Mỗi sinh mệnh đều là vô cùng quý báu. Đôi khi chỉ là một việc giản dị như ngồi trong khu rừng xanh, ngắm nhìn vầng dương ngự trong chiếc xe ngựa vàng và ngắm nhìn mặt nguyệt ngự trong chiếc xe ngựa bạc. Ngọt ngào làm sao mùi hương của cây táo gai, ngọt ngào làm sao mùi hương của những đóa hoa chuông đang ẩn mình trong thung lũng, những đóa thạch nam đung đưa trên đỉnh đồi. Thế nhưng tình yêu tuyệt hơn cuộc sống, và trái tim của một con chim thì có là gì đâu nếu so với trái tim đang yêu của của một con người.?
—— Chim sơn ca và đóa hồng đỏ
Hứa Chính đang ngồi bên cạnh bàn cơm, đem lỗ tai kề vào loa của chiếc radio nhỏ, còn chậm rãi xoay xoay núm điều chỉnh tần số.
Cái radio nho nhỏ hình hộp màu đen này, là lần trước cha đi Thượng Hải đóng phim mua về làm quà cho em trai, mở ngăn phía sau lắp hai cục pin vào, bất kể là sáng sớm ra công viên chạy bộ hay đơn thuần là dạo chơi cũng có thể đặt trong túi mang theo, ở thập niên 80 tuyệt đối là thứ đồ chơi thời thượng nhất.
Em trai cực kì chăm chú lắng nghe những tiếng mà trong tai Hứa Bình chỉ có thể nói là rè rè hỗn loạn, nhìn bộ dạng kia của cậu cực kỳ giống những Đảng viên làʍ t̠ìиɦ báo chờ đợi phiên dịch mật mã từ đầu mối gửi tới.
“Bánh xe thời đại là không thể ngăn cản! Chủ nghĩa cộng sản nhất định thắng lợi!”
Khi còn nhỏ Hứa Bình đã từng thấy một đoạn quảng cáo như vậy trên bức tường ngoài khu chung cư, cũng từng vì nó mà chìm vào mê muội thật sâu. Cậu từng ảo tưởng tất cả mọi thứ trên thế giới này cũng giống như một nồi cháo, sau đó bị cái muỗng mang tên thời đại chậm rãi khuấy đều, gạo cũ hòa tan ở đấy nồi, gạo mới lại không ngừng bị thêm vào.
Trước khi Chủ nghĩa cộng sản hoàn toàn thắng lợi, những vị lãnh tụ vĩ đại lại đi trước một bước, đầu tiên là Thủ tướng Chu, sau đó là Chủ tịch Mao, tình cảnh hơn một nghìn người tụ tập trong Đại lễ đường, ngực đeo hoa trắng thất thanh khóc rống kia, cho dù khi ấy Hứa Bình chỉ mới tròn năm tuổi cũng không thể quên được.
Em trai trong lúc không người để ý cũng đã trưởng thành, chẳng nhớ được từ khi nào đã không tiếp tục chơi cát nữa, lại đem nhiệt tình đổ vào thứ phức tạp như radio điện kia?
Hứa Bình vừa nghĩ vừa nhanh chóng làm xong bài tập chính trị mà giáo viên giao cho—— Trình bày khái quát hàm nghĩa của câu nói “Quốc gia chúng ta hiện tại đang trong giai đoạn sơ cấp của xã hội chủ nghĩa”, nêu một vài ví dụ cùng căn cứ suy luận.
Cửa sổ bên cạnh đang mở, ngọn gió mát đêm tháng năm mang theo mùi hoa không rõ tên tràn vào gian phòng, từng con côn trùng nho nhỏ bị ánh đèn thu hút không ngừng đập vào tấm màn cửa sổ bằng lụa mỏng xanh biếc.
Đồng hồ treo tường ngoài phòng khách từng chút từng chút phát ra thanh âm ‘tích tắc’ vô cùng quy luật.
“… Đến quản trường Thiên An Môn thăm hỏi các sinh viên còn có Bí thư đảng Ôn Gia Bảo. Hoạt động tuyệt thực trên quảng trường Thiên An môn đã tiến vào ngày thứ bảy, thân thể của rất nhiều sinh viên đã suy yếu cực độ, từ tối hôm qua không ngừng có sinh viên được đưa đi bệnh viện cấp cứu, đây là tin tức của đài Thanh âm nước Mỹ.”
Em trai xoay tần số đến một kênh, đột nhiên vang lên thanh âm của một nữ phát thanh viên phía địch
Hứa Bình hoảng sợ, vội vã quát em trai ngưng lại: “Tiểu Chính!”
Hứa Chính chậm rãi ngước đôi mắt mờ mịt nhìn anh hai.
Hứa Bình trong lòng rối loạn nói: “Đừng nghe cái này.”
Sau khi tin tức chín giờ rưỡi kết thúc, radio bắt đầu vang lên ‘Tạm biệt người yêu của tôi’ với giọng hát Đặng Lệ Quân ngọt ngào.
“Goodbye my love, người yêu của em, tạm biệt. Goodbye my love, từ đây sẽ cách biệt anh.”
Triền miên uyển chuyển, ôn nhu thâm tình. Ngay cả Hứa Chính cũng đều nghe đến mê mẩn, ôm chặt radio không nhìn anh hai nữa.
Hứa Bình đứng dậy đem cửa sổ đóng lại, cũng vén hai tấm rèm cửa xanh đậm lên.
Cậu tắt đèn bàn, đi tới bên cạnh em trai.
Trong phòng chỉ còn ngọn đèn nhỏ trên tủ đầu giường là mở, tản ra ánh sáng mờ ảo nhẹ nhàng.
Cậu ngồi xuống bên cạnh em trai, một tay chống đầu lẳng lặng cùng Hứa Chính nghe ca khúc đã từng bị liệt vào danh sách cấm này.
(*Bài hát này từng bị
Trung cộng cấm vì quá
ủy mị, không phù hợp với tư
tưởng cách mạng, bất quá theo mình nghĩ là do nó có tiếng Anh thôi. Sau đó luật này cũng bị
xóa đi, giống như
thời bao cấp của Việt Nam cũng từng cấm nhạc Vàng
ấy.)
“Em mãi mãi nhớ về anh, nhớ về mối tình dịu ngọt, nhớ về trái tim nồng ấm của anh, về nụ hôn ngọt ngào của anh. Ôi tiếng hát ngọt ngào của anh, sao có thể quên đi mối tình này. Tạm biệt tình yêu của em, chẳng biết khi nào có thể gặp lại…”
Hứa Bình nghiêng đầu nhìn em trai, nửa khuôn mặt của đối phương đều chìm trong bóng tối, đôi mắt thâm thúy, lông mày dày rậm, đường cong sắc sảo như điêu khắc. Hứa Chính quay đầu lại nhìn anh trai, ánh mắt vừa ôn nhu lại chăm chú, ánh đèn mờ nhạt từ sau lưng cậu rọi đến, đem toàn bộ cơ thể cậu bọc vào một lớp quang mang màu vàng ấm, tuấn mỹ đến không giống người trần.
Trái tim của Hứa Bình thoáng cái đập sai một nhịp.
“Em biết bài này đang hát về cái gì không?”
Hứa Chính chăm chú nhìn anh trai, không lên tiếng.
Hứa Bình chớp chớp mắt, nói: “Sau này —— “
Cậu không tiếp tục nói hết. Cậu vốn định nói chờ sau này khi em thích người nào đó liền có thể hiểu được ý tứ của ca từ, thế nhưng người em trai trí năng không đủ này của cậu, rất có thể cả đời đều không có cơ hội yêu đương.
Cậu dùng ánh mắt dịu dàng thương xót nhìn em trai, thằng bé đẹp trai như vậy, so với cha lúc còn trẻ còn đẹp trai hơn, nếu như chỉ số thông minh bình thường sẽ có bao nhiêu cô gái vì thằng bé mà điên cuồng chứ.
Hứa Bình có chút khổ sở mỉm cười với em trai.
“Tiểu Chính.”
“Dạ?”
Em trai sau này có thể thích cô gái nào đó hay không? Cậu nghĩ.
Thứ khống chế một người yêu thích một người khác rốt cục là chỉ số thông minh hay là bản năng?
Thế nhưng cậu cái gì cũng không hỏi ra miệng. Cậu không muốn nghĩ tới cảnh tượng sau này khi em trai ngốc của mình hết lòng hết dạ thích một người rồi lại không được đáp lại, đau lòng khổ sở. Nếu là như vậy, cậu tình nguyện cứ để Hứa Chính tỉnh tỉnh mê mê cả đời, cả đời ngây ngốc vui vẻ.
Hứa Chính nhìn anh trai vừa gọi mình nhưng lại không nói lời nào.
Hứa Bình dùng sức xoa xoa đầu em trai: “Ngu ngốc! Ngay cả bài hát nói gì cũng không biết con nghe loạn. Ở nhà lén nghe cũng không sao, nếu bị người ngoài biết em nghe ‘Thanh âm nước Mỹ’ chính là phạm pháp đó. Biết không?”
Hứa Chính ngơ ngác lắc đầu.
“Em thích Đặng Lệ Quân, ngày mai anh đi mua băng cassette cho em, đừng nghe những đài radio này.”
Hứa Chính quay đầu nhìn radio, có chút ngọng nghịu nói: “Êm tai. Thích.”
Hứa Bình ôm vai em trai, cười cười.
Hứa Chính chỉ tự sống trong thế giới của mình, làm sao hiểu được quy tắc của thế giới bên ngoài đâu? Có thể bảo hộ thằng bé cũng chỉ có cha và mình mà thôi. Chỉ là sau đó, trong tiếng hát ôn hòa này, cậu cũng không muốn đánh vỡ sự yên bình trong thế giới của em trai.
“Ngu ngốc.” Cậu nhẹ giọng mắng yêu.
Sau khi phát xong ca khúc của Đặng Lệ Quân, chương trình tiếp theo là ‘Học tiếng Anh đêm khuya’, người dẫn chương trình có chất giọng nam trầm khàn, Hứa Chính không thích thanh âm của ông ta nên liền chuyển đài.
Hứa Bình đứng dậy duỗi người một cái, nói: “Đã đến giờ tắm rồi đi ngủ.”
Hứa Chính ngoan ngoãn buông radio, cẩn thận cho vào tủ đầu giường.
Trong nhà có lắp máy nước nóng kiểu mới, từ lúc khởi động đến lúc có nước nóng tắm chỉ cần năm phút.
Hứa Bình đứng cạnh bồn tắm lớn, vừa cúi đầu xắn tay áo vừa nói với em trai đứng sau lưng: “Mau cởi đồ, nước sắp nóng rồi.”
Phía sau truyền đến thanh âm loạt xoạt.
Hứa Bình ngay cả ống quần cũng xắn xong, nhìn lại liền thấy em trai đã cởi xong áo, chỉ là dây kéo quần giống như bị kẹt không thể kéo xuống.
“Anh tới.” Hứa Bình xung phong nhận việc.
Quần jean xanh mấy năm nay chậm rãi thịnh hành trong giới thanh niên, loại ống loa phần dưới rộng thùng thình cũng trở thành tiêu chí thời thượng. Hứa Chính thân cao chân dài, mặc quần jean so với ai cũng càng đẹp mắt.
Hứa Bình dùng sức kéo hai cái, phét tuya không hề suy suyễn.
Cậu tập trung nhìn vào, nhịn không được chửi ầm lên: “Thằng quỷ! Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, trước khi mặc quần jean phải mặt qυầи ɭóŧ! Mặc qυầи ɭóŧ có biết không?!”
Hứa Chính ngơ ngác nhìn anh trai: “Dạ biết.”
Hứa Bình giận đến muốn đá tường: “Biết biết biết! Mỗi lần nói với em phải mặc qυầи ɭóŧ em đều nói biết! Quay đầu liền quên! Hứa Chính, em là cố ý phải không!”
Em trai lộ ra vẻ mặt vô tội như chó cỡ lớn: “Quá chật, khó chịu.”
Hứa Bình giận không chỗ phát tiết: “Vậy lông bị kẹt vào khóa kéo sẽ dễ chịu?! Chỗ đó không cảm thấy đau sao?!”
Hứa Chính nhìn anh trai lộ ra nụ cười ngây ngốc.
“Quên đi. Em chờ đó.” Hứa Bình thất bại đi tìm kéo.
Cẩn thận cắt đi phần lông mắt kẹt, lại tốn hơn nửa ngày cũng không cởϊ qυầи ra khỏi người em trai được, trong lúc vật lộn với khóa kéo không khỏi nhiều lần lướt qua chỗ riêng tư, rất nhanh thứ kia của em trai đã thức dậy, cán cần vừa to vừa dài, qυყ đầυ là màu hồng khỏe mạnh, đội lên một cái lều nhỏ ở đáy quần, phần đầu còn lộ ra khỏi chỗ khóa kéo đã được mở xuống.
Cho dù tâm trí vẫn như một đứa trẻ, thân thể của Hứa Chính quả thực đã trưởng thành, testicles
(*từ
tác giảdùng, không phải Mèo, chỉ nội tiết tố tuyến sinh dục ở nam giới)
sẽ sản sinh t*ng trùng, rồi cũng giống như vô số nam giới trên địa cầu, cậu không khống chế được khát vọng giao phối hormone mang đến.
Cái ót Hứa Bình ứa ra mồ hôi, thứ kia của em trai cách mặt cậu chưa đầy một gang tay, mũi cũng có thể ngửi được vị tanh nồng từ nơi riêng tư của Hứa Chính.
Hứa Bình thật muốn chửi thề: Thảo nào nói qυầи ɭóŧ quá chật, căn bản là cái kia quá lớn!
Cậu hung tợn liếc nhìn em trai, lại thấy em trai dùng ánh mắt thuần khiết chăm chú nhìn mình, hệt như cái thứ đang cứng ngắc chỉa thẳng đó không phải mọc ra trên người mình vậy.
“Nhìn gì đó?!” Hứa Bình thẹn quá thành giận mắng.
Hứa Chính lại hoàn toàn không cảm giác được sự không thoải mái trong lòng anh trai, nghiêm túc nói: “Anh hai thật đẹp mà.”
Nếu không phải hiểu rõ chỉ số thông minh của em mình, Hứa Bình quả thực phải cho rằng Hứa Chính là đang đùa giỡn cậu. Cậu hai má đỏ bừng lại lắp bắp nói không ra một lời phản bác.
Cuối cùng chỉ đành hung hăng kéo tay em trai đặt lên chỗ đang phình ra ở đáy quần: “Che lại!”
Hứa Chính ngoan ngoãn che lại thứ kia của mình, cúi đầu nhìn anh trai đang tức giận chiến đấu cùng khóa kéo.
Cả đời Hứa Bình cũng chưa gặp được chuyện lúng túng như vậy, cậu một bên hung hăng mắng, một bên cố sức kéo khóa xuống.
Khóa kéo xẹt một chút rời ra, quẩn rốt cục có thể cởi xuống.
Hứa Bình nắm lấy quần tụt xuống, nói: “Nhấc chân lên.”
Hứa Chính có chút khổ sở: “Quần hỏng rồi.”
Hứa Bình xoa xoa mồ hôi trên trán, giải thoát nói: “Đừng lằng nhằng! Lát nữa anh gắn lại cho.”
Hứa Chính lập tức vui vẻ.
Tiếng nước ào ào vang lên, Hứa Bình cầm vòi sen xuống thử độ ấm của nước.
“Được rồi, mau vào.”
Hứa Chính cởi đến trần trụi nhảy vào bồn tắm.
Hứa Bình nhanh chóng phả nước ướt người em trai, ngẩng đầu nhìn lên một chút, em trai đứng thẳng so với cậu thì cao không ít.
Cậu không nhịn được nổi giận: “Cúi đầu xuống!”
Hứa Chính ngoan ngoãn ngồi xuống ôm chân giữa bồn tắm.
Hứa Bình qua loa giúp em trai gội đầu, vươn tay vớ lấy chai dầu gội nặn một chút lên tóc em trai, dùng sức vò.
Tóc Hứa Chính rất ngắn thế nhưng vừa đen lại vừa cứng, sau khi dính nước còn quật cường như lông nhím, hoàn toàn không chịu rũ xuống.
Hứa Bình dùng sức ma sát da đầu em trai.
Hứa Chính thực sự đã lớn rồi, cậu nghĩ. Vai trở nên rất rộng, phần lưng cũng bắt đầu xuất hiện bắp thịt, hai năm trước bọn họ chơi vật tay cậu còn có thể dễ dàng thủ thắng, hồi giao thừa năm nay, cậu dùng hết sức bình sinh vẫn bị em trai đánh bại.
Hứa Bình liếc bắp tay rắn chắc của em trai, lại nhìn chính mình, không khỏi thở dài.
Cậu giơ vòi sen, đem bọt xà phòng trắng mịn trên tóc em trai xả sạch.
“Lúc nãy trong điện thoại, cha nói gì với em?” Hứa Bình tùy tiện hỏi.
Hứa Bình đang nhắm chặt mắt, để mặt dòng nước luồn qua mặt mũi mình.
“Alo? Tiểu Chính đó hả, là cha đây. Đã ăn cơm tối chưa? À, ăn cái gì? xương sườn có ngon không? Ha ha. Ăn ngon phải cám ơn anh hai. Cha vài hôm nữa sẽ về, lúc cha không có nhà phải nghe lời anh hai đó có biết không? Anh hai của con mấy hôm nay rất bận, con không được làm phiền anh, anh phải ôn tập chuẩn bị thi đại học, hai ngày nữa cha về sẽ đưa con ra ngoài chơi. Cha hiện tại ở Duyên An, chỗ đó Chủ tịch Mao vĩ đại của chúng ta cũng từng ở qua, khi về cha sẽ mang hình cắt giấy của nơi này cho con, có thể dán lên cửa sổ, rất đẹp. Tiểu Chính thích hình gì? Cái gì cũng có, có mèo có chó còn có hoa mẫu đơn…”
Hứa Bình lẳng lặng lắng nghe em trai giống như máy thu âm phát lại mỗi một câu của cha, cậu không biết em trai làm sao có thể làm được, ngoại trừ không mang theo cảm tình, mỗi một chữ đều không quên xót.
Ai có thể nói thằng bé ngốc chứ?!
Cậu thương yêu vuốt ve gương mặt em trai, nói: “Được rồi, hết bọt rồi, em mở mắt ra đi.”
Hứa Chính chậm rãi mở mắt, có chút giận dỗi nói: “Cha nói dối, cha nói cái gì cũng có, em muốn hình anh hai lại không có.”
Hứa Bình nở nụ cười: “Được rồi, đừng làm khó cha nửa, đợi vài hôm anh tìm ít giấy đỏ đến cắt cho em dán lên cửa sổ.”
Hứa Chính vui vẻ gật đầu: “Dạ.”
Hứa Bình nhìn bộ dạng ngây ngốc của em trai, một chút phiền não nho nhỏ trong lòng cũng tiêu tán, cậu lôi cánh tay em trai, nói: “Đứng dậy, anh tắm người cho em.”
Em trai ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, hai tay thả dọc bên người, thân thể cứng lại giống như đang đứng nghiêm chào cờ.
Hứa Bình vỗ vỗ vai em trai, buồn cười nói: “Thả lỏng chút đi.”
Xà bông thơm vốn đang dùng đã hết, Hứa Bình mở ngăn kéo lấy ra một cục xà bông Hoa Đàn Thượng Hải, cái này lần trước cha đi họp được phía ban tổ chức tặng cho. Mở ra lớp giấy thanh hoa bọc bên ngoài, cục xà bông bên trong là màu đỏ trầm, tản ra hương khí cổ điển.
Hứa Bình dùng nước làm ướt người em trai, chậm rãi dùng xà bông chà sát.
Từ cổ đến xương quai xanh, từ ngực đến eo lưng.
Da thịt trên bụng Hứa Chính co rụt co rụt.
Hứa Bình kỳ quái liếc nhìn em trai, hỏi: “Em làm sao vậy?”
Cả người Hứa Chính lại lần nữa căng chặt, nói: “Anh hai, nhột.”
Hứa Bình cười phì một tiếng: “Em đúng là nhiều chuyện! Ráng chịu một chút!”
Cậu đẩy em trai xoay người lại, bắt đầu chà xà bông lên lưng đối phương.
Vóc người của Hứa Chính nhìn từ phía sau chính là một hình tam giác ngược hoàn mỹ, tay dài thắt lưng chặt, vai rất rộng, cái mông săn chắc cong vểnh, cường tráng có lực.
Hứa Bình đem xà bông thoa một lượt từ đầu đến chân Hứa Chính, phát hiện bàn tay của mình đi tới đâu thân thể của thiếu niên lại khẽ rung động, giống như ném đá vào nước dẫn phát từng cơn sóng lăn tăn.
Hứa Bình không thể hiểu được: “Có nhột như vậy sao?!”
Cậu xoay em trai lại, phát hiện cái thứ kia của đối phương từ sớm đã phấn chấn vươn đầu khỏi bụi cỏ.
Hứa Bình trên tay đầy bọt xà phòng, trầm mặc nhìn em trai đang hưng phán hồi lâu.
Thứ kia của em trai giống như có thể cảm thấy ánh mắt của cậu, sung sướиɠ run run, còn phụt phụt phun ra vài giọt dịch thể trong suốt, có một giọt còn văng lên tận quần của Hứa Bình.
Hứa Bình không lên tiếng.
Hứa Chính gồng đến gân cổ cũng hiện lên, mặt nghẹn đỏ bừng, gọi một tiếng: “Anh hai.”
Hứa Bình hỏi: “Khó chịu sao?”
Hứa Chính suy nghĩ một chút, gật đầu.
Hứa Bình hỏi: “Biết nên làm cái gì không??”
Em trai ngây ngốc lắc đầu.
Hứa Bình chậm rãi trật tự rửa sạch bọt xà bông trên tay, nói: “Anh hai giúp em.”
Cậu đem vòi xen nhắm thẳng vào nơi riêng tư của em trai, mở nước lạnh.
Hứa Chính gào một tiếng nhảy dựng lên, cậu em nhỏ sụt sùi tội nghiệp lui về trong bụi cỏ, ngay cả hai quả trứng nhỏ cũng giống như bị teo đi không ít.
Hứa Bình đè nặng đầu em trai không cho chạy loạn, Hứa Chính bị lạnh đến không ngừng gào khóc.
Hứa Bình không chút quan tâm, cố sức nắm cổ em trai lại, giận đến nổ phổi mắng: “Cho em dám chơi lưu manh với anh hai! Cho em dám chơi lưu manh với anh hai này!”