Mạnh Bà - Một Đoạn Nghiệt Duyên

Chương 6: Trung thu - Đính ước

##

Chớp mắt đã đến Trung Thu, khắp đường phố đều giăng đèn kết hoa, khung cảnh thực rất ấm áp. Đôi đồng tử đen láy nhìn ngó khắp nơi, Dạ Vô Thần rất ngạc nhiên, không ngờ ở nơi đây lại có một lễ hội lớn như vậy a.

Tiểu Thất một tay cầm xâu kẹo hồ lô, tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Dạ Vô Thần, thích thú hỏi y

" Tiểu Thần Thần đệ thấy có đẹp không?"

Dạ Vô Thần nghe thấy lời nàng, ngẩng đầu lên nhìn tỷ tỷ, đôi mắt lộ ra ý cười, gật đầu một cái

" Rất đẹp"

" Nếu thích hôm nay ta dẫn đệ đi thả hoa đăng, dù sao ngày mai cũng là Trung Thu chúng ta không tiện ở lại nơi này".

Tiểu Thần Thần dĩ nhiên đã hiểu, tươi cười đáp lời nàng

" Vậy tỷ còn không chịu đi mau"

Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của y, Tiểu Thất cười nhẹ một tiếng. tiểu Thần Thần dù sao cũng là trẻ con,nàng cũng nên thường xuyên dẫn hắn ra ngoài học tập một ít, không thể cứ sống trên núi suốt như thế.

Ôm một bao đồ lớn ném lên bàn, Tiểu Thất vội vàng leo lên giường ngủ, hôm nay đi cả ngày thật là mệt chết nàng.

Dạ Vô Thần nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nữ nhân, thân hình nhỏ nhắn liền đứng dậy tiến đến bên giường của nàng, kéo chăn trùm lấy thân thể y, hắn sợ nàng lại bị cảm lạnh.

Đêm khuya, tiếng côn trùng kêu khắp trong núi, bóng dáng tiểu hài tử nhanh nhẹn cầm con dao chăm chú gọt gọt thứ gì đó, ra vẻ rất thần bí. Chốc chốc, lại ngẩng đầu nhìn vào phía cửa, sợ nữ nhân ngủ trên giường thức giấc.

Như thường lệ, Tiểu Thất ngủ một mạch đến trưa mới dậy, mùi thơm của thức ăn bay vào trong mũi, lòng thầm nghĩ đến Tiểu Thần, nàng nhanh chóng rửa mặt đi ra ngoài.

Nàng mặc một bộ xiêm y mỏng, vì mùa thu nên cũng không lạnh cho lắm,Tiểu Thất xõa tung mái tóc dài ra phía sau lưng, từng sợi tóc phiêu dật nhẹ nhàng bay trong gió.

Dạ Vô Thần nhìn thấy tỷ tỷ đã thức dậy, nhanh nhẹn đi đến bên cạnh bàn trang điểm như một thói quen, cầm lấy chiếc lược gỗ nhẹ nhàng chải lại mái tóc cho nàng. Dẫu thân là nam nhân nhưng Tiểu Thần Thần lại vô cùng khéo léo, Tiểu Thất cũng thích nhất hắn sở điểm này.

" Thần, hôm nay sao nhiều món ăn thế?"

Trên bàn là rất nhiều bánh ngọt, bánh quế hoa, bánh trung thu, bánh nguyệt lão, toàn bộ là những món ăn mà nàng ưa thích.

" Hôm nay là trung thu, tỷ quên rồi à?"

Dạ Vô Thần bỏ cây lược xuống, dùng chiếc trâm gỗ cài lên cho nàng, Tiểu Thất rất nhạy cảm liền phát hiện ra đều không đúng, nhanh chóng bắt tay y lại. Nguyệt mâu nhìn vào chiếc trâm tinh xảo trên tay y, tuy nét chạm còn yếu nhưng lại thể hiện rõ tâm tư của người khắc.

" Đây là?"

Mặt Dạ Vô Thần chuyển sang ửng đỏ, tối qua y đã thức suốt đêm để hoàn thành chiếc trâm này cho tỷ tỷ, hắn không biết sinh thần của nàng, nên đành tặng cho nàng ngay ngày hôm nay.

" Là...là.... trâm cài tóc."

" Ta biết, nhưng nó từ đâu mà có?"

Tiểu Thật nghiêm giọng hỏi y, nàng biết Tiểu Thần Thần không có tiền để có thể mua một cây trâm như vậy.

" Đêm qua...đệ...đệ....đã làm nó. Đệ... đệ muốn tặng cho tỷ ngày sinh thần nhưng không biết ngày nào...cho....nên..."

" Nên đệ đã thức suốt đêm để làm hả?"

Gật đầu một cái thay cho câu trả lời, Tiểu Thất cảm động không thôi. Tiểu Thần đối với nàng quá tốt, mỉm cười cầm lấy chiếc trâm nhét vào tay y

" Cây trâm rất đẹp, mau cài lên giúp tỷ"

Dạ Vô Thần nghe được lời nàng nói, vui vẻ không thôi, nhận lấy cây trâm từ tay nàng, nhẹ nhàng cài lên mái tóc. Không quên nhớ kĩ dáng vẻ xinh đẹp của Tiểu Thất, đột nhiên trong lòng lại lóe lên một suy nghĩ làm hắn rất lo lắng. Dạ Vô Thần sợ...y sợ phải rời xa nàng.

##Phongtinh