Thoát Bắc Giả

Chương 36: Kế ngựa gỗ

Tiếng gió không ngừng rít gào bên tai, cảnh tượng trước mắt liên tục biến đổi, ánh sáng biến thành từng tia kéo dài, cả thời không trở nên vặn vẹo.

Sourin nghe thấy nhịp tim trầm ổn – như một lời cam kết lại càng như một lời khẩn cầu.

Dưới chân mất đi chống đỡ, tốc độ rơi tự do nhanh hơn tưởng tượng nhiều. Dây cáp đứt đôi vạch một vòng trong không trung, phát ra âm thanh chói tai như xé rách màn đêm – hộp cáp mất khống chế đập vào cột đỡ, lập tức vỡ thành hai nửa.

Lee Jung Ho ôm cô nhảy đến trên cây gần đó với góc độ hết sức kỳ diệu, dùng hết toàn lực mới ổn định được cơ thể.

Cây khô mùa đông không chịu nổi sức nặng của hai người trưởng thành, chưa gì đã nghiêng ngả chực đổ.

Cô định buông Lee Jung Ho ra tự đi xuống, nhưng lại không thắng nổi sức tay như sắt thép của anh, đành bị ép phụ thuộc vào đối phương.

“Thả ra, như thế này không được, cả hai sẽ cùng chết đấy!” Trong gió đêm lạnh căm, Sourin gào to.

Nhưng đôi mắt xám ấy không hề nhìn lấy cô dù chỉ một lần, tay siết chặt đai an toàn tháo từ trên hộp cáp xuống, cấp tốc xoắn lại thành thòng lọng rồi ném một cái, đầu thòng lọng móc chính xác vào cành cây đại thụ, anh lập tức kéo một cái.

Nhánh cây bên dưới đã bắt đầu gãy, tiếng *rắc rắc* vang lên khiến người ta biến sắc.

“Chuẩn bị sẵn sàng.”

Còn chưa dứt lời thì bọn họ đã rơi thẳng xuống, không biết có bao nhiêu cành lá gãy quẹt vào người.

Cho đến khi cảm giác đυ.ng gián tiếp truyền đến, cô mới nghe thấy Lee Jung Ho rên lên một tiếng, rồi ngay lập tức lăn tròn giữa trời đất u ám.

Mùa thu vừa qua, mặt đất có cỏ, có đất bùn, cũng có thảm lá rất dày, hơn nữa vì có mấy nhành cây cản bớt nên lực va đập không mạnh như tưởng tượng —— hoặc giả là rất mạnh, chỉ là cô đã được bảo vệ.

Sourin bị ép cuộn tròn, cô co tứ chi lại cố giảm bớt diện tiếp tiếp xúc với mặt đất, chui rúc cả người vào lòng Lee Jung Ho. Tuy cơn đau ở vai trái không ngừng nhói lên, nhưng dù sao cũng đã tránh khỏi lần trật khớp tiếp theo, trừ bị trầy vài chỗ ra thì không có gì đáng ngại.

Từ khi nhảy khỏi hộp cáp cho tới khi rơi xuống đất cùng lắm cũng chỉ mười mấy giây, ấy vậy mà lại có cảm giác rất dài.

Ngoài tiếng rên đau lúc nãy ra thì người đàn ông này không lên tiếng lần nào nữa, nhưng trước sau vẫn luôn ôm chặt lấy cô, như một bức tường không cách nào phá vỡ.

Dù tự ái có cao đến mấy cũng không thắng nổi bản năng cầu sinh.

Vui mừng khi sống sót sau tai nạn, Sourin không khỏi thừa nhận: trong điều kiện hai tay bị thương hành động bất tiện, nếu không có Lee Jung Ho thì e là mình đã bỏ mạng thật rồi.

Cô không sợ chết, chỉ là không cam lòng khi chết ở đây.

Palestine, Georgia, Ai Cập, Ukraine… Trải qua rừng mưa súng đạn hơn nửa thế giới, cuối cùng lại chôn vùi trong một cái công viên cáp treo? Chuyện này mà nói ra thực đúng là trò cười.

Sourin âm thầm ghi nợ Im Dong Kwon.

Địa thế trên đồi dần biến đổi chậm lại, cuối cùng hai người bị một thân cây cản lại, thôi lăn.

Lee Jung Ho nằm dưới thân cô, bị va quẹt nhiều nhất: vai cổ để hở đã sớm máu thịt mơ hồ, phần áo sau lưng rách hơn nửa. Vết thương dính đầy cành cây lá khô, máu không ngừng thấm ra. Trên gò má tuấn tú chằng chịt vết thương, đặc biệt là vết trên trán sâu thấy cả xương khiến người khác phải giật mình – may mà mắt không bị gì.

Nếu không phải ở cánh mũi vẫn còn hơi thở, thì có khi người khác đã tưởng anh chết rồi.

Sourin thử giãy giụa mấy lần nhưng không địch nổi cánh tay dài đang ôm chặt, cuối cùng phải dùng hết sức toàn thân mới thoát ra được.

Dù chỉ hôn mê một chốc ngắn ngủi, nhưng cơ thể anh vẫn như cỗ máy tinh xảo, nghiêm ngặt thi hành tất cả mọi mệnh lệnh.

Nếu phải làm đối thủ với người như vậy thì đúng là một cơn ác mộng.

Từ khi xảy ra sự cố cho đến lúc đưa ra quyết định phá cửa sổ chỉ vỏn vẹn mấy giây, nhưng phản ứng của Lee Jung Ho rất nhanh, chứng tỏ sức phán đoán và năng lực hành động của anh mạnh đến cỡ nào.

Mà càng khó hơn chính là, anh không tùy tiện đưa ra quyết định vì tình thế cấp bách, mà sau khi kiểm tra toàn diện địa hình xung quanh mới chọn chỗ rơi, rồi dựa vào tố chất cơ thể cực tốt của bản thân, lợi dụng điều kiện sẵn có một cách hợp lý, cuối cùng đáp xuống an toàn.

Trước khi nhảy ra khỏi hộp cáp, Lee Jung Ho cũng đã kéo đứt dây an toàn làm thòng lọng, trong lúc lấy đà cũng nghĩ đủ cách quăng mình về phía tàng cây; trong quá trình rơi tự do, anh lại khéo léo mượn lực của cành cây để cản lại, tránh chấn thương thứ cấp, kiểm soát cơ thể và tự bảo vệ trong quá trình rơi.

Nhưng vì chênh lệch quá lớn và khoảng cách đỡ đệm cũng quá ngắn nên hai người khó tránh khỏi bị thương, nhưng đây đã là kết cục tốt nhất có thể rồi.

Trên thực tế, nếu không có Sourin thì chưa chắc Lee Jung Ho đã bị thương.

Đi nghĩa vụ ở Triều Tiên phục vụ kéo dài tới mười năm, trong quân đội đều là lính già sõi đời. Lúc mới nhập ngũ, anh cũng từng bị lấn át bài xích một cách trắng trợn.

Cũng giống như đại đa số xã hội có thể chế khác, quân đội rất chú trọng lý lịch, nếu không sẽ không thể đứng vững trong đại đội, dù thân là sinh viên tốt nghiệp Đại học Cách mạng Mangyondae thì cũng khó đi lên tiếp được.

Cho nên, anh phải luôn nỗ lực xuất sắc trong diễn tập.

Hai bên Triều – Hàn đều trong trạng thái đối đầu quanh năm, vị trí địa lý lại gắn liền nhau nên đều rất xem trọng tác chiến đặc chủng, hy vọng thông qua việc tấn công điểm đã xác định để giành được cơ hội trong trận chiến có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, thế nên trong doanh trại lính nhảy dù đặc chủng của Lee Jung Ho xưa nay đều là quân đội nhân dân Triều Tiên vạm vỡ.

Kỹ năng cơ bản của lính nhảy dù là rơi tự do, mà bản chất của việc rơi tự do nằm ở bộ đệm, “rơi tự do kiểu tự sát” không có bộ đệm là hạng mục nguy hiểm nhất, không một ai dám làm.

Nhảy từ một chiếc trực thăng lơ lửng, rơi tự do không có phòng vệ, tiếp cận mục tiêu với tốc độ nhanh nhất, lúc cách mặt đất hơn hai mét thì kéo dây bung dù, nhanh chóng giảm tốc, chỉ sai lệch nhỏ sẽ phải trả giá bằng mạng sống – nhìn thì đơn giản, nhưng thực tế lại đòi hỏi người lính thể chất cực mạnh và một quyết tâm không sợ hãi dù đối mặt với cái chết.

Trong buổi diễn tập lần đó, đến ngay tướng lĩnh cao cấp ngồi trên khán đài đằng xa cũng có ấn tượng rất sâu với tân binh liều mạng này. Cũng chính từ lần đó mà Lee Jung Ho được Cục Điều tra nhận vào tổ chức, tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp toàn diện, trở thành một đặc công làm việc bên ngoài.

Nhưng anh chưa bao giờ ôm theo người khác để hành động cả.

Gần như trong nháy mắt đập xuống mặt đất, Lee Jung Ho đã mất đi ý thức, chỉ biết ôm chặt lấy Sourin, bảo đảm không để cô bị thương.

Mọi chiếc xương như gãy rời, chỉ dựa vào máu thịt miễn cưỡng chống đỡ, cơ thể như túi cát ẩm ướt không cử động được; trước mắt anh vẫn một màu đen kịt, trời đất vẫn quay cuồng, không tài nào mở nổi mắt mà cũng không biết Đông Tây Nam Bắc hướng nào; đầu bị đập mạnh, tiếng ù ù kéo dài vang lên bên tai, dòng máu ấm chảy ra như đang ám chỉ sinh mệnh đang trôi đi.

Nếu không phải vì tiếng kêu kéo dài dồn dập, anh sợ lúc này nếu mình thϊếp đi thì sẽ không còn tỉnh lại nữa.

“Tỉnh lại đi! Lee Jung Ho, anh tỉnh lại đi!”

Sourin vỗ vào má anh, trong giọng có vẻ lo lắng không cách nào che giấu.

Đêm đông giá rét, người bị thương đang ở bờ vực mất ý thức, nếu cứ để mặc hôn mê thì tất sẽ rơi vào con đường chết.

Mí mắt Lee Jung Ho run run, tứ chi vô thức run rẩy, ý chí yếu ớt dần dần tập trung, tụ hội thành dũng khí cố sống.

Trong nháy mắt khôi phục tri giác, cơ thể anh đột nhiên căng ra, ngay sau đó miệng bị sặc máu khiến anh ho khan kịch liệt, suýt nữa tắt thở lần hai.

Bị phản ứng bất thình lình dọa giật mình, qua một lúc lâu Sourin mới hoàn hồn, vội đi lên đỡ lấy đối phương.

Sau lưng người đàn ông chi chít vết thương, cô muốn vuốt giúp anh thuận khí cũng không biết phải đặt tay vào đâu, chỉ có thể lẩm bẩm: “Không chết là được, không chết là được…”

Bị câu nói này làm tức đến mức bật cười, Lee Jung Ho nghiêng đầu nhổ một búng máu ra, yếu ớt hỏi: “… Cô thất vọng lắm à?”

Thấy đối phương còn có tinh thần đùa cợt, trái tim treo cao của Sourin cuối cùng cũng hạ xuống: “Còn di chuyển được không?”

Lee Jung Ho miễn cưỡng chống nửa thân trên dậy, khoát tay một cái, tỏ ý mình không bị gì đáng ngại.

Tóc rối loạn dính đầy cỏ lá, nhưng không ảnh hưởng mấy đến khí chất của anh; ngũ quan rõ ràng được vết thương mài thêm vẻ sắc bén; tròng mắt xám bình tĩnh không gợn sóng, giống y hệt lần đầu gặp nhau khi ở trên “con tàu ma”.

Sourin hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cúi đầu hôn lên môi anh.

Đây là nụ hôn mang theo cảm kích, áy náy và đau lòng, khác hẳn với những chiếc hôn chỉ đơn thuần là phát tiết du͙© vọиɠ lúc trước. Mùi tanh trong máu như xuân dược thượng hạng, chỉ một thoáng tiếp xúc ngắn ngủi đã sưởi ấm thân người trong gió rét.

Giữa răng môi xen lẫn bao cảm xúc, mỗi một tấc giao hòa đều bào mòn nỗ lực hai bên.

Cáp treo cách đó không xa bị rò điện, cột đỡ bị va đập liền biến dạng, cây cối gãy ngổn ngang khắp nơi, chung quanh đấy vô cùng hỗn độn; dưới núi truyền đến tiếng còi báo động inh ỏi, đèn pha công suất cao tập trung chiếu sáng nơi xảy ra chuyện, radio trong công viên tiến hành thông báo khẩn cấp, xe cứu viện mau chóng tụ tập đến.

Chỉ chốc lát sau, tai nạn cáp treo trong công viên Namsan đã chiếm hết đầu đề của cánh truyền thông, thân phận của người sống sót sau tai nạn chắc chắn cũng sẽ bị lộ.

Lee Jung Ho và Sourin đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều hiểu không thể nán lại lâu hơn được nữa.

Cô đỡ người đàn ông trên lưng, bước cao bước thấp đi xuống núi. Vừa tránh phạm vi lục soát vừa cố tình rời khỏi đường núi, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới cửa sau công viên.

Xe cứu hỏa, xe cảnh sát, xe cứu thương chạy đến đầu tiên, nhân viên mặc đồng phục riêng vội vã tản đi. Các du khách tham quan tháp Seoul xếp lại thành hàng, được bố trí di dời có tổ chức.

Cảnh sát tay cầm loa lớn, chia đám đông ra thành nhiều tốp, dắt đến trước từng chiếc xe buýt du lịch một, giục bọn họ mau chóng lên xe.

Hộp cáp đột nhiên bị đập vỡ, trong điều kiện chưa loại bỏ được khả năng khủng bố tấn công thì cách làm của cảnh sát cũng dễ hiểu.

Lúc này nay, đoàn du lịch và những khách đi lẻ chen lẫn với nhau trong xe buýt, nhanh chóng rời khỏi công viên. Trên đường cái có thể thấy xe cộ chạy tới liên tục, khu vực xung quanh trở nên náo nhiệt dị thường, tiếng ồn ào đã phá vỡ yên tĩnh đọng lại trong đêm đông.

Những vết thương khắp người Lee Jung Ho vẫn đang không ngừng chảy máu, tỏa ra mùi thịt sống nồng nặc – dù hai người có tìm cách chen vào đám người thưa thớt để lên xe buýt, thì chỉ sợ cũng sẽ nhanh chóng bị phát hiện.

Chưa gì đã có cảnh sát đứng gác ở giao lộ cách đó không xa, đang chỉ dẫn du khách đi về địa điểm lên xe. Sourin và Lee Jung Ho nấp ở sườn đồi bên cạnh, vừa hay đây là một chỗ trũng, xung quanh lại có lùm cây thưa thớt nên rất tiện để ẩn nấp trong đêm.

Sourin cắn răng, đỡ anh ngồi dựa vào tảng đá lớn, giấu anh trong bóng đêm tối om.

Vén mái tóc dài ra sau gáy, cô ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào đôi mắt xám: “Chờ tôi.”

Vì mất máu quá nhiều nên Lee Jung Ho đã dần mất đi ý thức, song anh vẫn cố gắng gượng cười nói: “Được.”

Tháo băng vải cố định vai trái xuống, lại phủi bụi bặm trên áo quần đi, trong luồng sáng tìm kiếm của đèn pha, Sourin bước qua dải băng phong tỏa của cảnh sát.

Vì công viên có diện tích rất lớn nên lực lượng chi viện chưa thể đến đủ trong giây lát, lúc này cảnh sát chỉ bố trí nhân viên ở mấy giao lộ chính, chia ra dẫn dắt du khách sơ tán.

“Mời đi bên này!” Một cảnh sát giao thông trẻ tuổi đứng ở bên đường, tinh mắt phát hiện một cô gái ở trong rừng cây.

Đấy là một cô gái dáng người cao gầy, tóc dài rối xù, sắc mặt tái nhợt đầy kinh hãi hoảng sợ, trông cô như con thú nhỏ lạc đàn, nhất thời khiến người ta sinh lòng thương tiếc.

“Xin lỗi,” Cô gái cúi gập người, dùng tiếng Hàn bập bẹ nói, “Chúng tôi bị lạc đường, mẹ tôi còn ở trên núi, có thể phiền anh giúp tôi lên tìm bà được không?”

Thấy đối phương không phải người nước mình, cảnh sát giao thông liền cuống lên, lóng ngóng dùng tiếng Anh đáp lại đôi câu rồi cứng lưỡi không nói được gì, không biết phải tiếp tục thế nào.

Cô gái rất thân thiện, nói chậm lại giải thích: “Tôi là du học sinh Nhật Bản, có thể nghe hiểu tiếng Hàn, chỉ là nói không được trôi chảy lắm.”

Lúc này cảnh sát mới thở phào một hơi, nói từng chữ một: “Cô đừng lo, trong công viên xảy ra tai nạn cáp treo, nhân viên cứu viện đang đến rồi, nhất định chúng tôi sẽ tìm được mẹ cô.”

Vừa nghe thế, cô gái lập tức rưng rưng nước mắt: “Cơ thể mẹ tôi không khỏe, thời tiết lạnh thế này, tôi lo bà gặp chuyện…”

Dưới ánh đèn, thân hình mảnh khảnh càng trở nên yếu ớt, hai vai run lên, thoạt nhìn như thể sẽ ngã khuỵu bất cứ lúc nào.

Thấy đối phương dàn dụa nước mắt, người cảnh sát trẻ tuổi cũng có cảm giác áy náy, vội đi lên đỡ, dịu giọng an ủi: “Đừng lo, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô.”

Nghiêng đầu ấn nút nói chuyện trên bộ đàm, anh ta hét to: “Đây là giao lộ số 3, trên núi có người mất tích, yêu cầu tiếp viện! Lặp lại lần nữa, giao lộ số 3 yêu cầu tiếp viện!”

Lập tức trong đôi mắt đen của cô gái bừng sáng, hai mắt tràn đầy vẻ mong đợi khiến người khác không thể nào né tránh.

Cảnh sát không do dự nữa, không đợi trung tâm chỉ huy trả lời, anh ta đã mỉm cười gật đầu: “Đi thôi, tôi lên núi với cô trước.”

Như thể được đặc xá lại như thấy được kỳ tích, gương mặt xinh xắn toát lên vẻ vui mừng. Cô liên tục gập người, cảm kích đến độ rơi nước mắt: “Đã làm phiền anh rồi.”

Trong công viên vẫn chưa chiếu sáng hết, đường núi vốn gập ghềnh càng trở nên khó đi, hai người men theo con đường mà cô đã đi xuống để đi lên lại, nhanh chóng tiến vào sâu trong rừng.

Vóc dáng người cảnh sát rất cao, thi thoảng đυ.ng phải cành khô nên đi đứng có phần khó khăn. Còn cô gái lại như được tiêm thuốc hưng phấn, thoăn thoắt đi về phía trước, trông có vẻ gấp gáp muốn tìm mẹ mình.

Bọn họ rời khỏi đường chính đi vào lùm cây, dần dần đi tới sườn núi không có đường, bốn phía chỉ có thảm lá khô dày cùng những thân cây trơ trụi.

Dưới chân núi đã có nhiều giá đèn pha được bố trí chiếu qua chiếu lại. Ánh sáng mạnh xuyên qua màn đêm, in dấu những bóng cây đủ hình thù trên sườn núi, làm bầu không khí càng trở nên kỳ quái.

Trung tâm chỉ huy đã trả lời, yêu cầu bọn họ báo cáo phương hướng cụ thể, bày tỏ tiếp viện sẽ lập tức đến ngay.

Hai người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, một người không biết Đông Tây Nam Bắc ra sao, một người dù biết cũng không nói – mắt lớn nhìn mắt nhỏ một hồi, cuối cùng cảnh sát đành từ bỏ hy vọng, trả lời trung tâm chỉ huy: “Chúng tôi đã rời khỏi núi, đợi lát nữa xuống sẽ tập hợp cùng quân lục soát.”

Treo bộ đàm lên, người cảnh sát bắt đầu thấy bất an, vừa đi vừa thử hỏi: “Sao hai người lại đi đến nơi vắng vẻ thế này?”

Cô gái thút thít giải thích: “Bọn tôi mới xuống tháp Seoul, vốn định đi cáp treo… Nhưng khi thấy xảy ra chuyện thì mẹ tôi rất sợ, muốn nhanh chóng về khách sạn nghỉ ngơi. Thế nên tôi tự chủ trương dẫn bà đi đường tắt, lại không ngờ…”

Như để bảo đảm phát âm tiếng Hàn của mình mà cô đi chậm lại, dần dần đổi thành đi sau lưng cảnh sát, hòa vào bóng đêm trong rừng cây.

Con đường dưới chân càng lúc càng khó thấy, mà từ nãy đến giờ vẫn không thấy mẹ của cô gái đâu, người cảnh sát cảm thấy đi tiếp như vậy cũng không phải cách. Sau khi đi được chừng mười mấy bước, cuối cùng anh ta dừng lại, hổn hển nói: “Tôi vẫn nên liên lạc với trung tâm chỉ huy thì hơn, trên núi quá tối, rất dễ bỏ qua mục tiêu.”

Nhưng còn chưa kịp đợi anh ta rút bộ đàm ra thì đã nghe thấy cô gái hét to: “Mẹ!”

Tiếng gào thê lương phá vỡ màn đêm yên ắng, cũng khiến trái tim người khác đột nhiên nhấc lên, người cảnh sát vội vã ngẩng đầu nhìn quanh, nhưng lại không thấy bà lão trong tưởng tượng đâu.

Ngay khi anh ta định quay lại hỏi thì chợt cảm thấy cổ đau nhói, ngay sau đó hai mắt nổ đom đóm, cơ thể đổ xuống đất, không đứng lên nổi nữa.

Sourin im lặng bước ra khỏi bóng tối, vừa vẫy cổ tay vừa giơ chân lên, nhẹ nhàng bước qua đầu người cảnh sát.

Cô lúc này, không còn cố nhún vai mà cũng không giả vờ khóc lóc, trái lại trông như chú báo đen săn mồi thành công, từ trên cao nhìn xuống con mồi của mình.

Không khác mấy với dự đoán lúc trước, vị cảnh sát trẻ tuổi này có thân hình cao lớn, đồng phục mùa đông cũng rất rộng, chắc chắn sẽ vừa.

Sau khi xác nhận không có sai sót gì, Sourin nhanh chóng cúi người cởi đồng phục của người kia ra, chỉ một chốc đã lột sạch vị cảnh sát đang hôn mê. Tiếp theo đó, cô dùng thắt lưng trói đối phương vào góc cây ở bên cạnh.

Để đề phòng anh ta tỉnh dậy kêu cứu, Sourin nhặt viên gạch trên đất lên, nhắm thẳng xuống gáy anh ta. Máu tươi nhanh chóng chảy ra nhuộm đỏ gương mặt trẻ tuổi, đồng thời cũng khiến người kia ngất hẳn.

Cô lấy điện thoại ở trong túi đồng phục ra ném xuống bên chân người cảnh sát, sau đó nhặt lấy bộ đàm và đèn pin, xoay người rời khỏi nơi xảy ra chuyện.

Trong bụi rậm cách giao lộ số 3 không xa, Lee Jung Ho sắc mặt ảm đạm ngồi dựa vào tảng đá không hề nhúc nhích.

Sourin chạy chậm quay về, đến thở mạnh cũng không nổi, còn chưa lại gần đã thấp giọng gọi tên anh.

Chỉ mấy giây trôi qua mà như cách đến mấy thế kỷ, cuối cùng đôi mắt với sắc xám kia cũng mở ra, nhưng anh không còn sức để nói chuyện, cánh môi run lên, đáp lại cô với nụ cười uể oải.

Đêm quá lạnh, ngoại thương lại liên tục chảy máu sẽ làm thân nhiệt hạ xuống, dẫn đến hôn mê và cuối cùng là chết.

Chỉ cần anh có thể có phản ứng là được, chứng tỏ tình hình không tệ đến mức không cứu vãn.

Sourin bước nhanh đến gần anh, cầm quần áo trong tay mài lên hòn đá, chiếc áo ngoài nhanh chóng bị rách mấy chỗ.

Một tay đỡ lấy đối phương, cô lại trải đồng phục ra, lo lắng hỏi: “Có thể đứng được không? Để tôi thay áo cho anh.”

Lee Jung Ho khó nhọc chống khuỷu tay dậy, người lảo đảo chực ngã.

Thấy tình hình như thế, Sourin bèn để anh dựa vào vai mình, dứt khoát quyết định: “Tay tôi không dùng sức được, anh cố chịu một chút.”

Sau khi bị kéo xé rồi mài rách, bộ đồng phục cảnh sát giao thông giờ đây đã nhăn nhúm dính đầy bùn đất, trông không khác gì đã lăn một vòng ở trong rừng. Thế nhưng mặc lên người Lee Jung Ho, vừa hay rất khớp với vết thương chồng chất.

Sourin vày vò áo anh thành cục rồi ném vào trong bụi cây ở đằng xa, đảm bảo không ai có thể phát hiện được manh mối.

Dày vò qua lại một phe, lần thay quần áo này đã tiêu hao hết sức lực cuối cùng của cả hai. Sau khi xong xuôi, sắc mặt Lee Jung Ho đã tái nhợt, nằm thẳng trên đất, miễn cưỡng duy trì hô hấp.