Nốt Ruồi Bên Má

Chương 20

Là tiếng súng!

Cậu Cả nắm chặt bả vai Hứa Trùy Nhi, kéo vào trong phòng, bên ngoài tiếng súng vang khắp chốn, xung quanh tai đầy tiếng phụ nữ gào khóc. Cậu Cả ôm Hứa Trùy Nhi, còn muốn kéo mẹ anh lại, cây gậy rơi ra làm anh ngã thật mạnh xuống đất.

“Lão đại!” Hứa Trùy Nhi sừng sỡ, muốn tiến lại đỡ anh dậy. Nhưng cậu Cả như phát điên, con mắt đỏ ngầu, hét to với Lão phu nhân: “Đưa cô ấy trốn đi!” Anh chỉ vào cái tủ lớn trong phòng, “Lấy vải rách che lên!”

Lão phu nhân phản ứng lại, kéo Hứa Trùy Nhi đẩy vào trong. Cậu Cả lảo đảo bò dậy, ngã nhào lên giường, kéo một ngăn kéo nhỏ ở khung giường, bên trong có một khẩu súng lục, bên cạnh còn có mấy viên đạn.

“Mẹ người làm gì vậy,” Hứa Trùy Nhi gấp phát khóc, “Mẹ cứ lo cho cậu cả trước đi, chân anh ấy không hoạt động được!”

Cậu Cả vừa lắp đạn vừa quay đầu lại nhìn Hứa Trùy Nhi, nha đầu vẫn còn sạch, là người vợ ngốc còn chưa viên phòng. Cửa bị kéo mạnh từ bên ngoài, hai người đàn ông dáng vẻ cao to bước vào, tuổi tác không quá lớn, tóc không dài không ngắn, hơi rối loạn, trên người mặc một bộ giáp da dê, lộ ra cánh tay thô tô, vừa nhìn liền thấy khẩu súng trên tay cậu Cả cùng với đôi chân tàn phế.

Viên đạn chưa kịp lắp rơi xuống, Hứa Trùy Nhi và Lão phu nhân cùng bị lôi cổ áo kéo ra ngoài. Nhị Viện có vô số người đang ngồi, nam một bên, nữ một bên, có thổ phỉ cầm súng canh giữ đi qua đi lại. Hứa Trùy Nhi bị vứt vào đám phụ nữ, mợ Hai, mợ Ba đang cúi đầu cách đó không xa.

Cậu Cả ngồi đối diện bọn họ, cùng với nô bộc, đầy tớ, cây gậy đã rơi đâu rồi. Anh thấp thỏm nhìn về phía các cô, Hứa Trùy Nhi không nỡ nhìn anh chịu khổ, muốn đứng dậy, lập tức từ hai bên có họng súng tối đen hướng vào người cậu.

“Ngồi xuống,” mợ Hai không biết lúc nào đã lại gần sau lưng cậu, ra sức túm lấy tay áo cậu, “Đây toàn là thổ phỉ, con gái đừng nên lộ mặt!”

Hứa Trùy Nhi ngồi xuống, dáo dác nhìn về phía đối diện như con chim nhỏ không ổ, cậu mím môi, vô cùng đau lòng.

“Tôi nói này,” mợ Ba cũng tiến đến, nói thầm, lấy trong tay áo ra một khối than, bôi lung tung lên mặt, “Cái tên Song Thương kia, thật sự không làm phụ nữ?”

“Ai mà biết được,” mợ Hai cũng vươn tay ra bôi măt, không yên lòng mà túm lấy Hứa Trùy Nhi, “Cúi đầu!”

Nhóm thổ phỉ bắt đầu cướp đoạt đồ vật trong nhà, hòm đồ, tủ quần áo, hộp trang sức, toàn bộ đều bị lật tung, từng bao từng bao bị ném ra sân. Thừa dịp hỗn loạn, Hứa Trùy Nhi lén nhìn cậu Cả bên kia, vừa nhìn thấy bóng người, một đôi chân dài đi đến, từng bước vội vàng, ngăn chặn tầm nhìn của cậu.

Lách cách, là tiếng xâu đạn dưới áo khoác người nọ, mỗi xâu chừng mấy chục viên, mỗi viên đều thu hút ánh mắt người khác, vừa cổ quái, vừa lộng lẫy.

Chỉ vì một phút ngạc nhiên, Hứa Trùy Nhi nhìn lên trên đôi chân kia, thắt lưng người nọ đeo một tấm ra trâu ba đến năm tấc, hai bên trái phải thắt lưng đều giắt một khẩu súng, bên trên nữa, nút áo không cài tùy tiện phơi bày l*иg ngực vạm vỡ, trên cổ có một vết sẹo rất dài, sau đó là mặt, khuôn mặt có sức hút đậm nét phong trần.

Hứa Trùy Nhi nhìn hắn ta, hắn cũng trùng hợp mà nhìn Hứa Trùy Nhi, chỉ nhìn qua một cái, tên thủ lĩnh thổ phỉ lỗ mãng lại có thể si ngốc trừng lớn mắt, có chút tản ra vẻ hung tàn, nhìn chằm chằm cậu.

Hứa Trùy Nhi vội vàng cúi đầu, bởi vì sợ, không tự chủ mà ôm chặt đầu gối, dáng vẻ vô cùng quê mùa. Tên thủ lĩnh vẫn đứng đó, dường như đang do dự, quay người rời khỏi.

Lúc này mợ Hai túm góc áo Hứa Trùy Nhi, muốn cậu đổi về phía sau, Hứa Trùy Nhi đang muốn di chuyển, tên Song Thương nhăn mặt, lại quay lại, bước vài bước đã đứng trước mặt Hứa Trùy Nhi, lấy giày da nhẹ nhàng đá giày thêu của cậu: “Cô vợ nhỏ này, sao chân lại to thế?”

Hứa Trùy Nhi không lên tiếng, tên kia liền ngồi xổm xuống, dùng bàn tay to dày bóp mặt cậu, không nhìn chỗ khác, mà chỉ nhìn má trái của cậu, trên gò má trắng trẻo có một nốt ruồi nhỏ.

Đột nhiên hắn ta khiêng Hứa Trùy Nhi lên, cúi người xuống, đầu như muốn chạm vào đầu gối Hứa Trùy Nhi, như chú rể khiêng cô dâu vậy. Cậu Cả ở phía đối diện gào thét: “Nha đầu!”

Đám phụ nữ kêu gào sợ hãi, một tên thổ phỉ khiêng một cô gái lên để làm gì, các cô đều biết, nhao nhao vươn tay túm lấy váy Hứa Trùy Nhi, nhưng đều không có tác dụng, nghĩ thôi cũng biết, sao có thể làm gì được.

“Hả?” Những chuyện phụ nữ sợ nhất này, Hứa Trùy Nhi lại không hiểu, đầu bị nâng lên trên vai tên thổ phỉ, cậu vươn tay ra sức đấm vào lưng hắn, “Anh bắt tôi làm gì, thả tôi xuống!”