu Vu Quy nhìn chằm chằm Vưu Hạt, từng chữ từng câu mà nói: “Buông hắn ra.”

Vưu Hạt cười ha ha,lục lạc trên người cũng kêu leng keng leng keng: “Người ngươi thích đã biến thành một con chó ta nuôi, ta kêu hắn làm gì thì hắn làm cái đó, người như vậy, ngươi còn thích sao?” Nói đến đây, liền hơi cúi người xuống, đưa tay ra gãi cằm người đang quỳ bến cạnh: “A Ngốc, làm tiếng chó sủa.”

Tịch Đăng khẽ ngẩng đầu, đôi mắt rất sáng, trên mặt có chút oan ức, âm thanh rất thấp: “Tiểu Hạt Tử, bọn họ là ai? Tại sao muốn ta sủa như chó?”

Vưu Hạt cũng thấp giọng đáp: “Bọn họ là người xấu, tới đây cướp ngươi đi.”

Tịch Đăng nghe được câu này, liền quay đầu nhìn, Vưu Hạt nhanh chóng nhấn giữ đầu Tịch Đăng, xoay trở lại, ánh mắt mang theo khó chịu: “Nghe lời, nhanh lên.”

Tịch Đăng há miệng, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng “Uông” một tiếng.

Vưu Hạt đối diện với náh mắt ủy khuất của đối phương, chỉ làm như không nhìn thấy, bất quá vẫn không tự chủ được bỏ chân xuống.

Cung Mịch Lăng trầm giọng nói: “Vưu Hạt độc chủ thực sự là thủ đoạn cao cường, ngươi cho hắn ăn cái gì? Hoặc là nói hạ cổ độc gì?”

Vưu Hạt lạnh lùng liếc một cái: “Ta thiếu chút nữa đã quên ngươi cũng có một chân với A Ngốc đây, bất quá A Ngốc bây giờ chỉ nghe lời ta.”

Triệu Vu Quy nhíu mày, nhìn thấy Tịch Đăng còn quỳ gối bên người Vưu Hạt, âm thanh trở nên nghẹn ngào: “A Tịch, ta là Vu Quy.”

Tịch Đăng nghe được câu này, muốn quay đầu lại nhìn, Vưu Hạt tự nhiên chú ý tới, tay đưa qua giữ đầu Tịch Đăng lại, hung hăng nói: “Nhìn gì vậy, đó là người ngươi có thể nhìn?”

Tả Viên Chi ở bên cạnh âm thầm nhìn rất lâu, rốt cục nói: “Ngươi cho hắn ăn thất tâm hoàn.” Ngữ khí là khẳng định: “Loại thuốc này sẽ khiến cho người ăn phải trong thời gian ngắn mất đi ký ức, ngươi cho Tịch Đăng ăn loại thuốc này, là vì đang chờ ngày này?”

Vưu Hạt tỏ vẻ không sao nói: “Đúng thì sao, không phải thì sao? Các ngươi có thể bắt ta làm gì? Loại thuốc này không có giải dược, cho dù các ngươi cố gắng thế nào, cả đời hắn cũng chỉ có thể mang bộ dáng này.”

Phượng Hòa mắng: “Ngươi so với Tịch Đăng còn đê tiện hơn.”

Tịch Đăng đang quỳ ở đó đột nhiên chuyển động, đẩy tay đang nhấn trên đầu mình kia ra, trực tiếp đứng lên, sau đó quay người nhìn bốn người phía dưới.

Tịch Đăng nhíu mày: “Các ngươi muốn mang ta đi?”

Triệu Vu Quy lập tức nói: “A Tịch, ngươi không ở bên cạnh Vưu Hạt.”

Tịch Đăng nhìn Triệu Vu Quy một hồi, sau đó thu hồi ánh mắt, nhanh nhẹn cởi y phục của mình.

Vưu Hạt trợn mắt, lập tức đứng lên, bắt được tay Tịch Đăng: “Ngươi cởi y phục làm gì?”

Tịch Đăng giận dữ nhìn Vưu Hạt một cái: “Ngươi đem y phục ta giẫm bẩn như vậy, còn có, ta quỳ trên đất lâu như thế, ngươi không những không đau lòng, còn rống ta.” Tịch Đăng chỉ vào Vưu Hạt, biểu tình hoàn toàn là sinh khí.

Toàn bộ người trong đại sảnh bị một cái xoay chuyển này làm cho ngây người.

Vưu Hạt trợn mắt nhìn Tịch Đăng: “Sàn nhà bằng trúc quỳ thì đau bao nhiêu? Ta thấy ngươi càng ngày càng muốn ăn đòn.”

Vưu Hạt vốn định trước mặt đám người kia hủy hoại hoàn toàn hình tượng Tịch Đăng, nửa ép nửa dỗ kêu người quỳ, bây giờ, liền biết vị chủ nhân này cũng không dễ hầu hạ.

Anh thâm Tịch Đăng lanh lảnh: “Ta không quan tâm đám người kia là ai, nhưng mà bọn họ vừa đến, ngươi liền đối xử tệ với ta, nói, ngươi có phải là nhìn trúng một người trong đó?” Nói rồi, liền quay đầu lại nhìn đám người Triệu Vu Quy, cuối cùng đem tầm mắt đặt trên người Phượng Hòa: “Có phải tiểu yêu tinh kia không?”

Vưu Hạt: “…”

Triệu Vu Quy: “…”

Phượng Hòa nói: “Tịch tiện nhân, ngươi ngốc thành như vậy, còn có thể mắng ta, ngược lại cũng thật lợi hại.”

Tịch Đăng không để ý tới Phượng Hòa, mà là cau mày nhìn Vưu Hạt, đợi một hồi, mới nó: “Ngươi cư nhiên không nói lời nào, ta đã đoán đúng. Hừ, ta cho ngươi biết, ta muốn trốn khỏi nhà, còn mang Tiểu Ngân đi cùng, ngươi lúc đó một mình cô đơn đi.”

Vưu Hạt có chút vô lực: “Ngươi có thể yên tĩnh một chút sao?”

Tịch Đăng nói: “Không, đương nhiên không, tùy hứng không phải đặc quyền của nữ nhân sao?”

Vưu Hạt nhịn không được, kêu hai thiếu nữ đứng dưới kia lại: “Mang người đi xuống, nhốt lại, không cho ăn cơm.”

Nhắm mắt làm ngơ.

Triệu Vu Quy phẫn nộ: “Ngươi dám!”

Tịch Đăng cũng phẫn nộ: “Đồ bội bạc, ngươi ngày hôm qua còn nói muốn ta sinh hài tử, hiện tại liền bắt ta cùng bảo bảo trong bụng chết đói.”

Ánh mắt Vưu Hạt khẽ biến, tiến lên một bước bóp cằm Tịch Đăng: “A Ngốc, ngươi còn gây sự nữa liền biết hậu quả.”

Tịch Đăng ngẩn ra, sau đó nước mắt liền rớt xuống, không nói gì, yên lặng rơi lệ.

Tiểu Ngân trên cổ Vưu Hạt chuyển động, theo tay Vưu Hạt bò đến bả vai Tịch Đăng, còn dùng đầu rắn cọ vào mặt Tịch Đăng muốn an ủi.

Người càng khóc nhiều hơn.

Nói thật, một gương mặt tuấn tú khóc lên trông cũng không chút điềm đạm đáng yêu, nhưng là mọi người ở đây đều trầm mặc.

Tịch Đăng khóc một chút, thấy không có ai nói gì, nhìn Vưu Hạt vẫn đứng yên lặng nhìn mình, Tịch Đăng càng thương tâm, mang theo tiểu xà bước đi.

Triệu Vu Quy muốn chạy theo, lại bị người phía sau chặt chẽ chế trụ.

Vưu Hạt cúi đầu nhìn nước mắt vừa nãy rơi trên mu bàn tay mình, môi đỏ khẽ động, rốt cuộc không nói gì.