Sinh Mệnh Thứ Bảy

Chương 18

Truyền thuyết cổ kể rằng có người khi tham gia hoạt động tại nhà thờ, đột nhiên nhà thờ sụp đổ, vô số người bị đất đá đập trúng mặt mũi biến dạng, tử vong tại chỗ. Người thân của người chết không có cách nào nhận được mặt, thương tâm tìm kiếm cũng không tìm được người nhà của mình. Người kia tránh được một kiếp, anh ta đứng trong đám người, dựa vào trí nhớ, xác thực thân phận của người chết.

Sau đó phương thức trí nhớ này được một nhà truyền giáo đến từ Ý tên là Matteo Ricci mang đến Trung Quốc. Đây là nguồn gốc của cung điện ký ức trong truyền thuyết.

Cao Kình lật sách, dùng bút nhớ gạch trọng điểm. Lý thuyết quá nhiều, anh nhất thời không nhớ được. Anh ngáp một cái, lại rót cho mình ly trà, nhìn điện thoại, vẫn không có cuộc gọi nào. Lật mấy tờ sách, anh lại nhìn điện thoại, vẫn im ắng như cũ.

Anh gạch mấy hàng chữ, tiếng chuông đột nhiên vang lên. Cao Kình lập tức cầm điện thoại lên, thấy tên người gọi đến, anh đặt bút nhớ xuống, "Tử Chiêu?"

Đinh Tử Chiêu nói trong điện thoại: "Diêu Gian (*) đi bồi dưỡng về rồi, hai ngày này đúng lúc chúng ta được nghỉ, buổi tối tụ tập nhé? Cậu ta mời."

(*) Gian trong gian trá

"Không rảnh, các cậu chơi đi."

"Sao lại không rảnh, cậu không đi làm, không hẹn hò, buổi tối ra ngoài uống một chén thả lỏng một chút, nghe Diêu Gian khoác lác."

Cao Kình cười: "Cậu mà để cho Diêu Tấn Phong nghe thấy thì bữa này đừng nghĩ đến chuyện cậu ta tính tiền."

Đinh Tử Chiêu vẫn cố rủ rê: "Đến đi, cả ngày cậu ru rú trong nhà, định tu Phật à. Tôi nghi ngờ kiếp trước cậu là hoà thượng nên mới thanh tâm quả dục như vậy. Tôi gọi cả Nguyễn Duy Ân đến rồi, đã mấy tháng mọi người không gặp mặt."

Cao Kình vừa lật sách vừa nói: "Thật sự không rảnh mà, các cậu chơi đi. Nếu thiếu người thì gọi thêm Xán Xán ấy, hôm nay nó cũng được nghỉ."

Đinh Tử Chiêu không gạ gẫm được anh, đành phải lùi bước, chuyển sang Đồng Xán Xán, Cao Kình tiếp tục đọc sách, chờ điện thoại.

Tiêu Mân vừa mắt toàn là cư xá đắt đỏ, người môi giới dẫn bọn họ đến căn hộ thứ hai. Xung quanh căn hộ là cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là sông, không khí tươi mát, cảnh sắc đẹp đẽ, trong nhà đầy đủ nội thất. Tiêu Mân dẫn cô đến bên cửa sổ, đứng sau cô, chỉ vào mặt sông phía xa: "Em nhìn phong cảnh đi, bên kia còn có núi, hôm nào anh chuẩn bị thuyền cho em du ngoạn."

Cố Tương: "Căn hộ này cũng được."

"Em thích à?"

Cố Tương gật đầu, "Anh muốn mua không?"

Người môi giới chào hàng: "Ngài Tiêu, nhìn bạn gái anh thích như vậy, xem ra căn hộ sau không cần phải xem rồi."

"Tôi không phải bạn gái anh ấy."

"Á...xin lỗi phu nhân."

Tiêu Mân hất tay: "Anh ra ngoài trước đi, chúng tôi xem một vòng đã."

"Vâng." Người môi giới ra ngoài.

Tiêu Mân kéo Cố Tương đến phòng ngủ, "Nội thất căn phòng này hơi quê, nhưng cũng tạm thông qua."

Cố Tương cảm thấy chiếc tủ gần cửa khá đẹp mắt, cô sờ vào. Tiêu Mân: "Căn phòng này dành cho em, thế nào?"

"Em không ở đâu."

"Bây giờ em ở chỗ cũ kĩ thế kia, không thể ở lâu được."

Cố Tương quan sát căn phòng, "Nếu em muốn chuyển, sẽ tự mình đi tìm."

"Em khách sáo với anh làm gì, ở chỗ anh không phải cũng thế cả sao, quanh năm suốt tháng anh tới được hai lần là cùng, coi như em trông nhà hộ anh."

"Không muốn." Cố Tương nhân lúc không có ai, nói tiếp, "Vừa rồi anh có chuyện gì mà nói giọng như vậy với hàng xóm của em?"

Tiêu Mân ôm cánh tay, khẽ dựa vào tủ, "Anh không nói gì hết, anh có nói gì sao?"

Anh ta thấy Cố Tương không nói gì, xoay mặt cô lại, "Ơ, giận à?"

Cố Tương né tránh, "Không có."

Cô lại nhìn ban công. Tiêu Mân nhìn theo cô, "Em đã nhắc đến thì anh cũng muốn biết em và anh ta mới quen có mấy ngày, sao đã hẹn hò nhau đi chơi rồi?"

"Không phải đi chơi." Cố Tương giải thích với anh ta.

Tiêu Mân: "Tất nhiên anh phải nhắc nhở em, lòng người hiểm ác, mẹ em không ở đây, anh chính là phụ huynh của em, em phải nghe lời."

Cố Tương nghiêng đầu nhìn anh ta, "Anh coi em là trẻ con sao?"

Tiêu Mân: "Muốn anh coi em là phụ nữ sao?"

Cố Tương cụp mắt. Tiêu Mân cười lấy điếu thuốc ra, thấy cô nhíu mày, anh ta ngậm điếu thuốc, chỉa về mặt cô, "Anh không hút đâu. Anh không coi em là trẻ con, nhưng em là con gái, ở chung với đàn ông cần phải có sự cảnh giác, người này nói chuyện không thành thật, còn việc giúp đỡ em, anh không tin đàn ông sẽ không có mục đích gì."

Cố Tương lách qua người anh ta, "Anh ấy không giống, anh ấy là một bác sĩ tốt."

Tiêu Mân sửng sốt.

"Anh còn muốn xem nhà nữa không? Nếu không thì đưa em về, em còn có việc."

"Tất nhiên là phải xem chứ." Tiêu Mân móc bật lửa ra, châm thuốc.

Anh ta dựa vào lan can, quay đầu nhìn phòng ngủ, ánh mắt dừng trên người cô, rít một ngụm thuốc. Anh ta bước qua, kéo lấy người, Cố Tương mới nhắn được một nửa tin, bị anh ta kéo khỏi phòng ngủ.

"Tiểu Hương Hương, chúng ta đi xem căn tiếp theo."

Cố Tương xua khói. Tiêu Mân lại cố ý phả khói về phía cô.

Cuối cùng Cao Kình cũng chờ được tin nhắn của cô. "Hôm nay không kịp rồi, xin lỗi. Chừng nào anh có thời gian?"

Cao Kình nhìn sách, lật mấy tờ, sau đó đóng sách lại. Trên đời này những chuyện có thể học cấp tốc quá ít, ví dụ như muốn đạt được thứ gì đó hoặc là học tập. Anh không thể học cấp tốc được phương pháp trí nhớ, múa rìu qua mắt thợ sẽ biến khéo thành vụng, trước nay anh luôn tỉnh táo tự kiềm chế, không vội vàng phạm sai lầm. Dục tốc bất đạt, có lẽ anh nên làm từ từ.

Cao Kình nhắm mắt nghỉ ngơi. Hình ảnh hiện lên trong đầu là con khổng tước nhỏ xoay chuyển trên nắp hộp nhạc.

Tiêu Mân đưa Cố Tương đến cửa tiểu khu, Cố Tương hỏi: "Anh muốn đi lên ăn cơm không?"

"Anh không có kiên nhẫn, nhất là với người già." Tiêu Mân nói, "Ngày mai anh lại đến đón em."

"Hôm nay không phải xem xong rồi sao?"

"Anh không thể đưa em đi ăn cơm sao?"

"Em hẹn với hàng xóm rồi."

Lại là anh ta.

Anh ta thấy Cố Tương mệt mỏi, lùi một bước, "Ngày mai rồi nói sau, mai anh gọi cho em."

Cố Tương vẫy tay.

Cô về đến nhà, qua tấm rèm nhìn thấy Quách Thiên Bổn giơ cao cánh tay, đứng trên một chiếc ghế.

Cô kéo rèm ra, gọi anh: "Quách Thiên Bổn."

Quách Thiên Bổn dừng lại, "Aiz..."

Cố Tương lập tức đỡ anh. Sức lực của cô không đủ, cuối cùng vẫn là Quách Thiên Bổn tự mình nhảy xuống. Bà Văn Phượng Nghi chậm chạp đi tới, "Không sao chứ?"

"Không sao ạ." Quách Thiên Bổn phủi quần áo cười.

Bà Văn Phượng Nghi giải thích với Cố Tương, "Hôm nay Tiểu Quách tới tìm cháu, đúng lúc bóng đèn trong nhà bị hỏng, cậu ấy đi mua cái mới thay, vừa rồi còn giúp bà sửa vòi nước."

Quách Thiên Bổn: "Đều là tiện tay thôi ạ."

"Cháu ở lại đây ăn cơm đi, để bà đi nấu."

"Sao cháu có thể không biết xấu hổ..."

Cố Tương để cho anh ngồi xuống, đưa cho anh chai nước lạnh, "Sao anh tới mà không gọi điện cho em?"

"Anh cũng chỉ tiện đường thôi nên tới thăm em luôn. Đúng rồi..." Quách Thiên Bổn uống mấy ngụm nước, "Anh nhớ ra mấy ngày nay có lẽ em phải kiểm tra sức khoẻ, đã kiểm tra chưa?"

"Kiểm tra rồi."

"Sức khoẻ thế nào?"

"Mọi thứ đều ổn." Cô đi vào phòng ngủ đưa túi bệnh án từ bệnh viện cho anh xem.

Quách Thiên Bổn mở ra: "Sao lại bị huyết áp thấp?"

"Trưa hôm đó em không ăn cơm, để bụng không đi lấy máu."

"Đã lấy máu còn để bụng không."

"...Em biết là không chuẩn, qua mấy ngày nữa em đi kiểm tra lại."

Quách Thiên Bổn thả lỏng. Cố Tương: "Anh đừng có nói với Tổng giám đốc."

Quách Thiên Bổn khó hiểu.

"Anh ấy giống y như mẹ em, phiền lắm."

Quách Thiên Bổn mỉm cười: "À, em không cho nói, anh chắc chắn sẽ không nói."

Quách Thiên Bổn ăn cơm xong mới đi, trước khi đi bảo với Cố Tương đèn ngủ phòng cô hỏng rồi, lần sau anh ta thay cho. Đồng hồ sinh học của Cố Tương luôn tỉnh sớm, hôm sau tỉnh lại, cô xem xong tin tức, lại nhìn đồng hồ, quả thực là quá sớm. Cô rời giường rửa mặt, trang điểm thay quần áo, sau đó gửi tin nhắn, đi ra ngoài đợi thang máy. Cửa thang máy mở ra, người bên trong mỉm cười với cô: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Cố Tương đi vào.

Hôm nay cô không mặc váy, nhưng mặc chiếc áo ngắn tay lộ vai, xương quai xanh nổi bật, dây chuyền bạc trên cổ loé sáng.

Cao Kình lên tiếng: "Đã nghĩ xem chúng ta nên đi nơi nào trước chưa?"

Cố Tương hỏi: "Anh biết tôi ở chỗ nào?"

Cao Kình cười nhưng không nói. Cố Tương liếc anh, "Được rồi, anh dẫn tôi đến nơi tôi ở khi còn bé đi."

Cô nhìn cửa thang máy nói.

Lúc Tiêu Mân gọi điện thoại tới, bọn họ đã đứng bên ngoài cư xá.

Cố Tương nói với bên đầu kia điện thoại: "Em đang ở với hàng xóm."

"Hiện tại còn chưa tới bảy rưỡi."

Tiếng nói bên đầu kia điện thoại truyền vào trong tai Cao Kình.

Điền kỵ đua ngựa (**), có sắp xếp hợp lý với hoàn cảnh xấu. Anh không biết cái gọi là 1315, nhưng anh và cô chỉ cách một tầng.

(**) Bỏ qua đối thủ mạnh, tập trung vào đối thủ vừa sức.

Nước gần ban công phải hứng trước.

Cao Kình lùi lại một bước, nhìn theo bóng lưng Cố Tương. Cô là con khổng tước nhỏ trên nắp hộp nhạc, anh rất muốn có.