Đêm khuya, tại nhà trọ độc thân của một người nọ.
À không, bây giờ có hai thằng con trai sống chung thì không thể coi là nhà trọ độc thân nữa rồi.
Trong phòng ngủ, La Băng đang giãy giụa trên chiếc giường trải ga trắng...
"La Băng, cậu đừng lộn xộn..." Hắc Sâm Lâm thở hổn hển, hơi thở không ổn định.
"Ô... Không cần, cậu tránh ra..." La Băng lại tiếp tục vật lộn điên cuồng "Cái tên chết tiệt nhà cậu, mình đã nói là không cần cơ mà, a..."
Hắc Sâm Lâm bắt lấy cánh tay đang vùng vẫy của La Băng, giữ cố định ở sau lưng, mặc dù hắn rất muốn buộc chặt lấy tay cậu cho xong chuyện cơ mà lại sợ cậu không cử động được thành ra lại bỏ ý định đó đi, đành phải lấy tay đè lại không cho cậu ta động đậy nữa. [ Đừng lo Hắc Sâm Lâm, lần sau nương sẽ cho ngươi dây thừng ^^ chỉ cần ngươi cho ta ăn một tí bé bằng cái đầu ngón tay cũng được, lâu rồi ta chưa được ăn bánh ngọt ^^]
Hắc Sâm Lâm không chút do dự kéo xoẹt chiếc quần ngủ của La Băng xuống, nhíu mày nhìn cậu bé bút chì Shin chan được in hình lù lù trên quần ngủ — cánh tay duỗi tới — ném toẹt ra ngoài cửa.
Chiếc quần ngủ đáng thương lượn một đường parabol tuyệt mỹ rơi bịch một phát xuống chính giữa phòng khách. Rầu rĩ mà lải nhải một câu: ai, đầu năm nay làm quần của tiểu thụ không dễ chút nào cả, động tí là ném đến ném đi, có khi còn phải cam chịu số phận chết không toàn thây.
Linh hồn nhỏ bé chui ra khỏi chiếc quần ngủ, thâm tình nhìn chiếc qυầи ɭóŧ –của cậu chủ La Băng trong phòng ngủ đang bị người ta xâm lược, ức hϊếp, sau đó rưng rưng nói: qυầи ɭóŧ huynh, đệ chờ huynh dưới hoàng tuyền, không gặp không về.
Ngay sau đó, roẹt một tiếng, qυầи ɭóŧ cũng bị Hắc Sâm Lâm kéo xuống, thuận tay ném luôn trên mặt đất.
Qυầи ɭóŧ khóc: cái ngày cậu chủ La Băng mua ta, ta đã biết sinh mệnh ta sớm hay muộn cũng có ngày tiêu tùng trong vài ngày ngắn ngủi, ta vẫn lo lắng đề phòng cái ngày này, rốt cục hôm nay cũng đã hoàn thành sứ mệnh, tuy không thể tận mắt thấy bọn họ H hoàn, nhưng ta biết bọn họ sẽ hạnh phúc... Chính là... Hắc Sâm Lâm ngươi sao không xé áo ấy, ta thích áo hellokitty mà, đâu có thích cái quần cậu bé Shin chan đâu... Shit.
Vì thế, trò chơi trốn tìm trên con đường xuống hoàng tuyền lại bắt đầu.
Còn giờ thì xin quay lại với màn hình chốn nhân gian.
Cảm giác được phía sau đột nhiên hơi man mát, toàn thân La Băng run lẩy bẩy
"Cậu muốn làm cái chi a... A a... Mau cút xuống khỏi người mình!" La Băng bị Hắc Sâm Lâm đè chặt trên giường, miệng thở hồng hộc, thỉnh thoảng còn nói năng lộn xộn.
"Muốn làm sao? Cậu nói muốn làm sao nghe coi!" Hắc Sâm Lâm đảo mắt, bàn tay chạm lên cái mông trắng non trắng nà...
La Băng giãy càng mạnh hơn, "Không cần không cần... Cậu mà dám tới thêm nữa mình sẽ gϊếŧ cậu..."
"Đừng nhúc nhích." Hắc Sâm Lâm than thở, "Cậu có biết là cậu càng động thì hậu quả càng nghiêm trọng không hả?"
Hắc Sâm Lâm không hề do dự...
"A..." Chỉ nghe thấy tiếng hét thảm đột ngột vang lên giữa bầu trời đêm nơi thành thị...
"Ngươi rút ra... đi ra ngoài, ô ô ô, đau chết... tôi rồi..." La Băng mặt chôn ở trong gối đầu.
"Đừng kêu bậy." Hắc Sâm Lâm bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã.
"Ô ô ô ta muốn đi tố cáo ngươi, ngươi bạo lực ô ô ô..."
"Mau rút ra đi ô ô ô..."
"Cậu mà còn cử động nữa mình không khách khí nữa đâu đấy!" Hắc Sâm Lâm dùng sức cắm càng sâu...
Mãi một lúc lâu sau, trong phòng ngủ mới bắt đầu yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập, sau đó...
Hắc Sâm Lâm bùng nổ trước
"Một thằng con trai mà khóc thành như cậu quá mất mặt đi!"
"Hừ." La Băng xoay người, vùi đầu vào trong chăn, bó chặt chăn không thèm để ý đến cậu ta.
"Cẩn thận không bị chết ngạt bây giờ, ai." Hắc Sâm Lâm bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng kéo chiếc chăn màu trắng ra, nhìn hai bên tai La Băng đã đỏ lừ cả lên, "Với mình mà cậu xấu hổ cái nỗi gì."
"Đây không phải là xấu hổ, mà là mình đang phẫn nộ, phẫn nộ đấy, cậu hiểu không?" La Băng hung hăng trừng mắt nhìn Hắc Sâm Lâm.
"Hiểu hiểu, cậu đang phẫn nộ." Hắc Sâm Lâm lấy cái khăn giấy đặt ở đầu giường lau lau bàn tay bị dơ."Có điều cậu còn phải nhẫn thêm vài lần nữa, mấy ngày này mình còn muốn..."
"Muốn cái rắm." Thanh âm run rẩy của La Băng từ trong chăn truyền ra.
"Được rồi được rồi cậu đừng nháo nữa, không tiêm thì sao cậu khỏi cảm mạo được!!!!"
==
Trên đời này có bao nhiêu người không còn gì để nói?
Chí ít đã tính La Băng là một người rồi...
Đương nhiên còn có quần ngủ và qυầи ɭóŧ.
"Chúng ta chết thì nhiều mà chả vẻ vang chút nào cả, sớm muộn gì cũng sẽ bị đồng nghiệp nhạo báng mất thôi, không H các ngươi xé làm chi a a a..."
Trên đường xuống hoàng tuyền, nước mắt thương tâm chảy dài, tưới mát cả những đoá hoa xinh đẹp bờ đối diện.
Hoa bên bờ đối diện nói, hai ngươi khóc cái rắm, ngày hôm qua có cái quần của tiểu thụ bị xé thành tám mảnh, hai ngươi mới chỉ bị xé thủng một lỗ mà khóc lóc cái nỗi gì, đầu thai chuyển thế vẫn là quần đẹp...
Nhân gian, nhà La Băng, phòng ngủ, trên giường.
"Cậu cũng không phải không biết mình cái gì cũng không sợ chỉ sợ tiêm, cậu còn dám làm... ô..." La Băng dùng sức chớp mắt, ép cho lệ chảy ra... Nặn mãi chả ra được một giọt, chắc là do mồ hôi chảy hết mất tiêu rồi, không đủ để sản xuất nước mắt.
"Cậu đường đường một tên con trai to xác mà còn sợ tiêm... thế có mất mặt không?" Hắc Sâm Lâm đang thu gọn món đồ nhìn qua thấy cực kỳ nhỏ gọn của cậu ta — chỉ có một chiếc hộp to cỡ hộp đựng bút– bên trong là ít đồ vaseline với mấy cái băng gạc –nó được gọi là hòm thuốc.
"Mình sợ tiêm thì có làm sao? Còn hơn cái loại nhà cậu, đàn ông con trai mà lại đi sợ con sâu róm!" La Băng bật người dậy, kết quả là động tới đúng chỗ vừa bị chích xong, gào lên một tiếng rồi lại xụi lơ.
"Mình sợ sâu róm là vì nó kinh tởm, thế sao cậu còn sợ muỗi?"
"Bởi vì nó hút máu mình!"
"Cậu nhiều máu như thế cho nó hút một tí thì có làm sao, nó hút được mấy ml chắc? Lần nào hiến máu mình cũng đều tặng mấy trăm ml lận đấy, không chỉ thấy thoải mái mà toàn thân đều thông thoáng hẳn ra."
"Hừ, sao cậu không kể lúc cậu đi hiến máu hai hàm răng va vào nhau lập cà lập cập làm cho mấy cô y tá sợ tới mức quên rút cả kim tiêm ra. Cậu anh hùng gớm nhỉ?"
"Hề hề, đấy là mình cố ý doạ mấy cô ấy thôi."
"Hừ, dù sao mình không muốn tiêm."
"Vậy mình chỉ có thể cứng rắn mà làm thôi."
"Cậu dám!"
"Mình dám đấy."
"Cậu có biết tiêm quái đâu, đâm mình đau chết đi được, ô ô..."
"Ai nói mình không biết, mình chui từ trường y ra làm sao lại không biết chứ? Cậu không biết thì thôi, mình tiêm rất nhiều lần rồi! Kinh nghiệm vô cùng phong phú nhá!"
"Cậu tiêm cho ai?"
"Cho heo, à đúng rồi, cả chuột nữa."
"!!!!!! Hắc Sâm Lâm, cậu có biết da heo dày hơn da người bao nhiêu lần không hả!!!! Cậu lại còn dám dùng sức tiêm con heo mà tiêm lên mông mình à à à à!!!"
"Để mình xoa cho nào, ngoan."
"Cậu... cút... ngay... cho...mình"
"Lập tức cút ngay!"
La Băng không quên ném bụp cái gối vào đầu Hắc Sâm Lâm.
Hắc Sâm Lâm ôm gối đầu vẻ mặt ai oán tiêu sái tới phòng khách, dùng chân giẫm giẫm lên mặt cậu bé Shin-chan được in trên chiếc quần ngủ.
Cậu lộn xộn còn dám trách mình sao, không đem kim chích sâu vào mông cậu là may cho cậu lắm rồi... Mình phải có sức chịu đựng lớn lắm mới không suy nghĩ linh tinh, mới có thể nhớ rõ bản thân là đang tiêm cho cậu đấy nhá...
Nếu không có đạo đức nghề y, mình đã sớm vứt bơm tiêm mà dùng miệng luôn cho rồi... ^^
Bệnh cảm của La Băng đang có chiều hướng nặng lên, theo lời giải thích là vì cậu đã nói chuyện phiếm suốt cả một buổi chiều với [Virus cúm] trên QQ.
Hắc Sâm Lâm đen cả mặt "Cậu biết nàng là Virus cúm mà còn dám ngồi nói chuyện với nàng ta, giờ thì sướиɠ nhá, bị cảm rồi đấy!"
La Băng rúc vào trong chăn không thèm để ý tới cậu ta, một phần cũng là do cậu quá mệt, hai mí mắt cứ sụp xuống không chống lại được, đầu óc cũng dần mơ hồ, hệt như tình trạng tẩu hoả nhập ma khi luyện công trong mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp vẫn thường miêu tả, toàn thân khí huyết nghịch lưu, kinh mạch đảo chiều, mấy cỗ chân khí thì đánh nhau tung toé.
Đến đêm, La Băng bỗng sốt cao, trong lúc mơ mơ màng màng cậu nhìn thấy nụ cười ấm áp luôn nở trên môi khuôn mặt một người.
Người đó đi tới đi lui thay khăn mát trên trán cho cậu hết lần này tới lần khác mà không nề hà.
Đôi lúc còn không quên mắng gì đó hình như là phế vật, lớn như vậy rồi còn để bị cảm mạo.
Đầu óc La Băng trở nên hỗn loạn, mơ mơ hồ hồ nhớ tới hồi đại học năm thứ nhất, bản thân có lần lên cơn sốt, Hắc Sâm Lâm vẫn luôn bên cạnh chăm sóc cậu, đến sáng hôm sau mình tỉnh lại thì Hắc Sâm Lâm đã mệt ngất mất rồi.
Sau đó cậu mới đột nhiên nhớ ra ngày đó là buổi thi giữa kỳ môn toán cao cấp.
Có lẽ chuyện vinh quang nhất thời đại học của Hắc Sâm Lâm và La Băng chính là lần đó, thành tích đạt được là hai quả trứng ngỗng to đùng, nhìn thôi cũng thấy quái đản rồi.
Vì chuyện này mà La Băng vẫn cảm thấy áy náy, nên cậu mời Hắc Sâm Lâm đi ăn một bữa thiệt lớn, ai ngờ đâu Hắc Sâm Lâm lợi dụng bóc lột cậu suốt một tuần liền.
Đêm đó, La Băng mơ về rất nhiều chuyện ngày xưa thời đại học, nào là cảnh Hắc Sâm Lâm chạy trốn trên sân bóng, cảnh Hắc Sâm Lâm đểu cáng huýt sáo trêu ghẹo gái nhà lành trên đường tới trường, cảnh Hắc Sâm Lâm đánh bại đối thủ trong cuộc thi biện luận rồi lại quay qua khoác vai người ta, rồi là cảnh Hắc Sâm Lâm trong buổi diễn thuyết bị lạc đề cả trăm cây số khiến cho các vị giám khảo được mở rộng tầm mắt...
La Băng nhớ rất rõ, hồi trên đỉnh núi đó, cậu đã nói với Hắc Sâm Lâm rằng, chúng ta vĩnh viễn là anh em tốt.
Hắc Sâm Lâm cười nói, được.
Rõ ràng là nụ cười sáng lạn, nhưng không hiểu sao La Băng lại luôn cảm thấy nụ cười đó tuy nở rộ như đoá hoa hồng mỹ lệ nhưng lại chất chứa bao tuyệt vọng.
Nhiều năm như vậy, cậu vẫn tự cho mình là người hiểu rõ Hắc Sâm Lâm nhất, nhưng trong nháy mắt đó, cậu lại thấy giữa bọn họ có một khoảng cách thật lớn thật xa.
Hắc Sâm Lâm dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán La Băng, ngây ngốc nhìn khuôn mặt mỉm cười của cậu.
Từ lúc nào, ánh mắt của mình đã không còn rời khỏi cậu ấy nữa rồi?
Hình như là chuyện từ rất lâu rồi.
Dù biết rất rõ giữa bọn họ không thể nảy sinh tình cảm cấm kỵ này được, cho dù là suy nghĩ thôi cũng đã là một cái tội rồi.
Nhưng mà, dù biết rất rõ thì sao đây, đâu thể nào thu lại phân tình cảm này nữa, giữa đám người, người đầu tiên mình nhận ra cũng là cậu ấy, rồi hình thành thói quen ngắm nhìn cậu ấy từ phía sau, nhìn cậu ấy ngẫu nhiên lại cười một cách vui vẻ. Cứ thế mà trầm luân, trầm luân... Thật sự là không cứu được nữa rồi.
Hắc Sâm Lâm bất đắc dĩ cười cười, lại đứng dậy thay đổi lượt khăn mới tiếp tục lau mồ hôi cho La Băng không nề hà.
Cứ ôn nhu như vậy, hệt như che chở bảo vật trân quý nhất, mang theo nụ cười xen lẫn đau lòng mà nhẹ nhàng, nhẹ nhàng lau từng chút một...
Đáng tiếc La Băng mãi không hề hay biết.
==
Sáng sớm tỉnh lại, toàn thân La Băng vô cùng thoải mái.
Bệnh cảm của La Băng cứ như một cơn bão, đến thì nhanh mà đi cũng nhanh.
Người ta vẫn nói, sau cơn mưa trời lại sáng, thế nên mỗi lần cảm sốt xong tinh thần La Băng cũng cực kỳ tốt, đứng trong phòng khách nhảy lên nhảy xuống như con khỉ ăn phải ớt vậy.
Hắc Sâm Lâm mới sáng sớm đã nhận được một cuộc điện thoại kỳ lạ, cậu ta tránh trong WC nửa ngày trời không thấy chui ra, La Băng dán tai vào cửa cố nghe ngóng thông tin nhưng rốt cục cũng chỉ thu được cái gì mà được, được, ồ ồ à, lúc lâu sau vẫn là được được rồi, à à ồ...
La Băng dùng chân đá đá cánh cửa, "Hắc Sâm Lâm cậu ở trong đấy thảo luận cơ mật quốc gia gì đó, đừng nói với mình cậu là gián điệp đấy nhá! Dung mạo cậu dễ bị nhận ra lắm, cậu tốt nhất là đừng có bày âm mưu thì hơn..."
"La Băng cậu im ngay!" Hắc Sâm Lâm rống một tiếng sau cửa.
La Băng nhăn mũi ngậm miệng nghe thấy Hắc Sâm Lâm chỉ nói nốt được được sau đó là chào rồi cúp máy.
La Băng thầm nghĩ, hai đứa biết nhau từ lúc ở truồng cho đến tận bây giờ, cậu ta có chuyện gì mà phải lừa mình chứ?
Chẳng lẽ cậu ta có bạn gái rồi?
Hình như thế, gần đây ít thấy cậu ta tới đòi ăn chực như trước.
"Sâm Lâm cậu tới vận đào hoa rồi đúng không, nói cho người anh em tốt này nghe chút coi."
Hắc Sâm Lâm đen mặt chui ra, "Mình là sợ ồn tới cậu mới phải chui vào WC nghe điện thoại, cậu tưởng mình nguyện ý ngửi « mùi hương » trong WC chắc?"
"Hề hề..." La Băng xấu hổ cười "Đêm qua vất vả cho cậu rồi, mình nhớ cậu vẫn thay khăn cho mình suốt cả đêm."
"Mình tưởng não cậu bị sốt hỏng rồi chứ làm sao còn nhớ được gì nữa."
"Hề hề, đâu có, mình từ trước tới giờ vẫn luôn nhớ ân không mang thù nha... Cậu tốt với mình mình vẫn biết..." La Băng cười nhẹ vỗ vỗ đầu Hắc Sâm Lâm."Tiểu đệ ngoan, ca cho đệ kẹo nha."
Hắc Sâm Lâm cáu kỉnh đẩy tay cậu ra, "Nhìn cậu mới sáng sớm đã ba hoa chích choè rồi, tinh thần tốt gớm nhỉ, khoẻ rồi?"
"Ừ khỏi rồi."
"Vậy đi thay quần áo."
"Làm chi?"
"Đi thăm mẹ cậu chứ còn gì nữa! Hôm nay là sinh nhật mẹ cậu còn gì." Hắc Sâm Lâm khinh thường.
La Băng ngẩn người "Ế... suýt nữa thì mình quên... may mà cậu nhắc..."
"Đi mau, nói lắm."
"Ừ." La Băng cúi đầu trở lại phòng ngủ thay quần áo.
Sinh nhật mẹ à...
Hắc Sâm Lâm nhớ kĩ đến thế mà mình vì sao lại chả nhớ chút nào vậy, đều tại hai ngày nay chơi game online nhiều quá rồi, đến hôm nay là ngày bao nhiêu cũng không biết...
Nhìn gương thở dài.
La Băng, ngươi thật sự là đồ vô dụng, chuyện gì cũng đều phải để cậu ta lo cho từng tí một, cậu ta so ra còn nhỏ hơn ngươi đấy! [ hiện giờ mới nhận là nhỏ tuổi hơn... hãn... chuồn... ]
Thay một chiếc quần jean bó sát, tròng thêm một chiếc áo sơ mi trắng, La Băng tự thấy mình có chút giả nai... Hai mươi mấy tuổi đầu rồi còn ăn mặc như thời sinh viên vậy.
Đương nhiên, miễn là mẹ thích thế, không thoải mái chính là không thoải mái.
Sau khi sửa soạn xong rồi ra phòng khách, La Băng mới phát hiện trong tay Hắc Sâm Lâm đầy đồ lỉnh kỉnh. Bao gồm cả một chiếc bánh gatô Hắc Sam Lâm to tướng = =
"Này... mọi thứ cậu đều chuẩn bị hết rồi?"
"Ừ, hôm qua mua hết rồi, dì thích ăn Hắc Sâm Lâm mà, ha ha."
La Băng hít hít cái mũi, không hiểu vì sao bỗng dưng muốn khóc.
Vì thế La Băng tiến lên phía trước, ôm lấy cậu ta, "Sâm Lâm... cám ơn cậu..."
Hắc Sâm Lâm ngẩn người, "Sao phải nói những lời khách sáo thế làm gì, không phải cậu bảo chúng ta là anh em tốt sao."
La Băng dùng sức gật đầu, cười vui vẻ."Ừ, còn thân hơn cả anh em ruột ấy chứ."
Hắc Sâm Lâm quay mặt, hướng cửa chính đi tới, mắt lấp lánh...