Diệp Thần dựa vào vách tường, tinh thần lực phóng ra khắp bệnh viện, rất nhanh đã tìm được một bóng người ngay tại một góc hành lang trong khu nằm viện, ánh mắt lạnh lên, nói: “Dung Tuyên, theo tôi một chút!”
“Nghe vậy, những người khác kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Thần.”
Diệp Thần không lên tiếng giải thích, động tác lưu loát đi về hướng vừa tìm được.
“Chúng ta có thể sẽ gặp phải người quen.” Thấy rõ người đang ẩn nấp ở hành lang, ngữ khí Diệp Thần âm lãnh, Trần Sâm, thật sự là thiên đường có cửa thì không đi, địa ngục không đường lại xông vào.
Chỉ thấy, Trần Sâm đang dựa vào cầu thang, một tay ôm cổ, ánh mắt oán độc, cầm thông tấn không ngừng bấm một dãy số, thần thái lộ ra lo âu, miệng vết thương trên cổ rất sâu, trong thời gian ngắn căn bản không có biện pháp ngừng chảy máu, Trần Sâm nóng nảy!
“Trần Sâm, thật là đã lâu không gặp!” Diệp Thần lãnh đạm nói.
Diệp Cẩn trực tiếp ra tay, đánh rơi súng sinh hóa trên tay Trần Sâm, một phen bắt lấy hắn, “Chậc chậc, thật là tàn nhẫn!” Nhìn vết thương trên cổ Trần Sâm, rất nguy hiểm, chỉ cần dùng sức chút nữa, là có thể cắt đứt động mạch chủ.
“Diệp Thần!” mày Trần Sâm nhíu lại, nhất thời hiện lên chút bất ngờ. Hiển nhiên không dự đoán được lại gặp Diệp Thần ở đây, nhớ đến cảm tình của Diệp Thần đối với hắn, khẩn trương trong lòng lại thả lỏng vài phần.
“Như thế nào, thực kinh ngạc? Anh sao lại không ở cùng Hứa Kham? Hay là đã bị hắn vứt bỏ?” Diệp Thần nhướng mi nói.
Trần Sâm thay đổi sắc mặt, trợn mắt trừng Diệp Thần, đến huyện An Bình lâu như vậy, mãi không gặp được Hứa Kham, đã làm cho Trần Sâm rất tức giận. Nghe lời Diệp Thần nói, ngọn lửa bị Trần Sâm áp chế trong lòng nháy mắt bạo phát, bất chấp vết thương trên cổ, một ngọn lửa bay về hướng Diệp Thần.
Diệp Thần hơi nghiêng người, tránh được công kích của Trần Sâm.
“Mang hắn đi trước đã.” Diệp Thần thản nhiên nói, không cần nghĩ cũng biết Trần Sâm bị thương là do công lao của Hạ Lưu, nhớ đến vết thương trên người Hạ Lưu, Diệp Thần cười đến vô cùng nguy hiểm!
“Hỗn đản!”
Diệp Thần vừa mang Trần Sâm vào thì Đường Bưu liền nhấc chân đạp vào bụng hắn, vết thương kết vảy trên cổ lại một lần nữa nứt ra!
“Hừ hừ…” Trần Sâm che cổ, muốn chặn máu.
“Đường Bưu mày muốn làm gì?” Trần Sâm hít mấy hơi, muốn đứng lên lại bị Klose đè xuống, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, không thể động đậy.
“Làm gì? Tao muốn làm mẹ mày!” A Cửu ở một bên kéo lại Đường Bưu đang phát giận.
“Diệp Thần nói đi, muốn tôi làm gì? Không có việc gì thì tôi đi trước!” Trần Sâm không để ý đến Đường Bưu đang nổi giận, nhìn về phía Diệp Thần đang ở bên cạnh, vẻ mặt kiêu căng.
“Đi, tôi cho anh đi sao? Trần Sâm…” Thanh âm lạnh lùng của Diệp Thần vang lên, Trần Sâm vì lấy lòng Hứa Kham, việc đã làm với chủ nhân trước của thân thể này, cậu phải tính toán cho rõ ràng, cho dù hôm nay không phát sinh chuyện Hạ Lưu, cậu cũng không tính buông tha Trần Sâm.
“Diệp Thần cậu có ý gì? Làm việc đừng có quá phận, lần này ở trong tay cậu là tôi không bằng người, đừng cho là tôi sợ cậu, nếu tôi có chuyện gì, Trần gia khu Bố Cát sẽ không bỏ qua cho cậu, đương nhiên cũng không bỏ qua cho mấy người ở đây.” Trần Sâm ôm miệng vết thương trên cổ, hắn không dám lấy lưỡi dao ra, sợ cắt qua động mạnh. Lập tức, ngoài mạnh trong yếu nói với Diệp Thần.
“Trần gia khu Bố Cát? A, Trần gia hiện tại ở đâu, có thể cứu được anh sao?” Diệp Thần cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Sâm, cậu không phải không biết Trần Sâm đang kéo dài thời gian, chẳng qua cậu không sợ.
Nghe vậy, Trần Sâm biến sắc, mồ hôi lạnh ứa ra. Trong lòng nhất thời hối hận, không nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ Diệp Thần vào lúc này. Hắn từ trong ánh mắt Diệp Thần thấy được sát khí, biết cậu không phải nói đùa, nếu đánh bừa, hắn cũng không phải đối thủ, Diệp Thần thật sự sẽ gϊếŧ hắn.
“Diệp Thần cậu rốt cục muốn cái gì? Tôi nói rồi, chỉ thích mỗi Hứa Kham, không có khả năng để ý đến cậu, tôi và cậu là không thể nào!” Nói xong, vẻ mặt ghét bỏ nhìn về phía Diệp Thần. Hắn nghĩ Diệp Thần hơn phân nửa là muốn mượn việc này áp chế để hắn phục tùng cậu, hắn không phải không đánh chủ ý lên Diệp Thần, nhưng hắn thấy Hứa Kham tốt hơn Diệp Thần nhiều lắm, hắn không thiếu một Diệp Thần, chỉ cần Hứa Kham là đã đủ.
“Hờ…” Diệp Thần dại ra.
Những người khác cứng đờ, đều là kinh ngạc nhìn Trần Sâm.
Diệp Cẩn mang khuôn mặt yêu nghiệt của Diệp Thần cười nhẹ, dưới nụ cười không chút nào che dấu sát khí sắc bén. Tiểu Thần đối với Trần Sâm có ý, việc này Diệp Cẩn cũng biết một chút, bất quá y biết đó chỉ là sự sùng bái đối với cường giả. Trước kia, hắn không để ý. Bất quá, hiện nay nghe Trần Sâm nói, như thế nào lại chói tai như vậy.
Từng đợt từng đợt hắc vụ chạm rãi bò lên tay Diệp Cẩn, từ cánh tay di chuyển lên ngón tay.
Cuối cùng hình thành một cái đầu lâu, giương nanh múa vuốt, làm cho người ta sợ hãi!
Diệp Thần kéo lên tóc mái, ngữ khí mềm nhẹ nói: “Trần Sâm, vừa rồi anh nói cái gì, gió lớn quá, tôi nghe không rõ, anh nói lại lần nữa xem…”
“Tôi có thể ở cùng một chỗ với cậu, thế nào? Thỏa mãn chưa?” Nói xong, cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia cừu hận. Đáng giận, cho dù như vậy hắn cũng không thể không để ý đến Diệp Thần, dư quang đảo qua hai chân thon dài hữu lực của Diệp Thần, trong đầu tưởng tượng đến cảm giác hai chân này bò lên người mình, nhất thời, cảm giác không cam lòng giảm bớt một chút. Hừ, chờ cho trên giường, nhìn hắn như thế nào hung hăn tra tấn Diệp Thần, nhất định làm chết cậu mới thôi!
Diệp Thần cười càng thoải mái!
“Thỏa mãn? Ân, tôi như thế nào lại không thỏa mãn chứ!” Diệp Thần cười âm trầm, nhưng Trần Sâm đang đắm chìm trong ảo tưởng hoàn toàn không phát hiện, ngược lại lúc nghe được hai chữ thỏa mãn của cậu, khóe miệng nhếch lên.
“Kỹ nữ thiếu thao, như thế nào, hiện tại liền cầu tôi thỏa mãn cậu.” Nói xong, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Đường Bưu, cuối cùng dùng lại trên người Hạ Lưu đang hôn mê, ý tứ không cần nói cũng biết.
“Đương nhiên, tôi hiện tại đang nghĩ anh làm sao mà thỏa mãn tôi…” Diệp Thần gằn từng tiếng, nói rất chậm. Nói xong, cầm theo trường kiến chậm rãi đi về hướng Trần Sâm bị Klose ấn trên mặt đất, trong ánh mắt ngạc nhiên của Trần Sâm, mũi kiếm dừng ở trên mặt Trần Sâm, sau đó từ hai má chậm rãi đi xuống, trực tiếp đâm vào ngực Trần Sâm, nhất thời máu chảy như nước.
Rút ra, đâm vào!
Như thế, lập lại động tác vài lần, Trần Sâm té trên mặt đất, chết không nhắm mắt!
Hắn vốn tưởng rằng với sự để ý của Diệp Thần đối với hắn, nhất định sẽ bỏ qua cho hắn, thậm chí hắn còn nghĩ làm sao tra tấn Diệp Thần trên giường, lại không ngờ rằng Diệp Thần lại gọn gàng dứt khoát gϊếŧ hắn. Hoàn toàn không nghĩ đến chuyện bị Trần gia trả thù, điều này nằm ngoài sự tính toán của hắn.
Diệp Thần thần sắc lạnh lùng, rút kiếm ra khỏi người Trần Sâm rồi lau vài cái, giống như đây chỉ là chuyện bé không đáng nhắc đến. Vừa rồi lúc dùng trường kiếm công kích, Diệp Thần trực tiếp dùng dị năng, đem độ mẫn cảm thần kinh của Trần Sâm tăng lên cao nhất, làm cho hắn cảm nhận được cơn đau cực độ. Nếu không phải không muốn chậm trễ, cậu không có khả năng để Trần Sâm chết nhanh như vậy.
“Hiện tại…chúng ta làm sao bây giờ?” Đường Bưu hỏi.
Cho dù Diệp Thần không ra tay, hắn cũng không muốn để Trần Sâm còn sống đi ra khỏi bệnh viện, khu Bố Cát rối ren bất an, Trần gia căn bản không để vào mắt. Liên minh lớn như vậy, cùng lắm thì không trở về khu Bố Cát. Hắn là một dị năng giả, không lo không tìm được nơi thu lưu hắn.
Hạ Lưu đã tìm được rồi, Đường Thuận không biết ở đâu? Còn sống hay không?
“Trần Sâm ở huyện An Bình, Hứa Kham nhất định ở gần đây, nếu Hứa Kham thật sự là người của Địa Ngục, chuyện xảy ra huyện An Bình nhất định có liên quan đến Hứa Kham.” Diệp Thần đạm mạc nói, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trần Sâm tắt thở nằm trên mặt đất, không các định Trần Sâm cùng Hứa Kham có liên hệ hay không, Trần Sâm chết, Hứa Kham có biết không? Nếu biết, Hứa Kham nhất định sẽ xuất hiện, “Dùng Trần Sâm dụ Hứa Kham ra mặt, Diêm Hồ dù là đầm rồng hang hổ tôi cũng muốn xông vào.”
Diệp Cẩn gật đầu, hắc vụ quỷ mị tràn ra, nháy mắt liền bao lấy Trần Sâm, lạnh lùng nói: “Cửa Tây là một vị trí tốt đúng không nào?”
“Đường Bưu, anh cùng A Cửu lưu lại chiếu cố Hạ Lưu, nếu trong vòng năm ngày, không có phản hồi của chúng tôi từ Diêm Hồ, các người phải đi Bắc Bình ngay. Trần Sâm đã chết, Trần gia sẽ không bỏ qua.” Diệp Thần nói, tuy rằng Trần Sâm là cậu gϊếŧ nhưng Trần gia có thể thẹn quá hóa giận, liên lụy người khác.
Cậu sở dĩ nói như vậy là vì không muốn giữ A Cửu ở bên cạnh. Cho dù trong khoảng thời gian này hắn cái gì cũng chưa làm, nhưng cậu luôn phòng bị hắn, cậu tin tưởng trực giác của mình. Nếu không phải Đường Bưu tín nhiệm A Cửu thì cậu đã nhịn không được xuống tay diệt trừ uy hϊếp.
Trước mắt, xem ra cậu không thể làm gì với A Cửu!
Đường Bưu gật đầu, ôm lấy Hạ Lưu còn đang hôn mê nói, “Tôi muốn đi theo cậu, Đường Thuận sống chết không rõ, Hạ Lưu lại biết thành như vậy, những anh em khác lại không biết ra sao. Mạt thế, bằng vào lực lượng của tôi, rất khó sống sót.”
“Anh xác định?” Diệp Thần kinh ngạc nhìn Đường Bưu, như thế nào cũng không nghĩ đến Đường Bưu sẽ nói như vậy.
Trong nguyên tác, Đường Bưu cuối cùng đi theo Tư Tu Ngạn, tuy rằng hiện tại Tư Tu Ngạn còn chưa xuất hiện, nhưng nội dung vẫn triển khai, hành trình đi Diêm Hồ lần này, Tư Tu Ngạn nhất định lộ diện. Cậu không cẩn thận một chút liền đoạt người của Tư Tu Ngạn, thật đúng là làm cho cậu có chút thoải mái, nhưng không biết Hứa Kham có gặp phải Tư Tu Ngạn không.
Lúc đọc truyện, cậu không biết bối cảnh phía sau Tư Tu Ngạn, trong truyện chỉ nhắc đến hắn có bối cảnh cường đại, không nói cụ thể là gì? Nhưng, hiện tại cậu đã nghe Diệp Cẩn nói qua, Tư gia khống chế 80% chế tạo sinh hóa trong liên minh, tuy nhìn bề ngoài không là gì nhưng chỉ cần tưởng tượng cẩn thận, vũ khí sinh hóa trong mạt thế là cánh tay không thể thiếu. Nếu hết thảy thật sự dựa theo hướng phát triển của truyện, Hứa Kham đăng quang chỉ là vấn đề thời gian.
“Xác định.” Đường Bưu gật đầu, chuyện đã hắn sớm đã lo lắng qua, thực lực Diệp Thần không kém, mấy người bên cạnh lại lai lịch thần bí, tuyệt đối không phải người đơn giản. Hắn không muốn chết, muốn sống tiếp. Nếu hắn có thể mạnh một chút, lúc ở Quốc An Cửu Cục đã không lạc khỏi đám người Đường Thuận cùng Hạ Lưu, Hạ Lưu cũng sẽ không gặp phải chuyện này, Đường Thuận lại không rõ tung tích, sinh tử không biết.
“Vậy, đuổi kịp.” Diệp Thần gật đầu, xem như tán thành để cho được lưu lại.
Trước khi mọi người rời đi, A Cửu đột nhiên lên tiếng, nói muốn đi WC, Diệp Thần cùng Diệp Cẩn nhìn nhau, trong mắt nhau thấy được sự vui vẻ, phòng bị lâu như vậy, cuối cùng cũng lộ ra dấu vết!
“Nhanh lên, đừng đi lâu lắm, trời sắp tối!” Diệp Thần gật đầu, thúc giục nói.
A Cửu trầm mặt gật đầu, khập khiễng đi vào toilet cuối hành lang cách đó không xa, Diệp Thần trầm mặc ra hiệu cho những người khác, rời khỏi khu nằm viện.
Vừa rời khỏi khu nằm viện, tinh thần lực của Diệp Thần kết thành mạng nhện đem toàn bộ khu nằm viện bao trùm.
“Làm sao vậy?” Đường Bưu ôm Hạ Lưu đang hôn mê, nghi hoặc nhìn Diệp Thần.
Diệp Cẩn hai tay giơ lên, một đạo hắc vụ được tạo thành lơ lửng giữa không trung, “A Cửu có vấn đề, cẩn thận một chút!”
Đường Bưu sửng sốt, A Cửu là người hắn mang theo, lúc trước gặp nhau A Cửu còn cứu hắn một mạng, người này tuy không nói nhiều lắm, ít có cảm giác tồn tại. Lúc này Diệp Cẩn nói A Cửu có vấn đề, Đường Bưu nhất thời thay đổi sắc mặt.
“Đừng hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là hoài nghi!” Diệp Cẩn nhanh chóng nói, làm cho Đường Bưu bình tĩnh, đừng đả thảo kinh xà.
A Cửu vào toilet, lưu loát cởi ra dây lưng, tay dừng trên đó, mặt trên có một miếng thủy tinh, ngón cái A Cửu xoa trên mặt nó vài cái, sau đó còn thật sự phun ra nướ© ŧıểυ, sau đó nhét vào trong, mặc quần đi ra toilet, hết thảy đều vô cùng lưu loát, nếu không phải Diệp Thần có tinh thần lực, như thế nào cũng không phát hiện ra chuyện A Cửu vừa làm.
Nghe tiếng chân một nặng một nhẹ, Diệp Thần biết A Cửu sắp đến.
Diệp Thần hướng Diệp Cẩn gật đầu, môi nhẹ nhàng mở ra, “Có vấn đề!”
“Đi!” Thấy thân ảnh A Cửu đi ra khỏi khu nằm viện, Diệp Thần không nói hai lời, đi đến cửa Tây.