Edit: Thanh Hưng
Công Ty Kỹ Thuật Hoa Dương vừa mới khai trương, tính cả Lâm Sơ, tổng cộng có 13 người, nhân viên không nhiều lắm, khu vực làm việc cũng hết sức rộng rãi, phòng nước và phòng nghỉ ngơi đầy đủ mọi thứ, hai bên là bàn làm việc, giữa lối đi nhỏ là bậc thang đi thẳng lên tầng hai, trên lầu là hai phòng làm việc và một phòng họp.
Nơi này không có quá nhiều quy tắc, Trần Hoa Đoan quả thực là ông chủ lớn, Hướng Dương là ông chủ nhỏ, mặc dù hai người phân công công việc rõ ràng, một người phụ trách nghiệp vụ, một người phụ trách kỹ thuật, chỉ là phần lớn thời gian Trần Hoa Đoan đều sống ở thành phố Lâm, vì vậy gần đây anh ta cũng đang huấn luyện Hướng Dương, để cho anh (HD) biết cách uống rượu và nhìn sắc mặt người khác. Giờ phút này Hướng Dương lại bị anh ta đuổi ra ngoài, Trần Hoa Đoan cười nói: "Buổi trưa hôm nay anh để cho cậu ta liên lạc tình cảm với đối phương một chút, bây giờ công ty không cần kỹ thuật của anh ta, thiếu chỉ là buôn bán!"
Một vài nhân viên khác đã bắt đầu bận rộn, nhân viên ít, có vài người thân (di.da.l.qy.do) kiêm hai chức, đeo tai nghe nói chuyện với khách hàng, trang web của công ty được làm hết sức bắt mắt, Lâm Sơ đứng xa xa cũng có thể nhìn rõ. Trần Hoa Đoan chờ mấy nhân viên chăm sóc khách hàng lấy tai nghe xuống rồi mới vỗ vỗ tay, giới thiệu Lâm Sơ cho các đồng nghiệp.
Mọi người đều là người trẻ tuổi, trừ ông chủ, một đám người tất cả đều là 8x, còn có hai người là 9x. Trần Hoa Đoan để bọn họ tự giới thiệu về mình xong, cười nói: "Chăm sóc cho em gái thật tốt, đây cũng là một 9x!"
Trong hai năm qua, Lâm Sơ sớm chiều đều ở chung với đồng nghiệp đã kết hôn, hiếm khi có thể gặp gỡ nhiều thanh niên chưa cưới thế này, mỗi một khuôn mặt tươi cười cùng mỗi một tiếng chiêu hô đều tràn đầy tinh thần phấn chấn dồi dào, cảm xúc dù bị xuống thấp đến đâu, sau khi hòa vào trong quần thể này, cũng có thể trở nên cao vυ't trong nháy mắt.
Sau khi Trần Hoa Đoan rời đi, mọi người lại vây quanh Lâm Sơ hàn huyên mấy câu, Lâm Sơ dáng dấp nhỏ gầy, vì vậy nhìn số tuổi hình như nhỏ nhất, hỏi ra mới biết nhỏ nhất là hai 9x khác, Lâm Sơ ra đời năm chín mươi.
"Trong công ty không nhận nhân viên lớn tuổi, nơi này của chúng ta lớn nhất là Béo ca, tám mươi lăm, cha của hai đứa nhỏ!"
Béo ca Hàm Hàm gãi gãi đầu, sau khi mọi người cười ha hả hàn huyên một hồi, lại trở lại chỗ ngồi của mình. Vị trí của Lâm Sơ ở gần bậc thang, tựa vào vách tường, các đồng nghiệp không nhìn thấy máy vi tính của cô, chỉ là hai phòng làm việc trên bậc thang lại có thể thời khắc chú ý tới động tĩnh của cô, cô đứng ở trước bàn làm việc, quay đầu nhìn một cái, thấy Trần Hoa Đoan đang đứng ở trước cửa kính gọi điện thoại, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm trọng, cùng với dáng vẻ thân cận lúc trước hoàn toàn là một trời một vực.
Kì thực Trần Hoa Đoan còn lớn hơn Hướng Dương hai tuổi, chỉ là vóc người trung đẳng, diện mạo lịch sự, thoạt nhìn lại có vẻ nhỏ tuổi hơn Hướng Dương, Lâm Sơ suýt nữa quên thân phận của anh ta, tận tới giữa trưa thấy anh ta bắt một người đồng nghiệp vào phòng làm việc tức giận mắng to, cô mới nhớ tới quả thực Trần Hoa Đoan là ông chủ chân chính.
Sau khi mắng xong là đến giờ cơm, Trần Hoa Đoan lại khôi phục khuôn mặt tươi cười thân thiết, mời mọi người tới nhà ăn.
Trên bàn cơm anh ta cầm ly rượu nói: "Trong thời gian làm việc thì thân phận của tôi chính là cấp trên của các bạn, có thể sẽ tức giận không phân rõ phải trái, nhưng rời khỏi công ty, thì mọi người chính là bạn bè của nhau, hôm nay tôi mắng Tiền Lẻ." Anh ta cười nhìn Tiền Lẻ: "Đến, bây giờ cậu có thể mắng lại, tùy cậu phát tiết!"
Tiền Lẻ cười khoát tay, cụng ly với Trần Hoa Đoan, nghiêng người, Tiền Lẻ lại nói mấy câu hoan nghênh đồng nghiệp mới, lại dụ dỗ Lâm Sơ uống rượu. Lâm Sơ cũng không nhăn nhó, rót một chút bia sau đó uống một hơi cạn sạch, đổi bộ dáng ngây thơ, xin mọi người giúp đỡ cô nhiều hơn, híp mắt cười lên bộ dạng ngây thơ đáng yêu, Trần Hoa Đoan mỉm cười không nói, tầm mắt vẫn khóa chặt Lâm Sơ.
***
Ngày trước lúc tan việc là bốn giờ, bất kể xuân hạ thu đông, sắc trời cũng sáng trưng, hôm nay đột nhiên biến thành sáu giờ mới tan việc, vừa đi ra khỏi công ty, đèn đường bật sáng trưng, màn đêm buông xuống, Lâm Sơ có một nháy mắt cảm thấy thổn thức, thời gian bị giảm rồi.
Các đồng nghiệp lục tục rời đi, Trần Hoa Đoan thấy Lâm Sơ chậm rì rì đi tới bên ngoài đầu đường cái, ấn còi một cái hạ cửa kính xe xuống: "Anh đưa em về, thứ Hai kẹt xe lắm!"
Lâm Sơ cảm ơn nói: "Cám ơn ông chủ, nhưng không cần đâu, bạn trai em tới đón em!"
Trần Hoa Đoan chau mày, dừng một chút mới cười nói: "Vậy thì tốt, vậy anh đi trước, còn nữa, em đừng theo đám người kia gọi anh là ông chủ, tan việc muốn gọi thế nào thì gọi, ngày mai anh không ở trong công ty, Hướng Dương sẽ trở về, em đi theo cậu ta từ từ học tập!"
Lâm Sơ cảm kích nói cảm ơn, đi tới bên ngoài lối đi bộ đợi trong chốc lát, mới thấy xe Trầm Trọng Tuân
lái tới đây.
"Kẹt xe thật lợi hại, anh phải đi đường vòng đấy." Trầm Trọng Tuân vuốt vuốt tóc Lâm Sơ, hỏi: "Ngày đầu tiên đi làm, cảm giác như thế nào đây?"
Lâm Sơ cười nói: "Thật sự không tệ." Cô tạm thời không có công việc gì, cả 1 ngày đều chỉ đi học tập, không khí trong phòng làm việc rất thoải mái, phần lớn thời gian ông chủ Trần Hoa Đoan đều không ra cửa, bên ngoài chính là thiên hạ của các đồng nghiệp: “Em gái ở quầy lễ tân sinh năm chín ba, một cậu trai khác phụ trách thị trường là năm chín hai, đột nhiên em cảm thấy em đã già!"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt tất cả đều là nụ cười. Trầm Trọng Tuân lái xe khẽ nghiêng đầu nhìn cô một cái, rõ ràng cô không có cảm giác đè nén giống như khi ở quốc xí.
Trước kia Lâm Sơ cũng thật vui vẻ đi làm tan việc, chỉ là luôn có thói quen thận trọng từ lời nói đến việc làm, chung quanh cũng đều là những người có thế lực lớn hơn cô hoặc không thì cũng là phú nhị đại, đề tài tán gẫu cũng không giống nhau, bất cứ khi nào cô cũng đều lộ ra khuôn mặt tươi cười tiêu chuẩn, khóe mắt không nhúc nhích, muốn bao nhiêu giả thì có bấy nhiêu giả.
Lâm Sơ miêu tả lại tình trạng trong công ty một lần, lúc nhắc tới Trần Hoa Đoan cô thật lòng bội phục: "Đây chính là ông chủ lớn tay trắng dựng nghiệp đấy, khó trách Hướng Dương cũng nguyện ý đi theo anh ta." Cô thở dài nói: "Sau đó em lại nghĩ, công ty thích tuyển dụng người trẻ tuổi cũng là rất có đạo lý, không khí thật không giống nhau."
Trầm Trọng Tuân cười cười: "Trần Hoa Đoan quả thực là người thông minh, một công ty có thể cho nhân viên lương cao, lại còn có phúc lợi hấp dẫn, còn có thể giữ lại công nhân viên có năng lực, nhất định là hoàn cảnh công việc và không khí trong công ty vô cùng thoải mái."
Lâm Sơ gật đầu một cái: "Đúng, tiền lương và phúc lợi không phải vạn năng." Lâm Sơ rời khỏi quốc xí, chính là ví dụ tốt nhất.
Công ty cách nhà trọ của Trầm Trọng Tuân khá gần, một đường không kẹt xe, hơn 20 phút đã đến.
Ngày hôm qua mẹ Lâm cho bọn họ mang về rất nhiều đồ ăn, hâm nóng lên là có thể ăn, Trầm Trọng Tuân lại nấu hai món rau dưa, Lâm Sơ ở bên giúp một tay, thỉnh thoảng đi tới nếm thử mùi vị, giơ ngón tay cái lên khen tay nghề của anh.
Hai người ăn uống no đủ, Trầm Trọng Tuân dọn dẹp bàn ăn rửa chén, rửa xong đi ra, thấy Lâm Sơ nằm trên ghế sa lon mắt nhắm mắt mở xem TV, anh cười cười, đi tới nhỏ giọng nói: "Trở về phòng ngủ."
Lâm Sơ nghe thấy tiếng nói, đột nhiên tỉnh táo lại, trợn to hai mắt lật người ngồi dậy: "Em đi về đây!"
Trầm Trọng Tuân nhích sang bên ngồi xuống, cô lập tức dịch sang bên cạnh, bật thốt lên: "Anh đừng làm loạn, em còn không quá thoải mái!"
Trầm Trọng Tuân thế mới biết cô đang suy nghĩ cái gì, không khỏi lúng (lqd) túng, lại như không có chuyện gì nói: "Đừng có đoán mò, đi tới phòng ngủ ngủ đi, hôm nay anh không ngủ ở đây!"
Lâm Sơ lắc đầu một cái: "Em cũng không ngủ nơi này!" Nói xong, cô làm bộ đứng dậy, lại bị Trầm Trọng Tuân kéo lấy.
"Nghe lời, hôm nay anh phải về Trữ Tiền, sáng sớm ngày mai phải làm việc, trong khoảng thời gian này đều công tác ở đó, em cứ an tâm ở nơi này đi." Anh nói: "Ngày mai anh lấy giúp em một ít quần áo tới đây, nơi này rất gần công ty em, em đi làm hay về nhà đều dễ dàng, hơn nữa ——" Trầm Trọng Tuân liếc mắt nhìn đồng hồ: "Hiện tại nếu anh đưa em về, không biết mấy giờ mới có thể chạy tới Trữ Tiền, coi như em thông cảm cho anh, nhé?"
Mặc dù Lâm Sơ trách anh ngày hôm qua không biết nặng nhẹ, lại sợ anh hôm nay tái phạm, chỉ là Trầm Trọng Tuân không giống như đang nói dối, mà cô cũng đau lòng nếu Trầm Trọng Tuân phải chạy tới chạy lui.
Trầm Trọng Tuân tiếp tục khuyên nhủ: "Chỗ ở kia của em cũng không tiện, tường trong phòng bị bong sơn một đống lớn, bây giờ trời lại lạnh, nơi đó tắm cũng không thuận tiện, em tạm thời ở nơi này trước, về sau anh muốn gặp em cũng dễ dàng hơn."
Lâm Sơ lộ vẻ dao động, vừa nghĩ tới mỗi ngày phải lắc lư trên xe buýt một giờ, cô đã có chút sợ, chỉ trách cô thuê phòng ở một khu khác, mà cố tình công việc mới lại ở trung tâm thành phố, cẩn thận tính ra, trong lúc đó còn phải đổi xe hai lần, thời gian đi lại trên đường không chỉ một giờ.
Lâm Sơ gắng gượng nói: "Vậy hôm nay ở trước, quần áo em thay ra còn chưa giặt!" Cũng không biết quần áo bị Trầm Trọng Tuân lột ra đi nơi nào rồi.
Trầm Trọng Tuân cười một tiếng, ôm cô hàn huyên mấy câu, lại nhỏ giọng hỏi: "Còn đau nữa không?"
Lâm Sơ đỏ mặt lắc đầu một cái, ngồi trong công ty một ngày, tinh thần đã khôi phục từ lâu. Mặc dù Trầm Trọng Tuân có chút muốn chạm cô, nhưng cũng biết ngày hôm qua mình quá mức lỗ mãng, lòng anh cũng thương khi nghĩ đến dáng vẻ Lâm Sơ thoi thóp một hơi kia, tạm thời quyết định nhẫn nại mấy ngày.
Hai người nói một lát, không tránh được lại thân thiết với nhau, Trầm Trọng Tuân đắn đo có độ, lướt qua rồi dừng. Lâm Sơ lười biếng tựa vào trong ngực anh xem tin tức buổi chiều, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Giang Tấn xuất viện chưa? Mấy ngày này đều tốt đi!"
Trầm Trọng Tuân hôn một cái lên trán của cô, trả lời: "Xuất viện 2 tuần lễ rồi, bị đại ca anh dẫn đi ngoại tỉnh, để cho cậu ta viết mấy chuyên đề linh tinh."
Lâm Sơ không hiểu, Trầm Trọng Tuân cười nói: "Giang Tấn không quá an phận, ba anh cũng không có cách khống chế cậu ta, nên tính để cho cậu ta ra ngoài một thời gian để đàng hoàng lại, nếu như trong khoảng thời gian này cậu ta biết nghe lời hơn thì sẽ đồng ý để cậu ta tiếp tục quay lại làm ký giả." Nói xong, anh lại cau mày: "Cậu ta liên lạc với em sao?"
Lâm Sơ vội vàng lắc đầu: "Không có không có, thật lâu không có liên lạc."
Trầm Trọng Tuân nhỏ giọng nói: "Coi như cậu ta an phận, chịu đựng qua một tháng này là được, bằng không, cậu ta chỉ có thể xuất ngoại."
Trầm Trọng Tuân không thể ở lại quá muộn, anh còn phải lên tinh thần lái xe, hai người lưu luyến không rời tạm biệt, Trầm Trọng Tuân dặn dò cô đóng kỹ các cửa, có người gõ cửa cũng đừng mở cửa, có chuyện gì thì gọi điện thoại, Lâm Sơ chê anh dài dòng, nhốt anh ngoài cửa, lại sợ mình quá đáng, Lâm Sơ len lén mở một cánh cửa ra nhìn trộm, đảo mắt đã bị Trầm Trọng Tuân đẩy cửa ra ôm vào trong ngực, cười đùa hôn nhau một hồi, rốt cuộc mới tiễn anh ra cửa.
Tối hôm qua ga giường đã thay mới, trong phòng vệ sinh nhiều hơn một bộ đồ rửa mặt, Lâm Sơ phát hiện trên ban công phơi đồ lót ngày hôm qua của mình, không nhịn được đỏ mặt, căm giận
mắng Trầm Trọng Tuân một câu, vội vàng kéo đồ lót xuống, lung tung nhét vào trong túi xách, lại lấy hết những bộ quần áo không biết lúc nào bị người bỏ vào trong tủ treo quần áo kia ra, thầm than Trầm Trọng Tuân lão gian cự hoạt.
Tối nay cô ngủ lại đây, là bởi vì không lỡ để Trầm Trọng Tuân chạy tới chạy lui, nếu muốn cô ở luôn nơi này, cô cũng không thể chấp nhận được.
Trước khi ngủ Lâm Sơ nghĩ thầm, từ nay về sau cô phải đề phòng tên háo sắc này thôi. Cô không nhịn được chui vào trong chăn buồn bực một lát, sau đó ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Lâm Sơ tinh thần phấn chấn, nhảy lên xe buýt đi tới công ty, vừa mới tiến vào đã bị đồng nghiệp gọi lại, nói là ông chủ nhỏ tìm cô, Lâm Sơ gõ cửa tiến vào, Hướng Dương chỉ chỉ trên bàn: "Mua cho em, ăn sáng chưa?"
Lâm Sơ lập tức cầm lên: "Chưa đâu." Cô cũng chẳng quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, một đường tới đây cũng không thấy có chỗ ăn sáng nào.
Ngày hôm qua Trần Hoa Đoan cũng không dạy Lâm Sơ cái gì, chỉ ném một đống tài liệu cho cô, để cho cô tự mình học tập, Hướng Dương không giống Trần Hoa Đoan, anh ta thừa dịp buổi sáng rảnh rỗi, bắt đầu dạy Lâm Sơ bài học đầu tiên.
Lâm Sơ nhanh chóng ăn xong điểm tâm, ngồi nghiêm chỉnh, cô coi như học tập tốt, có thể theo kịp tốc độ của Hướng Dương, thỉnh thoảng còn hỏi mấy vấn đề, có lúc Hướng Dương sẽ khen cô hỏi rất hay, có khi lại nói câu hỏi của cô quá ngốc, như thế nói hơn nửa ngày, hiệu quả tốt hơn Lâm Sơ tự học gấp trăm lần.
Cuối cùng Hướng Dương cười hỏi: "Nghe nói em dẫn bạn trai về nhà?"
Lâm Sơ bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Em biết ngay là chuyện này sẽ truyền đi rất nhanh mà, nhất định là mẹ em (di.da.l.qy.do) không nhịn được nên đã nói cho dì Hướng rồi phải không ạ?"
Hướng Dương lắc đầu một cái: "Không phải, là mẹ em nói cho ông bà nội em, lúc bà nội em đánh bài với mẹ anh đã nói ra, khi đó còn có hai người khác nữa, giống như chính là bà chủ sòng bạc cùng với một người nào đó, chắc là không tới mấy ngày, cả sòng bạc đều sẽ biết!"
Nhà họ Lâm thường xuyên tới sòng bạc nên trong này hầu như đều là người quen, lần này thật sự là mọi người đều biết rồi, Lâm Sơ gào thét một tiếng, Hướng Dương buồn cười: "Được rồi được rồi, đã là người lớn, cũng nên có dáng vẻ của người lớn, nói yêu thương cho tốt, khi đến lúc thì kết hôn, tranh thủ sinh đứa bé trước lúc ba mươi tuổi, cuộc đời cứ như vậy cũng là hạnh phúc!"
Lâm Sơ nhìn anh ta: "Anh còn 36 rồi, không phải là còn không có con
ư?"
Hướng Dương thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói: "Không phải là bản thân anh không muốn, là Hân Hân không chịu sinh."
Đề tài lại trở nên nặng nề, Hướng Dương thấy Lâm Sơ cau lông mày, suy nghĩ một chút, nói: "Mỗi cuộc hôn nhân đều có muôn màu muôn vẻ, không nên lấy hình ảnh của người khác gắn vào trên người mình, tự quản tốt mình là được!"
Lâm Sơ giật giật khóe miệng, vì bị Hướng Dương nói toạc ra như thế mà có chút không chịu nổi.
Ngày trước Hướng Dương nói cô trưởng thành sớm, cũng nhiều ý tưởng hơn người khác, lại nhạy cảm hơn người khác, cô gái nhỏ như vậy sẽ không làm người khác yêu thích được, đứa bé nên hồn nhiên đáng yêu. Nhưng ngoài miệng Hướng Dương nói không thích đứa trẻ như vậy, nhưng vẫn lại theo giúp đứa trẻ như vậy lớn lên, có lúc Lâm Sơ rất ghét Hướng Dương, bởi vì ở trước mặt anh ta, bí mật của mình luôn bị bại lộ sạch sẽ không sót lại chút gì.
Giống như bây giờ, Lâm Sơ ấn con chuột, cũng không rõ cô có biết sau cửa kính trên bậc thang, có một người đang đứng nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính của mình hay không.
Ngày làm việc thứ hai, Lâm Sơ rốt cuộc cũng tìm ra xương trong trứng gà, tìm được một vài khuyết điểm, chỉ là cái này cũng không ảnh hưởng tới tính tình tốt bụng của cô, mùa đông năm nay hết sức mê người, nắng ấm, giao thông thuận tiện, đồng nghiệp thân thiết, Lâm Sơ cảm giác giống như được quay lại thời học sinh.
***
Cho đến thứ sáu Trầm Trọng Tuân mới biết Lâm Sơ âm phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh), mấy ngày nay anh vẫn sống ở Trữ Tiền, chỉ giữ vững liên lạc với Lâm Sơ qua điện thoại, sau khi kết thúc công việc rốt cuộc anh cũng có thể trở lại nội thành, từ siêu thị mua về thức ăn đủ cho một tuần, mở tủ lạnh ra nhìn, mọi thứ bên trong vẫn không thay đổi.
Đi vào phòng ngủ và toilet điều tra, rốt cuộc Trầm Trọng Tuân cũng có thể khẳng định Lâm Sơ chỉ ứng phó qua loa với anh, anh bất đắc dĩ cười một tiếng, liếc mắt nhìn thời gian, đi công ty Lâm Sơ đón cô tan làm.
Lâm Sơ khó tránh khỏi chột dạ, sau khi lên xe thì thẳng thắn nói: "Nếu như thật sự ở lại chỗ của anh, người khác sẽ nghĩ em thế nào, cảm giác này rất kỳ quái, nếu ba mẹ em biết, em càng không cần sống nữa."
Trầm Trọng Tuân ngắt mặt của cô: "Cho nên em cứ thế lừa anh một tuần lễ!" Anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lâm Sơ: "Nếu không em lại tìm phòng ở trung tâm thành phố đi, ở kia quá xa, điều kiện lại kém!"
Lâm Sơ vội vàng lắc đầu: "Tiền thuê phòng ở trung tâm thành phố quá đắt, khẳng định là em không thuê nổi, xa một chút ngược lại còn có thể, mọi người đều là công việc như vậy, tại sao em lại không chịu nổi khổ chứ."
Lâm Sơ có chủ ý của mình, tuy nhỏ tuổi, nhưng trong rất nhiều chuyện cô cũng không dễ dàng dao động, cô giỏi về cân nhắc thiệt hơn, dĩ nhiên nhà trọ của Trầm Trọng Tuân rất hấp dẫn cô, nhưng cô càng rõ ràng hơn là nếu như vào ở cũng sẽ có nhiều điểm không tốt, nhất là ban đêm Trầm Trọng Tuân có thể tùy tiện hiện thân.
Lâm Sơ không tính sai, hai người ăn một bữa cơm tối ấm áp, cô đang nói tới khóa học kế toán ngày mai: "Sang năm khảo chứng, bọn họ nói thật ra thì loại chứng chỉ này cũng không dùng được, trừ phi đi công ty nhỏ làm xuất nhập, chỉ là học nhiều cũng không tệ, đúng không?"
Trầm Trọng Tuân "Ừ" một tiếng, hôn cô một cái, nói thật nhỏ: "Chúng ta trở về phòng chứ?"
Lâm Sơ giật mình, ấn chặt mặt của anh: "Anh thật quá sắc!"
Trầm Trọng Tuân buồn cười kéo cô tới phòng ngủ, chặn cô lại bắt đầu làm dạo đầu: "Trên người hẳn là đã tốt hơn nhiều rồi, ngày đó anh thấy trên người em có rất nhiều dấu vết."
Lâm Sơ bắt được ga giường: "Còn không phải là anh làm ra!" Cô không nhịn được than nhẹ, bị Trầm Trọng Tuân chọc cho không có cách nào nói tiếp.
Trầm Trọng Tuân ôm cô vào lòng, tựa vào cạnh đầu giường vừa hôn vừa vuốt ve, anh thích nhìn bộ dáng Lâm Sơ thua trong tay anh, điềm đạm đáng yêu run rẩy, yếu ớt không chịu nổi một kích.
Lần này Trầm Trọng Tuân chơi đùa cô còn hung ác hơn trước kia, lại vì đã có kinh nghiệm, anh hiểu được làm như thế nào để cho Lâm Sơ cầu xin tha thứ, như thế nào làm cho Lâm Sơ đầu hàng, hai mắt anh đỏ ngầu, đưa Lâm Sơ lêи đỉиɦ núi, sau hai lần thì anh cũng đã cương đến cực hạn, mới ma sát ở đầu đường đã muốn vọt vào.
Lâm Sơ không còn hơi sức, một chút ý thức tỉnh táo duy nhất nhắc nhở cô: "Áo mưa!"
Trầm Trọng Tuân dừng một chút, dùng sức hôn cô một cái, luống cuống tay chân lấy cái hộp trong tủ đầu giường ra, lấy một cái sau đó đưa lưng về phía Lâm Sơ đeo lên, trên tay run rẩy, đeo nửa ngày cũng không vào được.
Mắt thấy Lâm Sơ trốn vào trong chăn, lộ ra vẻ mặt chờ đợi kết thúc, Trầm Trọng Tuân khẽ cắn răng, kéo cô ra, ra lệnh: "Giúp anh đeo!"
Lâm Sơ mặt đỏ tới mang tai: "Sắc lang!"
Trầm Trọng Tuân cười nói: "Qua sông rút cầu, mới vừa rồi lúc em nằm, cũng không phải thế này."
Mặt Lâm Sơ đỏ như muốn nổ tung, tròng mắt liếc mắt nhìn người đàn ông hung ác này, cô thật sự muốn dứt khoát chết đi cho rồi.
Trái tim phồng đến không còn hình dạng, có thể nghe âm thanh thình thịch rõ ràng, Lâm Sơ bỏ qua đôi mắt bên cạnh, cố gắng trấn định cầm mũ. Trầm Trọng Tuân buồn cười, không nhìn nó, như thế nào mang, anh nhẹ nhàng hôn Lâm Sơ, đỡ hai tay của cô, gắn ở trước mặt mình.
Trạng thái như vậy, có một loại khác thường không giải thích được, Trầm Trọng Tuân không hề chiếm đoạt nữa, Lâm Sơ bọc anh lại, mà Lâm Sơ cũng ngượng ngùng không nói ra được, trên tay nắm đồ xa lạ kia, giống như trở nên thần thánh, trong nháy mắt đeo cái kia lên, cô cũng cởi ra một tầng cách ngại cuối cùng.
Hai người đã thân mật đến đây, người đàn ông trước mặt này thuộc về cô, Lâm Sơ mím mím môi, chủ động hôn anh một cái.
Vì vậy, cục diện đã xảy ra là không thể ngăn cản rốt cuộc cũng đến, lúc Lâm Sơ đang phập phồng hối hận không thôi, Trầm Trọng Tuân cũng chơi đùa cô lăn qua lộn lại, thử từng tư thế mới một, Lâm Sơ vừa gọi vừa kêu, mấy lần muốn đoạt lại quyền chủ động, lại không nhịn được Trầm Trọng Tuân dùng sức đỡ lấy, lập tức thua trận.
Thứ sáu không phải là một ngày thật tốt, ngày mai không cần đi làm.