- Dẫu cho có người tiếp ứng thì việc lựa chọn địa điểm cũng hết sức quan trọng. Nếu để ta quyết định, thà chọn nơi tiếp ứng ngay giữa một con đường lớn còn hơn ở trên núi Tùng Quả.
Ninh Khuyết nhìn xuống một chỗ được đánh dấu bằng mực hết sức bắt mắt trên bản đồ, nói tiếp:
- Họ chọn đi theo con đường Bắc Sơn mà không hề biết rằng tuy nó là đường độc đạo nhưng suốt bảy dặm hai bên toàn là rừng rậm, cực kì thích hợp để bố trí mai phục.
Dứt lời, hắn trầm ngâm một lát rồi gấp tấm bản đồ nhét vào trong áo, lắc đầu tự giễu nói:
- Thật tình mà nói cái gọi là nhiệm vụ dẫn đường ngoại trừ đưa họ tới Bắc Sơn thì chủ yếu là để mê hoặc địch nhân thôi. Cô công chúa ngu xuẩn kia rõ ràng không tin tưởng Mã tướng quân, nên đương nhiên cũng không hề tin tưởng ta.
- Một con ả ngu xuẩn dắt theo một đám ngu xuẩn. - Nghĩ đến những kẻ phục kích vô hình đang ẩn nấp đâu đó bên đường, lại nghĩ đến đám binh lính tiếp ứng chẳng biết có tới thật hay không, tâm trạng của Ninh Khuyết càng nặng nề khó chịu, hắn bực tức chửi - Lăn lộn trên thảo nguyên cũng cả năm chứ có ít đâu, sao vẫn ngu như vậy nhỉ? Thật không hiểu nổi cái hiền danh của cô ta bới từ chỗ nào mà ra.
"Xoảng" một tiếng, Ninh Khuyết rút ba thanh đao đã hơi gỉ sét ra khỏi vỏ, vẩy ít nước lên tảng đá rồi im lặng ngồi mài đao. Sau khi đi vào đường Bắc Sơn, có lẽ phải liên tục tắm trong máu mà chiến đấu, lâm trận mài đao tuy hơi muộn nhưng ít ra cũng giúp tâm trạng người ta bình tĩnh lại.
- Nếu khi tới đường Bắc Sơn chúng ta liền tách ra thì những chuyện ngươi muốn thỉnh giáo vị tiên sinh kia phải làm sao? - Tang Tang ngơ ngẩn hỏi.
- Sống sót là quan trọng nhất. - Ninh Khuyết vẫn cúi đầu mài đao, động tác chậm rãi mà chắc chắn - Chỉ cần sống sót tới Trường An, mấy chuyện đó sớm hay muộn cũng sẽ học được, bằng như chúng ta đem hai cái mạng nhỏ đặt vào tay đám ngu xuẩn kia, vậy chẳng còn cơ hội nữa rồi.
....................................
Càng đi về phía nam, khí trời càng trở lên ấm áp. Theo lý mà nói, cảnh sắc bên ngoài lúc này hẳn phải vô cùng tươi sáng đẹp đẽ, nhưng vì đội ngũ đang tiến vào Mân Sơn, địa hình cao dần lên, cỏ non hai bên đường từ từ nhường chỗ cho những chòm cây cổ thụ cao vυ't, màu xanh vẫn chưa phủ hết, cái lạnh tiêu điều từ mùa đông trước vẫn còn đọng lại đây đó trên cành lá.
Nhiệt độ ngoài trời dần hạ xuống, không khí trong đoàn xe cũng căng thẳng theo, ai cũng biết rõ một điều, nhân vật lớn trong thành Trường An dám to gan mưu hại công chúa điện hạ kia nếu muốn ngăn nàng bình yên trở về đô thành thì dãy Mân Sơn nằm giữa miền biên giới và châu quận này chính là cơ hội cuối cùng của hắn.
Trong không khí lo lắng bất an đó, đoàn người sau mấy ngày di chuyển đã tới phía ngoài con đường Bắc Sơn. Nhìn những tán cây rậm rạp che kín bầu trời, đại đa số người trong đoàn chẳng những không căng thẳng lo lắng như Ninh Khuyết mà còn thả lỏng rất nhiều.
Cô tỳ nữ xinh xắn mấy bữa nay cũng không còn thường xuyên tìm Tang Tang đến nói chuyện phiếm, hầu hết thời gian nàng ngồi im lặng trong xe. Lúc này, một nụ cười mơ hồ đang đọng trên khóe môi nàng.
Sau khi hạ quyết định rời khỏi thảo nguyên, nàng đã nhanh chóng phái sứ giả quay về đế quốc thông báo, tuy trong khoảng thời gian ngắn như vậy khó lòng tới kịp Trường An xin triều đình phái ra quân đội tiếp ứng, nhưng vị sứ giả cũng đủ thì giờ đi liên lạc với những thuộc hạ trung thành của nàng.
Mười ngày trước, khi nhận được bức thư khẩn cấp từ quận Cố Sơn, nàng không do dự liền hạ quyết định tiến vào đường Bắc Sơn, vì nàng biết vị đô úy trẻ tuổi Hoa Sơn Nhạc kia hẳn đã mang theo thân binh đến đợi ở cuối con đường phía nam chân núi.
Rời khỏi Đại Đường mới được một năm, nàng tin rằng lòng trung thành của những thuộc hạ ngày xưa vẫn không hề thay đổi, dẫu có vài kẻ bị mụ đàn bà trong hoàng cung kia mua chuộc, nhưng Hoa Sơn Nhạc không thể nằm trong số đó, bởi lẽ... ánh mắt hắn nhìn nàng vẫn luôn dịu dàng nóng bỏng.
Khi cách địa điểm tiếp ứng chừng ba mươi dặm, trời đã gần tối, đoàn xe đành dừng lại hạ trại nghỉ ngơi. Xuyên rừng mà đi trong đêm là hành vi cực kì mạo hiểm, thậm chí có tên thị vệ đề nghị với nàng cứ đóng trại luôn ở đầu đường, chờ đợi binh lính của Hoa Sơn Nhạc đến tiếp ứng.
Đối với đề nghị này nàng còn đang cân nhắc, nhưng dù thế nào, hiện giờ nàng và Tiểu Man đã vô cùng an toàn nên nụ cười một lần nữa trở lại trên khuôn mặt xinh tươi, tiếng cười nói vui ca lại vang lên trong doanh trại.
Trong ráng chiều, một chiếc lều đơn sơ cô độc được dựng bên ngoài hàng rào phòng thủ tạo ra từ năm cỗ xe ngựa cùng mấy chiếc rương lớn. Thủ lĩnh đội thị vệ của công chúa có hỏi qua, nhưng chủ nhân chiếc lều vẫn khăng khăng giữ ý kiến, không chịu rời vào bên trong.
- Không cách xa bọn họ một chút, nhỡ chẳng may xảy ra chuyện thì sao chạy kịp?
Ninh Khuyết hài hước giải thích, hắn dùng dây thừng buộc chặt chiếc ô lớn lại, đợi Tang Tang đeo lên chắc chắn mới rảnh rỗi bện đoạn cuối sợi thừng thành một đóa hoa xinh xắn.
Tang Tang ngẩng đầu, nhìn cái cằm đang nhú râu lún phún của hắn, hỏi:
- Chúng ta chạy trốn, còn họ thì sao?
Ninh Khuyết đang kiểm tra tình trạng của cây cung, nghe nàng hỏi bèn nhìn xuống, lặng lẽ ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn đen đúa của cô thị nữ, một lúc sau mới chân thành trả lời:
- Ngươi có lẽ đã quên những chuyện xảy ra khi còn nhỏ, nhưng ta chưa bao giờ quên cả. Ngươi được ta lôi ra từ đống xác người, còn ta để sống tới ngày nay đã phải trải qua những kí ức bi thảm mà người bình thường khó tưởng tượng nổi.
Tang Tang, trong lòng ngươi phải luôn ghi nhớ một điều, chúng ta khốn khổ, vô cùng khốn khổ, thậm chí phải đánh cuộc bằng chính sinh mạng của mình mới có thể tiếp tục sống trên mặt đất này. Khó khăn như vậy mới giành được sự sống, sao dễ dàng đi tìm cái chết được?
Nói xong, Ninh Khuyết không giải thích thêm câu nào nữa, hắn đem mấy thanh đao đã mài kĩ cắm vào trong vỏ, dùng dây thừng cuốn lên vài vòng, ước lượng độ dài cho thật thích hợp rồi đeo lên lưng.
Tang Tang chẳng buồn hỏi tiếp, nàng yên lặng thu thập hành lý, dùng đôi tay nhỏ bé kiểm tra độ thẳng của từng mũi tên. Nàng biết, khi màn đêm buông xuống cũng là lúc nàng và Ninh Khuyết tiến vào dãy Mân Sơn mênh mông, nhưng nàng không hề sợ hãi, vì khi còn nhỏ đã vô số lần trên lưng hắn cùng xuyên qua rừng rậm dưới màn đêm.
Đúng lúc này, bàn tay nắm vỏ đao của Ninh Khuyết chợt cứng lại.
Rèm cửa chiếc lều đơn sơ bị nhấc lên, cô tỳ nữ chui vào, nét cười trên khuôn mặt xinh xắn nhanh chóng biến thành lạnh lùng băng giá.
Vốn nàng định đến tìm Tang Tang nói chuyện phiếm, không ngờ gặp cảnh hai người đang thu dọn hành lý, có ngu đến đâu cũng biết bọn họ sắp sửa bỏ đi.
- Các ngươi định làm gì vậy? - Nàng lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt Ninh Khuyết, hỏi - Tại thời điểm này, loại hành động của ngươi khiến người ta không thể không nghi ngờ.
Ninh Khuyết im lặng một lát rồi bật cười, định giải thích vài câu, chợt vành tai của hắn giật giật, hai núm đồng tiền trên má biến mất, vẻ mặt trở lên nghiêm trọng. Hắn vội đeo ba thanh đao lên lưng, đưa tay đẩy cô tỳ nữ ra khỏi lều một cách cực kì vô lễ.
Doanh trại đóng phía ngoài đầu đường Bắc Sơn, không có rừng rậm che chắn, ánh mặt trời ấm áp cuối ngày bao phủ khắp nơi, nhưng ánh sáng đó cũng đỏ rực hệt như tấm màn dệt bằng máu tươi.
Những ngọn gió thổi qua khu rừng đang dần thức dậy dưới hơi xuân nghe như tiếng oan hồn nỉ non than khóc, Ninh Khuyết nhíu mày nhìn phía sâu trong rừng, chăm chú lắng nghe phân biệt những tiếng động khác thường, bỗng hắn hét lên:
- Có địch tập kích!
Âm thanh vi vu xen lẫn trong gió cuối cùng đã lộ ra chân tướng, một mũi tên từ trong rừng bay ra như ánh chớp, rít lên vù vù, bắn về phía chiếc xe ngựa sang trọng bên trong hàng rào phòng ngự.