Thế là dãy dụa bò dậy, đến bên Phong Kiêu
Cô làm bộ đáng thương nói:"" Tôi nóng! Nóng quá..""
""Muốn chết!"" Phong Kiêu lui ra, cặp mắt nheo lại, phóng ra ý lạnh
Phong Kiêu ghét nhất là dây dưa với phụ nữ
Nhưng trong lúc vô tình chạm vào da thịt của cô, anh ta kinh ngạc nhíu mày, trầm giọng nói:"" Cô bị hạ thuốc rồi hả?""
"" Tôi không biết..."" An Mộc liều mạng lắc đầu
Miệng cô nói linh tinh hết, chính cô cũng không biết mình nói gì
Cô thở dốc, l*иg ngực phập phồng kịch liệt:""Tôi sẽ cho tiền""
Anh ta cười ra tiếng
Anh ta sống hai mươi năm, luôn luôn là phụ nữ xin anh ta bao nuôi, hôm nay có người lại bao nuôi lại.
không gian yên ắng
Đôi mắt An Mộc mơ màng khẩn cầu
Mắt đen của Phong Kiêu, ảm đạm nhìn
Không nghĩ tới,... Đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên mình động tâm, lại đối với một người phụ nữ không rõ diện mạo
***
Thuốc tác động mạnh mẽ, đẩy người ta đếnvui sướиɠ cực hạn, mất lý trí
Ngủ mê vẻn vẹn năm phút, An Mộc bỗng mở to mắt
Cô ngơ ngác nhìn phòng, lý trí dần dần trở về
Nghĩ đến vừa rồi, cô nhảy dựng lên
Cô nén bi thương, Bạch Ngọc Khiết đã cho cô uống thuốc, chắc chắn sẽ dẫn người đến bắt gian
Cô phải nhân cơ hội mà đi
Nhưng hai chân mềm nhũn, tí nữa là ngã
An Mộc cắn răng, đứng trên mặt đất, hai chân nhũn ra
Cô hít sâu, nhanh chóng mặc quần áo
Sau đó vào phòng vệ sinh một chút, tẩy rửa.
Lúc đi ra khỏi phòng vệ sin, bây giờ cô mới phát hiện trên giường còn có một người đàn ông
Anh ta cao lớn, dáng người hoàn mỹ
Phản ứng đầu tiên là nuốt một ngụm nước miếng
Sau đó, hoảng sợ trừng mắt, không thể tưởng tượng nổi đó chình là:" Anh, sao anh còn ở lại chỗ này?""