Châu Lộ Lộ đang mặc trên người chiếc váy màu xanh nhạt mềm mại thật dài, xẻ tà, thấp thoáng đôi chân thon dài được dấu bên trong. Cổ yếm khoe bờ vai trắng trẻo, cổ cùng gấu váy đều được đính những viên kim cương lấp lánh.
Khuôn mặt chỉ trang điểm nhẹ, mái tóc lượn sóng tự nhiên.
Cao quý mà không xa cách.
Đám đàn ông ở gần đó đều phải ngoái lại nhìn một cái rồi lại một cái. Và có hơn phân nửa bị bạn gái mình nhéo tai vì tội ngắm gái.
Thẩm Tư Hiên cũng nhận thấy rằng mình đã nhìn chăm chăm người ta một lúc lâu, đằng hắng hai tiếng, hỏi: “Không biết tiểu thư đây là?”
Trương Ngọc Lai là người tinh ý làm sao lại không nhận ra ý muốn làm quen của Thẩm Tư Hiên.
“Anh Thẩm, đây là Châu Lộ Lộ bạn tôi. Còn đây là Thẩm Tư Hiên, cũng là luật sư cấp cao của công ty giải trí Galaxy.”
Châu Lộ Lộ gật đầu, xem như chào hỏi.
Thẩm Tư Hiên nói chuyện một hồi mới lưu luyến rời đi, trước khi đi còn xin cho bằng được số điện thoại của Châu Lộ Lộ.
Chờ Thẩm Tư Hiên đi xa rồi, Trương Ngọc Lai mới kéo cô lại hỏi: “Cậu thấy anh chàng đó thế nào, tốt chứ?”
“Cũng được.”
Trương Ngọc Lai lườm cô một cái xém lông mày.
“Cũng cái gì? Phải nói là quá được đi, cậu có biết hằng ngày anh ta đi xe gì để đi làm không? Porsche, cái loại limit, cả thế giới chỉ có 5 chiếc ấy.”
Châu Lộ Lộ gật đầu lia lịa.
“Tốt, rất tốt.”
Trương Ngọc Lai hài lòng: “Phải thế chứ, hạnh phúc của cưng, cứ giao cho chị.”
Mấy ngày sau, Thẩm Tư Hiên quả nhiên có gọi điện cho cô, mời cô đi ăn tối. Châu Lộ Lộ cảm thấy, người ta đã chủ động mời thì cô nên đồng ý chứ!
Ngày hôm đó vừa hay Đường Vũ không có ở công ty, cùng vài người nữa đi điều tra thị trường ở thành phố B, cách cô hơn 200 km, phải mấy hôm nữa mới về.
Châu Lộ Lộ trong lòng vô cùng cao hứng, ‘tên biếи ŧɦái’ đó không có ở đây, sẽ không còn ai có thể phá đám cô nữa.
Người đàn ông này, lần trước gặp cô cũng chưa có nhìn kĩ, hôm nay gặp lại dường như khuôn mặt có chút quen thuộc. Nhưng khi cô hỏi hai người có từng gặp nhau chưa, thì anh ta chỉ cười, không nói.
Châu Lộ Lộ lại nghĩ, nếu như cô quen một người đàn ông xuất sắc như vậy thì làm sao có thể không nhớ cho được.
Vậy là cả quá trình ăn cơm đều cô cùng thuận lợi, cho dù là nói về công việc, gia đình hay là quan điểm cá nhân đều cô cùng hài hoà. Châu Lộ Lộ thầm nghĩ, có lẽ người đàn ông này chính là ông trời để dành cho cô rồi!
Hai người nói chuyện hăng say đến mức, ngoài trời đã mưa từ bao giờ mà không biết.
Thẩm Tư Hiên liền ngỏ ý muốn đưa cô về nhà. Cô đương nhiên muốn giữ lại chút khí phách phụ nữ, nhưng mà trời mưa thế này thật là làm khó người ta nha. Cộng thêm sức hút từ chiếc porsche màu bạc này quá lớn.
Ôi cuộc đời, thật lắm cám dỗ!!!
Châu Lộ Lộ do dự một lát rồi gật đầu.
Đang chuẩn bị ngồi vào chiếc xe thể thao đắt tiền thì bỗng một bàn tay kéo cô lại, một cánh tay khác giữ cô trong lòng.
Sau lưng liền cảm thấy ướŧ áŧ.
Giọng nói trầm ấp quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.
“Mới không gặp một ngày, em đã vội vàng đi tìm người khác rồi?”
Châu Lộ Lộ chợt rùng mình, không biết vì mưa lạnh hay do giọng nói của người này quá lạnh.
Đường tổng, sao ngài cứ như âm hồn không tan vậy!
“Đường tổng, sao anh lại ở đây?”
“Tôi không nên ở đây để cho em chạy loạn sao?” Đường Vũ lại hướng Thẩm Tư Hiên nói: “Cám ơn anh đã quan tâm Lộ Lộ, nhưng tôi có thể đưa cô ấy về được.”
Nói rồi Đường Vũ dùng sức kéo Châu Lộ Lộ đi vào màn mưa, đi về phía chiếc xe bentley màu xám ở bên kia đường. Chẳng để cô kịp phản đối một chút nào.
Châu Lộ Lộ cũng không có tâm tình phản kháng, chỉ nhìn theo bóng Thẩm Tư Hiên và chiếc xe mờ dần trong màn mưa, cầu nguyện cho mối tình còn chưa kịp nở của mình đã héo rũ...
Có vẻ như đi một vòng thật dài, kết quả cuối cùng vẫn thế!
Châu Lộ Lộ rất, rất, rất... không biết phải dùng từ gì để miêu tả cảm xúc hiện tại.
Cả người cô đã ướt nhẹp, hôm nay cô chỉ mặc một chiếc váy màu vàng đơn giản. Váy ướt, dính sát vào cơ thể khiến cô không ngừng run lên nhè nhẹ.
Bây giờ cô mới để ý, Đường Vũ cũng giống như cô, cùng một bộ ướt như chuột luột.
Chiếc xe thể thao sang trọng lướt như gió trên đường.
Đường Vũ thản nhiên chỉnh máy điều hoà lên mức nhiệt cao nhất, lại ném cái áo khoác của mình người cô, cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi: “Nhà cô hay nhà tôi?”