Sinh Mệnh Thứ Bảy

Chương 15

Sáng sớm, Cố Tương nhận được tin nhắn mẹ cô gửi tới, nhắc cô buổi chiều đừng quên đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ. Sau khi gặp tai nạn, mỗi tháng cô đều phải đi kiểm tra một lần, quét từ đầu đến chân, còn phải lấy cả máu. Cố Tương chưa trả lời ngay, cô nghĩ đến những việc cần làm sáng nay. Hôm nay cô không quá muốn ra khỏi cửa, mỗi ngày phải đi mấy nơi, cô đã hơi phản cảm. Tuy nhiên cô chả có chỗ nào để đi hết.

Trong phòng khách truyền đến chút tiếng động, tiếp theo là giọng của bà Văn Phượng Nghi: "Hương Hương, cháu đã dậy chưa?"

Cố Tương ngồi dậy: "Rồi ạ."

"Chú Vu đến thăm cháu đấy, còn dẫn theo cả con gái nữa."

Hôm nay chủ nhiệm Vu được nghỉ, mua chút hoa quả, đối với chuyện Cố Tương bị tấn công ở bệnh viện cách đó không lâu ông đến quan tâm và thăm hỏi. Năm nay con gái ông học năm bốn đại học, hai hôm trước mới từ trường về, tháng sau mới quay lại trường lấy bằng tốt nghiệp. Sắp tới không có việc gì, chủ nhiệm Vu dứt khoát dẫn người tới đây.

"Cháu thấy con bé cũng không quá chênh lệch tuổi tác với Hương Hương, hai cô gái bình thường không làm gì có thể làm bạn, cùng nhau đi dạo phố xem phim." Chủ nhiệm Vu tác hợp.

Con gái ông cao hơn mét bảy, dáng người mẫu, khuôn mặt bình thường, tư thế ngồi thận trọng, đôi mắt linh hoạt di chuyển, con người cũng dễ thích ứng: "Tớ tên là Thi Thi, cha tớ bảo tớ gọi cậu là chị, nhưng cũng chả còn là trẻ con nữa mà gọi chị chị em em, tớ gọi cậu là Hương Hương nhé?"

Cố Tương còn chưa kịp đáp, phía sau có người mở miệng trước cô: "Tớ là Đồng Xán Xán."

Đồng Xán Xán vừa giao ban, từ ca đêm trở về, hình dáng zombie tới đây ăn sáng ké, trước đó cô vẫn là du hồn, hiện tại hồn trở lại rồi. Vu Thi Thi nghe theo tiếng ngẩng đầu, đối mặt với Đồng Xán Xán, hai cô gái có tên ABB (*) lập tức sinh ra cảm giác đồng đạo, tương thân tương ái.

(*) Chỉ những người có tên gọi là hai từ lặp nhau

Hình ảnh này giống như nam nữ chính đi xem mắt còn chưa đυ.ng nhau, nhân vật nam chính đã bị người bên cạnh nữ chính hút hết sự chú ý.

Cố Tương nhìn Vu Thi Thi, lại quay đầu nhìn Đồng Xán Xán, sau đó hai tay đặt trên đầu gối, im lặng nhìn chủ nhiệm Vu. Khó xử nhất hẳn là bà mối rồi. Trước khi "bà mối" Vu đi, ra hiệu bằng mắt cho con gái, Vu Thi Thi nháy mắt, bày tỏ "OK". Ép qua lại với con trai cô ta sẽ không đi, nhưng kết bạn thì cô ta là chuyên nghiệp, cô ta sẽ dùng sự nhiệt tình của mình giải cứu đối phương khỏi núi băng. Đồng Xán Xán cũng không cảm thấy mệt, trao đổi hết thông tin cá nhân với Vu Thi Thi, mỗi người một bên lôi kéo Cố Tương, muốn dẫn cô đi dạo phố. Bà Văn Phượng Nghi cũng đóng gói Cố Tương qua, cười nói: "Chơi vui vẻ, buổi trưa ở ngoài ăn cơm, bà không nấu nữa."

Vu Thi Thi nhiệt tình như lửa, Đồng Xán Xán ngốc nghếch như trâu, thực ra Cố Tương muốn đi dạo phố một mình hơn.

Ba người đi đến bách hoá gần đó, Cố Tương đi rất nhanh, cũng không cần tham khảo ý kiến người khác, cô mua một thỏi son và một hộp kem nền, lại đi thử hai bộ quần áo. Vu Thi Thi và Đồng Xán Xán nhìn mác hoảng hốt: "Đắt thế sao! Tiền ăn nửa năm của tớ rồi!" Đưa mác cho Cố Tương xem. Cố Tương cụp mắt nhìn. Số dư còn lại trong tài khoản của cô chưa đến bốn vạn, nếu như bộ này mất hơn chín nghìn...Vu Thi Thi và Đồng Xán Xán lôi người đi, Cố Tương lại quay đầu nhìn quần áo. Hai cô gái lải nhải: "Trời ạ đắt quá, một chiếc váy 2899 tệ, không đáng chút nào, may mà chúng tớ kéo cậu đi."

Cố Tương: "..." Cô thở dài trong lòng, đột nhiên cảm thấy mệt.

Buổi chiều, Cố Tương đúng giờ đi bệnh viện kiểm tra. Chụp xong hết, lấy máu, bác sĩ bảo cô đi mua ít vitamin.

"Các cô gái trẻ bọn cháu chỉ thích giảm béo, cho rằng gầy mới đẹp, nhưng đâu biết ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ." Nữ bác sĩ hơn bốn mươi tuổi đánh giá cô, "Với cơ thể của cháu, cân nặng phải tầm 100 mới hợp lý, bây giờ cháu còn chưa tới 90 cân, cũng không phải là ngôi sao, cần gì giảm béo như vậy."

Cố Tương nói: "Cháu không giảm béo ạ."

Bác sĩ lật bệnh án của cô, "Không giảm béo là khoẻ mạnh nhất, như vậy bác kê thêm cho cháu chút thuốc tiêu hoá, bình thường ăn nhiều cơm một chút, đừng sợ béo, cháu đủ đẹp rồi."

Trong bệnh viện người đến người đi, vẻ mặt khác nhau, có mừng có bi. Cố Tương cầm thuốc, đi chậm lại. Cô đột nhiên nhớ tới khuôn mặt xám xịt của cô gái trẻ tuổi kia. Cô quay đầu đi về khu nằm viện. Đang là thời gian làm việc, bên trong trung tâm trị liệu an bình không có người nhà bệnh nhân, y tá đi nhẹ nói khẽ, người bệnh cũng không gây ra tiếng động gì, cả tầng gần như không có tí âm thanh nào. Cố Tương đi đến bên ngoài phòng bệnh Mao Tiểu Quy, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng đàn, cô dừng bước.

Ánh mặt trời xuyên qua chậu cây bên ngoài ban công, xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đất, như thể phối hợp với khúc nhạc, tiếng đàn từ tay Cao Kình bay ra. Anh mặc áo trắng, ôm ghita, bờ môi mấp máy nói câu gì đó. Chàng trai cao gầy gật đầu, đứng đằng sau, ngón tay đánh keyboard. Chàng trai cất tiếng hát sạch sẽ đơn thuần như truyền từ phương xa đến, lọt vào trong lỗ tai nhân gian. Một khúc nhạc dài dằng dặc, Cố Tương quên mất mình nghĩ gì.

Cô nhớ tới lời Cao Kình từng nói với mình - bọn họ đều đang vượt qua một cái hố. Anh không có bản lĩnh giúp họ, anh chỉ là tiễn đưa bọn họ đoạn đường cuối cùng.

Anh đeo kính, không nhìn thấy rõ ánh mắt của anh, đầu ngón tay anh chăm chú đàn, mỉm cười dịu dàng như gối bông, chứa đựng cả ánh mặt trời. Khúc nhạc chấm dứt, cô mới hoàn hồn.

"Cố Tương?"

Cố Tương nhìn về phía chàng trai lên tiếng.

Chàng trai hơi dè dặt, "Cố...cô Cố Tương, Tiểu Quy, là Cố Tương."

Chàng trai mở cửa phòng, hơi hưng phấn để cho Mao Tiểu Quy xem.

Mao Tiểu Quy nằm trên giường bệnh, nghiêng đầu, vui vẻ bất ngờ, cô không nghĩ tới đối phương sẽ liên tục hai ngày đến thăm cô. Hôm nay Mao Tiểu Quy phải cố hết sức khi nói chuyện, có một số câu Cố Tương nghe không rõ. Cố Tương ngồi bên giường bệnh, nhìn miệng đối phương chậm chạp mở ra đóng vào.

"Trước kia, tôi chơi ghita, cậu ấy chơi keyboard, chúng tôi phối hợp hai mươi bài hát. Cậu ấy là con trai dì giúp việc nhà tôi."

Bọn họ quen biết từ nhỏ, cô làm gì cũng chỉ nhiệt tình ba phút, cậu thì khác, luôn kiên nhẫn cẩn thận. Cậu học vẽ cùng cô, đợi cô ném bản vẽ đi, cậu vẫn tiếp tục. Cậu học quyền anh cùng cô, nhưng trời sinh cậu nhỏ gầy, làm thế nào cũng không học được. Cậu còn luyện keyboard cùng cô, nhưng trong chớp mắt cô đã thích ghita. Sau đó cô cảm thấy có lẽ mình không giống người bình thường, cho nên không thích giao du kết bạn, không thích Châu Âu, coi thiên tài IQ cao là thần tượng, cậu theo cô nghiên cứu chữ số Ả Rập. Đôi khi cô chán ghét, đôi khi lại hơi để ý cậu. Cô nói: "Cậu ấy là Lý Cương, tên cũng thật quê mùa."

Cố Tương nhìn về phía chàng trai ngồi ở ban công yên tĩnh gọt hoa quả. Tên của cậu cũng giống như con người cậu, chỉ là một tấm phông nền, khó có thể khiến người ta chú ý.

"Lúc cậu ấy thổ lộ với tôi, tôi nói rất khó nghe." Mao Tiểu Quy mệt mỏi nhớ lại, "Nhưng mà chờ cậu ấy đi rồi, tôi lại hối hận. Tôi luôn cảm thấy cậu ấy sẽ khiến tôi mất mặt, tôi chỉ là không chịu thừa nhận mình thích cậu ấy mà thôi." Mao Tiểu Quy nhìn về phía Cố Tương: "Tôi muốn hát."

Cố Tương đáp: "Cô hát đi."

"Vẫn nên hát "Tiễn biệt" nhỉ." Mao Tiểu Quy khẽ ngâm nga, "Ngoài đình nghỉ chân, bên con đường cổ, cỏ thơm xanh mướt tận chân trời. Gió đêm mang theo tiếng sáo lướt nhẹ qua rặng liễu..."

Cố Tương từ từ giơ tay lên, hơi do dự một lúc lâu, lòng bàn tay chạm vào đỉnh đầu Mao Tiểu Quy. Chàng trai giống như một gai nhím, khe khẽ đâm vào lòng cô. Tiếng hát dần biến mất. Bên cạnh cánh tay truyền đến độ ấm, có người cúi đầu, xem xét sơ qua, sau đó quay đầu lại, khẽ nói với cô: "Cố Tương, cô ra bên ngoài đi, uống cốc cà phê, được không?"

Cố Tương nhìn thẳng vào mắt anh, qua cặp kính, cô không thấy rõ được đôi mắt ấy. Cô gật đầu, "Vâng."

Sau đó Cao Kình nói với y tá: "Đưa Mao Tiểu Quy vào phòng chăm sóc, liên lạc với người nhà cô ấy."

Cha mẹ cô gái luôn ở trong bệnh viện nhanh chóng đến, mấy người thân khác cũng lần lượt đến.

Cửa phòng chăm sóc đóng chặt, bọn họ đang tạm biệt cô ấy.

Nhân gian buồn vui, cách trở một phòng.

Chín giờ hai mươi tám phút tối, Mao Tiểu Quy qua đời.

Lúc Cao Kình lau kính đi ra, Cố Tương vẫn ngồi trên ghế ở lối đi nhỏ. Anh đeo kính lại, bước nhanh đến trước mặt cô, cúi người xuống, hai tay bám vào đầu gối, hỏi cô: "Sao cô còn ngồi ở đây, từ đó đến giờ sao?"

"Không có." Cố Tương lắc đầu, nhìn đối phương. Anh dường như chả khác gì với ban ngày, nhưng có thể nhìn ra anh rất mệt. Cô nói: "Tôi đã về nhà rồi."

Cao Kình hỏi: "Đã ăn tối chưa?"

"Ăn rồi." Cố Tương dừng một chút, hỏi tiếp, "Anh có muốn ăn chút gì không?"

"Tôi không vội."

Cố Tương gật đầu, lại nhìn đôi mắt anh qua cặp kính. Ánh mắt anh dường như rất chăm chú.

"Nếu anh có thời gian, tôi muốn nói với anh chút chuyện." Cố Tương nói.

Cao Kình vẫn khom người như trước, nhìn thẳng cô. Anh mỉm cười: "Được."

Vẫn là cầu thang cũ kia, cửa vàng, trong không gian yên tĩnh chỉ có hai người bọn họ. Cao Kình mở chai nước vừa mua đưa cho cô, ngồi ở bậc thang với cô. Cố Tương không uống. Trong không gian yên tĩnh, không có tro bụi, ánh đèn hành lang lờ mờ, con số xa xôi ánh từ vách tường tầng trệt. Cô lên tiếng: "Tháng mười năm ngoái, tôi xảy ra tai nạn bất ngờ, khi tỉnh lại phát hiện mình mất đi kí ức, hơn nữa không thể phân biệt được nhiều chữ số."

"Không phải chữ số mà là nhiều chữ số. Tôi chỉ là không thể nhìn thấy, chứ vẫn tính toán được." Cô nhấn mạnh.