Tôi sẽ thức và đi ngay bây giờ, đến Innisfree
Dựng một gian nhà bằng đất sét và phên liếp
Có chín hàng giậu cùng một tổ cho ong
Sống đơn độc với âm thanh vo vo trong rừng thưa vắng.
—— “Hồ trên đảo Innisfree” William Butler Yeats, 1888
Hứa Bình cả người trần trụi tỉnh lại trên giường, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là bầu trời xanh ngoài cửa sổ. Mây trắng lơ đãng trôi ngang, nền trời xanh lam trong suốt, anh còn nghe được tiến bồ câu gù nho nhỏ trên bậu cửa sổ nhà hàng xóm, sau đó phạch một tiếng bay đi.
Nhiệt độ hôm nay rất cao, anh nóng đến cả người đều là mồ hôi, dính dấp khó chịu.
Mười giờ sáng ngày thứ hai, em trai đã đến xưởng đi làm, lúc Hứa Bình đi anh còn đang ngủ, Hứa Bình quả là mệt đến chết rồi. Cả cuối tuần ngoại trừ ăn cơm và đi vệ sinh, anh cùng Hứa Chính hầu như không hề rời khỏi giường, làm đến cuối cùng giống như ngay cả não cũng bị cháy hỏng, thứ gì cũng không nghĩ ra, chỉ biết thuận theo bản năng cơ thể truy cầu kɧoáı ©ảʍ, anh giống như lên cơn nghiện một khắc cũng không thể rời khỏi thân thể em trai.
Hứa Bình vỗ vỗ cái đầu đau nhói ngồi dậy, cần cổ mỏi nhừ, cả người đều lười biếng.
Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh em trai hình như đã nói với anh gì đó, còn hôn anh một chút, anh hồ đồ trả lời vài câu, đến tột cùng là nói cái gì Hứa Bình cũng không nghĩ ra.
Anh cố chịu cơn đau đầu chậm rãi bước ra phòng khách gọi điện, xác nhận với phía nhà xưởng em trai đã đến nơi an toàn rồi mới cảm thấy buông lỏng.
Anh cúp máy, phát hiện hộp thư thoại đã tràn đầy, nhìn một lượt toàn là tin nhắn đến từ chủ biên Vương Tắc Đống, chỉ có một là đến từ số lạ.
Anh không muốn nghe tin nhắc, liền dò theo dãy số lạ kia gọi lại, phát hiện đó là tổng đài bệnh viện, nhân viên trực máy hỏi anh muốn chuyển đến khoa nào, anh hơi dừng lại rồi nói với đối phương mình đã gọi nhầm số.
Hứa Bình khỏa thân ngồi trên ghế sopha trong phòng khách hồi lâu, ánh mặt trời chiếu sáng cả căn phòng, anh chưa bao giờ thử không mặt gì đi lại trong nhà, thế nhưng hiện tại lại cảm thấy cứ thế này phơi nắng cũng rất thoải mái, giống như có vô số bàn tay tí hon đang cù lên da thịt anh.
Trên lầu dưới lầu đều an tĩnh, hàng xóm đều đã đi làm đi học hết cả, ngay cả em trai cũng không ở nhà.
Đây là lần đầu tiên anh ở nhà một mình, dường như cả thế giới đều trở nên hoang vắng giữa ánh nắng mặt trời vậy.
Anh đứng dậy, bước vào phòng tắm xả nước tắm rửa, làn nước lạnh lẽo trườn qua da thịt kéo lên một tầng gai ốc, thế nhưng ý thức lại nhờ đó từng chút tỉnh táo lại.
Anh mặc tốt quần áo, gài kỹ từng hạt nút, đứng trước gương sửa sang lại mái tóc.
Mãi đến khi cả người đều đã ăn mặc cẩn thận, Hứa Bình mới lần nữa ngồi xuống cạnh điện thoại.
Trong chớp mắt ấn nút phát tin nhắn, giọng gào thét của Vương Tắc Đống giống như sư tử hống vang lên.
“Hứa Bình! Cậu còn muốn đi làm hay không?! Không thèm gọi điện xin phép đã vô cớ bỏ việc!! Buổi sáng cả tòa soạn đi họp chỉ có cậu là vắng mặt! Cậu có biết hôm nay phải giao bản thảo không?! Tiền thưởng tháng này một đồng cậu cũng đừng mơ tới! Mau trả lời điện thoại của tôi!”
Hứa Bình nhấn nút nhảy qua.
Ba tin nhắn sau đó nội dung đều không khác biêt lắm, Vương Tắc Đống chỉ là dùng lời nói bất đồng phát tiết cơn giận của mình, không nừng uy hϊếp trừ tiền lương và tiền thưởng của Hứa Bình, để anh tháng này uống không khí sống.
Hứa Bình ngay cả nhíu mày cũng không có một lần.
Tin nhắn thứ năm là của bệnh viện, vô cùng ngắn gọn, mời anh nhanh chóng đén bây giờ thảo luận phương án giải phẫu trị liệu.
Hứa Bình cũng không tiếp tục nghe xuống.
Anh xóa sạch tin nhắn, xách cặp táp ra cửa.
Trước hết anh ghé qua ngân hàng một chuyến, Ngân hàng Công thương ở gần đây mặc kệ là thời điểm nào cũng đông đúc, người xếp hàng kéo một đoạn dài, điều hòa bên trong đã hỏng mất khiến tâm tình của mỗi người đều cực kỳ xấu. Ông cụ xếp hàng ngay đầu không biết vì sao lại tranh cãi cùng nhân viên, hùng hổ nói một loạt lời khó nghe, những người xếp hàng phía sau vừa dùng báo chí quạt quạt vừa ôm ngực thờ ơ lạnh nhạt. Khắp nơi đều là tiếng ồn khiến người phiền lòng không ngớt
Xếp hàng tận một giờ mới đến phiên mình, nhân viên phục vụ là người vừa rồi đã cãi nhau với ông cụ kia, tâm tình và ngữ điệu đều vô cùng gắt gỏng, Hứa Bình cách một tầng cửa sổ nhìn đối phương, phát hiện viền mắt cô ta đã đỏ lên.
Sinh hoạt của mỗi người đều không tránh khỏi một mặt không như ý.
Trong tài khoản có chừng hai trăm nghìn, Hứa Bình rút mười nghìn ra, dùng túi đen gói lại cho vào cặp táp, rời khỏi ngân hàng.
Anh vươn tay vẫy một chiếc xe taxi, đến Bệnh viện Nhân dân.
Anh ngồi trong phòng khám khoa tiêu hóa, đối diện là chuyên gia Trương tuần trước đã tuyên án ung thư cho anh.
Chuyên gia Trương nhấc nhẹ mắt kính nhìn kỹ biểu tình trên mặt anh, sau đó đặt mắt kính lên bàn, hai tay giao nhau nói: “Vốn chúng tôi không nên bàn phương án trị liệu với anh, bệnh nhân không rõ tình huống thì hiệu quả trị liệu mới tốt một chút.”
Hứa Bình suy nghĩ một chút, nói: “Cha mẹ tôi đều đã qua
đời, em trai tôi trí lực không trọn vẹn, chuyện gì cũng không hiểu, trong nhà cũng không còn thân thích gì.”
Chuyên gia Trương gật đầu.
“Anh còn vấn đề gì muốn hỏi hay không?”
“Ví dụ như chuyện gì?” Hứa Bình có chút mờ mịt.
“Thông thường, trong thời gian đầu bệnh nhân đều rất khó tiếp thu sự thật mình mắc bệnh ung thư, tất cả mọi người đêu sẽ hy vọng là chẩn đoán sai lầm, vậy nên sẽ yêu cầu xét nghiệm lại rất nhiều lần, có đôi khi còn lén đến bệnh viện khác kiểm tra.”
Hứa Bình gật đầu.
Anh trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Bác sỹ, bệnh ung thư có di truyền không?”
Chuyên gia Trương sững sốt một chút mới trả lời: “Tuy rằng y học vẫn chưa chứng thực được, thế nhưng quả thật có cách nói này, nhất là thân nhân của những người có bệnh ung thư vυ' và ung thư gan, tỷ lệ mắc bệnh ung thư ở bọn họ sẽ cao hơn người bình thường một chút.”
Khóe miệng Hứa Bình cong lên, mỉm cười như cười như không.
“Tỷ lệ cao một chút cũng không có nghĩa là nhất định sẽ mắc bệnh, mấu chốt còn phải xem nhân tố thân thể và tinh thần, còn có hoàn cảnh sinh hoạt. Công việc quá mệt mỏi, áp lực quá lớn hay ẩm thực không quy luật cũng là một trong những nguyên nhân gây bệnh ung thư.”
Hứa Bình rũ mắt.
“Quan trọng hơn nữa là bệnh nhân cần phải hiểu, ung thư không đồng nghĩa với tử vong, chỉ cần điều trị đúng lúc sẽ có tỷ lệ khỏi bệnh rất lớn. Mặc kệ là khi nào cũng không thể buông tha hy vọng, đánh mất lòng tin.”
Hứa Bình nhẹ nhàng gật đầu.
“Thời gian giải phẫu tốt nhất an bày cho sớm, sau đó còn phải hóa trị, anh có thể phải lưu lại trong bệnh viện một thời gian ngắn.” Chuyên gia Trương lại căn dặn, “Chi phí giải phẫu, nằm viện và hóa trị đều không rẻ, tôi tính toán một chút phỏng chừng có khoảng một trăm nghìn.”
“Tôi đã hiểu…”
Đối phương thở dài một hơi.
“Nếu anh đồng ý, hôm nay chúng ta sẽ làm thêm một lần kiểm tra. Đợi có chẩn đoán chính xác sẽ chuyển anh vào khoa ung bứu, ngày giải phẫu phải ấn định cho sớm.”
Hứa Bình có chút giật mình ngẩng đầu: “Bác sỹ không phụ trách giải phẫu?”
Chuyên gia Trương vừa điền biểu mẫu vừa lắc đầu: “Người đứng mỗ là bác sỹ khác, anh yên tam, bác sỹ Triệu khoa ung bứu đã du học ở Đức, có rất nhiều năm kinh nghiệm lâm sàng, đã thực hiện không ít phẩu thuật cùng loại, kỹ thuật vô cùng vững chắc.”
Hứa Bình chỉ cảm thấy đầu đau từng đợt, gần như không thở nổi.
Anh giữ chặt mép bàn, run giọng hỏi: “Bác sỹ Triệu Đức Thắng?”
Chuyên viên Trương ngẩng đầu: “Anh có biết? Bác sỹ Triệu cũng có chút danh tiếng tại tỉnh ta.”
Hứa Bình nhớ tới trận tuyết phủ khắp đát trời kia, nhớ tới bộ dạng suy yếu cắm ống nằm trên giường bệnh không thể ngồi dậy của cha mình, nhớ tới đèn giải phẫu màu đỏ và hành lang trắng bệch của bệnh viện, nhớ tới một vị bác sỹ đeo kính bước đến trước mặt anh tháo khẩu trang xuống, nói: “Gia quyến chuẩn bị tốt tinh thần.”
Anh mở miệng thở dốc, sau đó cười thảm một trận trả lời: “Sao lại không biết, cha tôi chính là chết dưới dao mổ của ông ta.”