Thôi Xán Vương Tọa - Ngai Vàng Rực Rỡ

Chương 56

Nhìn chằm chằm cánh cửa sắt đóng kín, tay chân Bùi Hàm Duệ trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn lãng phủ đầy hỗn loạn, đau khổ cùng phẫn nộ. Anh không biết mình bị làm sao, nhưng cảm xúc phồng lên trong đầu ngày càng không chịu sự khống chế của anh nữa. Cuối cùng, có lẽ do không thể áp chế nổi, anh vung nắm tay đấm mạnh lên cửa!

Cả hành lang yên tĩnh tràn ngập âm thanh loảng xoảng của cửa sắt.

Phát tiết xong một đấm này, mọi sức lực của Bùi Hàm Duệ cũng như biến mất hết, chậm rãi thϊếp trán lên cánh cửa kim loại lạnh như băng, di động trong túi áo bỗng nhiên vang lên.

“Alo, tổng giám đốc Bùi? Những người theo dõi anh đã nhận ra, họ đang đi về phía bên đó….!”

“Đừng đến làm phiền tôi!” Bùi Hàm Duệ không đợi người đó nói xong đã không bình tĩnh gằn lên rồi cúp điện thoại. Anh đứng thẳng dậy, đầu tóc tán loạn, cả khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm. Anh lại không ngừng gọi điện cho Tần Diệc, nhưng đáp án nhận được là ngắt máy, ngắt máy, cuối cùng là tắt nguồn.

“Tần Diệc……..” Bùi Hàm Duệ đột nhiên cảm thấy có chút đáng cười. Anh nhếch miệng nở nụ cười tự giễu. Lúc này anh bỗng dưng lại nhớ tới nhà thiết kế họ Nhan kia. Mới mấy hôm trước, cũng tại nơi này, chính anh còn thầm cười nhạo anh ta, nay đến phiên anh rơi vào đúng hoàn cảnh đó. Thật sự là buồn cười, hết sức buồn cười!

“Tần Diệc…..Có phải trong lòng em…… Anh thậm chí còn không bằng cả tên họ Nhan kia?”

Tần Diệc vẫn ngồi xổm trên sô pha phòng khách, đương nhiên hắn cũng nghe thấy tiếng vang như muốn phá hỏng cửa nhà hắn. Hắn cau mày nhìn ra cửa, lôi tai nghe đặt dưới bàn nước ra rồi nhét vào lỗ tai.

Trước mặt hắn là hợp đồng quy định thù lao của mấy cái quảng cáo đã chụp xong, còn có cả sổ tiết kiệm, Tần Diệc cầm chiếc máy tính cũ rỉn cẩn thận tính toán. Tích lũy lúc trước, sau này cũng kiếm được thêm, còn cả tiền bồi thường của mấy công ty quảng cáo, cộng tổng lại cũng có hơn 80 vạn, còn lại hơn mười vạn……

Nghĩ nghĩ, Tần Diệc lôi chiếc điện thoại bị ném tới góc hẻo lánh ra, bật lên đã thấy hơn mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Bùi Hàm Duệ. Trái tim Tần Diệc trầm xuống, xóa sạch nhật kí cuộc gọi, sau đó hắn gọi cho Kỷ Hàng Phong.

Điện thoại kêu hai tiếng thì nhấc máy, đầu kia truyền tới giọng mũi ngái ngủ và cả tiếng ngáp: “Alo, hơn nửa đêm rồi, có định cho người ta ngủ không hả?”

Tần Diệc trịnh trọng nói: “Lão Kỷ, em muốn vay tiền.”

Kỷ Hàng Phong sửng sốt một chút: “A, muốn bao nhiêu?”

“Hai mươi vạn.”

“À, không thành vấn đề.” Kỷ Hàng Phong không nghĩ ngợi đồng ý luôn, lại hỏi thêm một câu: “Có đủ không? Nếu gấp thì anh cho mày vay thêm cũng được.”

“Đủ.” Tần Diệc dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Còn có một chuyện, em nghĩ rồi, đi Mỹ đi, em…..không muốn ở lại trong nước nữa.”

“…..Hả?” Kỷ Hàng Phong ngẩn ngơ, nháy mắt tỉnh táo lại, tự nhéo vào đùi mình “Anh mày không nằm mơ đấy chứ? Mày nghĩ thông rồi hả? Chú mày với Bùi Hàm Duệ…..”

“A, bọn em chia tay.” Tần Diệc tỏ ra như không có chuyện gì trả lời. Hắn nằm cuộn tròn trong sô pha, khép mắt, âm thanh trầm thấp có vẻ mệt mỏi.

“…….Nghĩ kỹ rồi đấy chứ?” Kỷ Hàng Phong có cả một bụng nghi vấn, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại không hỏi.

“Vâng.”

Tuy rằng Kỷ Hàng Phong vẫn không nghĩ rằng hai bọn họ có tương lai, thế nhưng thấy kết quả như vậy, trong lòng anh lại tràn ngập phiền muộn, trầm mặc một lúc lâu, anh mới thở dài: “Chuyện giữa hai người anh mày cũng chẳng xen vào được, tự mày quyết định đi. Thế nhưng chú mày phải suy xét cho kỹ, tương lai cũng đừng có hối hận……”

Tần Diệc thở ra một hơi thật dài, chậm chạp nói: “Em đã suy xét rất rõ ràng, bây giờ em chẳng muốn nghĩ gì về chuyện tình cảm nữa, chỉ muốn rời khỏi đây, không thể lại rơi vào thế bị động được.”

Gọi xong cuộc điện thoại này, Tần Diệc không hề để ý xem ngoài cửa vẫn còn một người chưa từ bỏ ý định đứng đó. Hắn chui cả người vào ổ chăn, cuộn thành một cục, nặng nề ngủ.

Hôm sau, khi Kỷ Hàng Phong tới nơi, ngoài cửa đã chẳng còn ai, chỉ còn một chén cháo nguội lạnh đặt ở cửa.

Khả năng hành động của lão Kỷ cũng không tầm thường, sau nhiều lần xác định ý nghĩ của Tần Diệc, anh nhanh chóng đi đặt vé máy bay. Chu Vân vô cùng vui mừng với quyết định của Tần Diệc, ngầm ám chỉ Thiên Lộ sẽ không cản trở việc Tần Diệc tự tìm đường ra. Nếu có cần, anh ta sẽ dùng danh nghĩa cá nhân giúp đỡ hết khả năng.

Bầu trời mây đen dày đặc, báo hiệu cho một cơn mưa to sắp tới. Mùa đông, không khí trong thành phố vừa ẩm lại vừa lạnh cắt da.

Văn phòng rộng rãi vô cùng ấm áp nhờ máy sưởi, so sánh với bên ngoài thì chẳng khác nào hai thế giời.

Bùi Hàm Duệ đã ngồi trong này thật lâu, lâu đến mức đại bộ phận viên công đã tan tầm hết để về ăn bữa tối cùng gia đình. Anh cứ ngồi mãi ở bàn làm việc, dưới ngòi bút là mẫu thiết kế mới được làm một nửa.

Từ khi được điều về nước điều hành công ty, anh đã rất ít khi rảnh rỗi để ngồi thiết kế.

Tác phẩm anh đang vẽ đây, anh đã có linh cảm từ lâu, nhưng tiếc là chỉ có phần đầu. Bản nháp còn chưa làm xong nhưng vì bận rộn không ngừng mà phải khóa trong két bảo hiểm.

Gạt tàn đầy những mẩu thuốc lá, chỉ trong một ngày thôi nhưng còn nhiều hơn số lượng đã hút của cả một tuần. Dưới làn khói thuốc, Bùi Hàm Duệ nheo mắt nhìn bản thảo thiết kế ngẩn người.

Nhình chung, bản phác thảo của nhà thiết kế chỉ coi người mẫu như giá áo chứ không vẽ quá nhiều, nhưng bản thảo của anh lại khác, tỉ lệ dáng người trong tranh được vẽ vô cùng chi tiết, ngoại trừ gương mặt để trống thì nó chẳng khác nào tranh vẽ người.

Dừng bút ở phần cổ áo, Bùi Hàm Duệ cau mày đưa vài nét bút lại vẫn mãi không thấy hài lòng, l*иg ngực cứ luôn có cảm giác khó chịu. Anh đặt bút xuống, vò tờ giấy rồi ném sang một bên, cầm tờ giấy trắng bắt đầu vẽ lại.

Giấy rác bị vứt lung tung khắp cả mặt bàn, chẳng biết có phải Bùi Hàm Duệ quá tập trung vẽ hay không mà không hề thấy khó chịu với đống lộn xộn đó. Không chỉ trên bàn mà cả trên mặt đất, cạnh sọt rác đều là bản vẽ hỏng của anh, đếm sơ qua cũng đã hơn mười tờ.

Tiếng điện thoại vang lên, Bùi Hàm Duệ nhíu mày, nhấc ống nghe lên kẹp tại cổ, alo một tiếng, bút trong tay lại vẫn vô thức di động trên bản thảo.

“Alo, tổng giám đốc Bùi, vừa có người gửi đồ cho anh tới phòng trực ban, có cần mang lên không ạ?”

“Đó là cái gì vậy?” Bùi Hàm Duệ không để ý hỏi.

“Tôi không biết, anh ta nói mình họ Tần.”

Bùi Hàm Duệ sửng sốt, ném thuốc lá, nắm chặt ống nghe, vội vàng nói: “Cậu ấy đâu?”

“Ơ, đã đi lâu rồi …..”

“…….. Đem đồ lên đây đi đã.” Bùi Hàm Duệ thất vọng nhắm mắt lại, buông ống nghe, anh nhịn không được suy đoán thứ Tần Diệc đưa tới.

Tối qua có tới nhưng cũng chẳng ai mở cửa, không biết là không ở nhà hay là không chịu gặp? Đã hai ngày rồi, chắc Tần Diệc cũng nguôi giận…….

Bùi Hàm Duệ suy nghĩ linh tinh, đến khi cúi đầu xem thì phát hiện bản thảo hỏng…..vì lúc nãy anh vô thức viết toàn là tên Tần Diệc lên đó.

Nhân viên trực ban cẩn thận gõ cửa phòng làm việc, hai ngày nay sắc mặt tổng giám đốc Bùi khó coi muốn chết, gã không muốn động chạm tới ông chủ vào lúc này.

“Tổng giám đốc Bùi, đây, chính là cái này.”

Bùi Hàm Duệ nhận đồ, là một chiếc hộp vuông dẹp. Giây phút mở hộp ra, anh có thể nghe thấy tiếng tim đập ngày càng nhanh của mình.

Nhưng mà, đợi đến khi thấy rõ thứ bên trong, trái tim anh trầm xuống, thiếu chút nữa ngất xỉu vì tức!

…….Nằm bên trong là một tấm thẻ ngân hàng mỏng manh, còn có một mảnh giấy nhỏ, bên trên viết vài chữ rất xấu: Mật mã là sáu số cuối trong số di động của anh.

Ông anh đứng trước bàn kinh hãi nhìn ông chủ biến sắc, sợ tới mức không dám thở mạnh. Bùi Hàm Duệ đứng bật dậy, ngay cả bản thiết kế cũng chẳng thèm thu dọn, mặt bình tĩnh đi ra ngoài. Người kia cũng chẳng dám đứng lâu bên trong, khóa cửa lại rồi nhanh chóng lủi mất.

Chiếc xe màu bạc nhanh chóng xuyên qua làn xe cộ, vượt qua từng cái lại từng cái xe, ngay cả người đi đường cũng cảm thấy sợ hãi vì tốc độ của nó.

Bùi Hàm Duệ không nói một lời lao hết tốc lực về hướng nhà Tần Diệc, kính chiếu hậu chiếu rọi gương mặt âm trầm của anh, còn cả một tia hoảng loạn ẩn sâu trong đáy mắt. Anh thậm chỉ còn chẳng thèm cắt đuôi đám người đang theo dõi đằng xa, bây giờ anh chỉ muốn nhìn thấy Tần Diệc, mau một chút thôi, chút nữa thôi!

Tới tận khi nhìn thấy chiếc thẻ ngân hàng, Bùi Hàm Duệ mới vô cùng thanh tỉnh nhận rõ một sự thật……..Tần Diệc thật sự không cần anh, không phải đang giận dỗi, cũng không phải để xả cơn giận.

Anh thật sự, hoàn toàn mất đi hắn!

Nhận thức này khiến Bùi Hàm Duệ cảm nhận rõ hơn sự lo âu thấp thỏm trước nay chưa từng có. Anh cũng chẳng có thời gian xem xét ngọn nguồn những cảm xúc ấy ở nơi nào.

Đoạn đường đi mất nửa giờ mà cảm giác nóng lòng như đang ngồi trên giá nướng, Bùi Hàm Duệ ngừng xe, đi thẳng lên cửa nhà Tần Diệc.

…..Cánh cửa kia vậy mà lại mở ra!

Bùi Hàm Duệ giật mình, nhanh chóng đi vào trong, còn chưa đi vào đã lớn tiếng gọi tên hắn: “Tần Diệc!”

Bên trong quả nhiên có bóng dáng cao gầy đang bận rộn dọn đồ, Bùi Hàm Duệ chẳng thèm suy nghĩ gì khác, nỗi nhớ nhung, khát vọng dâng trào khiến anh lao lên ôm lấy đối phương.

Ôm thật chặt, chỉ sợ buông lỏng tay ra người sẽ chạy đu mất.

“Tần Diệc, chúng ta lại nói chuyện có được không, anh thật sự không chịu nổi!” Bùi Hàm Duệ ôm chặt lấy hắn, đặt cằm lên vai người kia, hô hấp nóng rực phun ra, than âm trầm thấp xưa nay có thay đổi rất nhỏ. “Tần Diệc, đừng rời……”

“Anh là ai! Mau buông ra! Nếu không buông tôi gọi cảnh sát đấy!”

Ai ngờ người trong lòng đột nhiên hét toáng lên, điên cuồng tránh thoát khỏi tay Bùi Hàm Duệ, đẩy mạnh anh ra. Nhảy dựng lên, đối phương nhìn anh bằng ánh mắt hoảng sợ mà chán ghét: “Anh bị thần kinh hả?”

Bùi Hàm Duệ bất ngờ không kịp phòng bị nên bị đẩy cho lảo đảo, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt xa lạ kia, sắc mặt nhất thời khó coi vô cùng. Ngọn lửa vô danh trong lòng đột nhiên bốc lên, nóng tới mức huyệt thái dương của anh giật liên tục, giọng nói âm trầm lại mang theo chút cay đắng: “Cậu là ai? Sao lại ở trong nhà Tần Diệc? Các người…….có quan hệ gì!”

Người nọ nói: “Hôm nay tôi mới chuyển tới đây. Tần Diệc? Là chủ nhà sao? Phòng nay anh ta cho tôi thuê. Tiền thuê cũng không rẻ đâu.”

“Cho cậu thuê? Điều đó không có khả năng. Cậu ấy đi đâu rồi? Gian phòng này quan trong với cậu ấy như vậy cơ mà……”

Bùi Hàm Duệ đột nhiên im lặng. Đúng vậy, căn phòng này quan trong với cậu ấy như vậy, thế mà mình lại tự nhốt bản thân ở bên ngoài.

Bây giờ không vào được……rốt cuộc không vào được nữa………

Bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên, Bùi Hàm Duệ chậm rãi dựa vào tường, lấy tay che mắt, âm thanh khàn khàn nặng nề nói: “Mong cậu nói cho tôi biết, cậu ấy rốt cuộc đi đâu……”

“A, hình như nói là đi Mỹ…”

Bùi Hàm Duệ mở bừng mắt, cả người cứng tại chỗ, trái tim lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng.

Người kia bị biểu cảm dữ tợn của anh dọa sợ, ngay cả báo cảnh sát cũng quên.