Asisu mở mắt thật lớn, nhưng không nhìn thấy dòng sông đâu, chỉ nhận ra phía trên mình là tấm màn gấm hoàng gia và mùi trầm hương phảng phất xộc vào mũi. Nàng thở nhẹ nhàng, thì ra chỉ là mơ...Mơ mà rất giống thật.
Nhận ra điều kì lạ, nàng không ngừng thắc mắc. Tại sao nàng lại ở đây, chuyện gì đã xảy ra, nàng còn nhớ mình đang ở trong sơn động...Asisu chẳng thể nghĩ điều gì tiếp theo khi mà cổ họng khô cháy, cùng mồ hôi thấm đều trên mặt. Nàng khẽ xoay cổ qua bên phải để tìm kiếm ai đó đến giúp mình, liền ngay lập tức nhận ra mọi thứ quá đỗi quen thuộc. Là hậu cung Babylon.
Tấm rèm mỏng kim sa và nhiều vật điêu khắc dát vàng quen thuộc. Tuy nhiên, có điều làm nàng ngạc nhiên cả thảy: Ragashu đang ngồi phê duyệt tấu chương, với một mớ văn kiện đất nung chồng chất trên bàn.
_Nàng tỉnh rồi.
_Thϊếp kh..khát.
_Chờ ta một lát. Người đâu!
Không đầy mấy giây sau, Ari mừng rỡ đi vào phòng với chén nước trên tay. Ragashu vô cùng cẩn thận, thấm bông qua lớp nước, chấm lên đôi môi nứt nẻ cho Asisu, sau đó mới nhẹ nhàng đút nước cho nàng. Những dòng chảy mát lạnh xoa dịu phế quản, khiến Asisu như lấy lại được sinh khí.
_Có thấy khá hơn chưa?
Asisu mỉm cười dịu dàng, gật đầu từ tốn. Tuy nhiên, chỉ ba phút kế tiếp, một chén thuốc bổ nâu sậm, còn nghi ngút khói được đưa vào. Ragashu lại từng muỗng, từng muỗng mớm cho nàng. Dù thuốc có đắng cách mấy, cũng chẳng đắng được bằng những gì nàng trải qua. Asisu ngoan ngoãn uống xong, lại chui vào chăn nghỉ ngơi, Ragashu vỗ về vài cái, rồi tiếp tục công việc của mình.
_Nàng có muốn gặp hoàng đế Menfuisu hay hoàng phi Carol không?
_Không cần đâu bệ hạ, thϊếp chưa muốn đối diện với bọn họ.
_Được rồi, nàng mau nhanh chóng khỏe lại, mai mốt ta dẫn nàng đi dạo khắp kinh thành.
_Thần thϊếp sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi, bệ hạ đừng quá lo lắng.
Asisu đã quá mệt mỏi để suy nghĩ đến nhiều thứ. Mặc kệ trong đầu nàng đang tồn tại hàng trăm câu hỏi: làm cách nào Ragashu lại tìm được nàng? Rồi hắn có nhìn thấy cảnh nàng với Menfuisu bên nhau mà tức giận nàng cứu em trai, phá hỏng kế hoạch của hắn không? Menfuisu bây giờ như thế nào? Trận chiến hôm đó ra sao rồi?...Nếu như Ragashu đã không hỏi, thì nàng cũng không cần bận tâm. Hiện tại nàng chỉ muốn ngủ, chuyện về sau, đợi khi khỏe lên hãy tính.
Ragashu nhìn vị hoàng phi của mình chìm sâu vào giấc mộng, mới thở dài, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ban đầu, cưới Asisu về, chỉ là nước cờ lớn trong kế hoạch đánh chiếm Ai Cập. Đúng vậy, lợi dụng nỗi đau của người khác, mang về món lợi lớn cho mình, luôn là điều làm hắn thích thú. Khi nàng biết hắn lừa dối nàng, giữ lại mạng sống cho Carol, hắn vẫn chẳng quan tâm cảm xúc của nàng. Không giam nàng vào lãnh cung, chẳng phải vì yêu thương gì, chỉ là một bước đi lấy lòng nàng. Dù gì binh quyền vẫn nằm trong tay thuộc hạ nữ hoàng Ai Cập, vậy nên nếu hắn còn muốn thôn tính Ai Cập, thì Asisu vẫn còn giữ vị trí quan trọng. Sống bên cạnh nhau trong một thời gian dài, dần dà hắn thay đổi suy nghĩ và tâm tư của mình.
Ragashu trở nên hâm mộ Menfuisu. Từ bé, ngoại trừ thân mẫu đã qua đời ra, chẳng có một ai bên cạnh hắn thật lòng, không vì lợi dụng, cũng vì mưu hại. Kể cả phụ nữ lẫn quân thần, dù là bần hàn hay quý tộc, đều như nhau. Tất cả chỉ là dối trá, xu nịnh, bám víu chức quyền, hắn không hề tin tưởng một ai. Vậy mà Menfuisu, lại có một cô gái quyền cao chức trọng bên cạnh, chấp nhận hy sinh bản thân, vì người đó mà làm ra bao nhiêu chuyện, bất kể việc đó là độc ác hay lương thiện. Hắn ước ao được một lần, có ai đó yêu thương mình cách vô điều kiện như vậy, vì hắn mà đi ám hại người khác, vì hắn mà rơi lệ, vì hắn mà cố gắng níu giữ. Menfuisu thật hạnh phúc, nhưng lại chẳng biết trân trọng điều đó. Chẳng phải vì yêu quá nhiều, nên mới làm ra nhiều chuyện kinh thiên động địa chỉ để được ở bên người đó sao?
Tình cảm luôn là thứ xa xỉ với hoàng đế.
Chưa từng có ai đối với hắn như vậy, cũng chưa từng gặp cô gái nào yêu sâu đậm và chân thành như Asisu. Người ác tâm vì mưu mô quyền chức, hắn đã thấy rất nhiều, những vị phi tần tranh sủng, chẳng phải vì cái ngôi hoàng phi và nhiều vàng bạc châu báu sao, nhưng người trở nên độc địa, hận thù chỉ vì yêu một người, chỉ vì muốn níu giữ, chỉ vì muốn mình còn có cơ hội yêu người đó, là lần đầu tiên hắn biết.
Carol ư? Hắn chắc chắn cô ta chẳng yêu tên hoàng đế Ai Cập ngốc nghếch kia cho bằng Asisu, cô ta chẳng níu kéo Menfuisu, cô ta chẳng quan tâm đến việc mình ở bên cạnh Menfuisu, thay vào đó là lần tự tử cùng sự ham chơi đi khắp nơi của mình, cô ta không biết hận, mà có hận, mới chứng tỏ có yêu. Đôi lúc hắn nghĩ, cô ta có khi nào muốn nhắm đến cái ghế hoàng phi, chứ không phải địa vị trong lòng người mình yêu chăng? Cũng rất có thể cô ta có yêu đấy, chỉ là do bản tính cô ta quá ngây thơ và ngu ngốc thôi.
Không phải hắn cổ vũ hay khoái trá một cô gái làm điều ác, nhưng đối với Asisu, đó là tất cả những gì cô ấy phải làm để tồn tại trong hậu cung. Chẳng một ai biết đối phương nghĩ gì, đặc biệt lại là một địch thủ của mình. Ai biết được người kia thật lòng, hay chỉ giả dối môi miệng. Hơn nữa, những gì của mình, mình phải tự mình giữ lấy. Môi trường rèn luyện tính cách con người, hồi còn bé, hắn cũng thẳng thắn, chẳng có tính toán mưu mô gì, rất ghê tởm những chuyện gϊếŧ người. Nhưng hắn hiện tại, cũng phải mưu mô, tính toán, đa nghi, gϊếŧ người. Hắn và Asisu có một điểm chung, sợ người ta hại mình, vậy nên mình phải ra tay trước.
Carol lớn lên có lẽ trong vị thế tiếp xúc nhiều người, cuộc sống tươi vui nhộn nhịp nên tính cách cũng năng động hơn, tâm tư hướng bên ngoài. Asisu sống trong cung, còn được người ta gọi là nữ hoàng bí ẩn, tuân thủ các quy tắc chán ngắt, cuộc sống tẻ nhạt, hằng năm chỉ quanh quẩn mấy chỗ thần điện và gặp rất ít người, thì tính cách tất nhiên lạnh lùng, ít nói, sống tâm hướng vào trong.
Menfuisu và hắn quá khác biệt, không biết có phải do tư tưởng, hoàn cảnh hay tuổi tác. Menfuisu nhỏ tuổi hơn hắn, lớn lên có chị bảo bọc, trẻ con nóng nảy, hoàng đế Ai Cập thích một cô vợ có thể cùng mình xông pha, hoạt bát, giỏi giang việc bên ngoài, chỗ dựa về vật chất. Nhưng còn hắn, Ragashu chỉ yêu một cô vợ biết vun đắp cho mái ấm gia đình, luôn là chỗ dựa tinh thần cho hắn.
Tại sao người Asisu yêu không phải là hắn, nếu như vậy, hắn sẽ hạnh phúc biết bao. Nhất là, hắn sẽ không để vụt mất thứ tình cảm quý báu hiếm có này. Có thể nào, Asisu yêu hắn một lần, thì hắn cũng sẽ thấy bản thân mình không quá tội nghiệp như vậy không, hắn cũng muốn được yêu thương...
Khởi đầu chỉ là ước ao...Nhưng hắn theo dõi Asisu, từng bước từng bước một...Cho đến một lúc...
Hắn yêu nàng thật lòng!
Ragashu vốn biết rõ trái tim nàng mãi mãi không thể yêu một ai khác, nên khi thấy nàng trong hang động cùng Menfuisu, hắn đau lòng thì có đấy, nhưng chẳng bận tâm đến chuyện trách cứ nàng, chỉ lo cho sức khỏe, vốn vết thương cũ của nàng, còn chưa hết hoàn toàn. May mắn là không có nhiều người đi chung, và Ari nhanh trí xử lí, nên hắn không cần lo lắng cái danh dự hão huyền, luôn là tảng đá nặng trên vai các vị hoàng đế.
Nhưng riêng Menfuisu, hắn sẽ xử lí thật tốt. Ngay sau khi phía Menfuisu được ai đó dắt đi chạy trốn, thì Ormi cũng vừa hay bắt được Carol cùng tên cận vệ Hitaito đang ẩn nấp trong một ngôi nhà hoang ngay góc khuất. Dù bề mặt liên minh với Hitaito nhưng làm sao toàn tâm toàn ý giúp đỡ, để chúng nẫng tay trên được. Không thể làm khác đi, đây là đạo lí ứng xử, vì ai mà biết được, tâm tư của vị vua kia với Babylon như thế nào, đề phòng trước vẫn hơn.
Vết thương của tên Izumin kia lại tái phát, giống như thần linh cho hắn con đường đi trải rộng bằng phẳng, một chiêu đánh lạc hướng cho Izumin chạy đi hướng khác tìm kiếm, phái thêm vài thủ hạ quèn bên Babylon đi theo cho tên đó không nghi ngờ. Phía tên cận vệ kia, chỉ cần cho hiểu lầm lính Ai Cập đã cướp lại hoàng phi của họ là được.
Đương nhiên, bắt được Carol, thì ép bọn lính Ai Cập đầu hàng là chuyện dễ nhất trên đời. Rút kinh nghiệm về tháp Babel lần trước, hắn nhốt tất cả vào một nhà lao bí mật với đầy rẫy cơ quan. Sau này có thêm Menfuisu bổ sung vào chỗ đó. Dĩ nhiên, vẫn cho hắn trị thương, đủ để sống, vì lúc này, hoàng đế Ai Cập chưa thể chết được.
- -- ------ ----