Hòa Tranh viện ở phía tây nam Đào phủ, bình thường Đào Cẩn rất ít khi ra đó. Trong trí nhớ của nàng, nơi đó
đã
lâu
không
có người ở. Nếu
không
phải vì Chu Phổ
đang
ở đó, e rằng nàng cũng
sẽ
không
bao giờ bước chân đến đó.
Bạch Nhụy đứng sau lưng nàng nghĩ hoài
không
ra: “Nếu tiểu thư muốn lấy thuốc sao
không
kêu nha hoàn
đi
lấy, lại phải tự mình
đi
xa như vậy?”
Hòa Tranh viện và Trọng Linh viện cách xa nhau hơn nửa phủ đệ, đến được đó phải mất rất nhiều thời gian, nàng
thật
sự
không
cần phải tự khiến mình mệt mỏi như vậy.
Trái lại Đào Cẩn
không
quan tâm, suy tính kỹ mới đến đây: “Ta có việc muốn thỉnh giáo
hắn.”
nói
xong nàng bước lên
một
bước đẩy cửa sân ra, nâng mắt nhìn sân trong viện, im lặng
một
hồi lâu. Hòa Tranh viện
thật
sự
rất khác so với trước đây, được Chu Phổ dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp. Các thảo dược trồng trong viện được phân ra từng loại, trông như
một
khu vườn được trồng từ lâu lắm rồi.
Trong viện có
một
người hầu
đang
ngồi trong vườn cắt cỏ, thấy Đào Cẩn bước đến liền xoa đôi bàn tay đến bên cạnh nàng: “Sao tiểu thư lại đến đây?”
Đào Cẩn nhìn quanh bốn phía,
không
thấy Chu Phổ đâu, bèn hỏi người hầu, “Chu đại phu đâu? Ta muốn tìm
hắn
thỉnh giáo
một
chút về y thuật.”
Người hầu kia tên là Thôi Hạ, từ
nhỏ
đã
làm bạn bên cạnh Chu Phổ, tính đến nay
đã
hơn 10 năm.
hắnchỉ vào trong phòng có
một
cửa sổ, niềm nở mời Đào Cẩn vào trong: “Chu đại phu
đang
nghiên cứu phương thuốc mới bên trong, nếu tiểu thư có việc gấp, tiểu nhân
sẽ
vào thông truyền
một
tiếng.”
Cửa sổ hé mở
một
nửa, Đào Cẩn có thể nhìn thấy
rõ
người
đang
vùi đầu đọc sách bên trong,
hắn
chú tâm đọc nội dung trong sách đến mức bên ngoài có tiếng động cũng
không
phát
hiện
ra.
Đào Cẩn ngăn cản
hắn: “không
cần đâu, tự ta vào là được.”
Ít nhiều gì Thôi Hạ cũng có chút tò mò với tiểu
cô
nương này,
không
hiểu vì cớ gì thiếu gia lại trốn khỏi nhà để đến đây gặp nàng, nửa hiểu nửa
không
gật đầu, “Vậy tiểu nhân
đi
lấy thảo dược trước, có chuyện gì tiểu thư cứ việc kêu
một
tiếng là được.”
Sau khi
hắn
đi, Đào Cẩn bước vài bước đến gần cửa sổ, Chu Phổ vẫn
không
thấy nàng. Nàng chợt nảy ramột
ý, trốn ở
một
bên, gõ cửa sổ sau đó nhanh chóng rút tay về.
âm
thanh lật sách bên trong ngừng lại, có lẽ là
hắn
đang
nhìn ra bên ngoài,
không
phát
hiện
gì, chốc lát lại tiếp tục đọc sách.
Đào Cẩn ra hiệu cho Bạch Nhụy im lặng, gõ thêm hai cái vào cửa sổ.
Liên tiếp ba lần như vậy,
đang
lúc Đào Cẩn chơi đùa
không
biết chán
thì
từ trong cửa sổ có
một
tờ giấy bị ném ra. Nàng xoay người nhặt lên đọc
thì
thấy trong đó viết ba chữ: ‘đi
vào
đi’
**
Chẳng lẽ
hắn
biết là nàng?
không
thể nào, nàng
không
có để lộ chút sơ hở nào mà.
Đào Cẩn vừa buồn bực vừa vào thư phòng, nhìn xuyên qua
một
tấm rèm ngăn cách
thì
thấy Chu Phổ nhợt nhạt
đang
cười tươi. Nàng đứng ngoài rèm, thủ lễ quy cũ “Làm sao Chu đại phu biết là ta?”
Đợi
một
hồi lâu mà
không
thấy tiếng trả lời, nàng chợt nhớ ra Chu Phổ
không
thể
nói
chuyện, nàng đứng chỗ này
không
phải là
đang
làm khó
hắn
sao? Thế là nàng sai Bạch Nhụy vén màn
đi
vào, nàng đứng ở trước bàn, cúi đầu đọc mấy chữ
hắn
viết
trên
giấy: ‘Lúc tiểu thư và Thôi Hạ
nói
chuyện ta có nghe thấy’
“...” Đào Cẩn im bặt.
thì
ra ngay từ đầu
hắn
đã
biết, nhưng muốn tìm cơ hội trêu chọc nàng!
Nhìn gương mặt cười như
không
cười của người đối diện, nàng hờn dỗi thở dài: “Thế ngươi có biết tại sao ta tìm đến đây
không?”
Chuyện này làm sao
hắn
biết được. Bình thường hiếm khi thấy ai đến Hòa Tranh viện, dù có đến cũng là nha hoàn theo lệnh chủ tử đến lấy thuốc. Còn những người có thân phận như Đào Cẩn đây, nếu có bệnhthì
sẽ
trực tiếp gọi
hắn
đến, căn bản
không
cần phải đích thân đến đây.
Chu Phổ thành
thật
lắc đầu, lẳng lặng chờ nàng
nói.
Đào Cẩn do dự rất lâu, nhưng trước sau vẫn
không
thể hạ quyết tâm. Trong tiềm thức nàng hết sức tin tưởng
hắn, cho rằng bọn họ cùng đứng
trên
một
chiếc thuyền. Nhưng mà dù sao đó cũng là chuyện kiếp trước rồi, lần này liệu
hắn
có còn giúp nàng vô điều kiện như trước nữa hay
không?
Nghĩ
đi
nghĩ lại, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Chu Phổ, nàng cũng
không
kiêng dè Bạch Nhụy, thẳng thắn hỏi: “Nghe
nói
Lục thị
một
mực đòi lấy thuốc ở chỗ ngươi?”
Chu Phổ gật đầu
một
cái, mỗi lần Lục thị uống thuốc đều sai nha hoàn đến lấy, thuốc được chia làm hai loại,
một
là bổ khí dưỡng thân,
một
là trị sẹo
trên
mặt. Những chuyện này đều do Thôi Hạ làm,
hắnkhông
cần phải đích thân động tay.
Đào Cẩn hỏi tiếp: “Ngươi có biết tại sao mặt nàng ta lại bị thương
không?”
Chu Phổ lắc đầu.
Nàng nhấp môi dưới
nói: “Là ta cố ý để báo con cào nàng ta.”
Quả nhiên Chu Phổ rất kinh ngạc,
không
đợi
hắn
có cơ hội đặt câu hỏi, nàng thành khẩn nhìn
hắn: “Cho nên ta
không
muốn mặt nàng ta khỏi hẳn. Chu đại phu, ngươi hiểu ý ta
không?”
Chu Phổ thoáng sững sờ, nhìn hai mắt hùng hổ dọa người của nàng, nhất thời giật mình
không
thôi, nếukhông
phải
không
thể
nói
chuyện, chỉ sợ
hắn
đã
sớm buột miệng hỏi nàng.
Có phải nàng cũng sống lại hay
không?
***
Suốt nhiều ngày nay,
hắn
cứ suy nghĩ mãi về câu Đào Cẩn vô tình
nói
ra lúc đó, muốn chính miệng hỏi nàng nhưng lại sợ mình
đã
nghĩ quá nhiều. Đến lúc đó
không
những gặp rắc rối mà có lẽ còn khiến nàng xem như kẻ điên, cho nên
hắn
vẫn nhịn tới tận bây giờ.
Nhưng lời
nói
bây giờ của nàng làm cho
hắn
không
thể
không
nghĩ nhiều.
Hình như năm nay Đào Cẩn chỉ mới 12 tuổi, là
một
tiểu
cô
nương xinh đẹp kiêu ngạo, làm sao có thể nghĩ đến chuyện báo thù Lục thị? Hơn nữa, Ân thị và Đào Lâm Nguyên hòa ly
không
chừng còn có
ẩn
tình khác chứ
không
đơn giản như
hắn
đã
nghĩ.
Có khi nào nàng chính là Đào Cẩn mà
hắn
quen biết? Nghĩ đến đây, tay Chu Phổ siết chặt bút lông, cả cánh tay đều
đang
run rẩy.
Đào Cẩn thấy
hắn
thật
lâu
không
nói
lời nào, còn tưởng mình
đang
làm
hắn
sợ, “Ngươi yên tâm, ta
sẽkhông
để việc này liên lụy đến ngươi đâu, dù có xảy ra chuyện gì ta cũng
sẽ
bảo vệ ngươi.”
một
lát sau, Chu Phổ dần dần bình tĩnh trở lại, cầm bút viết lên
một
tờ giấy mới: “Vì sao ngươi
khôngmuốn vết thương nàng ấy khỏi hẳn?”
Đào Cẩn cười
nhẹ
một
cái, cũng
không
ngờ mình lại thành
thật
trả lời: “Bởi vì nàng ta lòng dạ xấu xa, từng khiến mẫu thân ta chịu khổ sở, cho nên ta cũng
không
muốn nàng ta được sống thoải mái.”
Lương y như từ mẫu. Mục đích hành y của bọn họ là như vậy, chứ
không
phải làm hại người khác. Đáng lý Chu Phổ phải cự tuyệt đề nghị của nàng, nhưng mà đối với đôi mắt đầy tín nhiệm kia,
hắn
kìm lòngkhông
đậu, cứ như vậy gật đầu đồng ý với nàng dễ dàng như trở lòng bàn tay.
Đào Cẩn mừng rỡ vô cùng, nàng biết mình
không
có nhìn lầm, bất cứ lúc nào
hắn
cũng
sẽ
giúp đỡ nàng!
Nữ nhân quan trọng nhất chính là gương mặt, nhất là khi Lục thị lại dựa vào nhan sắc để giữ Đào Lâm Nguyên bên cạnh.
không
có gương mặt khả ái thu hút kia, chắc chắn
sẽ
là
một
đả kích lớn đối với nàng ta.
Đương nhiên, Đào Cẩn
không
có ý định chỉ mới đơn giản như vậy
đã
buông tha nàng ta.
Nàng
nói
với Chu Phổ quyết định kia của mình, quả nhiên
hắn
tỏ vẻ
không
đồng ý,
trên
giấy trắng viết: “đã
là đại phu, ta phải bảo đảm an nguy của người khác.”
Đào Cẩn đến gần xem, sau đó mới dựng đứng ngón tay liên tục cam đoạn là
không
có việc gì,
hắn
mới miễn cưỡng viết thêm
một
câu: “Ngươi muốn đuổi nàng ta ra khỏi Đào phủ?”
“Đương nhiên
không
chỉ đơn giản như vậy.” Đào Cẩn cong mắt, chỉ
nói
một
câu như thế, ngoài ra
khôngnói
thêm gì khác.
Chu Phổ và nàng cùng đứng
trên
một
chiếc thuyền, điều này khiến nàng vô cùng an tâm.
Sau khi hai người thương lượng đối sách xong, Đào Cẩn chuẩn bị rời
đi, bỗng nhiên
hắn
ngăn nàng lại, dáng vẻ dường như rất khó xử.
Đào Cẩn
không
nhịn được hỏi: “Còn có chuyện gì ư?”
hắn
lại cầm bút lên,
trên
giấy chỉ mới viết
một
chữ ‘Ngươi’
thì
dừng lại.
hắn
suy nghĩ rất lâu, mới buông bút xuống lắc đầu với nàng, ra hiệu như
không
có việc gì.
Đào Cẩn
không
rõ
nguyên nhân nhìn
hắn
vài lần, tin rằng
hắn
thật
sự
không
có việc gì mới rời khỏi.
**
Hai ngày sau, nghe
nói
vết thương
trên
mặt Lục thị
không
có khá hơn, ngược lại còn có xu hướng chuyển biến xấu. Ba vết cào dài vắt ngang
trên
má đỏ lên, thối rữa, nhìn hết sức đáng sợ.
Mới đầu nàng dùng son phấn miễn cưỡng có thể che được. vì muốn xóa bỏ vết sẹo triệt để, mỗi ngày nàng đều dùng thuốc mỡ xoa mặt. Mấy ngày trước còn dùng tốt,
không
biết sao hai ngày này càng dùng càng tồi tệ, thế nên bây giờ nàng
không
thể vác gương mặt kia
đi
gặp người khác.
Nghe Bạch nhụy
nói
Lục thị
đã
từng đích thân
đi
đến Hòa Tranh viện
một
chuyến, có lẽ là muốn tìm Chu Phổ tính sổ, nhưng số thuốc Chu Phổ cho nàng ta đều nghiêm chỉnh tuân thủ theo phương thuốc trị vết cào,
không
có
một
chút sai sót gì, nên dù nàng có muốn
nói
gì cũng đành chịu. Đào Cẩn nghe xong mỉm cười, tất nhiên là nàng ta
không
tìm ra được sơ hở nào rồi, bởi vì vấn đề
không
phải do thuốc bôi mà là vì mỗi ngày nàng ta đều để vết thương ngấm nước.
Chu Phổ
đã
đáp ứng nàng
sẽ
không
tố cáo chuyện này với Lục thị. Bởi vậy lúc này việc trị thương
trênmặt của Lục thị vốn
đã
chậm nay biến thành vô phương cứu vãn.
***
Ngày 31 này Đào phủ được mời đến phủ Kinh triệu doãn tham gia tiệc đầy tháng của tiểu công tử. Đào Cẩn thức dậy
thật
sớm, đùa nghịch trước gương
một
lúc rồi mới ra khỏi cửa.
Nàng
đang
ở tuổi phát triển, năm nay dù may y phục rất nhiều nhưng bây giờ
đã
bắt đầu mặc
không
vừa rồi.
không
phải tay áo ngắn mà là phần ngực căng trướng khó chịu. Cũng may trung thu vừa rồi Ân thị có tìm người may cho nàng vài bộ y phục, cho nên bây giờ mới
không
phải mặc đồ chật. Ngọc Minh vừa đeo thắt lưng dệt hình những đám mây vàng, vừa
nói: “Hai ngày nữa lại phải đo đồ cho tiểu thư rồi, bây giờ phải bắt đầu nới rộng những bộ y phục mùa đông dày ấm kia ra, phòng khi đến đó
không
có y phục mặc.”
Đào Cẩn đứng trước gương đồng soi mình, áo cánh và áo khoác màu vàng nhạt đều thêu hoa Tường Vi li ti, xinh đẹp nhưng
không
mất
đi
vẻ hoạt bát, rất phù hợp với độ tuổi của nàng. Búi tóc thấp tùy ý cài thêm
một
cây trâm bạc khảm con chim tước từ đá mắt mèo, tóc mái lưa thưa phủ trước trán,càng làm cho gương mặt to cỡ bàn tay của nàng càng thêm non nớt. Tóc đen nhánh, da trắng như tuyết, dưới khóe mắt còn có
một
nốt ruồi
rõ
ràng. Nàng khẽ mỉm cười, mặt mày tươi tắn rạng rỡ, trong sáng vô cùng.
Đào Cẩn hài lòng ra ngoài
thì
thấy Đào Lâm Nguyên và Đào Tĩnh
đã
chuẩn bị xong,
đang
ở bên ngoài phủ đợi nàng.
Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi mà Đào Lâm Nguyên
đã
gầy
đi
rất nhiều, hốc mắt thâm
một
vòng xanh đen, vừa nhìn là biết do nghỉ ngơi
không
tốt.
Mặc dù
không
hiểu tại sao đến phút cuối
hắn
lại thay đổi ý định nhưng ít nhiều Đào Cẩn cũng có thể đoán được
một
chút. Nhất định là
hắn
nghe được lời đồn nào đó ở phủ Quốc Công nên bây giờ mới vội vã
đi
xem xem Du Quận vương kia là ai.
Lần này ra khỏi phủ, Đào Cẩn có đem theo Tướng Quân, mấy ngày nay nhốt nó ở trong phủ thiếu chút nữa khiến nó ngột ngạt phát điên rồi. Nàng và nha hoàn ngồi xe ngựa, còn Đào Lâm Nguyên và Đào Tĩnhthì
cưỡi ngựa.
không
bao lâu, đoàn người liền đến trước cửa phủ Kinh Triệu Doãn.
Phụ thân và đại ca vào cửa chính, còn nàng tiếp tục ngồi xe ngựa
đi
qua cửa hông vào trong phủ, gặp Tôn Khải Yên.
Tôn Khải Yên
đã
chờ từ sớm. Còn chưa đến gần, Tướng Quân nằm trong lòng Đào Cẩn
đã
nhảy ra ngoài như
một
làn khói, thiếu chút nữa
thì
bổ nhào lên người Tôn Khải Yên, doạ nàng sợ
không
nhẹ.
"Đây là...?" Tôn Khải Yên chưa từng thấy Tướng Quân. Lúc đầu nàng còn tưởng nó là
một
con mèo vằnnhỏ, nhưng khi nó kêu
thì
để lộ ra hàm răng sắc bén làm cho nàng phát
hiện
ra nó
không
phải là mèo.
Đào Cẩn sai Ngọc Mính coi chừng nó tránh để nó chạy lung tung khắp nơi làm người khác bị thương. “Nó là báo con mà Nghi Dương công chúa tặng cho muội, tên là Tướng Quân. Tính tình nó
không
tốt, nếu tỷ thấy sợ cũng đừng để lộ ra kẻo nó
sẽ
làm tỷ bị thương.”
Tôn Khải Yên vô cùng kinh ngạc, bình thường các
cô
nương khuê các hay nuôi mèo, chó
nhỏ
gì đó, làm gì có người nào nuôi
một
con báo như vậy chứ?
Nàng
không
thể
không
nhìn Đào Cẩn bằng con mắt khác được.
Hai người
nói
chuyện
một
lát, khi biết được Ân thị
không
tới, Đào Cẩn thất vọng ra mặt.
thật
ra nàng sớm
đã
nghĩ đến việc mẫu thân
hiện
tại
không
giống như trước kia nữa, ngay cả tham gia những buổi tiệc thế này cũng phải đắn đo nhiều lần. Tin Ân thị và Đào Lâm Nguyên hòa ly
đã
truyền ra ngoài, ai ai cũng biết. Nhưng bọn họ
sẽ
không
thảo luận trước mặt, chỉ lén xì xào bàn tán sau lưng người khác mà thôi.
Mẫu thân của Tôn Khải Yên là Lưu thị cùng tiểu công tử
đang
ở phòng khác, trong phòng có
không
ít nữ quyến vây quanh. Đào Cẩn và Tôn Khải Yên bước vào, nhìn thoáng qua,
thì
thấy
một
tiểu công tử nõn nà hồng hào đáng
yêu,
đang
bỏ ngón tay vào trong miệng say sưa mυ'ŧ ngon lành. Đúng là
không
biết sợ người lạ, đôi mắt to tròn đen lay láy nhìn Đào Cẩn.
Lưu thị cười
nói: “Xem ra Vân nhi rất thích tiểu thư.”
Đào Cẩn thích nhất là những bé trai như thế này, nàng cẩn thận dè dặt đυ.ng
nhẹ
vào gương mặt củahắn, chỉ sợ
sẽ
làm
hắn
bị thương: "Ăn ngon lắm sao? Xem ra ngươi ăn rất vui vẻ.”
Giống như Vân nhi nghe hiểu được lời nàng
nói, miệng há ra cười khúc khích để lộ ra nướu hồng
khôngcó răng.
Đào Cẩn vốn định chơi với cậu bé
một
hồi, nhưng trong phòng còn có những phụ nhân khác, toàn bộ ánh mắt của họ đều dồn vào người nàng khiến nàng cảm thấy
không
được tự nhiên.
Nghĩ lại cũng đúng, Đại Tấn tuy rằng
không
cấm nam nữ hòa ly. Nhưng cũng
không
thể tránh được mọi người mang lòng hiếu kỳ muốn biết chi tiết hơn
một
chút.
Ở lại
không
bao lâu Đào Cẩn và Tôn Khải Yên lui ra khỏi phòng cùng nhau
đi
trên
hành lang.
Đào Cẩn thấy xung quanh
không
có người liền hỏi
nhỏ, "Tiệc đầy tháng lần này
không
biết lệnh tôn
đãmời những ai?”
Tôn Khải Yên suy nghĩ,
nói
ra vài tên của các quan viên, "Đa số là các quan đồng liêu của phụ thân, tỷkhông
nhớ
rõ
lắm"
Đào Cẩn lại hỏi: “Nghe
nói
Du Quận vương cũng tới?”
Nhắc tới cái tên này sắc mặt của Tôn Khải Yên có chút kỳ quái "Đúng là người đó có tới nhưng mà..."
Mặc dù chưa gặp qua Du Quận vương lần nào nhưng Tôn Khải Yên có nghe phụ thân mình nhắc tới vài lần. Mọi người đều
nói
Du Quận vương lạnh lùng cao ngạo,
không
thích tiếp xúc với người khác, nhưngthật
ra là có nguyên nhân.
Nàng ghé vào tai Đào Cẩn
thì
thầm
nói
nhỏ, nghe xong sắc mặt Đào Cẩn tái nhợt.
thì
ra Du Quận vương này
không
thể nhớ mặt người khác.
hắn
không
thể nhớ nổi mặt những người chỉ gặp qua
một
lần. Đào Cẩn cảm thấy lo lắng. Lỡ như sau này mẫu thân gả cho
hắn, mà mỗi ngày
hắnđều
không
nhận ra mẫu thân
thì
làm sao bây giờ?!