Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Quyển 2 - Chương 46: Bạch Băng tinh thăm bạn 1

Trong mấy ngày tiếp theo, thông qua thí nghiệm không ngừng, lại thêm có Lallot ở cạnh trợ giúp, cuối cùng Tần Dực đã dùng nguyên liệu của liên bang hoàn toàn chế tạo ra thuốc của tinh hệ Hà Việt.

Một cái bình nhỏ xanh dương, hơi lóe ánh tím, dịch thể trong vắt thấu suốt, không mang chút tạp chất nào. Từng hàng đặt trên bàn thí nghiệm màu trắng, chỉ nói từ hiệu quả thị giác, đây là màu sắc vô cùng xinh đẹp mê người.

Cái này không phải là thuốc giải thâu thiên hoán nhật, mà là một loại thuốc khác có thể giúp hồi phục tinh thần lực, nhưng quả thật có thể giải trừ hậu quả suy yếu do thâu thiên hoán nhật mang tới.

Tần Dực đã tự mình động thủ uống một bình, mà hiệu quả phản ứng thần kỳ thể hiện trên tinh thần lực của Phỉ Vô Thuật. Tinh thần lực ngưng trệ dường như được nước trong tẩy rửa một lần, rửa đi chất bẩn dính phía trên, tinh thần lực biến trở về sự hoạt bát khỏe mạnh.

Sau khi Lallot pha loãng thuốc mấy lần, nặc danh cung cấp cho bệnh viện.

Những người hôm đó may mắn không bị vụ tập kích lan đến, tuy cuối cùng sống sót, nhưng vì tinh thần lực vốn đã cực yếu, vẫn luôn chìm trong trạng thái hôn mê sâu. Thuốc pha loãng tuy không thể khiến họ trong thời gian ngắn nguyên khí dồi dào như Phỉ Vô Thuật, nhưng dù sao cũng đủ để họ tỉnh lại.

Còn lại, chỉ cần họ ở bệnh viện dưỡng một hai tháng, thì có thể thoát khỏi kỳ suy yếu.

Sau khi chế tạo xong thuốc giải, vốn Tần Dực định đến thư viện công lập tìm hiểu về hệ thống dược tề của liên bang, nhưng Lallot lại nói với hắn, nếu nói nơi có nguồn dược tề phong phú nhất, vậy tất nhiên là thư viện của học viện thủ đô. Lallot kiến nghị Tần Dực, đợi sau khi Phỉ Vô Thuật khai giảng, lại tới học viện thủ đô học một lượt hệ thống dược tề.

Hơn nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể bảo Vô Thuật đi dự thính lớp học dược tề. Có giáo sư kinh nghiệm phong phú chỉ dẫn, học tập không dễ sai đường, hơn nữa hấp thu tri thức cũng nhẹ nhàng nhanh chóng.

Không để ý tới biểu tình khổ sở của Phỉ Vô Thuật, Tần Dực tiếp nhận ý kiến của Lallot. Nhưng thời gian khai giảng vẫn còn gần mười ngày, trong thời gian này Tần Dực không có chuyện gì khác để làm, Phỉ Vô Thuật cũng rảnh phát chán, thế là hai người nhất trí dự định trở về trò chơi.

Sau khi xuất viện, mấy người họ tới ở trên tầng đỉnh tòa nhà lớn, cứ điểm của công ty vận tải tinh tế Ngưu Ngưu ở tinh cầu thủ đô.

Lallot, Ngô Khởi, Mạc Sinh, đều cùng bọn Phỉ Vô Thuật ủ ở đây. Mạc Hoa và Phỉ Vô Tranh thì không, tinh thần lực của hai người vốn đã không cao, mà Lallot xuất phát từ nguyên nhân mà ai cũng hiểu, thuốc cho họ là loại đã bị pha loãng mấy lần.

… Tuy cảm thấy có chút áy náy với Hoa Hoa, nhưng nếu Hoa Hoa nhảy nhót vui vẻ, Phỉ Vô Tranh lại còn suy yếu không xuống nổi giường, so sánh hai bên, tuyệt đối sẽ khiến Phỉ Vô Tranh hoài nghi phải không?

Lallot thầm xin lỗi Hoa Hoa, chỉ có thể để Hoa Hoa cùng Phỉ Vô Tranh tiếp tục suy yếu.

Sau khi Phỉ Vô Thuật hồi phục tinh thần lực, Tần Dực liền tự động nhường lại quyền khống chế thân thể. Tuy hắn giữ trầm mặc không nói nguyên nhân gì, nhưng người có mắt đều biết, đại thiếu đây là ghét bỏ Phỉ Đồ mỗi ngày đúng giờ đúng giấc tới quấy rối con trai.

Phỉ Đồ không ở lại đây, Phỉ Vô Thuật nói ông già nhà y tuyệt đối là tới chỗ tình nhân nào đó ở tinh cầu thủ đô tiêu dao rồi.

Thời gian ba bữa mỗi ngày, Phỉ Đồ đều sẽ tự giác chủ động đưa đồ ăn tới cho mấy đứa nhóc, so với ông anh đặt cơm còn đúng giờ hơn. Nhưng tên này tựa hồ thích trêu chọc Tần Dực, dốc sức muốn nhìn biểu cảm lạnh nhạt bình tĩnh của Tần Dực sụp đổ.

… Ôi, đến hiện tại ông vẫn chưa từng thành công.

Phỉ Vô Thuật giải thích như thế cho mấy người, chú Tôn Thủ ở Hải Lam tinh chưa tới, ông già nhà y không có đối tượng trêu chọc, rảnh tới đau trứng, chỉ đành đổi một người tương tự tới trêu ghẹo, cho đỡ thèm.

Thế là Tần Dực không còn xuất hiện trước mặt Phỉ Đồ lần nào nữa.

Không có đối tượng trêu chọc khiến Phỉ Đồ càng thêm nhàm chán vô vị, đàn ông già vô vị là rất đáng sợ, Phỉ Vô Thuật không thể không thừa nhận, y muốn vào trò chơi cũng có một phần rất lớn là nguyên nhân này.

Đặt mua một khoang dinh dưỡng mới, tinh cầu thủ đô giao hàng tận cửa còn cài đặt, động tác nhanh chóng, đơn đặt hàng buổi trưa buổi chiều đã xử lý xong hết, chỉ đợi người chui vào nằm.

Phỉ Đồ tì lên khung cửa ai oán nhìn Phỉ Vô Thuật: “Mày bỏ lại ba mày thế hả?”

“Bỏ lại đó.” Phỉ Vô Thuật trả lời nhanh chóng dứt khoát không chút do dự, “Mau biến đi, ông muốn vào khoang dinh dưỡng rồi.”

“Mày không đi thăm em trai mày sao?” Phỉ Đồ thử dùng chiêu đắc thủ nhất trước kia để giữ Phỉ Vô Thuật lại, vừa vào trò chơi chính là gần mười ngày, ông liên lạc với Tôn Thủ, chưa nói được mấy câu đã bị mặt quan tài đó cúp, nếu Vô Thuật đi rồi, đồng nghĩa tên nhóc Tần Dực kia cũng đi, ngay cả gương mặt người chết của Tần Dực ông cũng không được nhìn… đời người sao mà cô đơn…

Phỉ Vô Thuật đen mặt, ông già ông chính là một M sao? Càng là người xem thường ghét bỏ đả kích ông, ông càng muốn sáp lại dính vào mới được sao? Chú Tôn Thủ không có đây, ông liền địa Tiểu Dực Dực? Như vậy ông còn cho là tui đây sẽ ở lại sao?

__ Phỉ Vô Tranh tên đó là ai? Y không quen!

Phỉ Vô Thuật khởi động máy dẫn tinh thần, nhanh chóng lột áo choàng tắm chui vào khoang dinh dưỡng, ông già ông vẫn nên đi quấy rối chú Tôn Thủ đi thôi! Chúng ta gặp lại sau nha ~

Tinh thần lực nương theo chấn động quen thuộc chậm rãi được dẫn ra thế giới tinh thần, tiến vào thông đạo tối đen yên tĩnh, nhưng lần này không biết là do nguyên nhân tâm lý hay thật là thế, Phỉ Vô Thuật có thể cảm nhận được một dòng tinh thần lực bên cạnh tinh thần lực của mình, nó mênh mông to lớn hơn mình nhiều, tràn đầy khí tức yên tĩnh bình hòa, là thứ có thể khiến người ta bất tri bất giác yên tâm lại.

Nhưng loại cảm thụ này chỉ trong thời gian cực ngắn, thông đạo đã đến điểm cuối, Phỉ Vô Thuật mở mắt ra, phát hiện thứ dưới thân là bệ đá lạnh lẽo cứng ngắc, mà mình đang ở một nơi kỳ diệu.

Đây là một hang động tối tăm yên tĩnh, trên vách đá lởm chởm leo đầy thực vật dạ quang màu bích, thân dây leo mảnh dẻ phủ đầy vách tường như mạng nhện, lá nhỏ xinh như trái tim yên tĩnh vươn ra, thân và lá đều tỏa ra ánh sáng xanh nhè nhẹ lấp lánh, ánh sáng nhu hòa truyền ra bình ổn, khiến hang động vốn nên tối đen lặng lẽ sáng lên, cứ như thế giới thần thoại thần bí.

Trong hang động cực kỳ yên tĩnh, ngay cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe được rõ ràng. Nơi này vốn là chỗ thiếu dấu chân người, trừ sinh vật vốn sinh trưởng ở đây, gần như không có vị khách nào tới.

“Nơi này, chính là thế giới dưới đất sau khi anh rớt xuống từ vết nứt trên bề mặt đất sao?” Phỉ Vô Thuật kinh thán nhìn mỹ cảnh thần bí người ngoài không biết, thế giới dưới lòng đất khô cằn nghèo khó lại tràn đầy sinh cơ thế này, khác biệt quá lớn khiến sinh cơ ở đây càng khiến người yêu thích.

“Chỗ rớt xuống còn ở trên một tầng.” Tần Dực nhẹ đáp, “Nơi này đã sâu hơn, nếu không có người dẫn đường, tôi cũng không tìm được tới đây.”

Phỉ Vô Thuật nhớ lại: “À, tôi biết rồi, là thuật thừa sư kỳ quái kia đúng không?” Ngữ khí của y đầy cổ quái bồi thêm một câu, “Chính là cái cô gái kỳ quái có ý đồ với anh.”

“Cô ta không có ý đồ với tôi, ngược lại trợ giúp tôi rất nhiều.” Tần Dực nghiêm túc sửa lại.

Còn nói giúp người ta, chậc!

Phỉ Vô Thuật ngồi dậy, “Để tôi gặp thử tôi sẽ biết ngay. Nói không chừng cô ta thật sự cùng một bọn với chú Viên Mãnh kia.” Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng Phỉ Vô Thuật vẫn biết, nếu thật là một bọn, vậy hiện tại y tiến vào trò chơi, đại khái không thể nhìn thấy cảnh sắc dưới lòng đất mỹ lệ thế này.

“Đúng rồi, biết đám người đó tại sao muốn nhắm vào anh không?” Ánh mắt đã quen với ánh sáng xanh nhạt nhẹ nhàng mà yếu ớt, Phỉ Vô Thuật nhìn theo hướng dây leo sinh trưởng ra tới cửa động, tùy ý hỏi.

Tần Dực bình tĩnh đáp: “Bọn họ là người của gia tộc Nissen, tiểu thư nhà Nissen luôn muốn gả vào Tần gia.”

“À, thì ra là thế à.” Bị ngữ khí bình thản của Tần Dực lừa gạt, Phỉ Vô Thuật nghĩ cũng không nghĩ chép miệng, “Lại không phải chuyện gì lớn.”

“Ừ.” Tần Dực tán đồng, “Chỉ là rất phiền phức, hy vọng giáo huấn lần trước có thể khiến cô ta thu liễm một chút.”

“Đó là tất nhiên, Tiểu Dực Dực anh xuất thủ__ ý? Đợi đã đợi đã!” Phỉ Vô Thuật cuối cùng thu ánh mắt khỏi thực vật, đầu rốt cuộc bắt đầu tiêu hóa ý tứ trong lời Tần Dực, “Anh vừa nói gì? Nissen… tiểu thư của nhà Nissen?”

Tần Dực tựa hồ không hiểu nổi sự kinh ngạc của Phỉ Vô Thuật, nhàn nhạt nói: “Có gì không đúng sao?”

“Kỳ thật đáng người đó không phải muốn giải quyết anh, là muốn bức hôn?” Ngữ khí Phỉ Vô Thuật trở nên cổ quái.

“Ừ.” Tần Dực ngừng một chút, hiếm khi nặng giọng, giống như rất bất mãn với chuyện này, “Mười lăm năm rồi, rất phiền.”

Lúc này Phỉ Vô Thuật lại bật cười, Tần Dực bất mãn khiến y cảm thấy rất ấu trĩ, giống như đứa con nít đang oán trách đồ chơi không vui, y che miệng nhẹ ho một tiếng, sợ tiếng cười của mình lại chọc tức vị đại thiếu kiêu ngạo: “Khụ… tôi nói, lúc anh mười tuổi đã bị người ta nhớ mong rồi?”

Tần Dực bình tĩnh: “Sinh vật giới nữ luôn rất phiền phức.”

Phỉ Vô Thuật nghẹn cười, ra vẻ anh em tốt khuyên nhủ: “Kỳ thật anh như thế rất tốt, nỗi phiền não tràn đầy ngọt ngào. Tôi từ nhỏ đến lớn không được ai nhớ thương hết, căn bản ngay cả phiền não ngọt ngào đó cũng không được thể nghiệm, anh xem tôi thảm cỡ nào.” Y hiện thân thuyết pháp, ngữ khí tiếc nuối và ngưỡng mộ, đáng thương cầu an ủi, “Nếu có người có thể thời thời khắc khắc nhớ mong tôi thì tốt biết bao… dô, Tiểu Dực Dực, hay anh tới đi?”

Y vốn chỉ đùa mới nói vậy, nhưng vừa nói xong, cả người không hiểu sao lại trở nên căng thẳng, hô hấp vô thức nhẹ đi nhiều, gần như nín thở chờ đợi câu trả lời của Tần Dực.

“Được.” Ngữ khí của Tần Dực vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng dù khẩu khí có bình thản vô vị thế nào, Phỉ Vô Thuật vẫn có thể nghe ra được sự nghiêm túc của hắn, người này trước giờ luôn nghiêm túc cẩn trọng như vậy.

“Tôi sẽ luôn nhớ cậu, sau này có nguy hiểm, tôi sẽ tới bên cậu.”

Thanh điệu không phập phồng dao động, giống như đang nói chuyện bình thường, nghe vào tai Phỉ Vô Thuật, lại là sóng lớn trỗi dậy, y cứng người “a”một tiếng, coi như đáp lại, cũng giống như sự lầm bầm vô thức, trong đầu chỉ là một đống hỗn loạn__

Nhớ trong miệng Tiểu Dực Dực là nhớ mà y nói sao?

Tiểu Dực Dực rốt cuộc có biết ý nghĩa của mong nhớ hay không đây?

Tiểu Dực Dực rốt cuộc có biết anh ta đang nói gì không?

Đầu óc xoay chuyển quá nhanh nóng tới sắp chết máy, Phỉ Vô Thuật đưa tay vỗ mạnh lên hai má nóng hổi, thở dồn dập, mẹ ơi không khí dưới lòng đất thiếu thốn quá, ở đây lâu đủ loại không thích ứng!

__ Phỉ Vô Thuật, tên bạch si mày rốt cuộc nghĩ mấy thứ gì vậy!

Trong nội tâm y đang túm lấy Vô Thuật nho nhỏ cố sức lắc, sao mặt mày lại nóng thế hử! Khi không tim mày đập nhanh thế làm khỉ gì! Tay chân mày mềm đi rốt cuộc là tại sao! Rõ ràng không hề làm vận động kịch liệt gì hết được chưa! Phản ứng sau khi trải qua một trận giác đấu rốt cuộc từ đâu ra đây?!

Sao lại nghĩ lệch như vậy?! Ý tứ Tiểu Dực Dực biểu đạt bình thường vô cùng được chưa! Mày xem sự quan tâm của anh em thành thứ gì hả khốn kiếp!

Phỉ Vô Thuật cười khan, nghĩ tới đương sự đang ở trong thế giới tinh thần thì chột dạ vô cùng, sợ bị nhìn ra tâm địa bất chính, ngượng ngùng nói: “Nhiệt độ ở đây hơi cao… đột nhiên nóng như thế…”

Tần Dực nhàn nhạt đáp: “Nhiệt độ ở đây thấp hơn mặt đất mười hai lần.”

Phỉ Vô Thuật: “…”

“Cậu xấu hổ.” Tần Dực dùng là câu trần thuật. Hắn luôn có bản lĩnh nói không thành có, hơn nữa còn khiến người khác tin tưởng không nghi ngờ, càng đừng nói vốn đây chính là sự thật. Ngữ khí của hắn mang theo ghét bỏ nhè nhẹ, “Đừng dùng mặt tôi để đỏ mặt.”

“…”

Thế là mặt không đỏ tim không gia tốc nữa, Phỉ Vô Thuật bực bội rồi, sao y lại vì một câu nói của cái tên ác liệt này mà trở nên kỳ kỳ quái quái? Phỉ Vô Thuật nghĩ, vừa rồi nhất định là ảo giác! Nhất định!

Y vò mẻ không sợ nứt, một bộ tùy ý anh nói sao thì nói: “Tôi đó là cao hứng, cao hứng được chưa! Có người nhớ mình còn không cho tôi biểu đạt một chút tâm trạng hưng phấn kích động sao?

Tần Dực yên lặng một lúc: “Sờ sờ thuận lông.”

“…” Cảm giác muốn đấm Tiểu Dực Dực một đấm đã lâu không gặp… Phỉ Vô Thuật thấy ngón tay ngứa ngáy.

“Hai vị… nói chuyện rất vui vẻ?” Giọng nữ u u truyền tới từ phía trước, ngắt ngang tiểu kịch trường nội tâm Phỉ Vô Thuật đủ kiểu muốn đánh Tần Dực.

Y ngừng bước, nhìn về phía đó, xa xa ở thông đạo hẹp kéo dài, ánh sáng nhỏ yếu không thể chiếu tới, trong một vùng tối thui, mơ hồ có người đang đứng.

“Hai vị? Tiểu Dực Dực anh từng nói về tôi với cô ta sao?” Phỉ Vô Thuật cảm khái, “Mới mấy ngày mà quan hệ giữa anh và người ta đã gần như thế?”

“Tôi chưa từng nói.” Tần Dực lãnh tĩnh nói, “Để tôi ra.”

Phỉ Vô Thuật nhún vai, nhường lại quyền chủ đạo.

“Tần đại thiếu, đổi anh ra rồi đúng không?” Trong giọng nữ mang theo ý cười, bước từng bước lại gần, tiến vào phạm vi tia sáng có thể chiếu tới.

Lúc này Phỉ Vô Thuật mới nhìn rõ cô gái đó, vóc dáng không cao không thấp, dung mạo thanh tú, biểu cảm ôn hòa, làn da trắng do lâu ngày không thấy ánh mặt trời, đôi mắt đặc biệt sáng, chỉ mới nhìn sẽ cảm thấy người này cực kỳ thông minh cực có trí tuệ… mà bình thường người có tinh thần lực đại thành sẽ cho người ta cảm giác này.

Đây là một thuật thừa sư tu vi cao thâm, chỉ vừa nhìn đã có thể nhận định như thế.

Nhưng Phỉ Vô Thuật vẫn không nhìn ra được người này có chỗ nào đáng để Tiểu Dực Dực dùng từ kỳ quái để đánh giá.

Tần Dực hỏi thẳng: “Làm sao cô nhìn ra được?”

Cô gái mỉm cười, ánh mắt trở nên ngẩn ngơ, cứ như chìm vào trong một loại ảo cảnh nào đó, âm thanh cũng trở nên cực kỳ mờ mịt: “Đương nhiên là dùng cảm tri… tôi có thể cảm tri được trên người anh tồn tại hai loại dao động tinh thần, một là bình tĩnh lạnh lẽo, một trong vắt nhiệt liệt… ha, tinh thần lực thật hoạt bát, anh tên là gì?”

Phỉ Vô Thuật trong thế giới tinh thần nhìn thấy, tuy cô gái đang nói chuyện với Tần Dực, nhưng y lại cảm thấy ánh mắt người này xuyên qua thân thể Tiểu Dực Dực, nhìn thẳng vào y. Quả nhiên là một người kỳ quái.

“Không thể nói.” Tần Dực đạm nhạt cự tuyệt vấn đề của cô gái, Vô Thuật trong trò chơi dùng là thân thể của hắn, chuyện này không thể để thêm một người biết. Thêm một người biết, thì thêm một phần nguy hiểm… tuy hắn rất nguyện ý tin tưởng thuật thừa sư này.

“À, vậy sao?” Cô gái không truy hỏi, vẫn dùng âm thanh phiêu dật cười nói, “Anh bạn nhỏ vừa tới đó, tôi tự giới thiệu lần nữa. Xin chào, tôi là Hà Trí, sống ở đây đã gần mười năm, nếu sau này muốn tìm tôi, có thể tới đây… trong mười năm tiếp theo, có lẽ tôi sẽ không rời khỏi nơi này.”

“Cô ở đây làm gì?” Phỉ Vô Thuật có chút hiếu kỳ, cảnh sắc dưới lòng đất tuy mới nhìn thì mỹ lệ vô cùng, nhưng trên thực tế lại vô cùng đơn điệu, ở lâu chỉ sẽ cảm thấy nặng nề khó chịu. Dưới lòng đất có gì tốt, có thể dẫn một cô gái tới đây phí hoài mười năm, còn dự định tiếp tục phí hoài?… Ngoài ra, cô gái này rốt cuộc đã mấy tuổi rồi?

Tần Dực trước đó tự nhiên không hỏi, lòng hiếu kỳ của hắn ít đến gần như không có, nhưng lúc này Phỉ Vô Thuật hỏi, hắn cũng đang định đáp tạ sự khẳng khái truyền thụ bí thuật tinh thần của Hà Trí, thế là mở miệng hỏi: “Cô ở dưới lòng đất nhất định có nguyên nhân, nếu tôi có thể giúp đỡ, cô có thể trực tiếp mở miệng.”

Lời hứa hắn đưa ra, cho dù không có chỉ thiên tạ địa phát thệ này nọ, nhưng Hà Trí cũng nguyện ý tin tưởng hắn, mà không phải tin tưởng kẻ khác thề thốt sắt son.

“Anh không hỏi, tôi cũng sẽ nói.” Hà Trí vẫy tay với họ, “Theo tôi.”

Cô quay người đi vào thông đạo, hang động dưới lòng đất kết nối với nhau, cứ như một mê cung, nhưng cô ở đây lại như đang ở hậu hoa viên nhà mình, quen thuộc đến mức nhắm mắt lại cũng có thể tìm được đường.

Tần Dực theo sát phía sau, nghe âm thanh phiêu dật như mộng như ảo của Hà Trí.

“Mười năm trước, tôi đã cảm nhận được. Cảm nhận được tinh thần lực tiêu tán.” Cô nói, “Các anh biết không? Kỳ thật tinh thần lực của chúng ta, không giờ phút nào không tiêu tán ra ngoại giới, giống như lượng nước trong cơ thể người, sẽ trong lúc bất tri bất giác thẩm thấu qua da bốc hơi ra ngoài.”

“Đây là chuyện rất bình thường… nhưng vào ngày hôm đó tôi lại đột nhiên cảm nhận được, những tinh thần lực tiêu tán đó, không giống như hàm lượng nước tự nhiên dung vào tự nhiên, mà bị một loại sức mạnh không thấy được, chậm rãi dẫn về cùng một hướng…”

“Tôi đã cảm nhận được… phương hướng đó, có một sự tồn tại đặc biệt, với tốc độ không nhanh không chậm, từng chút một nuốt chửng những sức mạnh tinh thần đã tiêu tán ra tự nhiên… Những tinh thần lực này nhỏ yếu như thế, nhỏ yếu đến mức người ta không cách nào phát giác… nhưng khi hội tụ lại một chỗ, lại khổng lồ tới mức nào…”

“Thời thời khắc khắc, bất kể đang ở nơi nào, trên mỗi tinh cầu của tinh hệ Hà Việt, tinh thần lực rời rạc đều sẽ hội tụ về nơi đó… tôi cảm nhận được.” Hà Trí dừng bước, hơi nghiêng mặt qua, trên dung mạo thanh tú phủ một tầng thất lạc nhè nhẹ, “Nhưng không ai tin tôi. Ngay cả tinh thần lực tiêu tán đi họ cũng không cách nào cảm tri, càng không thể cảm nhận được lực hấp dẫn không thể nhìn thấy kia. Họ không làm được, thế là chỉ trích tôi nói dối.”

“Sau đó tôi bị xem là kẻ điên tu luyện sai nên tinh thần hỗn loạn, không còn ai nguyện ý nghe tôi nói xong những lời này nữa.” Trong đôi mắt sáng tỏ của Hà Trí ánh lên gương mặt lạnh lẽo thản nhiên của Tần Dực, khóe môi cong lên nụ cười quái dị, “Nhưng tôi tin, đại thiếu Tần gia sẽ không phải những phế vật bị hư danh liên lụy… tôi biết anh, Tần Dực, cho dù tôi sinh sống dưới lòng đất đã mười năm, tất cả những gì phía trên kia cũng không thể thoát được cảm tri của tôi.”

“Tôi đã nghe rất nhiều chuyện của anh, có người sùng bái anh, có người tôn kính anh, có người cảm kích anh, cũng có người ghen tỵ anh, càng có người hận anh đến phát cuồng. Vì đánh bại anh, vô số người tới tinh cầu Tamal rèn luyện bản thân, tôi cảm nhận được biểu tình của họ, ngôn ngữ của họ, cho nên tôi biết anh, gặp anh dưới vết nứt, tôi sẽ chủ động mời anh tới đây.” Cô mỉm cười, “Tôi vẫn luôn nghĩ, nếu còn có ai sẽ tin tưởng tôi, vậy người đó nhất định là anh.”

“Nhìn ở đây.” Cô chỉ một thông đạo dài dằng dặc lại tối mù, “Trong hầm đất tinh cầu Tamal, tôi đuổi theo hướng tinh thần lực tiêu tán để tìm kiếm. Tốn mười năm, tránh đi khu vực trọng lực cao, từng bước lại gần đầu nguồn lực hấp dẫn đó. Tôi muốn xem thử, là cái gì đang lặng lẽ hấp thu tinh thần lực?”

“Hiện tại đã càng lúc càng tiếp cận.” Cô chỉ phía trước, “Chính là ở hướng đó, tôi có thể cảm nhận được, tôi chưa bao giờ tiếp cận nó đến như thế.”

“Tại sao không đi qua?” Tần Dực đi tới cạnh cô, ánh mắt dừng lại trên vách đá phía trước, nơi đó hoàn toàn tối thui, dây mây dạ quang sinh trưởng tới bên tay hắn thì đột nhiên ngừng lại, không thể mọc lan tới trước nữa, hắn chần chừ mở miệng, “Trọng lực?”

Hà Trí cười: “Đúng vậy, trọng lực. Xung quanh thứ đó, đều là khu vực trọng lực tôi không cách nào đặt chân, tôi truy tìm tới nơi này, đáp án gần chạm là tới, nhưng lại không cách nào tiến thêm một bước.”

“Tôi được sao?” Ánh mắt Tần Dực bình tĩnh nhìn cô, “Cô muốn tôi giúp lấy được nó.”

“Không, anh hiện tại vẫn không được.” Hà Trí lắc đầu, nhưng nụ cười vẫn còn đó, “Trở thành giới giả cường đại đi, có lẽ có thể thử bước chân lên. Anh đã khiến tôi nhìn thấy được hy vọng, Tần Dực, thời gian còn lại tôi đợi nổi. Tôi tin, anh cũng sẽ không khiến tôi chờ đợi quá lâu.”

“Cô nói rất đúng.” Tần Dực bình tĩnh gật đầu, “Sẽ không quá lâu.”

“…” Tiểu Dực Dực anh thật sự muốn tôi không thể ngẩng nổi đầu sao? Cái tự tin lấp lánh đó thật chói mắt tới mức lệ tuôn không ngừng… Phỉ Vô Thuật nghe kể chuyện tới nhập thần lại lần nữa chìm vào buồn bực đê mê. Hà Trí dẫn Tần Dực trở lại mặt đất, cô nói sẽ đợi Tần Dực tới đây lần nữa, mà lúc đó chính là lúc đặt một dấu chấm hoàn mỹ cho sự truy tìm của cô.

Cáo biệt Hà Trí, Tần Dực và Phỉ Vô Thuật liền dự định tới Bạch Băng tinh thăm bạn.

Trên đường tới điểm neo đậu tinh hạm, Phỉ Vô Thuật mới mở miệng hỏi: “Anh thật sự tin cô ta?”

Tần Dực trầm mặc một lúc, tựa hồ đang cân nhắc ngôn ngữ, sau đó chậm rãi nói: “Nếu có một người có thể vì một chuyện, cam nguyện bỏ tâm lực cả đời mình, vậy chuyện đó bất kể có đúng hay không, đều đáng để mọi người tin tưởng. Tin tưởng chuyện này, chính là khẳng định tính mạng của người đó. Mà tính mạng của một người, vĩnh viễn đáng để khẳng định.” Nhưng khẳng định, không có nghĩa là tán đồng. Cho nên hắn trước giờ chưa từng hạ thủ lưu tình.

Phỉ Vô Thuật vô thanh cười, bất kể nói sao, Tiểu Dực Dực anh kỳ thật là người mềm lòng nhất đúng không?

Nguyện ý khẳng định tính mạng của mỗi người, đã là một sự mềm dịu cực điểm.

Có thể gặp người thế này, y lại lần nữa cảm tạ vận mệnh không thể nắm bắt, khổ tận cam lai, sinh mạng lần thứ hai cũng thật là quá ngọt.

“Nhưng loại đạo lý này, Vô Thuật cậu nhất định không hiểu.” Cuối cùng, Tần Dực không nhanh không chậm bồi thêm một câu, con mắt đen kịt mang theo ý cười nhè nhẹ, chỉ đáng tiếc Phỉ Vô Thuật lại lần nữa nóng nảy không thể nhìn thấy.

“Tần Dực anh sau này đừng sống sờ sờ đứng trước mặt ông!” Cảm tạ vận mệnh gì đó khổ tận cam lai gì đó, rút hết về cho y! Phỉ Vô Thuật ném lại một lời mạnh mẽ, “Nếu không ông gặp anh một lần đánh một lần, đánh tới khi anh không leo xuống giường nổi mới thôi!”

“Loại chuyện này khả năng không lớn.” Tần Dực bình tĩnh phân tích cho y, “Theo cách nói của cậu, đây là trò chơi, tôi chỉ là một đống số liệu.”

Phỉ Vô Thuật á khẩu, nghe Tần Dực tự nói thế, không hiểu sao có chút không vui: “Anh từng thấy qua số liệu nào có thể giống anh sao? Mẹ nó! Đã chạy tới liên bang du lịch một vòng rồi, còn há miệng ngậm miệng số liệu số liệu.” Gân não giật một cái, Phỉ Vô Thuật ở thế giới tinh thần gầm lớn: “Hệ thống! Hệ thống đâu! Đừng giả vờ không có ở đây! Đã lộ mặt qua rồi, còn giả vờ không tồn tại cũng quá giả đi!”