Thôi Xán Vương Tọa - Ngai Vàng Rực Rỡ

Chương 75

Tuy rằng còn vài ngày nữa mới có kết quả, nhưng nếu biết rõ là sẽ trượt, Thẩm Thư Đàm đương nhiên không cần ở lại thêm nữa.

Đèn đường lóe sáng, ánh hoàng hôn và đèn đuốc nhuộm thành phố trong một lớp vàng son ái muội. Khung cảnh thành phố lúc hoàng hôn đã khác hẳn so với một năm trước, Thẩm Thư Đàm tựa vào xe ngắm tòa cao ốc đối diện, anh ta cúi đầu nhìn xuống màn hình, ánh mắt trầm trầm, môi mím chặt.

“Xin lỗi, gần đây bận quá nên không đi tiễn anh được – Nhan Quy.”

Cùng một cảnh tượng, quen thuộc đến mức anh ta không khỏi nhớ tới một vài chuyện cũ, Thẩm Thư Đàm chợt thấy có chút đáng cười.

Người đại diện của anh ta ngồi trong xe, có chút sầu mi khổ kiểm nói: “Không nghĩ rằng lần giành quảng cáo của Pria này lại thất bại. Nếu cứ như vậy, tình cảnh của chúng ta khi về Hồng Kông lại càng gian nan….. Hay là chúng ta đi tìm gặp vị Tần tiên sinh kia?”

Thẩm Thư Đàm mở cửa vào xe, hai tay nắm chặt vô lăng, lạnh nhạt nói: “A, không cần, như vậy chỉ tổ rước lấy nhục mà thôi.”

“Haiz, ai mà nghĩ được tên người mẫu vô danh khi đó lại đi đến được ngày hôm nay. Nếu không có chuyện lần đó với Nhan Quy……”

“Đủ rồi.” Sắc mặt Thẩm Thư Đàm có chút khó coi, lại có chút trào phúng. Một hồi lâu sau, anh ta chậm rãi dựa vào ghế, mua bàn tay đặt lên trán, nhắm mắt nói: “Về Hồng Kông thôi….”

Đều là kẻ thua, ít nhất Thẩm Thư Đàm còn có đường lui, Hạ Hà còn không may mắn được như vậy. Từ sau lần bị Tần Diệc đoạt hợp đồng quảng cáo xe tuyết, đã lâu rồi anh ta không hề nhận được lời mời quảng cáo cho nhãn hàng lớn nào. Suốt nửa năm qua, sự nghiệp chỉ giậm chân tại chỗ, không phát triển không ngừng như lúc mới ra mắt nữa. Mà làm việc trong giới này chẳng khác nào đi ngược dòng nước, không tiến lên nghĩa là lùi về sau.

Sắc trời bắt đầu tối, Hạ Hà cầm một lon bia đi ra từ cửa hàng tiện lợi, thẫn thờ uống từng ngụm, từng ngụm. Tâm trạng nặng trịch như thái dương đang từ từ chìm xuống sau rặng núi, anh ta chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ về tương lai như hôm nay, mờ mịt không biết làm sao.

Người mẫu càng lớn tuổi thì càng khó phát triển. Nếu cứ mãi như thế này, sớm hay muộn cũng có ngày bị đám người mẫu trẻ thay thế!

Nhất định phải nghĩ ra cách thay đổi cục diện bế tắc này!

Hạ Hà trầm mặt suy

tư. Đi được một lúc, anh ta bỗng nhiên dừng lại. Gương mặt đáng ghét phía trên biển quảng cáo trước mặt khiến đồng tử anh ta co lại. Chẳng biết khi nào, đống biển quảng cáo ở khu này đã được thay hết bằng quảng cáo có hình Tần Diệc?

“Tần Diệc….” Hạ Hà cầm lon bia trong tay ném mạnh vào khuôn mặt trên đó mới thấy đỡ tức tối, nhưng sau đó lại là cảm giác châm chọc, trống rỗng. Gương mặt Tần Diệc trên đó tươi cười giống như đang vô thanh cười nhạo anh ta.

Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, tiếng chuông cắt đứt suy nghĩ âm u trong nội tâm Hạ Hà. Anh ta nhìn thoáng qua dãy số lạ hoắc, không kiên nhẫn nghe máy: “Alo, chuyện gì?”

Bên kia đầu dây chuyền tới một giọng nữ đứng đắn, giọng điệu bằng phẳng hỏi: “Xin hỏi, là Hạ Hà tiên sinh, người mẫu thuộc công ty Thiên Lộ phải không?”

“Là tôi, cô là ai?” Hạ Hà hơi nhíu mày, đây chẳng lẽ lại là điện thoại quấy rối? Ngay khi anh ta chuẩn bị ngắt máy, lời nói tiếp theo lại làm cho anh ta ngây ngẩn cả người.

“Hạ tiên sinh, chúng tôi là công ty trách nhiệm hữu hạn cố vấn đầu tư Lợi Ưu. Bời vì biểu hiện và thành tích tuyệt vời của anh trong giới giải trí, bên ủy thác của chúng tôi rất coi trọng anh, hơn nữa cũng đưa ra điều kiện đãi ngộ rất tốt nhằm mời anh gia nhập công ty giải trí của họ để phát triển.”

Công ty cố vấn Lợi Ưu….. Nếu không nhầm thì, đó chẳng phải là công ty tìm kiếm ngôi sao có tiếng của Mỹ hay sao?

Hạ Hà có chút sững sờ, không khỏi hỏi: “Người ủy thác của quý công ty là….?”

“Công ty quản lý người mẫu của Mỹ, MG.”

MG!

Nghe được cái tên này, trong nháy mắt, Hạ Hà cảm thấy như có một cục vàng từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu! Hạnh phúc…. cứ đến đột nhiên như thế!

“Từ từ đã………” Rốt cuộc anh ta cũng không hoàn toàn choáng váng, rất nhanh tỉnh táo lại, cảnh giác hỏi: “Vì sao công ty MG lại tới tìm tôi, lại còn là thông qua mấy người…..”

Hiển nhiên người phía bên kia đầu dây đã rất quen thuộc với những câu hỏi kiểu như vậy, kiên nhẫn đáp: “Là thế này, những công ty Mỹ giống như MG không có người tìm kiếm tài năng ở Trung Quốc, cho nên, thông thường họ sẽ lựa chọn những công ty cố vấn làm trung gian để liên lạc. Còn vấn đề đầu tiên mà anh nói, công ty chúng tôi chỉ phụ trách bàn bạc, còn ý nghĩ của bên ủy thác thì chúng tôi không thể biết được.”

Cuối cùng, cô gái lại bổ sung thêm: “Nếu anh vẫn không tin, anh có thể ghi lại số điện thoại của chúng tôi cũng như số hiệu nghiệp vụ của tôi. Đây là số chuyên dụng tại Trung Quốc của chúng tôi, anh có thể tìm hiểu. Nếu anh có hứng thú với chuyện này, chúng ta có thể hẹn thời gian gặp mặt nói chuyện…..”

Cúp điện thoại, Hạ Hà còn chưa thể tỉnh táo lại. Anh ta nhanh chóng lao về nhà kiểm tra độ chân thật của cuộc điện thoại này.

Kết quả cuối cùng khiến anh ta mừng rỡ như điên, đúng là sự thật! Không ngờ rằng khi sự nghiệp tiến vào vũng bùn thì lại có chuyện may mắn như vậy, ngay cả em trai Hạ Vũ của annh ta cũng ngưỡng mộ cực kỳ.

Hảo cảm của Hạ Hà với công ty MG không ngừng tăng lên, anh ta nhanh chóng gọi điện cho công ty trung gian.

Qua vài ngày, đối phương thật sự cử người tới bàn bạc với anh ta. Không hổ là công ty lớn của Mỹ, điều kiện mà họ đưa ra khiến cho Hạ Hà thiếu chút nữa nhịn không nổi mà đồng ý ngay tại chỗ. Chưa nói tới tiền lương gấp mấy lần Thiên Lộ, cơ hội xuất hiện cũng cách biệt cực lớn.

Nhưng trước hết, muốn được hưởng miếng bánh ngọt mê người này, anh ta phải hủy hợp đồng vốn có với Thiên Lộ.

Theo lý thì vì muốn giành người mẫu về mình, công ty bên Mỹ sẽ trả tiền hủy hợp đồng cho người mẫu. Nhưng trong các ngành giải trí, người mẫu….., bởi vì tiền bồi thường rất lớn, việc công ty quản lý mới trả tiền giúp là khá hiếm thấy, thường chỉ có những ngôi sao cỡ lớn mới được hưởng đãi ngộ này.

Dù sao Hạ Hà cũng nổi tiếng lâu như vậy, không phải anh ta không trả nổi tiền bồi thường, chẳng qua trong lòng vẫn còn có vài phần nghi ngờ. Tuy rằng anh ta rất tự tin về giá trị của bản thân, nhưng dù sao chuyện này cũng quá đột ngột, không thể không khiến anh ta nghi ngại. Còn đối với những điều khoản đằng sau như công ty quản lý bên Mỹ sẽ

có thời gian huấn luyện và khảo sát gì đó, anh ta hoàn toàn không để ý đến.

Công ty trung gian lặp đi lặp lại rằng, chỉ cần Hạ Hà hủy hợp đồng, anh ta sẽ được đưa thẳng sang Mỹ gia nhập đợt huấn luyện người mới của công ty

MG, thời hạn huấn luyện là hai tuần. Hơn nữa nếu trog thời gian này có thể trổ hết tài năng, anh ta còn có thể được người chế tác kim bài Serre Geraint tự mình lăng xê.

Cái tên Serre Geraint triệt để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hạ Hà, sau khi đã tìm hiểu kỹ và xác nhận thông tin, anh ta đưa ra quyết định cuối cùng, tới Thiên Lộ xin hủy hợp đồng.

Cao ốc văn phòng công ty Thiên Lộ.

“Cái gì, cậu muốn hủy hợp đồng? Hạ Hà, Thiên Lộ đối xử với cậu không tệ, công ty có chỗ nào có lỗi với cậu, cậu nói xem?” Người quản lý nhân sự công ty Thiên Lộ biết chuyện, sắc mặt khá khó coi.

Chung quy, Hạ Hà chính là do Thiên Lộ lăng xê, đến bây giờ nổi tiếng rồi thì lập tức rũ sạch. Tuy rằng con người ai chẳng thích hướng lên chỗ cao mà đi, nhưng chẳng có công ty nào cam nguyện làm căn cứ bồi dưỡng vận chuyển người mới cho đối thủ cạnh tranh cả. Vậy nên đương nhiên họ sẽ không vui vẻ gì với đề nghị này của Hạ Hà.

Hạ Hà sớm quyết định sẽ rời đi, đương nhiên chẳng cần nịnh hót đối phương, chỉ lãnh đạm nói: “Đối xử với tôi không tệ? Suốt khoảng thời gian dài gần đây, các người có cho tôi một hợp đồng quảng cáo nào không? Xin lỗi, tôi cho rằng nếu tiếp tục ở lại chỗ này thì tương lai sẽ chẳng đi tới đâu.”

“Muốn có cơ hội thì cậu cũng phải có năng lực giành lấy mới được, chẳng nhẽ đây cũng là lỗi của công ty? Sao cậu không nhìn lại chính mình đi?”

Hạ Hà không kiên nhẫn nói: “Đúng vậy, tôi đã nghĩ rồi, cho nên tôi rời đi, cáo từ.”

Quản lý tức muốn nổ phổi: “Đúng là đồ vô ơn, chúc cậu sau này tiền đồ vô lượng, tuyệt đối đừng có mà xin quay lại!”

Hạ Hà đáp lại bằng tiếng sập cửa thật mạnh.

Công ty trung gian không thu bất cứ phí dụng nào của Hạ Hà mà chỉ thu tiền của công ty ủy thác sau khi xong việc. Họ còn báo cho anh ta biết, sau khi Hạ Hà kết thúc hợp đồng với công ty cũ, họ lập tức nhận được thư mời của ban huấn luyện bên Mỹ. Điều này khiến Hạ Hà vốn đang bực bội vì phải trả tiền bồi thường hoàn toàn yên lòng.

Trong hai tuần ngắn ngủi, ngôn ngữ, chủng tộc, còn có sự cô lập và những ánh mắt không có thiện ý khiến Hạ Hà chịu đủ áp lực, anh ta chỉ có thể coi đây là tiền đề cho sự thành công, nhịn một chút rồi cũng sẽ qua, dù sao thì anh ta cũng đã liều mạng, không còn đường lui nữa.

Mới hơn mười ngày thôi, ký hợp đồng xong là tốt, Hạ Hà an ủi mình như vậy. Chẳng mấy chốc, anh ta sẽ nổi tiếng ở Mỹ, đi lên thảm đỏ, cưới người đẹp giàu có, chỉ nghĩ thôi cũng thấy kích động rồi, tới lúc đó, Tần Diệc tính cái gì…..

Nhưng mà anh ta hoàn toàn không ngờ tới là, những người trong ban huấn luyện hầu hết đều ký hợp đồng với MG…… trừ, anh, ta!

Khi huấn luyện viên dùng giọng điệu lạnh như băng nói rằng anh ta có thể rời đi, cả người Hạ Hà như bị sét đánh, tất cả những khát khao, hy vọng trong lòng đều tan vỡ.

Cái cảm giác bị người ta nâng lên cao rồi đột nhiên từ đám mây ngã xuống khiến anh ta choáng váng, Hạ Hà không tin nổi, căm tức nhìn đối phương. Điều này sao có thể, sao có thể như vậy!!

“Các người nói không giữ lời!” Hạ Hà giận tím mặt lao tới túm cổ áo huấn luyện viên “Công ty trung gian đã nói là sẽ ký hợp đồng cơ mà!”

Huấn luyện viên nhướn mày, với thể trạng của người này, anh ta rất dễ dàng ném Hạ Hà ra, lạnh nhạt nói: “Công ty trung gian cũng không phải công ty bảo hiểm, sau thời gian huấn luyện mà không được ký hợp đồng chỉ có thể chứng tỏ rằng cậu không có thực lực để ở lại đây. Bảo vệ, đừng cho anh ta vào đây nữa.”

Vừa qua giữa trưa, không khí ướŧ áŧ bị làn gió thổi nhẹ vào phòng, Tần Diệc miễn cưỡng ngồi trong sô pha lật xem tạp chí thời trang kì mới nhất. Hắn kẹp ống nghe trong hõm vai, không để ý nghe tiếng gầm gừ điên cuồng của Serre bên kia đầu dây: “ Mắt mũi cậu thế nào vậy hả? Giới thiệu ai không giới thiệu lại đi giới thiệu cho tôi cái con gà còm đấy hả? Xưa nay tôi vẫn luôn chỉ nhìn thực lực chứ không nhìn người!”

Tần Diệc cười cười nói: “A, biết rồi, ngại quá, không có lần sau đâu.”

Nói xong hắn treo điện thoại, cười tủm tỉm xem tạp chí.

Bùi Hàm Duệ bưng lên một ly sữa dâu tây dưa cho hắn, hôn hôn lên thái dương hắn rồi hỏi: “Có chuyện gì mà cười vui thế?”

“Không có gì.” Tần Diệc nhún vai.