Thỏ Đại Nhân Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 22: Tôi thật lòng coi anh là bạn

Dự án khu vui chơi thuận lợi hoàn thành, bàn giao cho người khác, ba tháng khổ ải chính thức chấm dứt.

Châu Lộ Lộ ghé qua phòng tài vụ lĩnh tiền hoa hồng, miệng cười tươi như hoa. Nửa ngày còn lại của ngày hôm nay cô được nghỉ liền đi đến ngân hàng gửi chút tiền về nhà và em trai đang học đại học.

Chốc lát sau đã nhận được điện thoại của em trai, Châu Hữu Thiện liên tục nói cảm ơn, Châu Lộ Lộ cũng vui vẻ buôn dưa lê. Điện thoại vừa cúp thì mẹ gọi tới, điện thoại vừa thông, mẹ Châu liền hỏi, giọng nói có phần lo lắng: “Tại sao gửi về nhà nhiều như vậy, con làm sao lại có nhiều tiền như vậy?”

“Mẹ, đó là tiền thưởng của con.”

Mẹ Châu sửng sốt: “Tiền thưởng? Cũng đâu phải cuối năm lấy đâu ra tiền thưởng, con nói thật đi.”

Châu Lộ Lộ khóc không ra nước mắt: “Mẹ, con nói thật mà, mấy tháng nay con làm dự án nên bây giờ được hoa hồng, chẳng lẽ con còn có thể cướp ngân hàng? Nếu không tin thì mẹ có thể gọi điện hỏi cấp trên của con.”

Châu Lộ Lộ tuy thường xuyên nói dối nhưng chưa bao giờ lôi cấp trên ra đùa giỡn, rốt cuộc mẹ Châu cũng chịu tin. Lúc này mới vui vẻ cũng khen cô mấy câu.

“Lộ Lộ, lâu rồi con không về nhà, nếu rảnh thì về nhà mấy hôm đi, cha con cứ nhắc mãi.”

“Vâng, con biết rồi.”

Cuối cùng mẹ cũng chịu khen cô, tâm tình lên cao liền hẹn nữ vương và Tiêu Hằng đi ăn một bữa, chúc mừng thành quả đầu tiên của cô. Sau đó lại gọi điện ‘khoe’ chiến công với Thẩm Tư Hiên nói chuyện ngọt ngọt ngào ngào một hồi, liếc mắt thấy đã đến giờ hẹn mới chịu nói tạm biệt.

Vốn dĩ đang phân vân có nên mời Đường Vũ hay không thì khi tới nơi đã thấy anh ta ngồi một cục trên bàn ăn nói chuyện Tiêu Hằng, vừa nhìn thấy cô thì mặt xụ một cục, chỉ liếc cô một cái rồi quay đi luôn.

Châu Lộ Lộ: “...”

Bàn bọn họ ngồi kiểu bốn chỗ, Tiêu Hằng và Trương Ngọc Lai đương nhiên ngồi cùng nhau, cô cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh Đường Vũ.

Đường Vũ cứ im ỉm, Tiêu Hằng thì cười ha hả: “Xin lỗi Lộ Lộ nhé, thằng nhãi này nghe được anh nói chuyện điện thoại với em là cứ đòi theo anh bằng được.”

“Không sao, không sao, càng đông người càng vui mà.”

Món vừa được đưa lên, Châu Lộ Lộ gắp liên tục mấy món, cười lấy lòng: “Tổng tài, anh ăn nhiều một chút.”

Đường Vũ hừ một tiếng, mặt vẫn xụ một cục như cũ.

Trương Ngọc La chợt lên tiếng: “Sao không thấy cậu gắp cái gì cho mình?”

Châu Lộ Lộ: “Không phải đã có Tiêu Hằng rồi sao?”

Trương Ngọc Lai “Hử” một tiếng không hài lòng, khí thế nữ vương liền tràn ra: “Cậu bữa nay cũng biết cái lời mình rồi?”

Châu Lộ Lộ rụt cổ, cười hì hì: “Không dám, nữ vương cậu cũng ăn đi.” Cô gắp cho Trương Ngọc Lai món mà cô ấy thích nhất cũng tiện tay gắp cho Tiêu Hằng một món cho công bằng.

Tiêu Hằng nói chúc mừng thì phải uống rượu cho nên bọn họ liền uống rượu. Những người khác đều là cao thủ, chỉ có Châu Lộ Lộ vừa uống mấy ly mặt đã ửng đỏ.

Tiệc kết thúc, Tiêu Hằng đưa Trương Ngọc Lai về nhà, còn Đường Vũ lúc đến là đi xe Tiêu Hằng thế nhưng anh lại không chịu lên xe, hai người liền bắt một chiếc taxi.

Châu Lộ Lộ đã ngà ngà say, cảm thấy uống chưa đã, hai người liền tìm một quán rượu tiếp tục uống.

“Tổng tài à, thật ra tôi không phải cố ý bỏ quên anh đây, tôi vốn định mời riêng một bữa thật hoành tráng mà.”

Châu Lộ Lộ say thật rồi, gần như là nằm lên bàn, hai má đỏ bừng, mắt mơ màng, nhìn Đường Vũ cười ngô nghê.

Đường Vũ thở dài: “Đừng uống nữa, cô say rồi.”

“Anh biết không... hôm nay tôi rất vui, trước giờ chưa từng vui như vậy, tôi có một em trai, em ấy rất xuất sắc rất nổi bật, hơn hẳn người chị ‘đại chúng’ lạc vào đám đông liền không tìm ra này.” Châu Lộ Lộ nấc lên, lại nói bằng cái giọng lèm bèm của người say: “Mẹ tôi lúc nào cũng đem tôi ra so sánh, lúc nào cũng ‘con nhà người ta’. Giờ thì khác rồi, mẹ tôi cũng phải khen tôi, để xem ai còn dám coi thường tôi.”

Dứt lời đập bàn một cái vang dội, âm thanh thu hút ánh nhìn kì quái của những người xung quanh. Châu Lộ Lộ lúc này chẳng hề nhận ra điều đó mà cũng chẳng buồn quan tâm.

“Tôi biết cô rất giỏi, không ai coi thường cô cả. Nào tôi đưa cô về.” Đường Vũ dỗ dành như một đứa trẻ.

Châu Lộ Lộ đẩy anh ra, nằm ườn ra bàn: “Không về, tôi còn muốn uống mà.”

“Không thể uống nữa. Theo tôi về.” Giọng nói ẩn ẩn tức giận, nhưng bây giờ Châu Lộ Lộ đã không biết sợ là gì nữa rồi, tiếp tục nói nhảm.

“Lúc trước tôi cứ nghĩ anh là là một tên xấu xa đấy, nhưng hiện tại tôi rất cảm thấy anh rất tốt mặc dù hay làm mặt dữ với tôi nhưng tôi vẫn thật lòng coi anh là bạn, thật đấy.”

Đường Vũ: “...!!!”

“Chỉ là bạn thôi sao?”

“Đúng vậy nha, không làm bạn chẳng lẽ anh muốn làm ông nội tôi?”

Đường Vũ thở dài, thôi bỏ đi, anh không cãi nhau với người say. Bạn bè thì bạn bè, dù sao mọi mối quan hệ không huyết thống trong xã hội này đều bắt nguồn từ hai chữ bạn bè.