Đối Mặt - Asisu

Chương 48: Cái chết của Menfuisu

Tiếng kim loại đâm vào da thịt dội lên xé toạc bầu trời, xé toạc không gian.

Tiếng vũ khí rớt từ trong tay Izumin đang thất thần, chạm xuống đất kêu leng keng như âm thanh tiễn đưa.

Tiếng hốt hoảng của quan binh Ai Cập.

Tiếng cười cợt nhã của Algon.

Tiếng gào thét của nữ nhân đang lao đến.

Những âm thanh hỗn tạp hoà lẫn vào nhau tạo thành trái bom nổ nát tâm can con người.

Asisu đầu óc trở nên trống rỗng, ngay khi mũi kiếm còn chưa đến gần Menfuisu, nàng đã bất chấp thúc ngựa xông thẳng vào, không bận tâm đã xảy ra bao nhiêu chuyện trước đây, trái tim Asisu chỉ muốn nàng đến thay hắn đỡ nhát chí mạng kia. Sợ không kịp, nàng đã vũng vẫy khỏi Minuê, nhảy xuống ngựa, không màng nguy hiểm đao kiếm bủa vây xung quanh, trong mắt chỉ còn hình ảnh Menfuisu, thân mình mỏng manh xuyên qua lớp bụi mù mờ, bất chấp cả đao kiếm cung thương vô tình, bước chân nàng hộc tốc lao đến bên hắn. Một sức mạnh kinh khủng bỗng nhiên hiện hữu trong cơ thể nàng.

Rốt cuộc...Quá muộn...muộn thật rồi...

Khung cảnh này sao quen thuộc đến vậy, hệt như lần đánh nhau tại Babylon lúc trước, cũng là Menfuisu và Izumin, trong giờ phút nguy hiểm nhất, nàng đã cứu Menfuisu rồi cả hai bị rơi vào sơn động. Lần đó, sao lại thành công, còn lần này, nàng không cứu kịp nữa rồi.

Và lúc xưa, mỗi khi Menfuisu làm sai điều gì, nàng đều có thể giải quyết hậu quả thay hắn, nhưng từ lúc hắn thừa nhận Carol và chối bỏ nàng, thì nàng không thể giúp hắn được nữa...Không thể làm gì...

Menfuisu rơi xuống như món đồ vật bị chủ nhân vứt ra ngoài, Asisu chỉ kịp nhảy tới đỡ hắn trong vòng tay của mình. Máu từ trên người bắn văng trên vạt áo trắng tinh, lại thấm vào đất thẫm màu. Menfuisu bị va đập mạnh, người duỗi ra, đầu nằm gọn trong lòng Asisu.

Ấm áp quá! Là ai vậy? Lâu rồi hắn chưa cảm nhận được sự ấm áp đến thế.

Trong đôi mắt trở nên yếu dần đi của mình, hắn nhìn được hình ảnh mờ nhạt của Asisu, đường nét nhoà đi không rõ ràng, kì ảo ẩn ẩn hiện hiện trong con ngươi đen láy, nhưng hắn vẫn khẳng định được đây là chị...Ảo ảnh hay là thật, do nàng đã đến đây, hoặc do quá nhớ mà tưởng tượng ra, Menfuisu không quan tâm, chỉ biết được gặp nàng, nhìn thấy nàng thế này, thật tốt biết bao. Người ta nếu như bị đâm vào tim đã chết ngay tức thì, nhưng hắn không biết vì sao mình lại giữ được chút hơi tàn này, là do hắn luyện võ lâu năm, hay do sức mạnh thần kỳ khi hắn thấy được Asisu, nguyện vọng duy nhất của hắn, chính là tự mình nói câu xin lỗi với nàng, bằng mọi giá, hắn phải làm trước khi chết.

Bàn tay nhuốm màu máu của Menfuisu run rẩy đưa lên không trung, vươn tới chạm vào má Asisu, làn da trắng làm nổi bật cái vệt đỏ au. Dường như Asisu thấy hắn đang mỉm cười, hai đôi mắt đen trong suốt nhìn sâu vào nhau.

Khi chưa kịp nói, cánh tay Menfuisu đã trượt xuống, bị bàn tay Asisu nắm chặt lấy. Đôi mắt hờ hững khép chặt lại, nụ cười mỉm còn vương vấn trên môi, đầu vô lực gục vào lòng Asisu, hệt như hắn thấy cuộc đời này đã đủ, chết trên chiến trường quả thật không tệ.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ trong vài giây, vài khắc...Vài giây vài khắc đó, đã lấy mất tất cả...

_KHÔNG! MENFUISU.

Tiếng hét của Asisu làm trái tim mỗi người nơi đây như rách tan ra. Âm lực mạnh mẽ cản trở tất cả mọi hoạt động hỗn loạn đang diễn biến, đánh thẳng vào trong trí óc con người như búa đóng vào đinh.

Binh sĩ cùng các tướng quân Ai Cập sững sờ thả vũ khí. Từ không khí hào hùng, chuyển sang màu bi thương tang tóc. Ai nấy cũng đều chết trân tại chỗ, mỗi người như có sét đánh trúng, bất động tựa tượng sáp. Ai đó đã lấy mất đi niềm tin còn lại của họ, niềm tự hào sót lại của quân nhân...Chỉ một động tác đâm kiếm chém gϊếŧ bình thường trên chiến trường mà như rút cạn sinh khí của bọn họ.

Izumin từ đầu đến cuối vẫn đứng đấy, vô hồn, không tin rằng chính đôi tay mình đã gϊếŧ người này. Máu địch thù bắn lên mặt hắn vô số lần, gươm đao hắn cũng chém gϊếŧ vô số, chưa từng một lần bị kích động thế này.

Algon ở phía sau như bóng ma lượn lờ qua lại ám ảnh con người, hắn chớp mắt một cái ra lệnh cho binh sĩ thừa thắng xông lên. Cánh tay duy nhất còn nguyên vẹn lắc lư phất lệnh ỡm ờ giữa không trung. Bởi vì quân Ai Cập còn chưa hoàn hồn sau chuyện kinh thiên vừa rồi, nên không kịp chống trả, ngay khi họ hoàn hồn thì liền tháo chạy vào thành. Asisu vẫn ngồi đấy, vẫn ôm chặt Menfuisu bất động, mặc cho sự chém gϊếŧ chung quanh tiếp tục diễn ra, cát hoà lẫn máu tươi vung vẩy lên vô số, làm lu mờ tầm nhìn của người ta đến vị nữ hoàng trẻ tuổi. Sau khi thấy bên Ai Cập có động tĩnh lui quân, Algon lại lệnh ba quân thừa thắng truy đuổi, cả chiến trường bỗng chốc đầy ắp kẻ náo người loạn, rồi trở nên yên tĩnh lạ thường.

Trên mảnh đất hoang vu, phủ đầy xác người cùng mùi tanh tưởi, ba con người lặng im, không nói, không cử động, họ đang sống, nhưng hệt như người đã chết. Asisu bên cạnh Menfuisu không rời, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, chúng nổng hổi trên má nàng rồi rớt xuống chạm vào thân xác đang dần lạnh đi phía dưới, tiếng thở nặng nề như có ai bóp cổ, bàn tay nắm chặt như muốn níu giữ. Izumin cũng không theo Algon hay chỉ huy quân đội nữa, chỉ đứng yên nhìn cảnh tượng trước mắt, phía sau Asisu là Minuê vừa thực hiện nhiệm vụ bảo vệ vừa đau lòng tưởng niệm vị chủ nhân nằm im trước mắt.

Họ duy trì trạng thái như vậy rất lâu, ngay cả ánh nắng chói chang trên cao và cái nóng thiêu đót cũng không làm suy chuyển. Một lúc sau, trời đột nhiên đổ cơn mưa, mưa rất to. Từng giọt nước dội xuống, chạm vào làn da, tựa hàng ngàn mũi kim đâm vào tâm hồn con người. Nước tinh khiết trên cao đang dần gội sạch mọi thứ trên chiến trường, máu trên người Menfuisu cũng bị nó rửa trôi không còn dấu vết. Nhưng sao nó không thể cuốn đi hết trái tim nát tan vụn vỡ của nàng, sao nó không tẩy được những đau khổ của nàng ngay lúc này đây...

Ngay giây phút Menfuisu ra đi, Asisu cuối cùng cũng đã hiểu, vì sao ngày xưa mẫu hậu lại có thể khoan dung, chấp nhận, yêu thương phụ vương như vậy. Nhưng thần linh thử thách nàng. mãi đến tận bây giờ, nàng mới hiểu...

Tại đất Ai Cập, nàng tìm thấy được hạnh phúc, tìm được thứ tốt nhất trên đời. Và rồi cũng tại Ai Cập, nàng đánh mất đi điều quý giá đó, Menfuisu...

Nàng, đã luôn yêu cầu Menfuisu nhìn lại những gì nàng đã làm cho hắn, nàng chỉ biết trách mắng hắn phản bội mình, nàng hận hắn, trả thù hắn, bắt hắn phải trả giá. Nàng đang đòi hỏi chuyện gì? Nàng đang muốn hắn yêu nàng nhiều như nàng yêu hắn? Nàng đã quên rồi, thật sự đã quên rồi. Tình yêu đồng nghĩa với cho đi, không phải là đòi hỏi. Dù là loại tình yêu ích kỷ hay cao thượng, chúng đều chỉ là mong muốn đem lại điều tốt nhất cho người mình yêu, chứ không phải cái khung ràng buộc, ép đối phương phải yêu mình thế này thế kia. Tại sao nàng lại ngu ngốc đến nỗi đem tình yêu thiêng liêng của mình ra mà mặc cả với Carol, với sự hận thù thế kia...

Tình yêu không phải luật pháp, không phải khế ước, lại càng không phải thứ thương buôn cạnh tranh rao bán.

Nàng ngay từ ban đầu đã sai, nàng chỉ biết than vãn rằng mình đau khổ biết bao, chỉ thấy mình là người đáng thương nhất trên đời. Nàng chưa hề nghĩ đến, khi chấp nhận yêu ai đó, cũng phải có can đảm chấp nhận đau khổ. Menfuisu quay lưng với nàng, đồng nghĩa với việc mất đi một người toàn tâm toàn ý vì hắn, đánh mất đi tấm chân tình, hắn mới là người đáng nhận được sự thương cảm. Đến bây giờ, ngoài nàng và Carol, chẳng có ai thật lòng với hắn, nhưng Carol là kẻ thù gia tộc, còn nàng...Bên cạnh Menfuisu lúc này, đã không còn ai nữa rồi...

Menfuisu đã từng dũng mãnh gϊếŧ sư tử, từng ngồi trên lưng ngựa chiến đấu, đứng trên chiến xa oai nghiêm chỉ huy vạn quân. Nay chỉ còn là cái xác vô hồn trong lòng Asisu. Menfuisu đã yêu Asisu, phản bội nàng, rồi lại muốn trở về bên nàng. Asisu đã yêu Menfuisu, bị phản bội, vẫn yêu, hận thù, đi tới và không quay về.

_Menfuisu, ai cho ngươi chết, ta còn chưa trả thù xong, ngươi tỉnh dậy cho ta.

Không có tiếng hồi đáp...

_Menfuisu, nếu ngươi không tỉnh dậy, ta sẽ đem con Carol đó đi gϊếŧ, đi phanh thây, ném cho sư tử... Ngươi mau tỉnh dậy đi bảo vệ vợ ngươi đi.

Không có tiếng hồi đáp...

_Menfuisu, ta sẽ cướp ngôi của ngươi đó, ngươi mau dậy cản ta nhanh lên...

Không có tiếng hồi đáp...

_Ta hứa, chỉ cần ngươi tỉnh dậy, ta không ép ngươi, ta sẽ giúp ngươi...

Lặng im...

_A A A A A.........

Ánh dương chiều ta đang nỗ lực hết sức mình dẹp tan cơn mưa dữ dội. Khi đã tạnh, mặt đất lênh láng bùn sình, vài côn diều hâu thính mũi đã bay tới, xa xa vọng lại tiếng quân thù địch reo vang toàn thắng. Minuê giật mình, tự kéo bản thân ra khỏi hôn mê trí óc, lên tiếng với giọng khàn đặc nghẹn ngào:

_Nữ hoàng, chúng ta phải rời đi...

Asisu không cử động, Minuê phải hít một hơi thật sâu, chạy đến dìu nàng đứng lên, giống như chủ nhân ôm con búp bê vô tri vô giác của mình. Asisu nhìn cơ thể Menfuisu dần dần bị tách ra khỏi mình, giống như hạnh phúc đang vĩnh viễn rời xa nàng. Cả người nàng mêm nhũn, khiến Minuê bằng một nỗ lực lớn lao đưa đi. Tuy nhiên ngay khi ánh mắt lướt qua Izumin, Asisu giống như thấy được gì đó, ánh mắt long lên, tia máu đỏ nổi trội, thở gấp vung tay đẩy Minuê ra và chạy đến gần Izumin.

Chát!

Một cái tát rõ đau, nhưng Izumin không phải ứng lại.

Chát!

Một lần nữa, Asius trút hết tất cả sự ai oán ngay lúc này lên người Izumin. Nàng không ngừng dùng hai tay đánh lên người hắn, vừa đánh vừa gào thét nhức nhối:

_Ngươi là tên đáng chết, ngươi đã không giữ lời hứa, ngươi là cái thá gì chứ. Hoàng tử đi xâm chiếm nước khác thì hay lắm sao, ngươi cho rằng ta không dám gϊếŧ ngươi. Ngươi nghĩ ngươi gϊếŧ người rồi ta sẽ không dám làm gì ngươi, ngươi lầm to rồi, ta chỉ thoả thuận vì Ai Cập, vì Menfuisu, ngươi đừng nghĩ ta chịu để yên và cũng đừng tự cho mình là giỏi, ta có khả năng xuất quân đế đánh lại ngươi....

Ban đầu, Izumin lặng im chịu trận, khi hắn không nhịn được nữa, liền nắm chặt hai cổ tay Asisu, mặt đối mặt với nàng, hét vào tai Asisu:

_Câm miệng lại đi...Ta lúc nãy vốn chỉa kiếm nhằm sượt qua tay kiếm của hắn, nhưng chính hắn là người lảo đảo không vững mà tự mình lao vào kiếm của ta. Còn nữa, có người cố ý làm ta mất đà...

Dù cho là do Algon thúc tay hắn, và tác dụng của thuốc trong người Menfuisu, nhưng không một ai kịp nhìn thấy. Asisu nhìn thật sâu vào đôi mắt nâu mệt mỏi kia, lẳng lặng thì thầm:"Chỉ là nguỵ biện..". Sau đó, nàng khẽ chầm chậm gạt tay Izumin ra, quay sang Minuê:

_Chúng ta về thôi. Nhớ...

_Thần đã rõ.

Minuê dìu Asisu đi về phía ngựa chờ sẵn, cứ vài buớc nàng lại gần như ngã xuống. Mọi ngày Minuê vốn nhu nhược là thế, đến khi gặp chuyện lại thấy hắn thật mạnh mẽ, có lẽ do những phong ba trước đây con khắc nghiệt hơn thế, khiến cho hắn đã quen đối mặt. Ngay phút giây Menfuisu lìa đời, Minuê cảm giác mất một phần máu thịt, nhưng hắn chỉ cho rằng do lòng trung thành, thực ra đó là cảm giác mất đi người thân...Bề ngoài bình tĩnh, trong lòng lại dậy sóng.

Khi Asisu và Minuê đã lên lưng ngựa, bên phía kia có tiếng người trong tiểu đội Asisu đem theo chạy đến giúp quân Ai Cập, lén bọn thù địch, ôm xác hoàng đế quay về. Đợi bọn họ đi khuất thật lâu, Asisu mới thì thào một tiếng:"Về đi."