Đệ Đệ

Quyển 3 - Chương 42

Mục kích chúng thần tử vong trên mảnh thảo nguyên ngập tràn hoa dại

Gió ở phương xa còn xa hơn cả viễn phương

Tiếng đàn nức nở nước mắt của ta đã hoàn toàn không có

—— Hải Tử[1]

Mãi đến nửa đêm Hứa Bình mới về đến nhà.

Anh rút chìa khóa ra lại say đến làm sao cũng không thể tra chính xác vào ổ khóa.

Chìa khóa leng keng rơi xuống đất, anh híp mắt sờ soạng hồi lâu trên hành lang cũng không chạm tới, liền trực tiếp đặt mông ngồi xuống, khóc như một đứa bé.

Em trai mở cửa cho anh, phía sau lưng cậu lộ ra ánh đèn màu cam ấm áp.

Cậu đứng ở cửa hồi lâu, nhìn anh trai chán chường uể oải, cả người bẩn thỉu ngồi trên sàn nhà.

Hứa Bình chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt rơi lệ ướŧ áŧ.

Anh mỉm cười với em trai, nói: “Anh làm rơi chìa khóa rồi.”

Anh dùng bàn tay lau nước mắt trên má, nỗ lực đỡ tường đứng dậy, thế nhưng chân của anh lại mềm đến không nghe lời, Hứa Bình thoáng cái lại ngã ngồi xuống đất.

Hứa Chính cúi người xuống nhặt chìa khóa của anh trai bị đẩy vào kẹt cửa, sau đó lại dùng sức ôm đối phương từ dưới đất lên.

Hứa Bình thoáng cái giật mình, thế nhưng rất nhanh lại bình thường trở lại, anh vươn tay ôm cổ em trai, tựa đầu vào vai cậu.

Vai Hứa Chính rất rộng, bắp thịt cánh tay rắn chắc.

Cậu quay người nhìn phòng khách một vòng, quyết định đặt anh trai lên ghế salon da màu trắng.

Hứa Bình lại lắc đầu, cả người anh đã bẩn đến không chịu nổi.

“Đi phòng tắm.” Anh nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói.

Em trai cẩn thận đặt anh lên tấm thảm nỉ màu lam trong phòng tắm, Hứa Bình đứng không vững, em trai vội vàng đỡ lấy anh.

Hứa Bình đỡ vai em trai ngồi lên thành bồn tắm.

Anh ngẩng đầu nhìn mặt Hứa Chính hồi lâu, đột nhiên mỉm cười nói: “Anh muốn tắm.”

Em trai khép cửa lại đi ra ngoài.

Hứa Bình mở vòi nước, để nước nóng chậm rãi đổ đầy bồn.

Anh đá rơi giày da, cởϊ áσ sơ mi, mãi đến khi cả người đều trần trụi mới mệt mỏi nặng nề ngồi vào trong nước, thoạt nhìn giống hệt một con chim rơi xuống hồ.

Lúc Hứa Bình trùm khăn tắm ra khỏi phòng Hứa Chính đã đi ngủ, đèn phòng khách đã tắt, èm cửa sổ không thả xuống, có thể thấy được ánh đèn của khu nhà đối diện.

Hứa Bình đi xuống bếp rót cho mình một ly nước, chỉ uống phân nửa liền ngừng lại. Anh cầm ly đứng trước cửa sổ phòng bếp thất thần một lát, ánh đèn dưới lầu vẫn sáng, đám bướm đêm và thiêu thân vây quanh bóng đèn, bụi cây ẩn trong màn đêm, thỉnh thoảng khi có gió thổi qua mới phát ra thanh âm rào rạt.

Anh rửa ly, tắt đèn phòng bếp.

Anh lẳng lặng xuyên qua bóng tối trong phòng khách, dừng chân trước cửa phòng ngủ của em trai một chút, nhẹ nhàng kéo ra chốt cửa.

Ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào, anh có thể nhìn thấy hình dáng em trai đang nằm nghiêng trên giường.

Hứa Bình ngừng lại một chút, chậm rãi khép cửa phòng lại sau lưng.

Tiếng đóng cửa khiến Hứa Chính giật mình, cậu xoay qua từ trên giường ngồi dậy.

“Anh hai?”

Hứa Bình trầm mặc một chút, nhẹ nhàng hỏi: “Em ngủ rồi sao?”

Em trai nói: “Vẫn chưa.”

Hứa Bình chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên giường Hứa Chính.

Hứa Chính ngồi thẳng dậy, đắm trong bóng tối chờ anh hai lên tiếng.

“Hôm nay anh không muốn ngủ một mình, anh có thể ngủ với em chứ?”

Em trai không lên tiếng, hai anh em khi còn nhỏ mỗi mùa đông đều cùng ngủ trên một chiếc giường, thế nhưng từ cái năm Hứa Bình bị bỏ tù, hai người đã không còn ngủ chung với nhau nữa.

Hứa Chính xốc tấm chăn của mình lên, Hứa Bình luồn người vào, em trai dùng đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy anh.

Trong bóng đêm, tất thảy đều trở nên mờ áo, hơi thở ấm áo của Hứa Chính bao quanh anh, trong nháy mắt đó, Hứa Bình rưng rưng ngấn lệ.

Đã nhiều năm như vậy, bản thân mình lại ngu xuẩn lãng phí nhiều năm như vậy. Anh cho rằng mình và em trai sẽ có rất nhiều thời gian ở bên cạnh nhau, mặt trời mọc rồi lặn, một ngày lại một ngày, một năm lại một năm, bọn họ sẽ cùng nhau già đi, cùng nhau bạc tóc, răng rụng miệng móm, có lẽ khi đó anh sẽ nói cho em trai biết tâm tình của mình. Bọn họ vốn là anh em ruột, lại thân mật quấn quýt, trên đời này không có gì có thể chặt đứt, ở trước mặt năm tháng dài dòng cần gì phải nói yêu đương chứ?

Hứa Bình vươn tay ôm cổ em trai.

“Em còn nhớ chuyện chúng ta khi còn bé sao? Mùa đông không có hệ thống sưởi hơi, trong nhà vẫn luôn đặc biệt lạnh. Khi đó anh vẫn luôn trì hoãn không chịu lên giường, vẫn luôn chờ em đem chăn đệm ủ ấm rồi mới chịu cởϊ áσ bông nằm vào.”

Em trai nghiêm túc nhìn vào mắt anh: “Anh hai lạnh không?”

Hứa Bình cười trả lời: “Rất lạnh nha.”

Em trai kéo tay của anh từ cổ mình xuống, thổi nhẹ một hơi lại xoa xoa ủ ấm cho từng đầu ngón tay, lại xốc áo lên đặt tay anh vào ngực mình.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, bãi bể nương dâu cảnh còn người mất, chỉ có người trước mặt là còn băn khoăn vì anh ủ ấm tay.

Hứa Bình im lặng rơi lệ.

Em trai vươn tay lau giọt nước trên má anh.

“Anh hai làm sao vậy?”

Hứa Bình bắt lấy bàn tay dày rộng của em trai trên má mình, nhẹ nhàng mở ra, đặt nhẹ một nụ hôn lên.

Lòng bàn tay của em trai rất thô ráp, bởi vì thường xuyên khuân vác hàng hóa mà đã chai cứng rất nhiều.

Hứa Chính cả người run nhẹ, mở to mắt nhìn anh hai.

Hứa Bình đối diện thật lâu với em trai trong bóng tối, lúc này đây anh đã không dời đường nhìn đi nơi khác.

Anh chậm rãi ghé sát vào, hôn nhẹ lên môi em trai.

Em trai ngẩn người, thân thể cứng đờ không hề cử động.

Hứa Bình lại hôn lên một chút.

Em trai ngây ngốc nhìn anh.

Lần thứ ba, Hứa Bình ôm mặt em trai, cho cậu một nụ hôn thật dài, anh nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy môi người kia, một chút lại một chút.

Lúc anh ngẩng đầu lên, Hứa Chính đột nhiên thở hắt ra một hơi, sau đó gấp rút thở dốc.

Hứa Bình ngồi dậy, nhẹ nhàng xốc tấm chăn đang che phủ hai người.

Em trai mặc một cái qυầи ɭóŧ tứ giác đen, thứ kia đã hơi cứng lên, nửa người trên hơi nhấc, dưới ánh trăng thân thể này vừa cân xứng lại rắn chắc.

Hứa Bình lại áp người hôn cậu một chút, lần này phảng phất có một tia xấu hổ, Hứa Bình rũ nhẹ mí mắt.

Anh dừng lại, kéo thứ kia của em trai từ trong qυầи ɭóŧ ra.

Vừa nóng vừa cứng, giống như một khối sắt được bọc tơ lụa.

Hứa Bình cúi người, đem thứ kia của em trai ngậm vào miệng.

Hứa Chính lập tức ngửa đầu phát ra thanh âm ngâm nga khó nhịn, cậu thở hổn hển, bắp thịt trên bụng phập phồng liên tục.

Cậu cảm thấy khoang miệng của anh trai vừa nóng lại ẩm ướt, cảm giác này quả thực quá mức kỳ quái nhưng lại sung sướиɠ đến mức không thể kháng cự.

Hứa Bình áp vào giữa hai chân em trai hơn nửa ngày không cử động, anh nỗ lực ngậm càng sâu hơn một chút thế nhưng chỗ này của Hứa Chính rất lớn khiến anh gặp không ít trắc trở.

Anh một tay đặt trên bụng em trai, vuốt ve dịu dạng như đang an ủi một chú ngựa hoang.

Em trai rất nhanh bị anh làm cho khuất phục.

Hứa Bình bắt đầu phun ra nuốt vào.

Tốc độ của anh không nhanh, kỹ xảo cũng đơn giản vụng về, thế nhưng trong mỗi dao động đều có một loại cảm tình mãnh liệt phảng phất thứ kia của em trai là một món bảo bối vô cùng quý giá, anh hút lấy nó cũng như cá mắc cạn mở to miệng tìm kiếm nguồn nước, cái tư thái này khiến cho hành vi dâʍ ɭσạи đang xảy ra chợt mang thêm một tầng thần thánh kỳ dị, phảng phất anh là giáo đồ tiều tụy đang tiến hành một loại thành tâm triều bái nào đó. Anh yêu nó, sùng bái nó, thành tâm thành ý muốn dùng hết tất cả vì nó mang đến sự vui vẻ.

Hứa Chính ngẩn đầu, nhắm mắt lại rêи ɾỉ một tiếng, cậu cảm thấy một cảm giác tê dại từ bụng dưới xộc thẳng lên, cái loại cảm giác này vô cùng mạnh mẽ, mạnh mẽ đến cậu phải nắm chặt tay căng cứng cơ thể chống cự với nó.

Hứa Bình vuốt ve hai khối cầu nhỏ bên dưới, cảm thấy chúng nó rất nặng, anh ngẩng đầu liếc nhìn biểu tình tràn ngập thống khổ và tìиɧ ɖu͙© của em trai, hút mạnh một cái.

Hứa Chính như một chú cá búng khỏi mặt nước bật dậy từ trên giường, không đợi cậu hạ xuống thứ kia đã vui vẻ bắn tinh nhễ nhại.

Hứa Bình phun côn th*t của em trai ra, ngồi dậy.

Anh dùng ngón tay lau dịch trắng trên môi.

Hứa Chính nằm trên giường, hai mắt mở to dùng biểu tình không thể tin tưởng thở dốc nhìn anh.

Hứa Bình mỉm cười với cậu, xuống giường đi phòng tắm xúc miệng.

Trên sàn phòng tắm quần áo bẩn lúc nãy anh cởi ra vẫn nằm la liệt, Hứa Bình dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn bản thân tái nhợt trong gương.

Anh sờ sờ mặt mình.

Nửa thân trần phía trên vô cùng gầy guộc, nhìn vào gương có thể thấy được xương vai nhô lên.

Hiện tại là da thịt, ngày mai là cát bụi.

Anh siết chặt hai bên thành bồn rửa mặt.

Túi trong áo vest có một chai gel bôi trơn.

Hứa Bình đã hạ quyết tâm.

Hứa Chính nghe được tiếng vang, nhấc người khỏi giường nhìn sang.

Hứa Bình đóng cửa phòng, đặt cái bình nhỏ kia lên tủ đầu giường. Anh để trần nửa người trên, nửa người dưới chỉ dùng một cái tắm khăn trắng vây lại.

Anh nhìn chăm chú em trai hồi lâu trong bóng tối.

“Anh hai.”

Hứa Bình dùng ngón tay nhẹ nhàng chặn miệng đối phương.

Anh chậm rãi cúi xuống, như động vật nhỏ dùng chóp mũi của mình nhẹ nhàng cọ qua chóp mũi của em trai.

Hứa Chính thoải mái nheo mắt, hơi thở của bọn họ hòa quyện cùng nhau giữa không trung.

Hứa Bình kéo khăn tắm của mình lên để lộ bắp đùi thon dài, chậm rãi bò ngang giường, vắt chân cưỡi lên hông em trai.

Ngón tay của anh nhẹ nhàng lưu luyến trên mặt đối phương, từ trán đến lông mày, từ lông mày xuống mũi, từ mũi dọc theo môi.

Anh dịu dàng lại có chút ơ hờ âu yếm cổ em trai, trong loại ơ hờ này mang theo sự quyến rũ kinh người.

Em trai si mê nhìn anh.

Ngón tay của Hứa Bình vẫn mân mê dọc theo ngực Hứa Chính, luồn vào bên trong áo thun, tiếp tục sờ soạn xuống bụng.

Em trai căng chặt thân thể, sáu khối cơ bụng theo hô hấp phập phồng, da tay của anh trơn mịn còn cơ thể này lại cứng rắn như sắt.

Ngón tay Hứa Bình lưu chuyển qua lại trên rốn em trai, cảm nhận bắp thịt của cậu đang vị sự âu yếm của mình mà run lên từng đợt.

Anh ngoắc tay ra hiệu em trai tới gần, Hứa Chính nâng nửa người trên lên.

Hứa Bình kéo áo thun của cậu, giúp em trai hoàn toàn cởi nó ra.

Nửa thân trên trần trụi của Hứa Chính cân xứng rắn chắc hệt như tượng thần Hy Lạp.

Hứa Bình mặt đối mặt cưỡi trên người Hứa Chính.

Anh thấy em trai si mê nhìn mình không hề chớp mắt.

Anh kéo bàn tay to của cậu đặt lên mặt mình, nhắm mắt lại ôn nhu vuốt ve.

Anh mang theo tay của em trai xoa lên trán lại xuống mày, men theo mũi và môi, dẫn đối phương âu yếm cổ của mình, lại từ đầu vai hôn đi xuống, nhẹ nhàng mơn trớn xương quai xanh.

Anh đặt tay em trai lên tim, dưới làn da ấm áp, trái tim của Hứa Bình nảy lên thình tịch.

Anh nhìn em trai thật lâu, chậm rãi hạ người xuống, nhắm mắt hôn lên khóe miệng của cậu.

Anh thấy em trai mở to hai mắt nhìn mình.

Anh đặt tay phải lên ngực em trai, cảm nhận nhịp tim bên dưới bắp thịt rắn chắc.

Anh nhìn Hứa Chính, chậm rãi rời môi ra lại yên lặng dùng tay trái chạm vào khóe môi.

Em trai lập tức bật người hôn anh.

Hứa Bình mỉm cười.

Anh ôm cổ em trai, dâng môi mình lên.

Bọn họ chân chính hôn nhau, môi quấn lấy môi, lưỡi đuổi theo lưỡi.

Bọn họ hôn thật lâu, đến khi tách ra giữa bọn họ còn có một sợi chỉ bạc gắn kết.

Hứa Bình kéo tay em trai, đặt lên phần đùi lộ ra bên ngoài khăn tắm.

Anh mang theo nó mơn trớn bản thân, từng chút, từng chút.

Anh vươn tay ôm cổ em trai, dùng đầu gối chống đỡ thân thể.

Bàn tay Hứa Chính vô sự tự thông, men theo khăn tắm sờ soạng đi lên, dọc theo rìa ngoài bắp đùi rồi dừng lại nắn bóp mông anh.

Bàn tay của em trai thật thô ráp, khí lực cũng mạnh đến thần kỳ, việc này khiến Hứa Bình cảm thấy có chút đau đớn, thế nhưng càng nhiều chính là du͙© vọиɠ khó nén chậm rãi tăng lên sau từng cái vuốt ve.

Anh chậm rãi nhắm mắt lại rên lên một tiếng.

Em trai thoáng cái siết chặt anh, anh cảm nhận được thứ nóng rực kia của em trai đang chỉa vào đùi trong của mình.

Hứa Bình hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu em trai.

Anh buông cổ cậu ra, tháo khăn tắm bao quanh hông mình.

Thứ kia của anh từ sớm đã dựng lên.

Anh tựa vào tường, mở rộng hai chân trước mặt em trai, đem tất thảy bản thân đều bày ra cho người trước mặt nhìn ngắm.

Hứa Chính si ngốc nhìn anh.

Anh với tay lấy gel bôi trơn, đem chất dịch trong suốt kia đổ vào bên dưới của mình.

Anh bắt đầu chậm rãi xoa bóp côn th*t của bản thân, đùa bỡn hai quả cầu bên dưới.

Anh biết em trai đang nhìn chằm chằm vào mình, lại ngẩng đầu nhắm mắt không nhìn đến Hứa Chính.

Ngón tay của anh chậm rãi đi xuống, đảo quanh cửa sau, mãi đến khi cả ngón tay và nơi đó đều trở nên ướt đẫm mới chậm rãi cắm một ngón vào.

Ban đầu chỉ là một đốt tay nhỏ như vậy, sau đó càng lúc càng sâu, mãi đến khi cả ngón tay đều bị nuốt trọn.

Hứa Bình thở ra một hơi, ngừng lại thoáng chốc rồi mới bắt đầu tử xoay chuyển ngón tay.

Một chút lại một chút.

Cho dù nhắm mắt lại anh vẫn có thể nghe được tiếng nước ma sát da^ʍ mỹ từ trong thân thể truyền ra.

Anh cố gắng không nghĩ đến bộ dạng xấu hổ trần trụi mở rộng hai chân hướng về phía em trai hiện tại mình đang bày ra,

Dưới ánh trăng, thân thể trắng nõn của Hứa Bình phảng phất như dạ minh châu tản ra một lớp quang mang dìu dặt. Nét mặt của anh có chút thống khổ, phảng phất là một giáo sỹ dòng khổ tu thánh khiết, thế nhưng thân thể lại tản ra khí tức dâʍ ɭσạи hoàn toàn ngược lại.

Hứa Chính từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy anh hai tràn ngập sự dụ dỗ như thế, thở dốc từng ngụm lớn, cảm thấy thân thể của mình cũng sắp nóng đến bùng nổ.

Lúc này, trong thân thể của Hứa Bình đã nhét vào hai ngón tay.

Chúng nó ra ra vào vào, thỉnh thoảng để lộ một chút vách trong diễm sắc lại rất nhanh bị che đậy.

Hứa Bình rút ngón tay ra, gel bôi trơn vì sự ma sát đã càng trở nên dính dấp, ngón tay mang theo chỉ bạc tinh mịn, Hứa Bình xoa bọn chúng lên đùi trong của mình.

Anh mở mắt nghiêng đầu nhìn em trai.

“Biết phải làm thế nào chứ?” Anh rũ mắ xuống, phảng phất xấu hổ nhẹ giọng hỏi.

Hầu kết của Hứa Chính phập phồng trên dưới, không nói gì.

Hứa Bình ôm cổ em trai hôn lên, một bên vừa dây dưa môi lưỡi cùng đối phương một bên lại đẩy nhẹ cậu xuống gối đầu.

Anh dùng một tay che mắt em trai, ngẩng đầu lên đem thứ cứng rắn kia của đối phương đưa vào thân thể mình.

—————-

1/Hải Tử (1964-1989),

tên thật Tra Hải Sinh, người An Huy, thi nhân đương đại. Hải Tử lớn lên ở nông thôn, năm 1979 thi vào Ngành Luật đại học Bắc Kinh, năm 1982 bắt đầu con đường sáng tác thơ ca, đến năm 1983 sau khi tốt nghiệp được phân tới giảng dạy môn Triết học cho Đại học Chính pháp Bắc Kinh Trung Quốc. Ngày 26 tháng 3 năm 1989 tự sát trên đường ray gần Sơn Hải Quan, vừa tròn 25 tuổi.

(Mew: Có lẽ đây là lần đầu tiên mình vừa edit H vừa khóc, H thật nóng bỏng mà cũng thật nghẹn ngào.)