Đệ Đệ

Quyển 1 - Chương 2

Năm 1983.

Bởi vì giáo viên dạy lố giờ, vậy nên hôm nay Hứa Bình tan học có chút muộn.

Cậu vội vội vàng vàng thu thập cặp sách, xông thẳng từ lớp 6/3 của trường tiểu học Thiết Đạo ra ngoài, không cẩn thận đυ.ng phải Lô Gia. Nếu như là bình thường, hai đứa khẳng định không thiếu sừng sộ một phen, thế nhưng hôm nay giáo viên chủ nhiệm còn đang đứng trong hành lang, Lô Gia chỉ nặng nề hừ lạnh một tiếng qua lỗ mũi, giả vờ chuyện gì cũng chưa phát sinh.

Lô Gia hôm nay trong buổi sinh hoạt lớp bị chủ nhiệm phê bình, nói cậu đi trễ về sớm, thường nói chuyện riêng trong giờ tự học lại chép bài tập của các bạn. Chủ nhiệm còn phạt cậu đứng trên bục giảng, tự kiểm điểm trước mặt cả lớp.

Lúc Lô Gia về chỗ còn hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Bình, ánh mắt gần như có thể biến thành phi đao bay ra, ý tứ rất rõ ràng: Thằng chó, mày chờ đó cho tao!

Hứa Bình chưa từng để ý đến đối phương.

Lúc đấy Hứa Bình đang phiền muộn nghĩ, giờ sinh hoạt này còn phải kéo dài đến khi nào, Hứa Chính quả thực càng chờ càng sốt ruột rồi.

Cậu một đường chạy vội, lúc ngang qua quầy sách truyện thấy một đám bạn cùng trường đang vây quanh ríu rít, chợt nhớ hôm nay là ngày ‘Tùy Đường anh hùng’ quyển năm xuất bản, thế nhưng hiện tại cậu lại không có thời gian xếp hàng tranh mua.

Cậu cầm chìa khóa treo trên cổ mở khóa nhà, thấy Hứa Chính tám tuổi đang ôm đầu gối ngồi co ro trên ghế cạnh cửa sổ.

Hứa Bình đầu đầy mồ hôi, ngay cả nước cũng không kịp uống một hớp liền nói với em trai?: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Hứa Chính liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, lại nhìn anh trai mình, mếu máo nói: “Năm giờ rưỡi rồi.”

Hứa Bình lau mồ hôi trên trán: “Tan học trễ, anh không phải cố ý.”

Hứa Chính lớn tiếng lặp lại một lần: “Năm giờ rưỡi rồi!”

Hứa Bình hơi liếc nhìn đồng hồ, nhún vai nói: “Ừ, đến muộn ba mươi phút.”

Hứa Chính kêu to: “Năm giờ phải đi chơi cát!”

Nếu như đổi thành một người khác, cho dù có là cha của Hứa Bình, lúc này Hứa Bình cũng dứt khoát phải lật bàn.

Thế nhưng Hứa Chính lại không giống.

Hứa Chính, là một đứa trẻ có điểm đặc biệt hơn những đứa trẻ khác.

Hứa Bình đè nén lửa giận kiên trì nói: “Năm giờ rưỡi cũng có thể đi mà, đi thôi.”

Hứa Chính ôm chân ngồi ở chỗ kia, ngửa đầu kêu: “Năm giờ! Không phải năm giờ rưỡi!”

Hứa Bình muốn ói máu: “Năm giờ và năm giờ rưỡi rốt cuộc có cái gì khác nhau?!” Chơi cát còn phải chú ý thiên thời địa lợi nhân hòa sao!

Hứa Chính nhìn anh trai mình: “Anh hai nói, năm giờ, chơi cát!” Cậu lắc lắc cái đầu nhỏ, “Anh hai nói, em còn nhớ!”

Hứa Bình nổi giận, cậu biết em trai có chút trí lực chướng ngại, thế nhưng cho tới bây giờ cậu chưa từng cảm thấy đối phương là không hiểu chuyện như vậy, đáng ghét như vậy: “Hiện tại anh nói năm giờ rưỡi chơi cát cũng được thôi! Mày rốt cuộc có muốn đi hay không, không đi anh về phòng làm bài tập!”

Ánh mắt của Hứa Chính và Hứa Bình giằng co giữa không trung.

Hứa Bình không chút thối lui, cậu đã mười hai tuổi, từ sớm đã qua tuổi chơi cát, nếu không phải vì đứa em trai ngu ngốc này cậu làm sao lại không thể tham gia hoạt động ngoại khóa hằng ngày gì, tất cả chì vì Hứa Chính năm giờ muốn đi chơi cát!

Hứa Chính cúi đầu, từ trên ghế nhảy xuống, tức giận lôi một cái thùng sắt màu đỏ ra từ gầm bàn, bên trong là một cái sạn cát nhỏ và một đống bóng nhựa in hoa.

Năm giờ phải đi chơi cát, đây là chuyện mỗi ngày Hứa Chính phải làm, anh hai rõ ràng đã hứa với cậu, còn từng ngoéo tay đóng dấu, cậu vẫn còn nhớ kỹ nha.

Là anh hai sai!

Hứa Chính càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, đem cái thùng đỏ dằn mạnh xuống đất ‘loảng xoảng’ ầm ỹ.

Hứa Bình bị ghọc giận đến bật cười.

Còn dám lý luận! Nếu như thằng nhóc này không phải em trai cậu, nếu như em trai cậu không phải kẻ ngốc, cậu đã sớm, đã sớm…

Hứa Bình không biết nên tiếp tục thế nào, bất quá nếu không có em trai liên lụy, cuộc sống của cậu nhất định sẽ tốt gấp vạn lần hiện tại. Cậu có thể giống như những đứa trẻ khác tham gia hoạt động ngoại khóa, có thể tan học đi xếp hàng mua truyện, có thể không hề cố kỵ mà tham gia dã ngoại mùa xuân thu hằng năm, quan trọng hơn là, không chần chịu đựng sự chỉ trỏ sau lưng của các bạn học.

“Hứa Bình là anh của thằng khờ.”

Mỗi khi nghe được câu này, Hứa Bình cảm thấy giống như trên mặt bị quạt một bạt tay, cả người đều ngượng đến nóng rát.

Hứa Chính còn đang rề rà kéo thùng sắt qua cánh cửa, Hứa Bình đã sớm không thèm quay đầu lại đi xuống lầu.

Trọng lượng của thùng sắt không nhẹ, Hứa Chính kéo không được bao lâu đã cảm thấy mỏi mệt. Bình thường Hứa Bình vẫn luôn cau mày chủ động ôm giúp cậu, hôm nay Hứa Bình trộm dùng khóe mắt nhìn bộ dạng lê bước hổn hển của em trai, thầm cảm thấy một cổ lửa giận từ trong ngực bùng lên, không nhịn được quay đầu mắng: “Làm gì đó! Chậm như vậy! Mày còn muốn đi không?!”

Hứa Chính cúi đầu không nói chuyện.

Nếu như lúc này Hứa Chính có thể giống như một đứa trẻ tám tuổi bình thường, chạy đến trước mặt Hứa Bình làm nũng oán giận cái thùng quá nặng không kéo được gì đó, Hứa Bình đại khái liền không nhịn được mềm hóa rồi.

Thế nhưng Hứa Chính lại không phải, cậu không biết làm nũng, cho dù biết cậu cũng không làm —— cậu chính là đang giận anh mình, giận đến không kém anh hai chút nào. Cậu kéo theo thùng sắt xuống thang lầu, một đường loảng xa loảng xoảng va va đập đập, cả hành lang đều quanh quẩn tạp âm mà cậu tạo ra.

Hứa Bình nhìn bộ dạng giận dỗi của em trai, cơn tức càng đượm hơn, cười lạnh một tiếng nhấc chân bước đi.

Hai anh em một trước một sau đi tới hố cát ngoài sân trống của khu nhà, trước đây nơi này luôn có một đám trẻ con chơi cưỡi ngựa đánh nhau, ném cát đũa giỡn. Dạo gần đây Sở nghiên cứu tình báo bên cạnh đã di dời, tòa nhà mới còn chưa kịp xây lên, vậy nên đám trẻ con khu này đều dời trận địa qua bên kia chơi đùa.

Hứa Bình đem cặp sách quai chéo màu xanh quân dụng tháo xuống khỏi vai, đặt mông ngồi dưới bóng cây.

Tuy rằng đã vào tháng chín, thế nhưng nắng gắt cuối thu vẫn hết sức hung mãnh, nền đất bị mặt trời phơi đến nóng hổi, Hứa Bình phải nhích qua nhích lại vài lần mới tìm được một tư thế không quá khó chịu. Cậu lấy từ trong cặp sách ra quyển bài tập ngữ văn, hôm nay giáo viên cho về một bài tập làm văn sáu trăm chữ, đề là ‘____đáng yêu’, trong khoảng trống có thể điền tên người hoặc động vật, giả dụ như ‘em trai, em gái, mèo con, chó con’ đủ loại.

Đúng là ghét cái gì gặp cái gì! Hứa Bình cầm lấy bút máy, chỉ kém chọc lên quyển vở một cái lỗ.

Hứa Chính đến lúc này mới kéo theo thùng sắt, lê hai cái chân chậm rãi đi qua trước mặt cậu, đầu gối không biết từ lúc nào đã xuất hiện một khối to xanh xanh tím tím, còn hiện lên tơ máu, sấn đến làn da đã trắng càng thêm trắng bệch. Thằng bé mặc cái áo thun ba lỗ màu đỏ, quần soóc xanh hơi bạc màu, giày sandal bé trai màu xám tro, cái đầu tóc ngắn lúng phúng thấy rõ màu xanh ghi.

Hứa Bình cúi đầu xuống, giả vờ cái gì cũng không nhìn thấy, chuyên tâm nghiên cứu bài tập của mình.

Mẹ từ sớm đã qua đời, cha làm việc trong đoàn văn công thường xuyên nhận nhiệm vụ không có ở nhà, duy nhất chỉ có em trai…

Ở trong lòng, Hứa Bình đã hung hăng dùng mực đỏ gạch bỏ cái lựa chọn ‘em trai đáng yêu kia’.

Vẫn là viết chó mèo gì đó thôi.

Kỳ thực, trong nhà Hứa Bình từ trước đến giờ vẫn chưa từng nuôi qua bất cứ con vật gì.

Hứa Bình đã từng nhặt được một ổ mèo con mới sinh không được bao lâu về, cũng không hiểu vì sao bọn chúng bị mèo mẹ vứt bỏ, cả đám núp trong một rương giấy vụn đói đến sắp chết rồi. Cậu đem bọn chúng mang về nhà, lại rót ra một bát cháo mềm mại đưa đến thế nhưng mèo con không chịu ăn chỉ không ngừng kêu to có vẻ thực suy yếu. Hứa Bình đem mỗi bé mèo ôm vào ngực xoa xoa, thật mềm mại, giống như có thể vắt ra nước vậy. Chỉ là ngay tối hôm, đó ba bé mèo con đã bị cha cậu vừa tan tầm trở về đưa đi không chút lưu tình, cho dù Hứa Bình cầu xin đã lâu cũng không có tác dụng.

“Con làm anh trai như thế nào vậy, ngay cả em trai bị dị ứng lông mèo cũng không biết sao?!”

Sau đó Hứa Bình còn từng trốn đến chỗ không người khóc to một hồi.

Mặc kệ lúc nào, đứa em trai ngốc kia luôn là quan trọng nhất trong nhà, làm việc gì trước hết cũng không thể quên mất bản thân mình là ‘anh của Hứa Chính’.

Hứa Bình học theo cách người lớn giắt thuốc lá mà giắt bút máy lên vành tai, nhàm chán nghĩ, đám mèo kia sau này lại thế nào đâu? Đại khái là bị cha cậu ném vào góc đường nào đó, hôm sau liền chết đói rồi đi.

Bất quá việc này lại không thể viết vào tập làm văn, mặc dù không có ai rõ ràng nói cho cậu biết chuyện này nhưng Hứa Chính cũng hiểu, những chi tiết đáng ghê tởm, đau khổ buồn bã như vậy, cho dù là thật cũng không thể viết ra.

Mẹ đã chết.

Cha vứt bỏ ổ mèo con.

Em trai đáng ghét.

Ai muốn đọc thứ này? Nếu như bị cha biết, nói không chừng còn rút thắt lưng ra đánh cậu một trận.

Cô giáo nói, chuyện học tập mỗi ngày phải tiến về phía trước, đỗi đãi sinh hoạt phải tích cực lạc quan.

Giống như trong quyển ‘Tập làm văn mẫu’ mà cậu mua, những bài văn của học sinh bên trong viết mười bài có chín đều là dùng ‘Hôm nay thời tiết tươi sáng, bầu trời vạn dặm không mây’ để mở đầu, giống như bốn mùa quanh năm sẽ không có ngày nào là mưa dầm sấm sét vậy.

Hứa Bình đem bút máy chuyển từ vành tai trái sang vành tai phải, lại chuyển từ phải quá trái, bài tập làm văn vẫn cứ trống không.

Cậu hơi liếc mắt nhìn về phía em trai.

Hứa Chính đang chăm chú chơi cát, thằng bé đem cát xúc vào trong thùng, cố sức nén chặt, sau đó lại lật úp thùng đổ cát ra, chỉ lưu lại một cái trụ cát hình tròn.

Thành thật mà nói, Hứa Bình vẫn không rõ làm vậy thì vui ở chỗ nào, thế nhưng Hứa Chính lại có thể dùng hơn mười phút, thậm chí là mấy giờ đồng hồ không ngừng tái diễn quá trình này, mãi đến khi dùng hết cát trong hố.

Hứa Bình run rẩy khóe miệng, lại quay đầu trở về suy nghĩ viễn vông.

Trong giờ sinh hoạt lớp thằng chó Lô Gia kia lại trừng mình, cái thằng này từ nhỏ đã luôn keo kiệt nhớ thù, lần trước bởi vì em trai Lô Khê của nó, mối thù giữa hai bên còn chưa phủ sạch đâu, lần này đại khái lại muốn ghi thêm một khoản, thù càng thêm thù. Hứa Bình xoa mũi tưởng.

Lô Gia là thằng nhóc không chỉ cùng lớp mà nhà cũng ở cùng khu với cậu, nó còn có một đứa em trai nhỏ hơn Hứa Chính một tuổi, đang học lớp hai trường Thiết Đạo, cũng là cùng trường với Hứa Bình. Thằng nhóc kia mắt nhỏ mũi thấp thế nhưng lại rất thông minh, gặp người liền cười, cái miệng hệt như bôi mật, liên thanh ‘Thưa dì, thưa chú, thưa ông, thưa bà’, đám trẻ con trong khu nhà chẳng đứa nào thu được nhiều tiền lì xì tết như nó.

Hứa Chính thì ngược lại, hoàn toàn lãng phí một gương mặt đáng yêu, trong đầu toàn là bã đậu, thấy người liền trốn, bằng không cũng đứng cứng đờ ra như cọc gỗ, có đẩy cũng không chịu lên tiếng. Ngoại trừ sẽ cùng chính cậu ồn ào, cho dù gặp cha cũng hệt như một cái hồ lô không có miệng.

Hứa Bình tức rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Hứa Chính.

Hứa Chính không có chút cảm giác gì ngồi xổm trong hố cát, tiếp tục dùng cái sạn nhỏ xúc cát, gò má của cậu trông rất giống Hứa Xuyên, đường viền rõ ràng, mũi cao thẳng, chỉ là khóe mắt không bay xéo lên sắc bén như cha mà là một đôi mắt to êm dịu, khi chăm chú nhìn vào ai đó lại giống hệt như một bé cún nhỏ ngây ngốc trung thành.

Hứa Bình sợ run cả người, yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác, vuốt vuốt đám da gà vừa nổi lên.

Thằng ngốc vẫn luôn liên lụy mình làm sao có thể đáng yêu như cún con chứ?!

Mắt bị mù rồi!

Hứa Bình âm thầm gầm thét trong lòng, sau đó nỗ lực đem cái đề bài ‘em trai đáng yêu’ trong đầu kia xé thành từng mảnh nhỏ.

Làm sao cũng nghĩ không ra đề tài viết văn, Hứa Bình trực tiếp lấy ra một cái dao nhỏ và mấy cây bút chỉ bắt đầu gọt.

Trong hộp bút bằng sắt của cậu có năm cây bút chì Trung Hoa, thân bút phủ lớp sơn sọc đen đỏ, trên đầu còn có một đoạn cục tẩy màu hồng, dọc theo thân bút chì có một đoạn chữ phủ vàng ‘Trung Hoa Trung Quốc • Thượng Hải Trung Hoa’, sau đó là một hình đóa hoa nho nhỏ.

Hứa Bình dựa theo trình độ dài ngắn của bút chì xếp thành một hàng trên mặt đất, sau đó lại cẩn thận như người ta cắt tỉa hoa cảnh, chậm rãi gọt đầu bút.

Ngón tay của cậu dài lại có lực, đầu ngón tay hơi nhếch lên, mặc kệ là loại thủ công nào cũng có thể làm được rất thành thạo, ngay cả động tác không thú vị như gọt bút chì cũng có thể làm được vừa nhanh vừa đẹp.

Thầy Lý chủ nhiệm đã từng nói với cậu: “Hứa Bình nhất định sẽ rất biết chăm sóc người khác.”

Hứa Bình cau mày suy nghĩ thật lâu, không biết thầy giáo là dựa vào đâu đưa ra kết luận này, mà nguyên nhân duy nhất cậu có thể nghĩ ra chính là, thầy giáo đại khái đã bị gương mặt không có gì nổi bật của cậu đánh lừa.

Kỳ thật cậu không quá kiên nhẫn, tính tình cũng nóng nảy, hơn nữa ghét nhất là chăm sóc người khác.

Hứa Bình đem vụn bút chì phủi xuống đất, đứng dậy duỗi người.

Không biết ‘Tùy Đường anh hùng’ quyển năm đã bán hết chưa.

Lần trước cậu đã đọc đến đoạn Trình Giảo Kim học xong ba chiêu múa búa, gồm có Phách não đại, Quỷ dịch nha và Đào nhĩ tử, uy lực không gì sánh được, một chiêu chém chết tướng quân La Phương, đoạt đi tài bảo tiến cống cho sơn đại vương, bị quan phủ mời biểu huynh Tần Quỳnh đến thu thập, cũng không biết sau đó thế nào.

Hứa Bình một bên xoay xoay cổ, một bên trong lòng thầm ngứa.

Trong lớp có không ít bạn học cũng mê bộ truyện này như cậu. Không nói câu chuyện kể được mới mẻ thú vị, tranh minh họa còn đặc biệt đẹp, lúc hai bên đánh nhau mỗi chiêu đều lộ ra đặc sắc, từ trong một đám truyện tranh đã nổi bật hơn hẳn, đem một đám bé trai mê đến thần hồn điên đảo, thường xuyên chạy tới quầy truyện hỏi xem đã có sách mới chưa.

Hứa Bình vừa nghĩ đến cũng có chút vò đầu bứt tai ngồi không yên.

Dù sao hiện tại còn không viết ra được tập làm văn, không bằng nhân lúc chưa tối hẳn chạy ra quầy truyện xem.

Cậu lại nhìn Hứa Chính đang ngồi trong hố cát một chút.

Trụ cát của Hứa Chính đến giờ chỉ mới đúc được một phần ba, đựa theo cái đầu cứng như sắt của thằng ngốc này, nếu chưa đem số cát kia đúc hết nhất định sẽ chưa chịu thôi.

Hứa Bình nhìn từng trụ cát tròn trịa giống quả cân trên mặt đất trong lòng cảm thấy thật phiền toái.

Cậu hoàn toàn không lý giải được thế giới của Hứa Chính.

Hứa Chính mỗi sáng sáu rưỡi rời giường, bảy giờ Hứa Bình sẽ đưa thằng bé đến trường học của trẻ em đặc biệt, bốn giờ được giáo viên đưa về nhà, năm giờ cùng Hứa Bình đi chơi cát, sau khi đúc đủ ba mươi trụ mới thôi, bảy giờ về nhà ăn cơm chiều, ăn xong lại tắm, đúng chín giờ lên giường, sau đó nhắm mắt mở mắt, lại một ngày mới bắt đầu rồi, giống hệt một ngày trước đó vậy.

Cuộc sống như thế lại có ý nghĩa gì.

Hứa Bình cảm thấy không thở nổi, vẫn luôn muốn chạy trốn ra khỏi vòng lặp này, thế nhưng mỗi khi đến giờ tan học cậu vẫn sẽ ngoan ngoãn về nhà đưa em trai ra ngoài chơi.

Đáng ghét!

Cậu vừa chán ghét đứa em trai trí lực thấp kia, vừa phỉ nhổ bản thân dây dưa mềm lòng.

Thế nhưng Hứa Chính lại giống hệt đường mạch nha dính chặt vào người, làm sao cũng không kéo xuống được.

Hứa Chính đối với ai cũng không thân thiện, ngay cả cha của bọn họ cũng không chịu nói nhiều mấy câu, chỉ biết ôm chặt lấy Hứa Bình, giữ chặt Hứa Bình.

“Này.”

Không người trả lời.

“Tiểu Chính!”

Hứa Bình chờ thật lâu mới thấy em trai chậm rãi nghiêng đầu qua bên này một chút, sau đó lại thấy thằng bé tiếp tục xúc cát.

“Đừng chơi nữa, anh dẫn em đi xem truyện tranh.”

Hứa Chính đưa lưng về phía cậu, bàn tay vẫn hoạt động liên tục.

“Mày có nghe anh nói chuyện không?!”

Hứa Chính không để ý tới.

Hứa Bình nhấc chân đá sập một trụ cát. “Mày sao lại như vậy chứ? Không nghe anh đang nói chuyện à?!”

Hứa Bình từ từ xoay đầu lại, trước hết nhìn qua đám cát đã rã rời đầy đất, ngẩn ngơ, sau đó giương mắt lên nhìn Hứa Bình.

“Anh muốn đi xem truyện tranh, mày có đi không?”

Hứa Chính quay đầu lại, động tác càng nhanh hơn xúc cát vào thùng, cái xẻng đập lên miệng thùng sắt phát ra thanh âm nặng nề.

Hứa Bình thầm nghĩ, đây là đang giận dỗi nha.

Cậu cũng lười để ý, sau khi thu thập xong đồ dùng học tập liền khoác cặp sách lên vai.

“Nếu mày không đi thì cứ ở đây chơi cát, lát nữa anh về đón mày.” Sau đó còn bỏ thêm một câu, “Đừng đi cùng người lạ đấy, anh về sẽ mua cà rem cho mày ăn.”

Hứa Chính không nói chuyện.

“Có nghe hay không?” Hứa Bình mạnh tay vỗ lên vai em trai.

Hứa Chính lắc vai tránh né.

“Nghe thấy được!” Tức giận gào lớn.

Hứa Bình không để ý đến những chi tiết này, tim của cậu đã bắt đầu bay đến mấy quyển ‘Tùy Đường anh hùng’ ngoài quầy truyện tranh rồi.

Cậu sờ sờ tiền trong cặp sách. Lần này cha ra ngoài để lại cho cậu hai đồng tiền, một cây cà rem năm xu, một quyển truyện tranh ba hào rưỡi, còn dư lại, còn dư lại…

Hứa Bình một bên đếm đầu ngón tay tính toán, một bên vui vẻ nhảy nhót rời đi.