Thoát Bắc Giả

Chương 40: Trại tù binh

Thời gian có hạn.

Có được kinh nghiệm thẩm vấn bài bản, Im Jin Kuan biết khá rõ về thủ tục ép cung.

Đa số mọi người luôn chịu khuất phục một khi tinh thần sụp đổ – không chịu nổi hình phạt, tín ngưỡng và ý chí đồng thời mất đi, sau khi biến thành cái xác biết đi thì lời nói ra mới có giá trị đáng tin.

Tuy khi ấy lời nói ngắc ngứ không được mạch lạc, nhưng nhất định sẽ biết gì nói nấy.

Nhưng tù nhân này lại thể hiện rõ thái độ của mình qua việc cắn chết con chó săn, cho thấy đây là một quân nhân được huấn luyện chuyên nghiệp, hình phạt có ghê gớm tới mấy cũng không làm gì được anh trong thời gian ngắn.

Như vậy thì chỉ có thể dụ dỗ.

“Tôi là người thẩm vấn của Cơ quan Tình báo, phụ trách riêng các công việc liên quan đến Triều Tiên.”

Cấp dưới cũ đích thân ra tay, ngồi trong phòng thẩm vấn nở nụ cười thân thiện.

“Đây là căn cứ quân sự của Mỹ, không nằm trong sự bảo vệ của công pháp quốc tế. Nếu anh sẵn sàng hợp tác thì Cơ quan Tình báo sẽ cung cấp thân phận mới, cuộc sống mới cho anh. Còn nếu anh nhất quyết chống đối, thì tôi e anh sẽ bị giam tới chết.”

Người đàn ông cúi thấp đầu, máu ở vết thương từ từ rỉ ra rồi ngưng tụ lại trên tóc mái, đều đều nhỏ xuống đất.

Chỉ có đôi mắt có vẻ kinh dị kia là vẫn bướng bỉnh bất tuân, nhìn mọi thứ trước mặt bằng nửa con mắt, song lại khiến người khác không dứt mắt được.

Im Dong Kwon đứng trong phòng theo dõi lặng lẽ siết chặt nắm đấm: ông nghi ngờ phán đoán lúc trước của mình đã sai – người này không chỉ được huấn luyện chuyên nghiệp, mà có khi còn là đặc công cấp cao trong truyền thuyết.

Rõ ràng thuộc hạ cũ cũng thấy tình hình không ổn, lập tức đổi lời nói: “Anh rất có năng lực, chúng tôi cũng không muốn nhốt anh mãi. Chuyện đầu độc là sự cố bất ngờ, chỉ cần anh nói ra là độc gì thì những chuyện khác ắt có người xử lý.”

Mặc cho thời gian ngưng đọng, Lee Jung Ho duy trì vẻ mặt lạnh lùng, im lặng không nói một lời.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, yên lặng trong phòng càng trở nên đè nén.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, hai bên dần rơi vào bế tắc, hình ảnh trong máy quay không hề di động. Im Jin Kuan sốt ruột đi qua đi lại, càng đi càng nhanh, càng đi càng sốt ruột.

Cuối cùng, ông đẩy cửa phòng thẩm vấn ra.

Mặt người đàn ông trung niên ửng đỏ vì thở hổn hển, ánh mắt ghim chặt vào tù nhân, bả vai run lên vì tức giận: “Mã nguồn hệ thống ‘Argus’ đã được gửi đến địa chỉ được chỉ định, máy laser cũng đem đi rồi… Chuyện đến nước này, rốt cuộc các người còn muốn gì nữa?! Tiền? Đàn bà? Nói đi! Phải làm thế nào mới chịu bỏ qua cho vợ con tao?!”

Thuộc hạ cũ không ngờ ông lại xuất hiện, lập tức đứng bật dậy, hốt hoảng đẩy Im Jin Kuan ra ngoài, thấp giọng khuyên nhủ: “Tổng trưởng, anh chớ sốt ruột, vẫn còn thời gian mà…”

Nhưng Im Jin Kuan không thèm đếm xỉa tới đối phương, chỉ xoay người vuốt mặt một cái rồi lại đập mạnh hai tay xuống bàn, gầm lên với Lee Jung Ho: “Trả lời câu hỏi! Tao không có thời gian chơi đùa với các người!”

Tầm mắt hai người giao nhau, như có một luồng điện xẹt qua, trong không khí tia lửa lóe lên.

Lee Jung Ho chẳng màng phản ứng, như thể mọi thứ trên thế gian này đều không liên quan gì đến bản thân.

Người Hàn Quốc vào căn cứ quân sự Mỹ thì cần phải giao nộp vũ khí, cho nên trên người Im Jin Kuan không có súng, nếu không nhất định ông ta đã bắn bể cái bản mặt lạnh băng kia rồi.

Chợt đẩy bàn ra, ngón trỏ chỉ thẳng mặt tù nhân, Im Jin Kuan gằn từng chữ một: “Tao thề, nhất định mày sẽ hối hận!”

Ông ta nghiến răng nghiến lợi thốt lên câu nói như nguyền rủa, không một ai dám nghi ngờ quyết tâm trong đó.

Đôi mắt xám bị máu tươi che phủ đột ngột lóe lên tia sáng, rồi ngay lập tức trở lại ảm đạm.

Thuộc hạ cũ dùng sức đẩy Im Jin Kuan ra khỏi phòng thẩm vấn. Khóa cửa lại, ông ta vừa lau mồ hôi vừa trách cứ hỏi: “Đã nói là cần dụ hàng rồi, sao anh có thể cứ thế xông vào được?”

“Không dụ hàng nổi,” Im Jin Kuan lắc đầu: “Rõ ràng hắn ta chỉ một lòng muốn chết.”

Khẽ cắn răng, thuộc hạ kiên trì nói: “Vậy cũng phải thử đã, vì chị dâu và cả Tiểu Ryeo…”

Thấy đối phương nhắc đến vợ, Im Jin Kuan lập sầm mặt.

Cơn tuyệt vọng mãnh liệt như biển gầm ùn ùn kéo đến, trong chớp mắt nhấn chìm mọi khả năng suy tính; nỗi bất lực trỗi dậy từ trong thâm tâm, không thể nào lảng tránh.

Ông bắt đầu lảo đảo bước chân, phải vịn tường mới miễn cưỡng đứng vững, ấy nhưng cơ thể lại như bị rút sạch, không thể đứng thẳng nổi.

Con gái chỉ mới tròn mười lăm tuổi, có vẻ duyên dáng yêu kiều, là lứa tuổi ngây thơ hồn nhiên; nhiều năm công tác ở nước ngoài, trong nhà không có ai lo liệu, nên mọi việc đều đổ lên đôi vai của vợ – mất đi hai người như thế, đối với Im Jin Kuan mà nói thì không khác gì đã chết.

Mà nay, sinh mệnh của họ chỉ còn lại mười hai giờ cuối cùng.

Nhấc chân chuyển dời trọng tâm, ông ép mình đi ra ngoài: thời gian ở bên thân nhân không còn nhiều, nếu bỏ lỡ cơ hội cuối cùng thì đến chết ông cũng không cam tâm.

Đèn trần trong hành lang hắt xuống, trông ông càng thêm yếu ớt gầy gò.

“Tổng trưởng.” Thuộc hạ cũ không đành lòng, đứng tại chỗ cất cao giọng, “Đừng từ bỏ hy vọng!”

Im Jin Kuan vẫn chẳng ngoái đầu.

Trong phòng thẩm vấn, người khuyên đầu hàng vẫn tiếp tục ra sức.

“Anh không có tội, không cần phải chịu trách nhiệm gì cả, xưa nay chính phủ dân chủ luôn thị phi rõ ràng: chúng tôi thiên về tha thứ chứ không phải là trừng phạt.”

“Không một ai trời sinh là kẻ xấu xa cả, tôi cũng quen biết rất nhiều người Triều Tiên nên có thể hiểu được lập trường của anh.”

“Đối đầu như thế thực vô nghĩa, nói ra suy nghĩ thì rồi có thể tìm được biện pháp hài hòa, cho anh một kết quả thỏa đáng.”



Mười hai giờ trôi qua rất nhanh, song đến cuối Lee Jung Ho vẫn không mở miệng, tất cả đều ngờ rằng anh thực sự bị câm.

Rồi sau đó là cuộc gọi đến từ bệnh viện, mọi người đều biết, mọi chuyện đã kết thúc.

Phòng tra tấn của căn cứ quân sự nằm cạnh phòng thẩm vấn, mọi dụng cụ đều có sẵn. Dù nó không ảm đạm như trong các tác phẩm phim ảnh, nhưng cũng đủ để quét sạch ý chí.

Với sự phát triển của khoa học và công nghệ, phương pháp ngược đãi tù nhân cũng dần cải tiến – hầu hết các thủ đoạn ngày nay luôn có thể khiến dây thần kinh cảm nhận được cơn đau đớn mà không để lại sẹo trên cơ thể.

Thiên phú hành hạ đồng loại của loài người luôn vượt trội hơn bất cứ sinh vật nào.

Mới đầu là sẽ tước đoạt giấc ngủ.

Chiếu sáng lên tục với cường độ cao, hỏi dò như ném bom oanh tạc liên miên không ngớt. Những lúc ấy Lee Jung Ho sẽ bị cột vào trên tường hoặc treo thẳng lên trần nhà. Sau một thời gian vì máu không lưu thông nên cơ thể sẽ dần mất đi tri giác, thần trí cũng trở nên mơ hồ. Trước mắt không ngừng xuất hiện ảo giác, âm thanh bên tai vô cùng ồn ào, không tài nào phân biệt nổi thật giả, chỉ còn lại cảm ứng chết lặng đang ở bên bờ sụp đổ.

Sau đó, nhân viên tra hỏi lại phát hiện làm vậy chỉ tổ lãng phí thời gian, bởi vì sau khi chính thức bị tra tấn ép cung, Lee Jung Ho rất ít khi có phản ứng với các kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên ngoài, đối với anh mà nói có ngủ hay không cũng không khác gì nhau.

Vậy là bọn họ đành phải đổi sang buồng giam.

Không giống với phòng giam thông thường, buồng giam chỉ to bằng cỡ quan tài, đứng bên trong là không thể cúi người được. Sau khi đóng cửa, bốn bề rơi vào bóng tối tuyệt vọng, thời gian bị kéo dài đến vô tận, dần dần biến thành tấm bạt nhựa gió thổi không lọt, bao bọc lại tầng tầng cảm giác, bắt chẹt linh hồn đến nghẹt thở.

Thân ở trong đó, thi thoảng lại bị những tiếng ồn không có quy luật quấy nhiễu, lại bị nước đá dội xuống từ trên xuống, trải qua bao phen “rèn giũa tôi luyện”, cuối cùng ý chí hoặc sụp đổ hoặc rắn rỏi kiên định.

Lee Jung Ho biết mục đích của bọn họ: phải phí công lắm mới bắt được mật thám, dù không thể giải độc cứu người thì nếu thẳng thắn hợp tác, phát biểu thanh minh cho vụ việc thoát Bắc giả, đối với Cơ quan Tình báo mà nói như vậy cũng là một thành tựu lớn đáng để tự hào.

Khoan nói đến việc anh không hề biết chút gì về độc, mà dù thật sự có biết thật thì tuyệt đối sẽ không đầu hàng địch phản quốc.

Trung thành là một thứ rất kỳ diệu, phần lớn thời gian nó đều im hơi lặng tiếng, song hễ đối mặt với khảo nghiệm thì lại đủ để chống đỡ cả sống lưng của một người.

Trong bóng tối gần như vĩnh hằng, Lee Jung Ho không chỉ một lần nhớ đến Sourin, nhớ đến nụ cười khinh miệt của cô:

“Tôi không nuốt trôi mấy thứ này, ‘chủ nghĩa’, ‘tín ngưỡng’, ‘dân tộc’, chính nghĩa’, tôi không tin.”

Lúc đó, đáng lý anh phải nên hỏi một câu: “Vậy cô tin vài gì?”

Một người phụ nữ bí ẩn với động cơ bí ẩn cùng cơ thể cũng đầy bí ẩn, lại khắc sâu trong trí nhớ của anh, có quá nhiều chuyện khiến người ta hối tiếc. Trong màn tra tấn ép cung không thấy được hy vọng giải thoát, mỗi một hình ảnh ở bên cô đều như bộ phim chiếu lại.

Thời gian tựa dòng nước chảy, mang theo ba phần khí thế, ba phần đoạn tuyệt cùng bốn phần ôn hòa hiếm thấy.

Lee Jung Ho nghĩ,

so với quá trình bị dời giam thì một mình ở trong bóng tối cũng không đến nỗi tệ lắm.

Vì có tiền án tấn công bạo lực nên mỗi lần bị kéo ra khỏi phòng giam, người gác cửa đều dùng vải bố dày trùm đầu anh lại. Móc sắt to lớn treo sau gáy, cũng phải mặc cho người ta kéo lê một đường trên hành lang lạnh băng. Thời gian ấy những quyền đấm cước đá không hề có dấu hiệu ngừng lại, như thể bọn chúng đang đối xử với một thứ vô tri. Vết thương vẫn chưa khỏi hẳn một lần nữa nứt toác, chỗ gãy xương bị thương liên tục, biến thành cơn đau ngấm ngầm kéo dài.

Quyền lực tuyệt đối dẫn đến tuyệt đối, ở trước mặt tù nhân không có quyền hạn, tất cả mọi người đều trở thành ác ma.

Trấn nước* và cưỡng bách ăn uống là tiết mục chắc chắn phải có, “thỉnh thoảng” sau khi bị đánh đấm vì mất khống chế, anh sẽ bị đổ đá cục lên người – vừa khảo nghiệm ý chí lại lưu thông chỗ bầm, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

(*Trấn nước là một hình thức tra tấn mà nạn nhân bị trói chặt và bị dội nước vào mặt, làm ngạt thở và hít nước vào phổi, gây ra cảm giác tương tự khi bị ngạt nước và sắp sửa chết đuối.)

Trong hầu hết mọi trường hợp, bác sĩ sẽ luôn kè kè bên cạnh để đảm bảo tù nhân tỉnh táo, có thể cảm nhận được màn tra tấn.

Vì có sẵn y tế ở đấy nên mọi hành động tra tấn đều không hề để lại vết thương rõ ràng, từ điểm này mà xét thì Cơ quan Tình báo vẫn vô cùng chuyên nghiệp.

Tuy nhiên, tra tấn ép cung tàn khốc cùng thiếu đồ ăn thức uống cũng không thể dồn anh vào chỗ chết được, sau khi chịu đựng qua một mùa đông giá rét, mọi chuyện dần trở nên vô nghĩa. Xuân đi thu đến, cuộc đối đầu giữa kẻ tra tấn và tù nhân đã biến thành quán tính, hai bên cứ kéo cưa một cách nhạt nhẽo, không một ai có được đột phá.

Im Jin Kuan không xuất hiện nữa, mà Lee Jung Ho cũng chưa từng hối hận.