Dưới tàng cây Sơn Trà trắng tinh, đọng chút sương sớm khiến chúng lấp lánh hào quang của thất thải liên hoa*, phiêu dật như tiên tử giáng trần. Nam nhân nghiêng người yên tĩnh nằm trên nhuyễn tháp, yên tĩnh đến nỗi làm cho người ta nghĩ rằng anh giống như không hề tồn tại, không hề có bất kỳ một dấu hiệu của sự sống nào.
*Thất thải liên hoa: Hoa sen bảy màu.
Nam nhân mặt mày như vẽ, một đầu tóc bạc tà dị lạnh toát, quanh thân như mộng như ảo, bao bọc lấy người là một tầng hàn khí dày đặc khiến cho người khác không dám lại gần, không dám nói chuyện, cũng không dám phá hư mộng cảnh đó.
Bàn tay thon dài, xinh đẹp, từng đốt tay như họa, to lớn, mỹ đến tận cùng. Cứ chốc chốc, lại đem một ít thức ăn dành cho cá ném xuống đầm sen Tịnh Đế giữa nền lá xanh như ngọc bích, đẹp lạ lùng, tinh khiết, lượn lờ hương thơm dịu nhẹ mát lạnh. Cá vàng tung tăng tạo ra những đợt sóng nối tiếp uyển chuyển lả lướt.
Nam nhân lúc này hơi cuối thấp đầu, lại đột nhiên ngẩng đầu lên, động tác trên tay cũng bị đình chỉ. Hàng lông mi nhẹ nhàng rung động khẽ nâng lên, lộ ra một đôi mắt màu lam lạnh như băng tuyết, hoàn toàn vô hồn lại đẹp đến đáng sợ. Sắc môi đỏ tươi xinh đẹp gợi cảm, hoàn toàn tương phảng với màu mắt như băng như tuyết ấy.
Yên lặng đến đáng sợ, lạnh lẽo đến đáng sợ, vô hồn đến đáng sợ, cũng, mỹ đến đáng sợ.
"Bệ hạ." Một giọng nói ôn hòa vang lên, bóng dáng của một ông lão trung niên xuất hiện. Ông ta cuối đầu, ánh mắt thủy chung vẫn không nhìn lấy nam nhân ấy dù chỉ một lần.
Đây là không dám, chứ không phải, là không thể.
"Chuyện gì?" Duy độc một từ trên cánh môi tuyệt mỹ ấy, thanh âm xé gió truyền đến. Khiến cho Ôn quản gia thâm niên trong nghề không rét mà run. Dù đã phục vụ cho lâu đài này nữa đời người của mình, nhưng đối với tam hoàng tử này vẫn là vạn phần kính nể, lại có nhiều phần là e dè sợ hãi, khi thấy người tập tễnh bước đi cho tới khi thấy người từng bước tắm máu người thân mà ngồi vững trên ngai vàng.
Nhưng có một điều không thể chối cãi, người ấy sinh ra là để làm Đế Vương.
Không sai, đây, chính là Lăng Băng Kỳ, tam hoàng tử của hoàng thất họ Lăng. Một thứ tử không có khả năng thừa kế ngôi vị, lại từng bước đi lên tới đỉnh cao của quyền lực. Sát phụ, sát mẫu, không việc ác gì không làm. Là kẻ có quyền năng khiến cho tất cả thiếu nữ trên hành tinh này bấn loạn, thề không phải hắn thì không lấy chồng. Kể từ khi hắn xuất hiện liền gieo họa cho nhân gian, nhưng nam nhân ấy vẫn yên tĩnh như thường, hoàn toàn không để tâm đến, tựa hồ từ khi biết thế nào là tình người ấm lạnh, trải qua những tủi hổ bị người khác xem thường, nam nhân này chưa bao giờ vì ai mà nở nụ cười.
Chung qui vẫn là một đứa trẻ đáng thương mà thôi.
Ôn quản gia chỉ có thể cảm thán trong lòng, ông thôi không nghĩ nữa, phận sự của ông chỉ là phục vụ tận tụy cho người kế vị của hoàng tộc mà thôi.
"Công nương Aretha của xứ Well xin được cầu kiến..."
Lăng Băng Kỳ khép hờ đôi mắt, làn mi dập dờn lay động như hồ điệp xuyên hoa nhiễm một tầng sương lạnh lẽo. Tựa hồ cũng không để tâm tới lời nói kia là mấy.
Lạnh nhạt từ tính.
"Không tiếp."
"Công nương Aretha từ xa xôi tới đây cũng đã năm ngày rồi, người thân là hoàng đế cũng không thể năm lần bảy lượt từ chối gặp mặt như vậy. Cô ấy là vị công nương đẹp nhất xứ Well đồng thời cũng là con gái cưng của công tước Ráeron, nếu như ngài đưa cô ấy lên làm hậu thì thế lực bên họ ngoại sẽ đóng một vai trò rất lớn trong việc ngồi vững ngôi vị của ngài..." Ôn quan gia cẩn thận nhắc nhở.
"Ông đang dạy ta làm vua sao?" Một tiếng ngân cao, như đài sen nở rộ, băng lãnh nhập cốt: "Lăng Băng Kỳ ta kém cỏi đến mức cần đàn bà để giữ vững ngôi vị?!"
Khuôn mặt băng sơn không một tia biểu cảm, nhưng giọng nói đã mang hơi thở chán ghét đậm đặc mà người thường cũng có thể nhận ra.
"Thân già này không có ý đó, tôi chỉ một lòng suy nghĩ cho người mà thôi."
Ôn quản gia đứng thẳng tắp, khản giọng phủ nhận, nhưng không ai biết, toàn thân ông ta từ đầu đã muốn ngã khuỵa xuống, hàn khí của bệ hạ giống như băng nhọn vùn vụt phóng tới như muốn đâm ông hết nhát này cho đến nhát khác.
Vị Hoàng Đế trẻ tuổi này sau khi trở về từ Trung Quốc xa xôi, không biết là gặp phải cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tính tình vốn dĩ đã lạnh lẽo nay lại càng thêm u ám khó dò.
Bâu giờ, có cho ông thêm trăm cái mạng nữa thì ông cũng không dám nói nhăng nói cuội.
Không gian như rơi vào hầm băng, im lìm đến không có bất cứ động tĩnh nào.
Mãi một lúc lâu——
Khẽ vươn tay, ngắt một đóa Sơn Trà, thanh âm như tiếng đàn khẽ gãy, thản nhiên từ tính lại lạnh băng, hờ hững như chẳng có chuyện gì rơi xuống, lơ đãng như giọt sương đọng trên lá mềm.
...
"Ông đã từng muốn quên thứ gì mà không quên được hay chưa?"
"Vâng?"
Hả? Cái gì vậy? Ông quản gia mờ mịt hỏi lại. Sao thoắt một cái chủ đề đã bay xa tới tít chân trời thế này?!
Lăng Băng Kỳ xưa nay vô tâm vô tình, lời của anh nói ra cũng chính là thánh chỉ. Không có kẻ nào chọc giận anh lại có thể toàn mạng mà nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai. Ông ta cứ tưởng mình chết chắc rồi, nhưng tình hình hiện tại là như thế nào? Ai có thể hiện hồn mà nói cho ông biết rốt cuộc là người ngồi bên kia đang bị cái gì hay không?
Lăng Băng Kỳ không để ý đến sự thất thố cũng như vô lễ của ông ta, mắt anh nhìn xa xắm, nhẹ giọng nói tiếp, nghe đâu đây trong tiếng gió mang máng có tiếng thở dài.
"... Ta từng cho rằng, đó chỉ là hứng thú nhất thời, chỉ cần qua một thời gian, sẽ khôn nguôi..." Hoa Sơn Trà lưu luyến trượt khỏi lòng bàn tay, bồng bềnh trên mặt hồ, rồi dần dần chìm sâu xuống vực sâu ngàn trượng: "Ta cứ nghĩ ta đã quên được nàng, nhưng khi đầu dây bên kia vang lên tiếng nàng, ta gần như suy sụp, một khắc kia liền không còn ý chí chiến đấu..."
Lăng Băng Kỳ nói rất khẽ, tựa như đang thì thầm với bản thân, lại giống như đang cùng Ôn quản gia trò chuyện.
Ôn quản gia một đời mắt sáng tai sáng, giờ phút này một mảnh mù mịt.
"Bệ hạ, tôi không hiểu ngài đang nói gì?"
Lăng Băng Kỳ chậm rãi nhắm mắt, chân mày hơi nhíu lại, đẹp đến mộng mị, mê muội tâm linh, lại khiến người ta không nhịn được một trận xót xa, chỉ muốn tiến tới cật lực kéo dãn đi hàng chân mày đang cau lại của anh.
"Ôn quản gia, có một người con gái, khiến ta trốn tránh nàng cả một đại dương. Khiến ta luôn nhắc nhở mình rằng không thể nhớ và không được nhớ. Ta lao đầu vào công việc để thôi không nghĩ về nàng nữa. Ta cho rằng, trái tim ta đã thôi lưu luyến, đến khi ta gặp lại nàng, ta sẽ không còn rung động nữa, vậy mà..." Lại tiếng thở dài vang lên, như hoa thơm luồng qua khe cửa, ẩn dấu sự não nề vô tận: "... Vậy mà chỉ vì một giọng nói thôi, mà ta, đã không đủ khả năng để chống cự."
Vậy cho đến khi ta chân chính đối diện nàng thì như thế nào?
Có phải, ta sẽ cam tâm tình nguyện phất cờ trắng mà đầu hàng khi chưa khai chiến không?
...
Ta cho rằng ta đã quên...
Nhưng hoá ra không phải như ta nghĩ, hoá ra, nàng vẫn luôn ở đây...
Nàng vẫn luôn ẩn nấp trong trái tim ta, chỉ cần một chút gợi nhớ về nàng. Thì tất cả thương mến chỉ trông chốc lát liền sống dậy.
Vuốt vuốt mồ hôi rơi đầy trên trán, Ôn quản gia cuối cùng cũng đã hiểu được phần nào câu chuyện, thập phần cung kính mà nói, cố gắng che đậy sự hiếu kỳ của mình:
"Người con gái mà ngài nói ấy là..."
Rốt cuộc thiếu nữ ấy là thần thánh phương nào mà có thể khiến cho vị Hoàng đế vốn coi thường nữ nhân, băng lãnh nhập cốt cũng có ngày phải bó tay chịu trói không biết phải làm gì?
Rèm mi vốn đã nhắm chặt của Lăng Băng Kỳ chậm rãi mở ra, vân vụ tán đi trong đôi ngươi, thanh âm như tiếng ngọc vỡ nát, văng vẳng đâu đây là hồi niệm cùng quyến luyến dây dưa.
"Nàng là đoá hoa trong bụi gai, là bông tường vi có gai nhọn."
Trải qua khổ ải trần gian, bách luyện thành cương biến trái tim nàng hoá đá, mãi mãi cũng chẳng thể rung động được nữa.
"Vậy, người yêu cô ấy sao?" Ông ta dè dặt cẩn trọng hỏi.
"Yêu?" Trái tim Lăng Băng Kỳ đập mạnh, anh cố gắng áp chế nó xuống, yếu ớt lắc đầu: "...Không, không thể yêu..."
Đế vương vốn vô tình, tình yêu xưa nay là một nhược điểm chí mạng. Huống chi, một kẻ vốn đã có dã tâm như anh, làm sao có thể tự đào cho mình một tử huyệt.
Không phải không yêu, mà là không thể yêu...
Ôn quản gia âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Bệ hạ, một khi đã bước trên con đường này, không thể có yêu, xin người cân nhắc kỹ lưỡng. Tình yêu sẽ biến một kẻ vốn lý trí bao nhiêu cũng trở nên ngây ngốc bấy nhiêu, tất cả những gì người trả bằng máu để đạt được đều sẽ đổ sông đổ biển. Hoàng đế hậu cung ba ngàn, chỉ có sủng chứ không thể yêu."
Lăng Băng Kỳ là một người vô cùng lý trí, sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà phá hỏng đại sự, đặc biệt là sự cố gắng hơn bao nhiêu năm của người. Ông tin chắc rằng người sẽ đi đúng hướng, nhưng càng về sau, ông mới biết rằng suy nghĩ của mình ngu ngốc đến mức nào.
Bóng dáng phía trước phất tay. Ôn quản gia hiểu được ý, cuối người rời khỏi
Thẳng cho đến khi Ôn quản gia biến mất. Băng âm vang lên, không tài nhìn ra hỉ nộ:
"Đây chẳng lẽ lại là kiếp nạn của ta?
...ta phải làm gì để có thể vẹn cả đôi đường?"
Lăng Băng Kỳ à, anh nên biết, làm người, không nên quá tham lam...
—————
Mùa xuân, đất trời bắt đầu nghênh đón hàng loạt sắc màu——
Toà thành Lạc Bảo vốn đã được xem như là một khu vườn thần tiên, bấy giờ càng là một nơi mỹ lệ, mê ly, phóng tầm mắt nhìn ra xa, một biển hoa rực rỡ.
"Toà thành Lạc Bảo này thật đẹp." Tang Họa nhìn bụi hoa hồng trước mắt, không nhịn được cảm khái.
Nơi này bốn mùa trăm hoa đua nở, vạn hoa khoe sắc, phù hoa lan tràn, khắp nơi lá xanh tươi tốt tràn ngập tiên khí cùng phồn hoa của nhân gian. Tử sắc hoa điểm xuyết cho không gian hoa lệ lộng lẫy tăng thêm vài phần thơ mộng cùng mông lung.
Rất hợp với thân phận cao quý như Lạc Ảnh Ca.
"Khu vườn này lúc nào cũng hoang nghênh em tới." Lạc Ảnh Ca thầm nói, giữa đầu mày lẫn cuối mày đều mang ý cười dịu dàng mềm mại như tơ.
Tựa hồ rất thoả mãn, hiếm khi hai người họ lại được dịp sum vầy như thế này.
Anh nhàn nhã pha trà, nhìn bộ trà cụ được bày ra đẹp đẽ trước mắt, Tang Họa cảm thấy lạ mắt, cô chăm chú nhìn từng động tác của anh, như nước chảy mây trôi lưu loát sinh động, thành thục và cẩn thận lại không kém phần chuẩn mực.
"Hồng trà, em uống thử xem."
Lạc Ảnh Ca cầm tách trà hướng về phía cô, Tang Họa đưa tay đón lấy, tay hai người vô tình chạm vào nhau. Lòng bàn tay Tang Họa vốn trắng trẻo nhưng hơi gầy, có rất nhiều vết chai, lại lạnh ngắt.
Lạc Ảnh Ca xót cả lòng.
"Tay em lạnh quá!"
Đôi tay của một cô gái, lại lạnh như người chết.
"Tay chân tôi trước giờ đều như thế, chắc tại cơ thể thuộc tính hàn nên mới vậy." Cô bâng quơ đáp, bộ dạng không thèm quan tâm: "Bình thường ấy mà."
Thấy cô không thèm để ý đến sức khoẻ của bản thân, thơ ơ lơ đễnh, còn anh thì đã sốt ruột cả lên rồi, giọng điệu không cho phép cự tuyệt.
"Lát nữa anh và em đi mua túi sưởi ấm."
"Cũng không phải mùa đông, anh không cần phiền phức như vậy." Cô dứt khoát từ chối.
"Tang Họa, xem như đây là thành ý của anh đi, từ trước đến giờ anh chưa có làm gì cho em cả."
Mua thì mua, anh có cần trưng ra vẻ mặt như nợ tình đó nhìn tôi không?
Cô lầm bầm, cầm tách trà trong tay uống vào một hơi.
Nếu như nói pha trà là một nghệ thuật, thì người thưởng trà chính là một nghệ nhân. Còn đối với Tang Họa, sau một hồi lời qua tiếng lại với Lạc Ảnh Ca cô thậm chí quên mất luôn nó là ly trà, cũng vì cô đang khát, nên uống như uống nước lã.
Hoàn toàn chẳng có mùi vị gì.
Vị trà còn chưa thấm, thì ly trà đã thấy đáy, thật sự sát phong cảnh quá đi...
Mặt anh chảy vài vạch hắc tuyến.
"Trà không nên uống như vậy."
Tuy rằng có hơi ngượng ngùng, nhưng cô vẫn chống chế.
"Uống kiểu nào cũng vô bụng cả thôi."
Anh dỡ khóc dỡ cười...
Được rồi, em thắng.
Anh lại rót tiếp một tách trà, động tác uyển chuyển thành thục vô cùng, đưa qua bên cô, nhẹ nhàng nói.
"Uống trà cũng phải uống từ ngụm nhỏ, để cảm nhận hết cái dư vị thơm ngon của trà. Thưởng trà bằng tâm hồn, bằng tất cả các giác quan, như âm thanh rót trà, hương thơm, màu sắc, hương vị của trà và cả cảm nhận về tách trà..."
Hương trà cùng mùi hoa khiến lòng người vương vấn, thoang thoảng bên chóp mũi, mãi một lúc vẫn quấn quít không rời.
"Thơm quá." Tang Họa khen ngợi.
Đôi mắt Lạc Ảnh Ca tràn đầy ý cười.
Nhấp một ngụm nhỏ, chất lỏng nóng ấm chạm vào cái lưỡi đinh hương tinh tế, rồi tràn vào trong khoang miệng. Mùi vị trong đắng có ngọt, trôi qua cổ họng liền động lại một xúc cảm nhẹ nhàng.
Đi kèm theo đó chính là bánh đậu xanh và hạt sen bọc đường.
Một combo hạnh phúc, tất cả đều tuyệt hảo vô song, thập toàn thập mỹ.
Đôi mắt trong suốt của Lạc Ảnh Ca mềm mại như muốn hoá thành vũng nước.
Trải qua bao nhiêu đau khổ, khoảnh khắc ấm cúng nhất cũng chỉ như lúc này. Không cần yêu nhau đậm sâu, chỉ cần lẳng lặng ở bên nhau. Hai người, một ấm trà, một đĩa bánh, cùng nhau đọc sách, cùng nhau trò chuyện.
————
"Thưa thiếu gia——"
Người hầu tiến tới, cung kính cúi đầu chào hai người, Tang Họa lễ phép gật nhẹ đầu. Thấy cô hầu gái này ấp úng muốn mở miệng nhưng lại ngại người bên cạnh là cô nên vẫn chưa nói ra.
"Cứ nói đi, cô ấy không phải là người ngoài."
Lạc Ảnh Ca không vui nói, trong lời nói mang theo sự khẳng định vị trí của Tang Họa trong lòng anh.
Nhận được sự cho phép, cô hầu gái mới lúc này không còn kiêng dè nữa.
"Tang gia chủ căn dặn tôi thông báo cho người biết nhị tiểu thư Tang Tương sắp tới sẽ liên hôn ạ."
Chân mày Lạc Ảnh Ca nhướng lên, có vẻ rất bất ngờ, ngân cao giọng: "Với ai?"
"Thưa, là Dung thiếu."
"Dung Phượng Khuynh?" Thanh âm tựa hồ như không thể tin được.
"Vâng."
Lạc Ảnh Ca sâu sắc nhìn về phía Tang Họa, thấy cô vẫn điềm nhiên như không, lặng lẽ uống trà. Sắc mặt hoàn toàn không một chút thay đổi.
Anh cho rằng Tang Họa chưa nghe rõ, cho nên lặp lại lần nữa, một phần cũng muốn dò xét thái độ của cô về chuyện này.
"Dung Phượng Khuynh sẽ đính hôn với Tang Tương."
"Anh ta nên như vậy..." Cô đáp, có vẽ lơ đãng.
"Nếu như lấy nhau rồi cậu ta sẽ trở thành em rể của em đấy!" Chuyện này tựa hồ như một trò cười.
Cô gật đầu: "Chuyện đó là hiển nhiên mà."
"Dung Phượng Khuynh vốn yêu em."
"Nhưng anh ta lại không quỳ xuống nói yêu tôi..."
"Quỳ xuống?" Lạc Ảnh Ca thảng thốt, nháy mắt kinh hô: "Em bảo Dung Phượng Khuynh quỳ xuống á?"
"Làm gì ngạc nhiên thế?" Cô cười nhàn nhạt: "Bộ không được sao?"
Một kẻ đầu đội trời chân đạp đất như Dung Phượng Khuynh thật sự sẽ quỳ xuống sao?
Một kẻ tự cao tự đại coi trời bằng vung như Dung Phượng Khuynh, sẽ cuối đầu khom lưng quỳ gối sao?
Lạc Ảnh Ca trong nháy mắt cảm thấy hình ảnh đó như là một chuyện cười thế kỷ, thật đúng là đang nằm mơ.
Làn khói mỏng quẩn quanh, che đi đôi mắt đầy suy nghĩ: "Chẳng lẽ chỉ cần quỳ gối, liền có thể biểu lộ được tình yêu của bản thân dành cho đối phương sao?"
Tang Họa liễm mi, cười nhạt: "Tất nhiên là không thể, nhưng đến cả quỳ xuống trước người mình yêu anh ta cũng không làm được thì xứng với tình yêu sao?"
"Cậu ta không làm như thế, nhưng cả thế giới này nhìn vào đều biết điều đó." Anh biết một người như Dung Phượng Khuynh, há có thể bỏ đi tự tôn cao ngất ngưởng. Tuy rằng cậu ta vẫn có cấm kỵ của bản thân, nhưng không thể phủ nhận cho việc Dung Phượng Khuynh là một kẻ si tình đến vô phương vãn hồi: "Tang Họa, vì sao em lại muốn cậu ta làm thế? Chẳng lẽ chỉ vì muốn cậu ta chứng minh tình yêu của mình đối với em sao?"
"Tất nhiên là không phải..." Cô cười nhạt đối diện với Lạc Ảnh Ca, thành thật nói.
"Vậy còn có ý gì?" Anh nhìn cô đăm đăm, đột nhiên cảm thấy bầu không khí thêm phần nặng nề.
"Anh thật sự muốn biết sao?" Cô đánh mắt nhìn anh, cười như không cười nói.
Anh khẽ gật đầu, bất cứ chuyện gì có liên quan tới em, anh đều muốn biết.
Tang Họa rũ xuống làn mi dài như cánh phượng, che khuất đi tử mâu thanh u, giống như một bông hoa lan trong cốc vắng, vân đạm phong khinh.
"Cái tôi muốn, chính là khiến anh ta phải hiểu, như thế nào là nhân quả tuần hoàn, gieo gió thì gặt bão." Tang Họa vẫn ngồi thẳng lưng, đôi mắt lạnh nhạt thản nhiên không một tia dao động, ngoài hờ hững cũng chỉ còn lại hờ hững, tử mâu bao hàm sự im lặng tịch mịch chết chóc: "Năm xưa, Tang Họa từng quỳ trước mặt anh ta, trước bàn dân thiên hạ, thật lâu, thật lâu... Nhưng, lại bị anh ta sỉ vả không thương tiếc..."
"Tại sao lúc đó em lại nhẫn nhục chịu đựng một mình, không phải em là đại tiểu thư của Tang gia sao?" Tang gia không phải gia tộc nhất nhì trong đế đô, nhưng cũng là một trong những gia tộc có tiếng, chẳng lẽ không thể bảo vệ nổi cô sao?
Trong cơn đè nén phẫn nộ cùng thương tiếc, Lạc Ảnh Ca bật thốt ra một câu lại không nghĩ đến lời anh có bao nhiêu buồn cười lẫn ngu ngốc. Một khắc kia anh liền cảm thấy hối hận tột độ, nghiến răng nghiến lợi muốn cắt đứt luôn cái lưỡi của bản thân.
Anh căm ghét Dung Phượng Khuynh bao nhiêu, nhưng lại càng hận chính bản thân mình hơn.
"Đại tiểu thư Tang gia cái gì chứ, không phải chỉ là con nuôi thôi sao? Đều là hữu danh vô thực cả mà thôi." Giọng nói vang lên, nghênh đón hàng loạt thanh âm trào phúng cùng châm chọc. Tang Họa không có người thân, hai kiếp độc lai độc vãng, nữa đời cô độc một mình, sớm đã không còn người thân. Cô đột nhiên muốn cười khẩy, nhưng khoé môi lại cứng ngắc: "Anh tưởng tôi thích bị người khác chèn ép chà đạp lắm sao? Một đứa con gái treo đầy xú danh trên đầu, anh nghĩ tôi dễ chịu sao? Nhưng tôi lại không thể làm khác được, dù tôi bào chữa, cũng bị người khác xuyên tạc bôi nhọ. Các người ai cũng bảo tôi tuyệt tình tàn nhẫn? Nhưng ai là kẻ dửng dưng hờ hững trước? Là ai đây?"
Vô số câu hỏi như tên rời khỏi cung liên tiếp được đặt ra, nhưng anh lại không thể nào trả lời được.
Rốt cuộc Tang Họa đã làm gì nên tội để phải chịu những thảm kịch của trước đây? Lạc Ảnh Ca thực sự không thể trả lời được. Trái tim anh lâm vào đau đớn như có thể vắt ra nước.
Một cô gái còn nhỏ như vậy, làm sao chịu được những ngày tháng thăng trầm trong quá khứ? Trên vai gồng gánh quá nhiều bi kịch sao có thể chịu nổi? Trong khi Tang Họa lại phải chịu đày đoạ về tâm hồn như thế, thì Tang Tương lại được ở trong vòng tay nuông chiều của cha mẹ, của người thân và của, anh...! Chẳng trách cô ấy tự phong bế bản thân, chẳng trách Tang Họa lại khoá chặt trái tim mình.
Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi. Một bước sai, ân hận ba vạn...
Lúc đó mày ở đâu? Lạc Ảnh Ca? Lúc đó mày đã ở đâu hả? Mày nhàn nhã ngồi trong một góc vắng, lẳng lặng thu lại dưới mắt hết thảy màn kịch, lại chưa một lần để tâm.
Một khắc kia mày khiến cô ấy tổn thương, liền một đời nhận định cả đời mày sẽ sống trong đau khổ và day dứt!
Ngã quỵ, khó thở, giận dữ, vô số cảm xúc, vô số tội lội chồng chất lên nhau, như một trận đại hồng thuỷ dữ dội càn quét từng lục phủ ngũ tạng trong cơ thể, cướp đi hô hấp, tước đoạt cả sinh mệnh của anh.
Đáng chết, thực sự rất đáng chết.
Mày không những đáng chết, mày còn là đồ ngu nữa.
Vì sao lại bảo cô ấy tự mình nói ra tổn thương của mình———
"Tôi không trách anh, anh cũng nên đừng tự trách bản thân. Một khi tôi đã yêu, thì sẽ yêu đến sức cùng lực kiệt, nhưng một khi đã mệt mỏi thu lại tình cảm. Thì sẽ thu hết, không thừa, không thiếu." Giọng nói cô vẫn rất mực từ tốn, hỉ nộ vô thường, sự trầm lặng trong đôi mắt quá sâu, sâu hun hút, một ánh nhìn vô hồn, như một đoá hoa chẳng bao giờ chịu nở: "Cuộc đời như một vở kịch vậy, tôi và anh ta luân phiên nhau diễn vai kẻ si tình và vô tình."
Nực cười làm sao!
Có những chuyện đã cũ, những tưởng rằng một khi gợi lại ắt sẽ đau lòng lắm, nhưng trái tim đã hỏng hóc một cách nặng nề, chẳng còn cảm nhận được bất kỳ cảm xúc gì nữa...
"Cho nên, anh ta nói yêu tôi sao?" Đoá môi xinh đẹp vẽ một đường cong bán nguyệt, như được phớt lên chút máu, kiêu ngạo lẻ loi.
Giọng nói như vọng về từ thiên đường, vượt qua hàng vạn Thước Kiều, rẽ cánh Mạn Châu Sa Hoa, rót vào bên tai Lạc Ảnh Ca, lững lờ như mây trôi nước chảy.
"...Rượu đã nhạt, còn rót vào chén vỡ, làm sao mà ta say?"