Thoát Bắc Giả

Chương 37: Tu viện

Đậu đỏ chắc nịch được hầm từ từ trên lửa nhỏ, đậu và gạo tan ra hòa quyện lấy nhau, một mùi hương đậm đà thơm phức bốc lên.

Lee Jung Ho tỉnh dậy từ cơn hôn mê dài nên nhanh chóng thấy đói bụng, ngửi được mùi thơm này lại không kiềm nổi, chỉ hai ba thìa đã chén sạch bát, giương mắt nhìn Sourin, xấu hổ bảo: “… Cháo ngon quá.”

Cô gái nhận lấy bát, tự nhiên nói: “Phải ăn hết bát cháo Đông Chí thì mới tính là thêm một tuổi.”

Đây là một câu châm ngôn của Triều Tiên, mọi người tin rằng ăn cháo đậu đỏ vào tiết Đông Chí thì có thể xua đi khí lạnh trong người, từ đó ta mới sảng khoái nghênh đón một năm mới.

“Đã Đông Chí rồi à…”

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, từ lần gặp nhau trên bán tàu ngầm đến nay đã được bốn tháng, song hy vọng quay về nước vẫn thực mong manh. Lee Jung Ho dựa vào đầu giường, trong lòng không khỏi cảm khái.

Sourin nhún vai, đặt bát vào lại khay mà không trả lời.

Sau khi tháo bỏ băng vải, hai tay cô linh hoạt hơn nhiều, nếu không phải vụ tai nạn kia thì chắc chắn không nhìn ra trên người bị thương.

Nhớ lại lời của vị thầy thuốc râu bạc kia, anh nhíu chặt mày, toan nói gì đó song cuối cùng lại đành mím môi.

Sourin quay lại, nghiêng người ngồi xuống mé giường: “Đây là một tu viện ở núi Namhan, các tu sĩ thờ phụng khổ hạnh nên không gắn thiết bị điện tử, tuyệt đối an toàn.”

Lee Jung Ho nhìn quanh bốn phía, tin chắc đối phương không nói dối: “Tôi chỉ nhớ mình được đưa lên xe cấp cứu, còn chuyện về sau không có ấn tượng.”

“Chúng ta cắt đuôi được cảnh sát, lại có Jae Woo tiếp ứng trên phố Gangnam, nhờ có anh ta mới tiếp được anh.”

Nghe đến đây, người đàn ông lập tức thấp giọng nghi ngờ: “Sao lại liên lạc được? Đường dây an toàn không?”

Dựa theo phân tích trước đó, hệ thống “Arugs” cực kỳ thông minh, có thể theo dõi hình ảnh và phân biệt cả giọng nói. Cũng vì nguyên nhân này nên Lee Jung Ho không liên lạc qua điện thoại với Jae Woo mà tự đến thẳng phố người Hoa, đợi đối phương tìm đến.

Sourin là lính đánh thuê, lúc nào cũng đều cân nhắc xem có hoàn thành nhiệm vụ không, một mình một ngựa đã quen rồi; nhưng đối với Lee Jung Ho mà nói, anh em đáng tin cậy còn quan trọng hơn tính mạng của mình, anh không muốn để Jae Woo cũng trở thành mục tiêu bị công kích.

“Anh tưởng tôi ngốc đến mức gọi điện trực tiếp hả?” Sourin ngẩn người ngạc nhiên.

Lee Jung Ho không phản bác mà chỉ bình tĩnh nhìn cô, muốn có được câu trả lời rõ ràng.

Sourin bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp đó giải thích: “Đường phố Gangnam chủ yếu là đường ngắm cảnh, không có nhiều camera. Bọn đàn ông thường xuyên đậu xe ở đó gọi điện gọi gái, sẽ có tài xế riêng chuyên đưa đón gái bán da^ʍ. Jae Woo đã nói qua với tôi rồi, những người này đều có tổ chức, có thể nhờ họ liên lạc giúp.”

Lee Jung Ho nhớ lại buổi sáng ngày hôm trước, anh vừa ra khỏi phòng tắm thì thấy hai người vừa cười vừa nói chuyện phiếm. Lúc ấy anh còn tưởng do Jae Woo hoạt bát hợp ý Sourin.

Bây giờ nghĩ lại, thì ra cô đang thu thập tình báo.

Bạo lực và tìиɧ ɖu͙© luôn liên quan chặt chẽ với nhau. Dù ngành công nghiệp tìиɧ ɖu͙© ở Hàn Quốc không được hợp pháp nhưng không đến mức nghiêm ngặt. Ngoài việc tổ chức vượt biên bất hợp pháp, Đầu Rắn* còn phải giải quyết vấn đề sinh kế của di dân phi pháp, tập thể bạo lực ở phố người Hoa cũng không thể sống dựa vào mỗi phí bảo kê.

(*Đầu Rắn là chỉ băng nhóm kinh doanh và điều khiển hoạt động di dân bất hợp pháp.)

Ít nhiều gì Lee Jung Ho cũng biết về mấy mối “làm ăn” kia của Jae Woo, nhưng anh không chủ động tham gia – đánh nhau với đàn ông, cướp địa bàn là một chuyện, dùng nắm đấm ép phụ nữ bán thân lại là chuyện khác.

Thấy Sourin không lạ gì với chuyện lần này, anh không kiềm được liên tưởng đến mấy chuyện đối phương đã làm.

Giới tình báo không thiếu truyền kỳ về những nữ gián điệp nóng bỏng, cơ thể luôn là vũ khí mạnh nhất của pháo nữ. Nhưng những thứ này đều chỉ là biểu tượng, Lee Jung Ho nhắc nhở mình, không nên vì quan hệ tìиɧ ɖu͙© mà ảnh hưởng đến phán đoán toàn cục.

Anh chuyển hướng đề tài: “Sao tu viện lại đồng ý thu nhận chúng ta?”

“Giáo hội và ‘thoát Bắc giả’, tôi cho rằng là thích hợp nhất.” Trong mắt cô lóe lên tia giảo hoạt, như đứa trẻ đùa dai đắc thắng.

Anh thở dài: “Lần này lại bịa gì rồi?”

Sourin cố ra vẻ đứng đắn: “Vợ chồng Triều Tiên bị băng Đầu Rắn lừa bán, đám xã hội đen ở phố người Hoa ép phải bán thân, vì bảo vệ tôi mà anh bị thương khắp người, không thể không nhờ giáo hội giúp đỡ —— thế nào?”

“Quá giả.”

“Ồ?” Rõ ràng cô không phục, nhướn mày nhìn anh.

“Thứ nhất, tiếng Hàn của cô có giọng của người ngoại quốc; thứ hai, rõ ràng vết thương trên người tôi là bị va quẹt; thứ ba, người Triều Tiên không tin vào giáo hội.”

Còn chưa dứt lời thì Sourin đã bật cười lanh lảnh, bất giác làm tim Lee Jung Ho đập thình thịch.

Anh biết rõ, chọn hợp tác với lính đánh thuê, tham gia hành động nguy hiểm không có tính kế hoạch là đã trái với quân kỷ quốc pháp; thế nhưng bản thân lại cứ liên tục hãm sâu vào trong đó, thậm chí còn phát sinh quan hệ với đối phương, chỉ những hành động này đã đủ phản bội lại Đảng Lao động rồi.

Cô gái trước mặt như một cuốn sách dày cộm viết chi chít những con chữ kỳ quái, tuy đọc chẳng hiểu nhưng không thể đặt xuống; trên người cô cất giấu vô số bí mật, mỗi mặt biểu hiện đều xen lẫn chân tướng và nói dối, hơn nữa còn có thể dụ người ta bại trận, khó tránh khỏi lưu luyến khó rời.

Lee Jung Ho tự nhận có ý chí kiên định, nhưng cô đã thi triển ma thuật lên người anh, đáng buồn là, anh vốn không định chạy trốn.

Tiếng cười nhỏ dần, Sourin thở hắt một hơi: “Bị thương thế này rồi mà vẫn không quên cứng ngắc… Rốt cuộc anh có ý thức được là chính tôi đã cứu anh không?”

“Tôi cũng cứu cô.”

“Cám ơn.” Cô chớp chớp mắt, đang đợi đối phương cũng cám ơn lại.

Nụ cười xấu hổ của cậu trai xuất hiện trên gương mặt đàn ông trưởng thành, có điều anh không biết rằng sự tương phản như thế lại khiến người khác không kháng cự nổi.

Lee Jung Ho không hùa theo trò đùa trắng trợn của cô mà cố chấp truy hỏi: “Khẩu âm, vết thương, niềm tin vào giáo hội, sao cô có thể giải thích được với tu viện?”

Sourin nheo mắt thôi đùa cợt, cô cắn môi, bắt đầu ra hiệu bằng tay.

Dù thủ ngữ ở các quốc gia có khác biệt, nhưng những người khiếm thính vẫn có thể dễ dàng giao tiếp. Để thực hiện một số nhiệm vụ đặc thù, Lee Jung Ho cũng từng được huấn luyện về mặt này nên dễ dàng hiểu được thủ ngữ của Sourin.

“Tôi đến từ Bắc Hàn, bị các tín ngưỡng của Thiên chúa giáo hãm hại, chồng bị người xấu đẩy xuống từ trên núi, đã bất tỉnh nhân sự rồi, cầu xin mọi người cứu anh ấy.”

Một cô gái câm đáng thương, một người bị thương mất đi ý thức, hai tín đồ đi vào đường cùng – dù là người thường cũng không thờ ơ được, huống hồ là những tu sĩ trách trời thương dân kia.

Một lần nữa, Lee Jung Ho phải nhìn Sourin với cặp mắt khác.

Có lẽ đây chính là ưu thế của phái nữ làm công tác tình báo: bọn họ linh hoạt lại không sợ yếu thế, hơn nữa giỏi biết cách lợi dụng thân phận của kẻ yếu để tìm che chở, là tắc kè hoa trời sinh.

Hèn gì cô cứ khăng khăng mình không liên quan đến Quân Cách mạng Nhật Bản, đặc công như vậy quả thực rất đáng giá để mời chào với cái giá cao.

Thấy đối phương không còn dị nghị gì nữa, Sourin khẽ mỉm cười, bắt đầu căn dặn: “Hôm nay đã thay thuốc rồi, bác sĩ nói anh không bị thương đến xương, nội trong nửa tháng có thể xuống giường được. Phía Jae Woo cũng không có vấn đề gì lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể giúp chúng ta đặt chân. Nhưng tốt nhất vẫn nên chờ thêm hai ngày, bảo đảm cảnh sát không đuổi cùng gϊếŧ tận. Nghe nói nhà nước cũng nhận được thông báo hệ thống, tạm thời kiểm tra đột kích ở quán bar.”

Ngồi dựa vào giường, suy nghĩ của Lee Jung Ho xoay chuyển rất nhanh: “Đây cũng là Im Dong Kwon giở trò quỷ?”

“Các hệ thống quản lý công cộng vốn độc lập lại tạm thời biến thành hành động chung, nhất định là do người làm.”

Anh gật đầu đồng ý: “Và nó cũng chứng minh một sự thật khác.”

Sourin theo thói quen nhướn mày, hăng hái nhìn anh.

Khó nhọc điều chỉnh lại tư thế ngồi, Lee Jung Ho nhìn đi chỗ khác, khẽ nói: “Bất kể là hệ thống ‘Arugs’ hay là xâm nhập vào hệ thống quản lý chính phủ, bao gồm cả tai nạn cáp treo tối qua, rõ ràng đều là thủ đoạn không thường quy – điều này nói rõ Im Dong Kwon không được Cơ quan Tình báo ủng hộ.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Cô bình tĩnh đáp, bắt đầu chậm rãi đi lại trong phòng, “Thiếu nhân viên chuyên nghiệp canh gác, đại học Sungkyunkwan lại là cơ quan tư nhân, chỉ dựa vào mỗi thiết bị đầu cuối máy tính thì không nhằm nhò gì.”

Lee Jung Ho cúi đầu nhìn cơ thể chi chít vết thương, cười khổ nói: “Nhưng anh ta vẫn ngon nghẻ ra trò đấy.”

“Nếu không phải tôi đòi đi cáp treo thì anh đã không bị như vậy.”

Sourin nói với giọng điệu chắc nịch, không có cảm xúc rõ ràng, như thể chỉ trần thuật lại một sự thật.

Lee Jung Ho cũng không muốn đẩy trách nhiệm lên đầu đối phương: “‘Argus’ là hệ thống theo dõi, chúng ta cũng không ngờ được cáp treo lại bị điều khiển từ xa.”

Cô không kiên trì với kết luận của mình nữa, chỉ cắn răng nghiến lợi mà nói: “Anh ta phải trả giá đắt.”

Càng hành động bất tiện thì càng sợ mất đi kiểm soát, Lee Jung Ho vội truy hỏi: “Cô có kế hoạch gì?”

Cô gái cong môi, dùng nụ cười thay thế câu trả lời, rồi cô cúi người sửa gối, đỡ anh nằm xuống giường.

Ý thứ được mình đã bị gạt ra ngoài kế hoạch, Lee Jung Ho bắt đầu lo lắng, khàn giọng nhấn mạnh: “Bất kể có là gì cũng không được tự tiện hành động! Đợi vết thương của tôi khá hơn…”

Bất thình lình Sourin hôn lên đôi môi mỏng, bịt lại mọi điều tranh luận và bất mãn, cô tự có cách khiến đối phương chìm trong tìиɧ ɖu͙©.

Đợi tới khi hai người hổn hển tách ra, Lee Jung Ho đã đỏ bừng mặt, anh chợt nhận thấy mình không có chút kinh nghiệm nào trên phương diện này, địa vị cực kỳ bị động.

Hôm nay bị thương nằm liệt giường lại không thể phản kháng được, chỉ đành mặc đối phương điều khiển.

“Cô không thể như thế được!” Anh lớn tiếng kháng nghị.

Bị phụ nữ đè xuống giường hôn ngấu nghiến – tự ái của Lee Jung Ho không cho phép xảy ra chuyện như vậy – dù rằng quá trình cũng không đến độ khổ sở.

Sourin giơ tay chặn lấy môi anh, thấp giọng nói: “Tôi quên nói, đám tu sĩ đấy cũng tưởng anh bị câm.”