Thoát Bắc Giả

Chương 32: Tháp Seoul

Cơ thể đàn ông đè lên lưng cô nặng trĩu, không khác gì mặt tường sập xuống.

Sourin nằm trên nóc nhà, lớp xi măng bên dưới tay vì bị phơi nắng lâu ngày mà nóng rát như thiêu cháy.

Bò ra khỏi ống thống gió là đến ban công có địa thế khá cao, tình hình xung quanh lọt hết cả vào mắt. Đúng là dễ dàng quan sát, nhưng đồng thời cũng không tránh khỏi bị bại lộ hành tung.

Lee Jung Ho lập tức đẩy cô xuống cùng nằm rạp ra đất, hơi thở hòa quyện cùng cơ thể, đúng là nhịp tim và huyết mạch tương thông.

“Có camera.”

Âm cổ khàn khàn vang lên bên tai, Sourin dùng khuỷu tay chống người dậy, im lặng gật đầu ra hiệu đã biết.

Quán bar là một căn nhà riêng tự xây, trên phố người Hoa kiến trúc bừa bộn thì độ cao hai tầng không đủ để ‘ngạo thị quần hùng’. Ngoài camera bên ngoài bãi đậu xe ra thì vẫn còn những mối họa khác không thể loại bỏ được, chỉ đành phải ẩn thân trong bóng đêm, lấy bất biến ứng vạn biến.

Nửa phút nữa trôi qua, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, cùng tiếng máy cắt kim loại khiến da đầu tê rần.

Lee Jung Ho lặng lẽ ngóc đầu dậy: “Ở đây cứ giao cho Jae Woo, chúng ta đi trước đi.”

Sourin không chút nghi ngờ, dứt khoát xoay mình ngồi dậy – không hề có vẻ khổ sở. Trong đôi mắt đen là những tia sáng lập lòe.

Vốn còn lo lắng vết thương trên tay cô nhưng giờ xem ra không cần thiết, Lee Jung Ho cúi người đi đến bên ban công, xác nhận cự ly an toàn giữa các nhà rồi nghiêng người nhảy qua.

Anh ngoái đầu lại thì chỉ thấy cô lùi về sau hai bước, đột nhiên tăng tốc chạy nhanh, không cần vịn tường mà cứ thế nhảy lên cao rồi hạ xuống nóc nhà.

Lee Jung Ho yên tâm, sải bước chạy qua nóc nhà bên kia.

Từ phong cách hành động cho thấy, đây không phải là là hoạt động bắt giữ chuyên nghiệp do Cơ quan Tình báo tổ chức. Rất có thể chỉ là ném đá dò đường mà thôi. Lực lượng canh phòng cùng lắm chỉ có thể kiểm soát dưới mặt đất, chứ sẽ không đặc biệt phái người theo dõi trên nóc nhà.

Điều bọn họ làm chỉ đơn giản là thoát khỏi vòng vây, sau đó tìm cầu thang đi xuống rồi lần nữa hòa lẫn vào đám đông.

Phần lớn nhà cửa trên phố người Hoa đều thiếu quy hoạch hợp lý, khoảng cách giữa các nhà rất hẹp, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc che đi ánh sáng ban ngày, song đối với người leo trèo mà nói thì rất có nhiều ưu thế.

Thể lực của Lee Jung Ho rất tốt, dã ngoại việt dã hay chướng ngại trong thành phố đều không đáng nói, chẳng mấy chốc anh đã vạch xong tuyến đường đi, dễ dàng nhảy quả mấy tòa nhà.

Mỗi lần sau khi đáp xuống, anh đều vô thức ngoái đầu lại định giúp Sourin.

Nhưng mỗi khi Lee Jung Ho giang hai tay ra, muốn đỡ lấy đối phương thì cô lại cố ý nghiêng qua bên kia, dù có ngã sấp mặt thì cũng không muốn dựa vào anh đứng dậy.

“Anh đừng để ý tới tôi, tôi theo kịp được.”

Dù hành động bất tiện, cánh tay còn đang bị thương, nhưng động tác của Sourin không hề qua loa chút nào. Cô hạ xuống rất vững, sức bật ở chân thực đáng ngạc nhiên. Động tác trơn tru linh hoạt, chỉ nhảy và chạy thôi vẫn có thể lui tới tự nhiên giữa các nóc nhà, thân mình nhẹ như yến.

Lặp đi lặp lại như thế mấy lần, Lee Jung Ho đành phải từ bỏ ý định làm anh hùng cứu mỹ nhân, tập trung tinh lực phụ trách dẫn đường.

Sự thật đã chứng minh, tốc độ di chuyển như thế đã nhanh hơn không ít, chỉ mấy phút sau đã thoát khỏi vòng vây ở phố Bắc, rồi cả hai đi dọc theo góc tường ở phố Nam đến lều dựng trú mưa, sau đó trượt xuống đất.

Phủi bụi bặm trên người, lại cởϊ áσ khoác ra vắt trên tay, Sourin thuận thế kéo lấy Lee Jung Ho nhanh chóng hòa vào dòng người chật chội trên phố người Hoa.

Nếu không phải vóc dáng cao ráo tướng mạo xuất chúng, thì trông bọn họ không khác gì một đôi tình nhân đi ngắm cảnh thông thường.

Quán ăn Trung Hoa tối qua ăn ở ngay gần bên cạnh, lúc này đang vào giờ cơm trưa nên cửa mở ra khép lại liên tục không ngừng nghỉ.

Khách ở đây rất đông, bố trí cũng rất phức tạp, người lần đầu tiên đến đây sẽ không biết rõ có mấy cửa nên khá tiện trong việc ẩn nấp. Cửa kính mặt tiền mờ mờ nhìn không rõ, dính đầy bùn và dầu mỡ, cho thấy đã lâu lắm rồi không được lau chùi sạch sẽ. Nhưng từ trong nhìn ra lại vẫn có thể thấy rõ cảnh ngoài đường.

Sourin và Lee Jung Ho đưa mắt nhìn nhau, rất ăn ý ngồi vào chỗ cạnh cửa sổ.

Gọi bừa vài món ăn, cả hai ngồi đối diện nhau nhưng tầm mắt lại lướt qua bả vai, cảnh giác quan sát tình hình bên ngoài.

Sau khi chắc chắn không có gì khác thường, Sourin mới thở phào một hơi, thấp giọng nói: “Có phải tối qua lúc các anh uống rượu, có gì không đúng không?”

Lee Jung Ho lắc đầu: “Đều là anh em cả.”

Người phụ nữ khẽ nhếch mép: “Biết bao người đã chết trong tay anh em… Tôi không lo bọn họ cố ý hại anh, nhưng nguyên lý của hệ thống ‘Argus’ rất phức tạp, chỉ sợ khó phòng bị.”

Rồi lại thấy cô rút tấm bản đồ kia ra khỏi túi áo, dè dặt trải ra mặt bàn: “Anh đã từng đến mấy chỗ này chưa?”

Mấy nét vẽ chằng chịt trải rộng mọi phố lớn hẻm nhỏ ở Seoul. Trước đó Lee Jung Ho cũng dã nghiên cứu qua nội dung, giờ mất thêm nửa phút để khắc sâu thêm ấn tượng, rồi anh nói như đinh đóng cột: “Không đi nhiều, có điều tôi biết đi thế nào.”

“Tốt lắm.”

Sourin xé dọc theo đường trung tuyến bản đồ, đẩy nửa phía Nam Seoul đến trước mặt anh: “Anh bắt đầu từ vòng ngoài, cứ đi dần vào theo đường đi. Còn tôi đi ở phía Bắc, cuối cùng gặp nhau ở tháp Seoul.”

Tháp Seoul nằm ở đỉnh núi Namsan ở trung tâm thành phố, cao 479,7 mét so với mực nước biển, là điểm cao của cả thành phố.

Ở điểm cao thì không thể ẩn nấp được rồi, nhưng ở trên tháp Seoul thì sẽ không có camera nhìn xuống, cũng có nghĩa là hệ thống ‘Argus’ vô tác dụng.

Dù chưa chắc đã có thể phá sập thiết bị đầu cuối dữ liệu, nhưng chí ít có thể đảm bảo tránh được giám sát.

Nghe thấy sắp xếp này, Lee Jung Ho bất giác nhíu mày, dù rõ ràng đây là lựa chọn tốt nhất trước mắt song anh vẫn không nén nổi rầu rĩ: “Một mình cô sao? Hay là đợi Jae Woo giải quyết chuyện này xong, rồi dựa theo kế hoạch đã định…”

Sourin khoát tay, cắt ngang lời đề nghị của anh: “Ta còn chưa biết được ngưỡng hệ thống ‘Argus’, cho nên hành động sớm vẫn tốt hơn, càng chậm càng bị động.”

Đúng lúc nhân viên dọn đồ ăn lên, hai người không nói thêm gì nữa, tự mình vùi đầu chiến đấu nhanh chóng lấp đầy bụng.

Trong quán ăn tiếng người ồn ào, trên phố phường cũng không có gì khác thường, nhưng dươi cái vẻ náo nhiệt ầm ĩ ấy là cảm xúc càng ngày càng giằng co cùng lo lắng không rõ lý do.

Trước khi ra cửa, Lee Jung Ho không nhịn được nhéo mu bàn tay cô, dặn dò: “Nhớ chú ý an toàn.”

Cô không khỏi ngẩn người, giọng vẫn như thường: “Không sao đâu, lát nữa gặp sau.”

Cúi đầu sửa sang lại quần áo để che đi nội tâm bất an, Lee Jung Ho sải bước đi thẳng về phía Bắc con phố, cùng Sourin mỗi người một ngã.

Mật độ dân số ở Seoul rất cao, chiếm 0,6% diện tích quốc thổ mà đã tạo ra 21% GDP cả nước, là trung tâm chính trị, kinh tế và văn hóa của Hàn Quốc.

Hơn một nửa dân số Hàn Quốc đều cư trú ở đây, giao thông công cộng vô cùng phát triển, tổng chiều dài các tuyến tàu điện ngầm cũng đứng đầu thế giới.

Lee Jung Ho kéo thấp vành mũ xuống, băng xuyên chen chúc trong dòng người, chuyển từ tuyến này sang tuyến khác chỉ mất chừng mấy giây.

Anh nhớ Sourin đã nói, khả năng tính toán của hệ thống “Argus” rất mạnh, có thể xác định được đối tượng cần giám sát thông qua phân tích động và mô phỏng sinh học, rồi dựa vào theo dõi thông minh để cắt ghép truy lùng.

Mục đích của lần hành động này không phải là biến mất khỏi “Argus”, mà là để nó không thể xác nhận được bản thân cần tìm ai.

Cũng vì nguyên nhân này nên anh mới không gấp gáp thoát khỏi camera, trái lại còn cố ý xuất hiện trong các khu vực giám sát khác nhau, thường xuyên thay đổi nhịp bước và hình dạng cơ thể tiến về phía trước, làm nhiễu loạn độ chính xác của nhận dạng điện tử.

Trên thực tế, sau khi ra khỏi phố người Hoa, Lee Jung Ho đã lập tức xác định được hệ thống “Argus” là có thật.

Không phải anh nghi ngờ trực giác của Sourin, mà là hệ thống nhận dạng thông minh hóa như vậy đã vượt ra khỏi sự hiểu biết của anh, rất khó có thể liên hệ với thực tế.

Dù mới đầu cảm giác không rõ lắm, nhưng sau khi đi được mấy bước, Lee Jung Ho lập tức phát hiện được sự kỳ diệu trong này: camera ở góc phố bỗng tự điều chỉnh góc độ như có ý thức, không chút ngần ngừ nhắm thẳng ống kính vào mình.

Bất luận có rẽ mấy lần, đi được bao xa, thì thiết bị điện tử ở gần đó cứ lởn vởn quanh anh, như thể là thỏi nam châm tự nhiên mà hút lấy nhau.

Nếu thật sự bị theo dõi, Lee Jung Ho tin chắc nhất định mình sẽ bị phát hiện trước – vì anh không chỉ chưa bao giờ nghe đến thủ đoạn theo dõi thuần kỹ thuật như vậy, mà còn không có kinh nghiệm để đối phó.

Cũng may anh đã hiểu được nguyên lý làm việc của “Argus”.

Theo dõi và chống theo dõi, thứ cạnh tranh không gì khác ngoài năng lực ứng biến.

Hệ thống máy tính thắng ở chỗ không biết mệt, có thể tác chiến linh hoạt, nhưng nếu so về tính linh hoạt và cơ động như người thì hệ thống vẫn còn kém lắm.

Nói một cách đơn giản có nghĩa là, camera theo dõi đầu tiên cần phải được che giấu, không thể để đối tượng bị theo dõi biết là mình bị để mắt đến.

Hệ thống “Argus” vận hành rất rõ ràng: sau khi tìm được người thì tất cả ống kính sẽ thống nhất chuyển hướng, bất kể cách xa thế nào thì vẫn có thể thu được hình ảnh thời gian thực; khi mất dấu mục tiêu thì sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm, từng máy từng máy sẽ liên tục xoay qua xoay lại như mắc bệnh truyền nhiễm.

Đối đầu với hệ thống điện tử loại này thì chỉ cần để ý là sẽ không khó để đoán được tình huống hiện tại của bản thân.

Lee Jung Ho bước đi vững vàng như một người bình thường sốt sắng đi đường, thỉnh thoảng sẽ chạy chậm hai bước. Mặt khác, tuyến đường anh đi không hề có quy luật, camera còn chưa kịp điều chỉnh thì đã mất dấu mục tiêu.

Dự phòng chế tạo dữ liệu, vượt qua ngưỡng tính toán của “Argus”, đơn giản cần chỉ hai chữ “kiên nhẫn”.

Trong quá tình từ trên mặt đất đi xuống dưới đất, từ khu Gangnam đến khu tài chính Yeouido, rồi đi vòng vèo giữa các con phố ở quanh sông Hàn, Lee Jung Ho càng lúc càng hiểu cơ chế vận hành của “Argus”.

Cuối cùng khi đến tháp Seoul, anh đã có thể hoàn hảo tiến về khu vực mà hệ thống giám sát “Argus” không thấy được.