Mạnh Bà - Một Đoạn Nghiệt Duyên

Chương 3: Gặp gỡ

Những cánh hoa bỉ ngạn nở rộ, màu đỏ chói rực rỡ lung linh dưới ánh mặt trời. Mỗi cánh hoa là một nỗi tang thương, lạnh lẽo ai oán.

Tiểu Thất vẫn cứ xinh đẹp như vậy, nàng đến nhân gian này đã hơn ngàn năm, dùng hết sức cùng pháp lực của mình chăm sóc đồng hoa bỉ ngạn, giờ đây những đóa hoa rực rỡ ấy đã nở hoa, sắc đỏ nhuộm cả một vùng rộng lớn.

Bàn tay nhỏ nhắn ngắt từng cánh bỉ ngạn, ai ai cũng biết bỉ ngạn là một loài hoa độc, nhưng nàng lại thích dùng nó, dùng thứ độc dược ấy làm cho con người ta hạnh phúc. Mỗi lần Hoa Yêu đến đây, ánh mắt u oán nhìn nàng, trách nàng bỏ y một mình ở Vọng Hương đối mặt với biết bao linh hồn khiến nàng ta không tìm được nam nhân, tìm mọi cách khuyên nhủ nàng quay về, nhưng cứ mỗi lần như thế đều y như rằng sẽ thất bại mà bỏ đi.

Tiểu Thất biết nàng ích kỉ với Hoa Yêu, cảm thấy có lỗi với nàng nhưng nàng không muốn về nơi đó, nơi mẫu thân đã rời xa nàng vĩnh viễn.

Giữa đồng hoa bỉ ngạn rộng lớn, không ai biết thân thế Tiểu Thất là ai, cũng không biết đến đồng hoa của nàng, họ chỉ truyền tai nhau có một tiên nữ tên Ngọc Thất, sống trong ngôi nhà nhỏ trên núi, chỉ cần đáp ứng điều kiện của nàng, nàng sẽ cho người đó hạnh phúc với ý trung nhân trong mộng cảnh.

Dù là nam nhân hay nữ nhân đều đến tìm nàng rất nhiều thế nhưng cũng không mấy ai tìm được Tiểu Thất, chỉ khi nàng mở kết giới người có duyên mới có thể đặt chân vào đây, đưa cho nàng một giọt nước mắt chính mình, nàng sẽ giúp người đó sẽ đạt được tâm nguyện.

##

Vào ngày 30 mỗi tháng, nàng dùng Linh Ẩn thuật để che giấu đi nội lực cùng dung mạo hóa thân thành người bình thường đi xuống núi. Chỉ có như thế nàng mới được an toàn.

Trấn Thanh Thành nổi tiếng với sự yên bình, nơi đây là rất thích hợp vói những ai muốn quy ẩn, sống một cuộc sống giản dị. Tiểu Thất đi lòng vòng quanh trấn lựa chọn một số vật dụng cần thiết sử dụng trong một tháng, sắp xếp gọn gàng trong giỏ, nàng nhanh chóng quay trở về nhà trúc.

Vừa đặt chân đến chân núi, mùi máu tanh xồng xộc lên mũi. Kể từ khi mẹ nàng mất, Tiểu Thất tự nhủ với lòng không bao giờ đυ.ng đến con người, thức ăn của nàng chủ yếu là hoa quả và không khí, muốn biết nàng vì sao không ăn các loại thịt khác à? Dĩ nhiên là do...nàng lười.

Mi tâm khẽ nhăn lại, ấn kí hoa bỉ ngạn trên trán lại càng hiện rõ, lần theo vị tanh của máu Tiểu Thất nhìn thấy một tiểu hài tử nằm bất động trên cánh đồng hoa, xung quanh y là những thi thể màu xanh đen nằm la liệt trên nền đất. Cỗ tức giận trong lòng dâng lên, đám người này thật to gan dám phá nát đồng hoa của nàng. Ngọc thủ vươn ra phất lên ống tay áo, bột hoa màu trắng rải xuống, đám thi thể phút chốc hóa thành tro, những bụi hoa bị giẫm nát cũng nhờ đó mà bỗng chốc tươi tốt trở lại. Hạnh mâu nhìn kẻ đầu xỏ gây ra chuyện, bực tức không nói nên lời, nhấc nhẹ làn váy di gót vào trong nhà, để mặc y nằm thoi thóp giữa màu đỏ rực của bỉ ngạn.

##Phongtinh