Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Chương 51

Edit: Thanh Hưng

Lúc Lâm Sơ nhận được điện thoại của Diệp Tĩnh thì cô đang uống trà chiều.

Phía sau phòng giải khát là một rừng cây nhỏ, cây cối xanh um tươi tốt, mơ hồ có thể nhìn thấy một góc của đình nghỉ mát. Đợt tuyết nhỏ tối hôm qua quả nhiên không để lại dấu vết gì, anh Béo tìm được cà phê, vừa pha vừa nói: "Ở đâu mà rừng cây, cũng chỉ có mấy gốc cây thôi, em có rảnh rỗi có thể đi dạo khắp nơi, chờ trời ấm hơn một chút, nghỉ ngơi ở trong lương đình ngược lại không tệ."

Lâm Sơ cười cười, lấy điện thoại di động ra nghe: "Thứ hai đấy, muốn đi dạo phố à?"

Diệp Tĩnh ấp úng nửa ngày mới nói: "Trong lòng (di.da.l.qy.do) không yên ổn, gọi điện thoại cho cậu xin yên tĩnh một chút."

Lâm Sơ kỳ quái: "Có chuyện gì sao?"

Diệp Tĩnh "Ừ" một tiếng, còn nói: "Cũng không có gì, đúng rồi, ngày mai là Giáng sinh đã có hẹn gì chưa?"

Lâm Sơ trả lời: "Không có, tớ lại không mấy khi đón Giáng Sinh." Nhưng ngộ nhỡ Trầm Trọng Tuân muốn cho cô vui mừng, vậy thì khó mà nói.

***

Trầm Trọng Tuân cũng không phải một người lãng mạn, nhưng yêu đương sẽ làm cho người ta thay đổi, ngày trước anh căn bản không nghĩ tới cái gì mà lễ Giáng Sinh, nhưng hôm nay ngồi trên xe, đi ngang qua phố lớn ngõ nhỏ, phát hiện rất nhiều cửa hàng đều dán thông báo ưu đãi đặc biệt nhân dịp lễ Nô-en, còn có các loại trang trí liên quan tới lễ Giáng Sinh trên cửa kính, trước cửa trung tâm thương mại cũng trưng cây thông noel, liếc nhìn lại, thành phố Nam Giang nghiễm nhiên bị màu đỏ xâm nhập.

Trầm Trọng Tuân hỏi trợ lý: "Ngày mai là đêm Giáng sinh phải không?"

Trợ lý trả lời: "Đúng, chỉ là tối mai còn có bữa tiệc."

Trầm Trọng Tuân gật đầu một cái, qua một hồi, anh lại chỉ vào một nơi bảo trợ lý dừng xe, sau khi xuống xe thì đi vào một cửa hàng tổng hợp, đi chung quanh một vòng, cũng không biết nên mua cái gì, sau lại nghĩ đến Lâm Sơ sợ lạnh, không bằng mua khăn quàng cổ và găng tay cho cô.

***

Tới giờ tan việc Lâm Sơ đột nhiên hăng hái lên, ngồi xe đi tới cao ốc Nam Giang, bồi hồi một lát mới đi vào trong lầu.

Lúc trước cô mua cà vạt cho Trầm Trọng Tuân, Trầm Trọng Tuân thường xuyên thắt ở trên cổ, vốn là cô vẫn còn rất mừng rỡ, sau lại phát hiện cà vạt này với Trầm Trọng Tuân mà nói thật sự là giá rẻ, mấy cái nhãn hiệu trong ngăn kéo kia không phải cô không mua được.

Hiện tiền gửi ngân hàng của Lâm Sơ chỉ có hai ngàn nguyên của cha mẹ và một nghìn đồng của Diệp Tĩnh, cô không có ý định động tới, chỉ giữ lại tiền lương ở đơn vị lúc trước để quay vòng.

Nhưng chút quần áo kia vẫn còn quá đắt, giá tiền của đồ hạ giá cũng có thể tiếp nhận được, nhưng cô lại không muốn để Trầm Trọng Tuân mặc hàng giảm giá đi ra ngoài xã giao với người ta, Trầm Trọng Tuân nên mặc thứ tốt nhất.

Đến cuối cùng Lâm Sơ chuyển mục tiêu tới trên qυầи ɭóŧ, qυầи ɭóŧ nho nhỏ, nhưng giá tiền cũng làm người ta chắt lưỡi hít hà, chỉ là đối với những bộ quần áo kia mà nói, qυầи ɭóŧ đã rẻ hơn rất nhiều rồi.

Lâm Sơ làm công tác tư tưởng cho mình, nếu cô đã cùng Trầm Trọng Tuân tiếp xúc thân mật nhiều lần như vậy thì mua vài món đồ lót cận thân này cũng không quá phận, quyết định đi, Lâm Sơ che gương mặt ửng hồng ngượng ngùng quay trở về hoa viên Quan Cẩm.

***

Ngày hôm sau rất vui vẻ, giống như đêm Giáng sinh thật sự là một ngày lễ lớn, mặt trời lúc giữa trưa đặc biệt ấm áp, mọi người đều đi ra ngoài công ty phơi nắng sát trùng.

Lâm Sơ thay mọi người pha thức uống ở phòng giải khát, đột nhiên lại nhận được một tin nhắn: “Buổi tối có hẹn với Trầm Trọng Tuân à?”

Người gửi là Giang Tấn, Lâm Sơ có chút kinh ngạc, bọn họ đã rất lâu không liên lạc. Lâm Sơ trả lời nói có hẹn, Giang Tấn lại nhắn lại: “Nghe nói Tết nguyên đán cô muốn đến gặp gia trưởng, thật sự quyết định rồi ư, không suy nghĩ đến tôi một chút à?”

Lâm Sơ nhíu nhíu mày, còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, lại nhận được một cái: “Nói đùa thôi, cô đừng để ý, Tết nguyên đán tôi ở bên ngoài, cũng không trở lại ăn cơm đoàn viên.”

Đang trò chuyện, Trần Hoa Đoan cầm cái ly đi từ bên ngoài vào, sau khi thấy Lâm Sơ thì trêu ghẹo: "Bọn họ để cho em làm nhân viên phục vụ đấy à?"

Lâm Sơ thả điện thoại di động, tiếp tục pha trà sữa, cười nói: "Em nghĩ lát nữa sẽ thu tiền boa."

Trần Hoa Đoan cười một tiếng, lấy lá trà trong ngăn kéo ra: "Đúng rồi, răng của em tốt hơn chút nào hay chưa?"

Lâm Sơ gật đầu một cái: "Tốt hơn nhiều rồi ạ." Thật ra thì còn đau một chút, chỉ là so với trước kia đã khá hơn rồi, bây giờ ngay cả đồ ngọt cô cũng không dám ăn, đồ chua cay cũng bỏ qua.

Trần Hoa Đoan nói: "Về em hãy thử dùng nước muối súc miệng xem, hiệu quả giảm đau cũng không tệ đâu."

Lâm Sơ chưa nghe nói nước muối có tác dụng, chỉ là thử một lần cũng không sao.

Sau khi tan việc mọi người tìm nơi vui chơi, Lâm Sơ vốn định tham gia, Trầm Trọng Tuân lại kịp thời gọi điện thoại tới, bảo cô tối nay tới nhà trọ ngủ: “Hôm nay buổi tối anh có tiệc xã giao ở thành phố, cơm nước xong sẽ trở lại, em tắm một cái trước rồi ngủ đi, đến lúc đó anh sẽ tặng quà cho em."

Lâm Sơ vui vẻ nói: "Quà tặng gì?"

Trầm Trọng Tuân cười nói: "Trở về chờ!"

Lâm Sơ tự nhiên nghe lời, lập tức tạm biệt các đồng nghiệp, mọi người oán trách mấy câu, lại cười trêu cô đi hẹn hò với người yêu, vẫn là Hướng Dương giải vây cho cô: "Nhanh đi nhanh đi, đeo khăn quàng cổ vào, bên ngoài có gió!"

Lâm Sơ quấn mặt của chính mình vào trong khăn quàng cổ, nhanh chân bỏ chạy, đi về hoa viên Quan Cẩm cầm hộp đựng qυầи ɭóŧ trước, lại mua chút vịt quay, sau khi trở lại nhà trọ thì tắm rửa, giặt đồ xong ra ngoài lại nằm luôn lên ghế sa lon, vừa xem ti vi vừa gặm vịt, thỉnh thoảng gọi mấy cuộc điện thoại với bạn học thời đại học, nghe nói trước Tết lớp trưởng muốn tổ chức họp lớp, Lâm Sơ vui vẻ nói: "Vậy các cậu đều trở về ư? Thật tốt quá!"

Đồng học nói: "Dĩ nhiên sẽ trở lại, thuận tiện giới thiệu bạn trai tớ mới quen cho mọi người, đúng rồi, nghe Diệp Tĩnh nói cậu cư nhiên cũng có bạn trai, thật hay giả đấy, tớ còn tưởng rằng cậu đang chờ người ngoài hành tinh!"

Lâm Sơ vứt xương, lại rút ra một miếng tiếp theo, nghĩ nghĩ rồi nói: "Anh ấy đúng là người ngoài hành tinh." Hiếm có khi, Lâm Sơ cảm nhận được sinh vật giống đực trên địa cầu, Trầm Trọng Tuân là tồn tại độc nhất vô nhị.

Đồng học "Phi" một tiếng, mắng cô da mặt dày, nhất định muốn Lâm Sơ dẫn loại hiếm có này đến họp lớp, Lâm Sơ cười nói: "Được rồi, nhưng mà anh ấy rất bận, nếu như đến lúc đó không có thời gian, tớ có thể mang ảnh anh ấy đến."

***

Trầm Trọng Tuân ngồi trong phòng riêng của khách sạn hắt xì một tiếng, xê dịch cái ghế. Người phụ nữ bên trên vẫn tiếp tục kiên nhẫn, mùi nước hoa nồng nặc vọt vào trong mũi Trầm Trọng Tuân, Trầm Trọng Tuân không vui cau mày, quay đầu đi lại muốn hắt xì.

Một tên mập nói: "Lưu tiểu thư, mời rượu quản lí Trầm đi!"

Lưu Nhàn chậm rãi rót một ly rượu, mùi rượu vẫn không lấn át được mùi nước hoa của cô ta, cô ta mềm mại nói: "Quản lí Trầm, em mời anh ạ!"

Trầm Trọng Tuân đẩy ly rượu ra, lạnh nhạt nói: "Cám ơn, tôi bụng rỗng không uống rượu!"

Lưu Nhàn sững sờ, lúng túng buông cái ly xuống. Tên mập cười giải vây: "Lưu tiểu thư (lqd) chính là cái gì cũng không hiểu, tháng sáu năm nay cô ấy mới vừa tốt nghiệp, đến công ty chúng tôi mới nửa năm, làm việc rất cố gắng, trong xã hội hiện tại kiểu con gái thế này quá ít, bồi dưỡng thêm một chút sẽ là một nhân tố mới, cô ấy cũng là lần đầu đi ra ngoài ăn cơm với tôi, ngay cả mời rượu thế nào cũng không biết."

Lưu Nhàn ngượng ngùng cười một tiếng, hơi ngồi xa ra một chút, lúc này Trầm Trọng Tuân mới liếc cô ta một cái, mặc dù người tốt nghiệp khóa này trang điểm nhiều son dầy phấn, nhưng vẫn không đẹp bằng nửa đầu ngón tay của Lâm Sơ nhà anh ta.

Đồng nghiệp ở bên cạnh Trầm Trọng Tuân thở dài, tên mập hạ lỗi gặp kì ngộ, Trầm Trọng Tuân không ăn một bộ này, qua chuyện này, ấn tượng nhất định giảm bớt rất nhiều.

***

Lâm Sơ xem hết các tiết mục giải trí, bèn đi toilet đánh răng, thuận tiện dùng nước muối súc miệng, liếc mắt nhìn đồng hồ, cũng không biết Trầm Trọng Tuân mấy giờ mới trở lại, cô tiếp tục chờ ở phòng khách, nằm một lát càng ngày càng mệt, mắt bất tri bất giác đóng lại rồi.

Lúc Trầm Trọng Tuân trở lại Lâm Sơ đã ngủ say như chết, co ro trên ghế sa lon thành một cục, nhiệt độ điều hòa có chút thấp, cũng không biết cô có lạnh hay không.

Trầm Trọng Tuân sờ sờ bàn chân trần của cô, thấy nhiệt độ bình thường, lại vén tóc dài che ở trên mặt cô ra.

Trong phòng khách tràn ngập mùi thịt vịt, dễ ngửi hơn mùi nước hoa gấp trăm lần, Trầm Trọng Tuân thở phào nhẹ nhõm, nhìn đống xương nhỏ trên bàn uống trà tươi cười, lại liếc thấy một cái hộp được đóng gói cẩn thận, suy nghĩ một chút, anh rón rén mở ra.

Sau khi thấy quà tặng anh ngẩn người, lấy qυầи ɭóŧ ra lắc lư ngay trước mắt, lại mở ra nhìn một chút, trước trước sau sau lặp lại nhìn hai lần, xác định đây thật sự là quà tặng cho mình, lúc này Trầm Trọng Tuân mới khôi phục vẻ mặt, im lặng không tiếng động đứng lên, sột sột soạt soạt một hồi, sau đó đi đánh thức Lâm Sơ.

Lâm Sơ thụy nhãn mông lung, lầm bầm một tiếng dụi dụi mắt, tầm mắt đầu tiên có chút mơ hồ, loáng thoáng chỉ có thấy được một hình dáng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xích͙ ɭõa, Lâm Sơ từ từ mở to hai mắt, lúc này mới phát hiện ra hình dáng kia là Trầm Trọng Tuân, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, chỉ có một cái qυầи ɭóŧ màu đen, tượng trưng phái nam hiện ra đặc biệt rõ ràng, Lâm Sơ ngượng ngùng kêu khẽ một tiếng, lập tức quay đầu qua dán lên ghế sa lon.

Trầm Trọng Tuân nghiêm trang nói: "Quà tặng anh rất thích, cảm ơn!" Dứt lời, anh cúi đầu nhìn mình một cái, ngoắc ngoắc môi, ôm ngang Lâm Sơ lên.

Lâm Sơ chôn ở trong ngực của anh: "Sao anh lại như vậy, em còn không nói là tặng cho anh đâu!"

Trầm Trọng Tuân đặt cô vào trên giường, nói: "Chẳng lẽ không phải là tặng cho anh à? Em muốn đưa cho người nào?"

Anh cũng không cần Lâm Sơ trả lời, lột áo ngủ của cô ra, chỉ để lại một thân áo ngực màu đen cùng qυầи ɭóŧ, cũng xứng đôi với anh.

Lâm Sơ ôm ngực nói: "Sắc lang, anh còn chưa tắm rửa đâu!"

Trầm Trọng Tuân cười một tiếng, vỗ vỗ đầu của cô: "Suy nghĩ bậy bạ gì thế!" Anh lấy khăn quàng cổ cùng găng tay trong ngăn kéo ra, hai ba vòng đã quấn chặt cổ của Lâm Sơ, lại thay cô đeo bao tay.

Trầm Trọng Tuân vòng qua hông của Lâm Sơ, dọc theo khăn quàng cổ nhìn về phía trước ngực cô, buông lỏng khăn quàng cổ một chút, che lên ngực cô, sau đó hôn cô một cái: "Anh không có ý tưởng gì mới, quà tặng này em tạm chấp nhận trước đi, lần sau anh cũng sẽ tặng qυầи ɭóŧ cho em!"

Lâm Sơ mặt đỏ tới mang tai, đẩy anh một cái: "Anh uống say rồi!"

"Không say!" Trầm Trọng Tuân ôm chặt Lâm Sơ, cọ vào gương mặt của cô: "Mới vừa rồi lúc ăn cơm anh chỉ muốn lập tức trở về, anh thật sự nhớ em, nếu có thể đút túi mang em đi theo thì tốt!"

Anh không thể trói Lâm Sơ trong vòng tay, nhưng có thể trói cô vào khăn quàng cổ, lúc quấn lại chung với nhau anh hỏi Lâm Sơ có thích quà tặng này hay không, Lâm Sơ vẫn còn nhớ anh dùng cái từ "Buộc" kia, cả giận nói: "Anh xem em là chó con đấy à!"

Trầm Trọng Tuân rượu mời lên tới, ôm Lâm Sơ trở mình một cái, vịn hông của cô bắt đầu chạy nước rút, tư thế này thật sự nhục nhã, Lâm Sơ nhũn như con chi chi vô lực phản kích, mãi mới chờ đến lúc anh yên tĩnh một lát, cô lập tức chạy trốn, đảo mắt lại bị Trầm Trọng Tuân bắt được.

Sau cuộc mây mưa, Trầm Trọng Tuân "Buộc" Lâm Sơ vào trong ngực, quấn thật chặt cô không thả.

Lâm Sơ khôi phục hơi sức, hôn anh một ngụm hỏi: "Tuần sau đi đến nhà của anh, em còn chưa nghĩ ra nên mua cái gì đấy, ba anh và anh trai chị dâu thích cái gì?"

Trầm Trọng Tuân hôn trả lại, mυ'ŧ đầu lưỡi của cô quấn quýt một hồi, mới thở gấp nói: "Đến lúc đó anh thay em mua hết, em mang người tới là được."

"Vậy không được!" Lâm Sơ đẩy anh một cái: "Không thể giả vờ qua loa được, đây là vì tôn trọng bọn họ, em muốn thể hiện tâm ý của mình!"

Trầm Trọng Tuân ôm chặt cô, cười nói: "Vậy thì tốt, anh trai anh thích đồ cổ, em tùy tiện mua một cái 180 vạn đi!"

Lâm Sơ bày ra vẻ mặt sụp đổ, Trầm Trọng Tuân lập tức nói: "Không trêu em nữa, mua hai chai rượu ngon là được, mua một cái chân giò hun khói nữa."

Lâm Sơ trừng lớn mắt: "Chân giò hun khói?"

Trầm Trọng Tuân hôn cô một cái, cười nói: "Hai ngày trước ba anh nói muốn ăn chân giò hun khói, anh đã dặn chị dâu rồi, bảo chị ấy trước đừng mua."

Lâm Sơ trừng mắt nhìn, nín hồi lâu mới nói: "Anh thật là hư!"

Hai bại hoại lại bắt đầu phập phồng qua đêm Giáng sinh.

***

Sống qua hai mươi ba lễ Giáng Sinh, Lâm Sơ rất ít khi nhận được quà tặng. Thời tiểu học nhân duyên của cô cũng không tốt, lúc mọi người tặng thiệp chúc mừng cô vĩnh viễn không có phần, đến năm nhất trung học, hàng năm ngược lại có thể thu được hơn mười tờ thiệp chúc mừng, chỉ là năm hai trung học cũng không phổ biến việc tặng quà nhân dịp lễ Nô-en, cũng không ít người chọn thổ lộ vào lễ Nô-en, nam sinh thích vào lúc tự học buổi tối đốt cây nến liều mạng bày tỏ tình yêu.

Lúc học đại học rốt cuộc cũng có quà tặng rồi, nhưng mỗi lần Lâm Sơ cũng đều cự tuyệt, cô không muốn để cho người theo đuổi mình có bất kỳ hiểu lầm gì, cho tới bây giờ —— Lâm Sơ đeo khăn quàng cổ mới, mang bao tay mới, mặt mày hớn hở đi làm, có đồng nghiệp khen khăn quàng cổ của cô xinh đẹp, Lâm Sơ mỉm cười không nói, chờ đồng nghiệp hỏi một câu nữa "Là bạn trai đưa sao?", nhưng chậm chạp không ai hỏi cô, Lâm Sơ thất vọng vô cùng.

Cuối cùng vẫn là Trần Hoa Đoan hỏi cô: "Khăn quàng cổ này không tệ, bạn trai tặng?"

Lâm Sơ cười híp mắt nói: "Ừ, ngày hôm qua tặng quà Giáng sinh!"

Trần Hoa Đoan lại hỏi: "Em tặng lại cái gì?"

Khóe miệng Lâm Sơ cứng đờ, đột nhiên cảm thấy công việc rất nhiều, lúc không giúp được thì cũng không nên nói chuyện phiếm.

Đợi đến khi tan việc, Trầm Trọng Tuân gọi điện thoại tới nói phải ở Trữ Tiền không thể phân thân, Lâm Sơ có chút thất vọng: "Vậy tự em đi ăn cơm."

Trầm Trọng Tuân nói: "Em tốt nhất là ăn (di.da.l.qy.do) uống đầy đủ, buổi tối anh lại gọi điện thoại cho em."

Một người ban đêm vắng ngắt, Lâm Sơ đi bộ được một đoạn đường, định ngồi xe đi cửa hàng bên cạnh mua rượu. Mẹ Lâm cũng sớm đã gọi điện thoại tới dặn dò cô: "Đừng tiếc tiền, mua tốt một chút, mẹ và cha con sẽ gửi thêm tiền cho."

Lâm Sơ không muốn lại tiếp tục nhận tiền của bọn họ, hai chai rượu cô vẫn còn mua được.

Lúc chọn rượu đột nhiên cô lại nhận được một cuộc điện thoại từ một số lạ, đối phương đi thẳng vào vấn đề: "Là Lâm Sơ sao? Tôi là Trình Hạo, bây giờ cô có rảnh hay không?"

Lâm Sơ nhíu nhíu mày, không trả lời mà hỏi lại: "Làm sao anh lại có số điện thoại của tôi?"

Trình Hạo nói: "Hỏi thăm, tôi có chút chuyện muốn nhờ cô giúp một tay."

Lâm Sơ căn bản không muốn để ý đến hắn ta, ai ngờ Trình Hạo lại nói: "Vợ tôi giống như biết Diệp Tĩnh và tôi. . . . . Tôi có chút lo lắng, nhưng bây giờ Diệp Tĩnh cũng không để ý tới tôi!"

Lâm Sơ lộp bộp trong lòng, nhất thời không còn tâm tình mua rượu nữa.