Chí Tôn Đặc Công

Chương 56: Lỡ như mấy cậu đòi chia tiền thì sao?

Tần Dương lấy điện thoại di động qua xem, lập tức sắc mặt hơi thay đổi.

Hắn bị người ta nhận ra.

Người đăng bài này hẳn là hội viên Taekwondo, hắn nói ra chuyện ngày đó xảy ra ở phòng tập Taekwondo, đương nhiên trọng điểm không ở chỗ câu lạc bộ Taekwondo bị hội viên Tán Thủ đánh thảm như thế nào mà chú trọng ở việc Tần Dương dùng sức một người giải quyết một đám hội viên Tán Thủ ra sao.

Tần Dương đưa điện thoại di động trả lại cho Nhạc Vũ Hân, biểu tình hơi bất đắc dĩ:

- Là tôi.

Ánh mắt Nhạc Vũ Hân sáng lên:

- Trước đó nhìn cậu giải quyết ba tên côn đồ kia thì biết cậu rất lợi hại nhưng không nghĩ rằng cậu mạnh như vậy, ngay cả Hội phó câu lạc bộ Tán Thủ cũng không phải là đối thủ của cậu, một người đánh một đám nha!

Tần Dương thành thật nói:

- Không khoa trương như vậy đâu, kỳ thực đánh một hai người sẽ uy hϊếp đến những người khác nên không cần đánh nữa.

Nhạc Vũ Hân cười nói:

- Xem ra cậu sắp nổi danh!

Tần Dương nhún nhún vai:

- Nổi danh nhờ đánh nhau thà không có cũng được.

Nhạc Vũ Hân tiếp tục xem bình luận, cười hì hì nói:

- Cậu nổi danh rồi thì những người kia cũng không dám chọc cậu nha. Cậu cũng biết đó, phong cách trường học của chúng ta không giống những trường khác.

Tần Dương cười nói:

- Nếu như cậu nói thì khá tốt nhỉ!

Ngón tay Nhạc Vũ Hân bỗng nhiên dừng lại, nhìn kỹ màn hình một lúc, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Tần Dương, ánh mắt so với vừa rồi còn kỳ lạ hơn nữa.

Tần Dương nhìn thấy ánh mắt Nhạc Vũ Hân, hơi nổi da gà:

- Cậu đừng nhìn tôi như thế được không, lại có ai nói gì hả?

Nhạc Vũ Hân cắn môi:

- Vào buổi tối thứ tư, ngày mà chúng ta cùng nhau ăn cơm, sau khi tan học có phải các người đánh nhau với một đám côn đồ ở phố buôn bán hay không?

Sắc mặt Tần Dương hơi xấu hổ:

- Chuyện này cũng bị cậu thấy?

Ánh mắt Nhạc Vũ Hân có chút phức tạp:

- Đám kia côn đồ kia chính là đám giữa trưa đến đùa bỡn chúng ta đúng không, bọn hắn tìm cậu báo thù?

Sắc mặt Hàn Thanh Thanh khẽ biến, đưa tay lấy điện thoại di động của Nhạc Vũ Hân, nhìn bình luận bên dưới bài đăng kia.

"Chủ thớt, cái này thì tính là gì, buổi tối thứ tư còn tôi tận mắt thấy một đám côn đồ cầm ống thép và đao tìm hắn gây sự kìa. Kết quả bảy tám người đều bị hắn đánh ngã, có mấy người cánh tay bị gãy luôn, mấu chốt là đám kia bị đánh không nói, còn bị bức bách bồi thường cho hắn và bạn cùng phòng một trăm nghìn làm phí tổn thất tinh thần! Sau cùng đám côn đồ mới được thả đi, hắn còn gọi người ta có rảnh lại đến, lúc ấy tôi nhìn gã đại ca của đám côn đồ tí chút nữa thì khóc... Giờ hỏi một câu, có nổi da gà chưa? Dù sao lúc ấy tôi chỉ muốn quỳ cúng bái!"

Hàn Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Tần Dương, ánh mắt cũng có chút phức tạp:

- Bọn hắn ghi hận trong lòng tìm cậu gây sự à?

Tần Dương cười ha ha:

- Bọn hắn thấy phòng chúng tôi không có tiền ăn đồ nướng, cho nên tới đưa tiền.

Câu này của Tần Dương chọc cười Nhạc Vũ Hân:

- Tần Dương, bọn hắn thật sự bồi thường cho cậu một trăm nghìn à?

Tần Dương ừ một tiếng:

- Cũng nên cho bọn hắn nhớ lâu một chút.

Hàn Thanh Thanh nhẹ giọng hỏi:

- Vì sao cậu không nói cho chúng tôi biết chuyện này?

Tần Dương sờ mũi, nghiêng nghiêng đầu:

- Nguyên nhân chuyện này cũng là bởi vì các cậu, nếu như không có các cậu thì tôi không kiếm được một trăm nghìn kia, nói cho mấy cậu biết, lỡ đâu các người muốn chia tiền mà tôi lại không tiện từ chối thì phải làm sao bây giờ?

Vẻ mặt Hàn Thanh Thanh và Nhạc Vũ Hân đều lộ ra thần sắc kỳ dị, lý do này cũng được?

Hai người đương nhiên không tin lý do của Tần Dương, hắn không nói cho họ biết là vì không muốn để họ lo lắng, cũng không muốn để họ cảm thấy áy náy.

Ống thép và đao?

Cũng may Tần Dương lợi hại có thể đánh lại, nếu như đổi thành một người khác không thể đánh thì sao?

Kết cục của hắn là gì?

Coi như nhẹ nhất cũng sẽ bị đánh đến mặt mũi bầm dập rồi phải xin lỗi bồi thường tiền, nếu là nghiêm trọng một chút thì phải nằm bệnh viện mười ngày nửa tháng là hoàn toàn có khả năng.

Nhạc Vũ Hân còn tốt, dù sao cô chỉ là người đi chung, nhưng Hàn Thanh Thanh lại là người trong cuộc, ngày đó tên côn đồ cũng là vì vẻ đẹp thanh xuân của Hàn Thanh Thanh mà tới, chuyện này có thể nói là bởi vì cô mới xảy ra, cho nên cảm xúc của cô dao động mạnh hơn Nhạc Vũ Hân nhiều.

Nhạc Vũ Hân cười hì hì nghiêng đầu nhìn Hàn Thanh Thanh, tuy Hàn Thanh Thanh từng giải thích rằng cô và Tần Dương ở riêng chỉ vì dạy hắn phương pháp học tập, hai người cũng không có quan hệ nam nữ đặc biệt gì, nhưng Nhạc Vũ Hân lại không quá tin lời này.

Hàn Thanh Thanh xinh đẹp như vậy thì có nam sinh nào không động tâm?

Không nghe thấy rất nhiều nam sinh đều gọi Hàn Thanh Thanh là nữ thần sao?

Tần Dương thật sự không động tâm?

Không tin!

Tần Dương có vóc dáng cao gầy, trên người có loại khí chất thành thục bình tĩnh, nếu như không có thiện cảm với hắn thì cậu sẽ dạy riêng hắn học tập?

Bởi vì hắn thành tích kém, cậu là ủy viên học tập?

Không tin!

Lúc trước Nhạc Vũ Hân đã cảm thấy Tần Dương cũng không tệ lắm, bây giờ lại xảy ra những chuyện này khiến thiện cảm của Nhạc Vũ Hân đối với Tần Dương trong nháy mắt tăng vọt.

Khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao gầy, ngoại hình không kém chút nào, đánh đàn giỏi, có khả năng trở thành nghệ sĩ chuyên nghiệp, võ thuật cũng giỏi nốt, một người có thể đánh một đám côn đồ cầm trong tay có vũ khí, còn biết cả y, tính cách ôn hòa, khiêm tốn giấu tài...

Tổng thể thì Tần Dương tựa hồ chỉ có ưu điểm, không có khuyết điểm, nếu như phải nói đến khuyết điểm thì chính là quá mờ nhạt, tựa như là kem đánh răng, mở ra bên trong mới biết là hàng thật.

Nếu Tần Dương đã không muốn nói việc này quá nghiêm trọng mà hời hợt nói đùa, Hàn Thanh Thanh cũng sẽ không dò hỏi tới cùng, khẽ cười nói:

- Cậu yên tâm, chúng tôi không đòi chia tiền đâu, nhưng mà cậu có thể mời chúng tôi ăn cơm, chúng tôi chắc chắn sẽ không từ chối.

Ánh mắt Nhạc Vũ Hân sáng lên, Hàn Thanh Thanh chủ động để Tần Dương mời ăn cơm, dĩ nhiên không phải bởi vì Hàn Thanh Thanh thật muốn ăn bữa cơm tiêu chút tiền, mà là cho thấy một loại thái độ, chính là ngoại trừ học tập thì cậu cũng có thể hẹn tôi đi ăn, tôi sẽ không chối từ!

Tuy Hàn Thanh Thanh nói là "chúng tôi", nhưng Nhạc Vũ Hân tin tưởng mình sẽ không hiểu sai, cô nghiêng đầu nhìn Tần Dương, muốn biết Tần Dương sẽ có phản ứng gì.

Trên mặt Tần Dương dường như không có vẻ kích động gì, có chỉ là cởi mở mỉm cười:

- Được thôi, tôi đã sung một trăm nghìn đồng này vào “quỹ tài chính hoạt động” của phòng 306, chờ đến cuối tuần, phòng của tôi và hai người cùng đi đâu đó hoạt động sau khi tan học.

Ánh mắt Nhạc Vũ Hân sáng lên:

- Cậu muốn nói là làm quan hệ hữu nghị giữa các phòng?

Tần Dương cười nói:

- Điều này không tệ nha, mọi người bình thường học tập cũng thật mệt mỏi, sau khi tan học xong lại tổ chức vui chơi, cùng ra ngoài hoạt động không phải rất tốt sao?

Nhạc Vũ Hân quay đầu cười nói:

- Xem ra cùng phòng với đại mỹ nữ rất có lời nha, có thể đi theo ăn nhờ ở đậu cơ... Thanh Thanh, cậu sẽ không từ chối chứ?

Hàn Thanh Thanh hơi mỉm cười:

- Được rồi, do cậu quyết định đó!