Đêm tối vắng lặng, dãy đèn trên hành lang chỉ dùng tốt trong mấy năm đầu, đến giờ đều đã leo lét chỉ miễn cưỡng đủ để soi đường.
“Sao anh lại ở đây?” Tần Diệc hơi nhíu mày, hắn không nghĩ sẽ gặp lại người này khi ở trong tình trạng như thế. Ẩn sâu tại một góc hẻo lánh trong nội tâm, chính hắn cũng cho rằng mình đã gần như quên sạch hình bóng này.
Chỉ là cảm giác đau thấu tim gan lúc trước cũng không còn nữa, lúc này chỉ có nỗi phiền muộn mơ hồ và sự hờ hững.
Nhan Quy đứng thẳng người, lẳng lặng nhìn hắn nói: “Anh tới tìm em.”
Tần Diệc không mặn không nhạt nhếch khóe miệng, đùa cợt nói: “Tìm tôi làm gì? Cho dù là tới chế giễu, hay là đồng tình thuyết giáo đều xin miễn.”
“Không phải, anh chỉ….. muốn nhìn thấy em.”
“Xin lỗi, tôi lại không muốn gặp anh.”
Tuy rằng đã chia tay rất lâu, nhưng bị Tần Diệc đối xử lãnh đạm, lạnh lùng như vậy vẫn khiến Nhan Quy cảm thấy không quen. Anh ta do dự tới gần hắn một bước, người kia liền cảnh giác lùi một bước, Nhan Quy đành đứng yên tại chỗ, sự bài xích theo bản năng của Tần Diệc khiến trái tim anh ta ẩn ẩn đau.
Sự mệt mỏi sau cả ngày làm việc cứ từng đợt từng đợt xâm nhập não bộ Tần Diệc, hắn nhéo nhéo mi tâm, không kiên nhẫn nói: “Nếu không có việc gì thì anh về đi, tôi muốn đi nghỉ, không tiếp.”
Nói rồi hắn vòng qua Nhan Quy, lấy chìa khóa trong túi chuẩn bị mở cửa, người kia lại đột nhiên tiến tới, thanh âm bình tĩnh trầm thấp vang lên: “Những tin tức kia anh đều đã em, em…….em thật sự ở bên cái tên họ Bùi kia sao?”
“Đúng thì sao?” Tần Diệc liếc xéo mắt nhìn anh ta, hoàn toàn chán nản. Ngày nào cũng có người chạy theo hắn hỏi câu này, không biết phiền sao?
“Hắn không đáng!” Nhan Quy bỗng nhiên trở nên kích động, không còn bộ dạng ôn hòa như trước, anh ta nhìn chằm chằm vài hai mắt Tần Diệc, vội vàng nói.
“Em vì hắn mà công khai với giới truyền thông, em có biết thái độ của hắn với chuyện này như thế nào không? Hắn căn bản không dám thừa nhận! Anh đã đi điều tra về hắn, tên họ Bùi kia ỷ nhà mình có quyền có thế nên chơi đùa qua không ít người mẫu, trước đây lúc ở Pháp cũng dính không ít việc thị phi. Người như hắn sẽ không thật lòng với ai đâu, Tần Diệc, anh không hi vọng em bị mấy lời đường mật của hắn ta lừa!”
“………” Tần Diệc trầm mặc nghe anh ta nói xong, sau đó thản nhiên ừm một tiếng: “Nói xong chưa? Nói xong thì về đi thôi. Đi thong thả không tiễn.”
Thấy Tần Diệc hoàn toàn không cho là đúng mà tiếp tục xoay người mở cửa, sắc mặt Nhan Quy càng khó coi hơn, anh ta cắn răng giữ cửa, kéo Tần Diệc đối mặt với chính mình, trầm giọng nói: “Tần Diệc, anh nói như vậy không phải vì muốn em hồi tâm chuyển ý, anh chỉ…….. không muốn nhìn thấy em trả giá bằng tình cảm lại không được đáp lại ngang bằng, lại càng không muốn nhìn thấy em chịu tổn thương!”
Ánh mắt Tần Diệc chợt trầm xuống, rốt cuộc dừng lại hành động trốn tránh đối phương, đôi mắt lợi hại dừng trên mặt Nhan Quy, lạnh lùng thốt lên: “Nói thật dễ nghe, nhưng mà ban đầu, người khiến tôi giống như tên ngốc, chẳng phải là anh hay sao?”
Ánh mắt và lời nói của hắn giống như dao cắt khiến sắc mặt Nhan Quy trắng bệch. Anh ta giật giật môi, còn chưa kịp nói gì thì Tần Diệc đã thu lại tầm mắt: “Anh cũng đừng phí công lo lắng hão huyền làm gì, tôi hẹn hò với ai cũng tốt, trả giá bao nhiêu cũng tốt, có được đáp lại hay không cũng tốt, đó đều là chuyện của tôi, chẳng có quan hệ với bất luận kẻ nào. Mong rằng sau này anh sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa, nhìn thấy anh tôi chẳng thấy vui vẻ chút nào.”
Dứt lời, hắn cũng lười nhìn vẻ mặt đau khổ, tổn thương của người kia, kéo tay anh ta ra, hắn không chút do dự tiến vào phòng, đóng cửa lại. Chỉ còn mình Nhan Quy lẻ loi đứng trong hành lang tĩnh mịch, bóng hình đơn độc kéo dài dưới ánh đèn hành lang leo lét.
Anh ta mờ mịt nhìn chằm chằm cánh cửa. Lúc trước, cho dù có muộn thế nào, chỉ cần anh ấn chuông, cánh cửa ấy sẽ mở ra trong vòng một phút đồng hồ. Mà nay, đều chỉ là quá khứ.
Đứng đó một lúc lâu, Nhan Quy ảm đạm xoay người đi, lại không ngờ chạm mặt một người đàn ông trầm ổn đi tới từ phía đối diện. Áo măng tô dài phối với bộ vest xanh đen sang trọng, bước chân anh không nhanh không chậm, khuôn mặt phong trần tuấn lãng. Người đàn ông ấy bước đi trong bóng tối, ngay cả trong màn đêm cũng tỏa ra khí thể mạnh mẽ đoạt lấy tầm mắt người khác, cao vời như núi lại sâu lắng tựa biển.
Nhan Quy không khỏi dừng bước, một lúc lâu sau mới bỗng nhiên nhớ ra, người này…..chính là tên họ Bùi!
Ánh mắt Bùi Hàm Duệ căn bản không hề dừng lại trên người anh ta mà đi thẳng về phía cửa nhà Tần Diệc.
“Đợi đã, anh là Bùi Hàm Duệ?” Trong giây phút lướt qua nhau, Nhan Quy hạ giọng hỏi anh.
Bước chân Bùi Hàm Duệ hơi sững lại nhưng vẫn không quay đầu, cuối cùng anh dừng lại trước cửa nhà Tần Diệc, dưới ánh mắt giận dữ của Nhan Quy, anh chậm rãi lấy chìa khóa dự bị ra từ trong túi áo, cứ thế mở cửa ra giống như về nhà mình vậy.
Đúng lúc vào trong nhà, Bùi Hàm Duệ mới quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhan Quy, đôi mắt thâm trầm, kiêu căng mà lạnh lùng, khóe môi anh nhẹ tách ra thành một nụ cười, hơi hơi nhếch lên. Chìa khóa trong tay anh nhoáng lên trong tầm mắt đối phương, giống như đang tuyên bố quyền sở hữu lãnh địa.
Cạch một tiếng, cửa khép lại, Nhan Quy lại bị nhốt ngoài cửa, đáy lòng anh ta đột nhiên toát ra cảm giác xấu hổ. Thái độ trầm mặc ẩn chứa khinh thường này của Bùi Hàm Duệ còn khiến người ta khó chịu hơn việc mở miệng châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nhan Quy nắm chặt tay, trong mắt chứa đầy đau khổ và không cam lòng. Vì sao…vì sao Tần Diệc lại thích loại người này……
Nhan Quy sắc mặt trắng bệch thương tâm rời đi không nhìn tới khuôn mặt âm trầm của Bùi Hàm Duệ sau khi tiến vào phòng.
Không thể tha thứ cho việc thứ của mình bị kẻ khác mơ ước.
Trong phòng tắm có tiếng nước, Tần Diệc đang tắm bên trong.
Sau cả một ngày vất vả bôn ba tại trường quay, Tần Diệc ngâm mình trong bồn nước nóng, mệt đến mức một ngón tay cũng chẳng muốn nhúc nhích. Hắn nhắm mắt lại, lười biếng ngâm mình trong nước, để cho nước nóng tẩy sạch những mỏi mệt và phiền muộn trong suốt mấy ngày nay.
Có lẽ là do quá mệt mỏi, Tần Diệc ngâm mình một lát rồi cứ thế mơ mơ màng màng thϊếp đi, cửa phòng tắm lại đóng nên ngay cả việc có người mở cửa đi vào cũng chẳng đánh thức nổi hắn.
Bùi Hàm Duệ vốn đang mang tâm trạng đầy tức giận, anh dùng lực kéo mạnh cánh cửa phòng tắm khép hờ, sau đó anh nhìn thấy người thanh niên đang sắp sửa chìm nghỉm trong bồn nước tắm.
Bùi Hàm Duệ ngây ra một chút rồi nhanh chóng lao tới vớt người lên, ôm vào trong ngực. Chẳng hơi đâu để ý tới ống tay áo bị ướt, anh cau mày vỗ nhè nhẹ lên hai má gầy xọp của đối phương, sợi tóc ướt đẫm dán lên trán, sắc mặt tái nhợt đầy mệt mỏi, dưới hai mắt còn thấy cả quầng thâm.
Ngón tay nhẹ nhàng miêu tả ngũ quan của Tần Diệc, Bùi Hàm Duệ nhìn đôi mắt dần dần thức tỉnh của đối phương, nhìn thấy sự mệt mỏi khó nén của hắn, cảm giác đau lòng ùa lên mãnh liệt như thủy triều, đau tới mức quả tim cũng run lên bần bật.
Lửa giận hừng hực mới bùng lên khi nhìn thấy, nghe thấy, biết được Nhan Quy tới tìm Tần Diệc hoàn toàn bị dập tắt trong phút chốc anh nhìn thấy Tần Diệc. Nhưng sau đó lại có một cơn phẫn nộ khác bùng lên, đó là cảm giác phẫn nộ khi đau lòng đến cực điểm.
Trong cơn phẫn nộ đó còn chứa đựng chút cảm xúc khó diễn tả, anh cố gắng trấn áp du͙© vọиɠ muốn giấu người này tới một nơi không ai có thể tìm ra, rồi sau đó từng miếng, từng miếng nuốt hắn vào trong bụng!
“…….Sao anh lại tới đây?” Tần Diệc nhăn mày tỉnh lại, đến khi nhìn thấy người đàn ông đứng trước mắt thì sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại.
Bùi Hàm Duệ không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn hắn. Con ngươi đen trầm như biển sâu nhìn không chớp mắt, rồi đột nhiên, tựa như ngọn núi lửa đã im lặng từ lâu lại bất chợt phun trào, tay anh khóa chặt nửa thân trên của Tần Diệc, cúi đầu hung ác hôn lên bờ môi hắn!
Nếu nói là hôn thì chi bằng nói là cắn sẽ chính xác hơn. Nó mang theo tình cảm dồn nén thật lâu, nồng đậm tới mức muốn bùng cháy, thiêu đốt tất cả mọi thứ thành tro, bao gồm cả Tần Diệc.
Nụ hôn giữa bọn họ, đa phần là triền miên, dịu dàng, chỉ có những lúc động tình khó kiềm chế mới trở nên kịch liệt và điên cuồng.
Khớp hàm bị cạy ra, đầu lưỡi nóng ướt đảo quanh khoang miệng, đôi môi nhanh chóng trở nên trơn bóng ướŧ áŧ. Nhưng như vậy còn chưa đủ, còn lâu mới đủ!
Bùi Hàm Duệ nhắm mắt lại hôn sâu, từ môi xê dịch sang hai má, quét qua mắt, vành tai, lại ngậm vào cần cổ rướn cao của hắn, răng nanh nhẹ nhàng lướt qua hầu kết. Anh như thể muốn liếʍ hết từng tấc da thịt, muốn đánh dấu từ trong ra ngoài, trên dưới toàn thân Tần Diệc để biểu thị phạm vi lãnh địa của mình.
Nếu hắn có thể biến thành vật tư hữu của anh thì tốt biết bao!
Cả cơ thể đều thuộc về anh thì tốt rồi!
“Ưm….Bùi Hàm Duệ…….” Tần Diệc híp mắt ôm cổ anh, tuy rằng việc đối phương đột nhiên tới rồi nhiệt tình như vậy khiến hắn có chút kì quái, nhưng mà…..cũng rất hưởng thụ.
Từ phần ngực trở xuống của Tần Diệc đều ngâm dưới nước, không thể hôn tới được, Bùi Hàm Duệ cắn cắn phần xương quai xanh một lúc lâu rồi ngẩng đầu lên, một tay cởi khuy áo, hô hấp dồn dập, ánh mắt nhìn hắn mang hàm ý ám chỉ đầy nóng bỏng, trầm thấp nói: “Còn ngâm nữa à? Nước lạnh rồi đấy……”
“Không ngâm nữa.”
Tần Diệc có chút lười mở mắt, Bùi Hàm Duệ dứt khoát bế luôn hắn ra ngoài, dùng khăn tắm bọc rồi lau qua cho khô, cứ thế nửa lôi nửa kéo nhau về giường.
Tần Diệc vừa dính tới gối là chỉ muốn ngủ luôn, hoàn toàn chẳng còn sức mà thưởng thức hình ảnh mỹ nam cởϊ áσ trước mắt. Tầm mắt Bùi Hàm Duệ lại hoàn toàn không rời khỏi hắn, cởi sạch sẽ rồi áp lên luôn, bàn tay nóng rực lướt đi trên thân hình tinh tráng của hắn, đầu lưỡi nhiệt tình mà linh hoạt dọc theo phần ngực đi thẳng xuống.
“Bùi Hàm Duệ….Em mệt lắm……” Tần Diệc nhắm mắt lại, khàn khàn than thở một tiếng, tìиɧ ɖu͙© và nỗi buồn ngủ điên cuồng đấu tranh trong đầu, cuối cùng cái sau vẫn chiến thắng “Nếu anh muốn làm thì tự triệt đi……”
Động tác của Bùi Hàm Duệ khựng lại, nâng mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng khẽ cười rồi làm một động tác mà chính anh cũng không ngờ tới được. Anh cúi đầu ngậm lấy thứ hơi ngẩng đầu của người kia.
“Ưm….” Giây phút khi chỗ bị khoang miệng nóng ướt bao lấy, kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ nháy mắt trào lên như dòng điện chạy dọc theo xương sống. Tần Diệc khϊếp sợ mở to hai mắt ra nhìn người đang chôn đầu giữa hai chân. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, một người kiêu ngạo như Bùi Hàm Duệ sẽ vì mình mà làm việc này.
Hắn lại nhắm mắt, từ sâu trong yết hầu phát ra tiếng than nhẹ vô thức mang theo giọng mũi đầy chất tìиɧ ɖu͙©. Ngón tay hắn không tự chủ được mà luồn qua tóc anh, giữ lấy gáy, theo bản năng ưỡn lên tìm chỗ sâu hơn.
Lần đầu làm việc này, yết hầu Bùi Hàm Duệ bị chọc hơi chút khó chịu, nhưng anh vẫn cố gắng khiến hắn cảm thấy thoải mái và thích thú. Vào thời điểm mà anh bị Tần Diệc thô lỗ đè lại, hắn cũng đạt tới đỉnh điểm và tiết thẳng vào miệng anh, rồi sau đó hắn phát ra một tiếng thở dài vừa nặng nề vừa thoải mái.
“Khụ……” Hương vị kỳ quái trong miệng khiến Bùi Hàm Duệ nhăn mày, anh súc miệng qua rồi lau sạch giúp Tần Diệc, tên nhãi này đã sung sướиɠ ngủ lăn quay.
Bùi Hàm Duệ cười khổ đắp chăn thay hắn rồi quay vào phòng tắm tự giải quyết.
Hương vị chưa bao giờ hưởng qua vẫn còn lưu lại đầu lưỡi, Bùi Hàm Duệ bình tĩnh nhìn bản thân trong gương. Đôi môi hồng hơi sưng, khóe mắt ửng hồng phiếm chút tìиɧ ɖu͙© chưa tan, anh nâng ngón tay vuốt ve khóe môi, nhíu mày nhìn hình dáng trong gương, vẻ mặt dần dần trở nên khϊếp sợ, ngạc nhiên, khó tin nổi.
Nếu là trước đây có ai nói với anh sẽ có ngày anh cam tâm tình nguyện, thậm chí chủ động khẩu giao cho một người đàn ông, anh nhất định sẽ tát cho kẻ đó một phát, cảm giác vở vẩn tới đáng cười.
Thế nhưng, những việc khó lường trên thế gian này lại vẫn luôn vớ vẩn như thế.
Bùi Hàm Duệ chậm rãi lấy tay che mặt, che đi biểu cảm gần như kinh hãi kia, rốt cục thì chính mình có vấn đề gì…….
Cảm giác nguy hiểm vô thức tràn ra, xâm lấn lấy trái tim anh. Nếu cứ mặc kệ nó, anh sợ mình sẽ càng ngày càng không giống trước đây.
Chuông báo động vang lên trong lòng cũng không thể ngăn cản du͙© vọиɠ bốc lên trong cơ thể. Bùi Hàm Duệ tựa vào cạnh bồn rửa tay, hai tay an ủi chỗ đó, trong đầu toàn là gương mặt và thân hình trần trụi của Tần Diệc……..
Không biết qua bao lâu, tiếng hít thở nặng nhọc dần dần bình ổn, anh mở vòi nước, để cho dòng nước lạnh lẽo chảy lên mặt mình, biểu cảm phức tạp trên mặt dần dần biến mất…… chỉ còn lại sự bối rối và một tia cảm tình mà chính anh cũng không nhận thấy được.