Nhìn đỉnh lều, trong đầu Ninh Khuyết hồi tưởng lại những dấu hiệu đã xảy ra từ khi rời khỏi Vị Thành.
Trên đường đi, cửa chiếc xe ngựa xa hoa kia vẫn luôn đóng kín như bưng, ngoại trừ thằng nhóc mang dòng máu của người man thỉnh thoảng đi xuống chơi đùa, căn bản không có công chúa nào xuất hiện, chỉ có cô tỳ nữ cao ngạo đôi khi phát ra mệnh lệnh nào đó.
Không biết vì nguyên nhân gì, cô ta rất khoái nói chuyện phiếm với Tang Tang.
Và cũng chẳng biết tại sao, cô ta ghét hắn ra mặt.
Ninh Khuyết cảm thấy nàng rất thích làm diễn viên, dù kĩ năng không được tốt lắm, vì bất kể khi còn trong Vị Thành hay ở trên đường đi, từ thái độ của đám thuộc hạ đến khí chất và cách biểu hiện của nàng đều không khó để nhận ra một điều: Nàng ta không phải là tỳ nữ.
Điều đó khiến hắn thấy lạ lùng, vì trong suy nghĩ của Ninh Khuyết, đám quý tộc thuộc tầng lớp trên của đế quốc Đại Đường không rảnh rỗi đến mức đi đồng cảm với một cô bé như Tang Tang.
Nhưng những chuyện này cũng không phải là chủ đề mà hắn quan tâm nhất, hầu hết sự chú ý của Ninh Khuyết luôn đặt trên thân lão già ăn mặc cũ kĩ ngồi trong chiếc xe kia, nếu hắn đoán không nhầm, lão chính là vị cao nhân của Nam môn Hạo Thiên đạo mà Mã tướng quân từng nhắc tới.
Từ lúc bé tí, Ninh Khuyết đã lập chí phải đặt chân vào cái thế giới huyền diệu kia nhưng mãi vẫn chưa thỏa nguyện, giờ đây hắn chấp nhận đi theo đội ngũ này về kinh, nguyên nhân thực sự vì trong đội có một vị tu sĩ hàng thật giá đúng.
Đáng tiếc, hắn vẫn chưa có cơ hội trò chuyện cùng lão già luôn được bảo vệ nghiêm ngặt đó, chỉ trong lúc đóng trại ăn cơm hắn mới đôi lần dùng ánh mắt trao đổi qua lại với lão. Trong đôi mắt lão nhìn hắn, Ninh Khuyết nhận ra nét ôn hòa thân thiết, thậm chí còn kèm theo ý cổ vũ khích lệ khiến hắn khó hiểu vô cùng.
Nghĩ mãi không tìm ra đáp án, Ninh Khuyết đành chuyển sự chú ý vào chuyện khác, nhờ thế mới nhận ra hai bàn chân nhỏ nhắn đang ấp trong ngực hắn lạnh ngắt như bị nhúng vào nước đá, làm ngực bụng hắn cũng lạnh theo luôn.
Ninh Khuyết nhăn mặt lo lắng. Khi còn nhỏ, cô thị nữ Tang Tang này gặp phải quá nhiều bất hạnh, bị vùi trong đống người chết chịu gió lạnh tử khí dày vò mấy ngày, sau được hắn nhặt về liền sinh ốm nặng, suốt mấy tháng vẫn chưa chịu khỏi.
Quân y của Vị Thành khám xong bèn khuyên hắn mang nàng đến phủ Khai Bình cách đó rất xa khám thêm lần nữa cho chắc, rốt cục các thầy thuốc đều đưa ra nhận định thống nhất: Yếu đuối bẩm sinh, thể chất hư hàn.
Vì thể chất lạnh lẽo bẩm sinh, Tang Tang rất khó ra mồ hôi như người khác khiến độc tố trong cơ thể không thể đào thải ra bên ngoài, chúng tích tụ dần dần làm nàng ngày càng yếu đuối thêm. Do đó, Ninh Khuyết căn cứ theo lời khuyên của thầy thuốc bắt nàng vận động nhiều và làm việc thật nặng, hy vọng cải thiện được phần nào vấn đề. Và thế là trong mắt mọi người, cô thị nữ nhỏ bị hắn đối xử tàn tệ chẳng khác gì lừa ngựa.
Nhưng kết quả có vẻ chưa được khả quan, làm việc như vậy mà cơ thể của Tang Tang vẫn không ấm hơn là bao, cứ nhìn chiếc giường trải da dê đang dần biến thành hầm băng thì đủ hiểu.
Ninh Khuyết nhỏm dậy, đưa tay xoa xoa cái bụng sắp đông cứng rồi đi tới góc lều lấy chiếc túi da trâu đựng rượu, đánh thức Tang Tang, kề miệng túi vào môi nàng.
Tang Tang mơ mơ màng màng mở mắt, rất tự nhiên nhận lấy túi rượu rồi thành thạo giật nút, đưa lên miệng dốc ừng ực, dù rượu không hề rơi ra ngoài một giọt nhưng trong lều nồng nặc hơi men, đủ biết đây là loại rượu cực mạnh của vùng thảo nguyên.
Cô thị nữ nhỏ bé cầm túi rượu to gần bằng người mình cứ thế say sưa uống, thứ rượu có thể quật đổ một gã đàn ông khỏe mạnh chỉ bằng hai chén lại bị nàng làm một hơi hết nửa túi, đến tận khi cái bụng phình ra mới thôi. Hình ảnh này thật quá dị thường.
Tang Tang đưa tay quệt miệng, ánh mắt long lanh trong đêm tối, nàng nhìn Ninh Khuyết cười cười rồi lại lăn ra ngủ. Ai có thể tin nổi cô bé này vừa xơi gọn một đống rượu chứ?
Hơi rượu vẫn quanh quẩn trong lều, đôi chân nhỏ nhắn đã ấm dần lên, Ninh Khuyết nhìn mấy giọt mồ hôi đọng trên chóp mũi nàng mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán mình.
Quấn chặt tấm chăn, Ninh Khuyết nhẹ nhàng nhắm hai mắt, cạnh đầu đặt cuốn Thái Thượng Cảm Ứng Thiên cũ bị giở đến nát nhừ từ lâu. Hàng ngày, vào buổi tối trước khi đi ngủ hắn đều đọc vài trang, nếu không đọc cũng nhẩm lại mấy lượt trong bụng, cứ thế trong nhiều năm tạo thành thói quen.
“Mong tất cả chúng sinh có phương pháp tu hành để tránh xa cái chết, mọi thứ tai họa chẳng hại đến mạng ai”.
“Mong tất cả chúng sinh không già không bệnh, sống lâu muôn tuổi, dễ dàng trên con đường kiếm tìm trí tuệ”.
Trong giấc ngủ mơ màng, tinh thần của Ninh Khuyết chầm chậm vận hành theo những con chữ trông tưởng đơn giản nhưng thực ra vô cùng sâu xa khó hiểu trên cuốn sách.
Dần dần, trong cảm giác của Ninh Khuyết không còn tấm chăn da dê đắp trên mình hắn và Tang Tang, không còn căn lều đơn sơ, đám cỏ non bên ngoài biến mất, dòng suối nhỏ cũng hóa một làn sương mù mờ ảo rồi cuốn đến hư vô, thế giới trở thành một mảnh trời đất trong nó có ta, trong ta có thế giới. Trong mảnh trời đất ấy, Ninh Khuyết mơ hồ cảm nhận được nó đang hít thở nhẹ nhàng, hơi thở đó dần lan ra thành một vùng biển rộng, một vùng biển ấm áp vô cùng.
Loại cảm giác thần kì này không hề xa lạ với Ninh Khuyết, kể từ lần đầu tiên đọc cuốn Thái Thượng Cảm Ứng Thiên vào rất nhiều năm trước, hắn luôn cảm ứng được trong giấc ngủ, nhưng hắn cũng biết một sự thật đau lòng: Đây không phải là cảm giác chân thực thu được sau khi minh tưởng, mà chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng thuần túy.
Vùng biển ấm áp vô biên kia chắc là ảo giác trong mơ, vì đôi chân nhỏ nhắn bọc trong bít tất bông dày cộp đang nóng dần lên, nhưng ảo giác này cũng thực tuyệt vời.
Tự an ủi mình như vậy, Ninh Khuyết dần chìm sâu vào giấc ngủ, một giấc ngủ ngọt ngào không mơ mộng.
...
Sáng hôm sau tỉnh dậy, dù đêm trước ngủ rất ngon nhưng vẻ mặt Ninh Khuyết nhăn nhó như thể muốn ngủ thêm ba ngày ba đêm nữa.
- Tại sao tự dưng cô lại muốn chuyển hướng đi?
Hắn nhìn cô tỳ nữ đeo bộ mặt lạnh như đá trước mặt, cố gắng thuyết phục bằng giọng điệu mà hắn cho là rất nhẹ nhàng ôn hòa:
- Con đường ta chọn để vượt qua Mân Sơn đến vùng Hoa Tây không hề có vấn đề gì.
Đám người trong căn lều bao gồm cả cô tỳ nữ im lặng, không ai lên tiếng trả lời.
- Ta là người dẫn đường, hơn nữa các ngươi không quen địa hình vùng Mân Sơn. - Ninh Khuyết nhìn cô tỳ nữ, hắn im lặng một lúc rồi nói - Ta biết các ngươi sợ gặp phải phục kích, ta dùng bản thân mình đảm bảo rằng chỉ cần nghe theo ta, không kẻ nào cản được bước chân các ngươi.
Cô tỳ nữ liếc hắn một cái tựa như liếc cục đất bên đường, hàm ý rất rõ ràng: Ngươi nghĩ mình là cái quái gì mà ta phải tốn lời giải thích?
Trở lại chiếc lều của mình, Ninh Khuyết nhìn Tang Tang đang gói ghém hành lý, nói:
- Sau khi đưa họ tới đường lớn, chúng ta lập tức quay lại.
Lấy ra tấm bản đồ sơ sài, hắn chỉ vào một điểm, nói:
- Cùng lắm là theo họ đến chỗ này thôi, thêm một đoạn nữa đối phương chỉ cần phái ra một đám người ngựa đã đủ gϊếŧ sạch đội ngũ này rồi.
- Ngươi phải thuyết phục họ. - Tang Tang nhìn hắn nói.
- Theo ta đoán phía bên kia núi có người tiếp ứng công chúa nên họ không chịu nghe đâu. - Ninh Khuyết đáp - Ta cũng không có thói quen đi thuyết phục những kẻ mang trí thông minh của loài lợn.
Tang Tang không nói gì, nhưng ánh mắt rõ ràng muốn hỏi: Nếu đã có người đến tiếp ứng sao ngươi phải lo lắng như vậy, thậm chí còn muốn nửa đường bỏ chạy?
- Trực giác của ta mách bảo. - Ninh Khuyết đáp - Và vì ta tin rằng một nhân vật dám cả gan ám sát tứ công chúa của Đại Đường tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn như cô ta, không hề có sự chuẩn bị nào khác.
Tang Tang muốn nói gì dó nhưng lại thôi, chỉ khẽ nhắc nhở hắn:
- Ngươi... Khi nhắc đến nàng nên tỏ ra lễ độ một chút.
- Tất nhiên là ta biết thân phận thực của nàng. - Ninh Khuyết nhíu mày, hắn nhạo báng - Cô ta là công chúa thì sao nào? Ở Vị Thành ta đã nói rồi, cô ta là một công chúa ngu xuẩn.