Thoát Bắc Giả

Chương 20: Phòng hút thuốc

Khi chuyến tàu đã rời khỏi Tokyo, mưa phùn bắt đầu lất phất, nằm hai bên đường sắt là những tòa nhà bé nhỏ rải rác, cách xa vẻ náo nhiệt ban đầu.

Trong đêm đen, cảnh sắc mờ tối liên tục lướt qua như một giấc mộng không cách nào chạm thấu. Sourin ngồi dựa vào ghế từ từ tỉnh ngủ, trong con mắt đen láy nhấp nháy tia sáng.

“Này.”

Đi chưa tới nửa phút, người đàn ông quay lại.

Cô nhướn mày dùng ánh mắt hỏi.

Lee Jung Ho gãi đầu, do dự không biết phải mở miệng thế nào.

Sourin mím môi, không chịu chủ động hỏi.

Sau mấy hồi đấu tranh, rốt cuộc anh cũng chịu thua: “… Tôi không có tiền.”

Sourin vốn cố lạnh mặt, song khi thấy vẻ mặt phức tạp của đối phương thì không nén nổi cười lớn, khiến hành khách xung quanh rối rít nhìn sang.

Lee Jung Ho đỏ bừng mặt, dùng sức nghiến răng, siết thật chặt nắm đấm. Anh sầm mặt ngồi phịch xuống chỗ cũ, quay đầu đi không nhìn cô thêm lần nào.

Thấy anh có phản ứng như vậy, Sourin hít sâu hai hơi rồi ép bản thân bình tĩnh lại, cẩn thận đến gần.

Nhưng vừa sáp đến lại không nhịn được nhếch mép, đùa giỡn hỏi: “Giận rồi hả?”

Hơi thở phì phò bên tai, Lee Jung Ho lần nữa ngồi thẳng dậy, từ chối không trả lời.

Đúng lúc này nhân viên phục vụ đẩy xe hàng đi qua, Sourin ngồi ngoài bèn thuận tay cản lại, lấy một bao thuốc lá Peace rồi xoay người đưa đến trước mặt người đàn ông: “Đa số người Nhật đều hút loại hỗn hợp, nhưng tôi cảm thấy loại thuốc lá sấy này hợp với anh hơn.”

Thấy đối phương không đáp, cô dứt khoát đứng dậy, cầm bao thuốc trong tay đập nhẹ lên lưng ghế: “Gặp nhau ở phòng hút thuốc.”

Lee Jung Ho nhìn cô đi về giữa toa tàu, muốn dời mắt đi song lại không khống chế được, anh đành thở dài đứng dậy đi theo.

Phòng hút thuốc trên chuyến tàu Shinkansen sát phòng vệ sinh, trong vách ngăn trong suốt có bốn chiếc gạt tàn được đặt trên máy sấy khô, còn có thể ngắm phong cảnh dọc đường qua cửa kính, đầy đủ trang thiết bị.

Trong phòng hút thuốc chỉ có cô cùng một hành khách trung niên khác, hai người đứng hai góc, rất yên lặng.

Cách cửa kính, Lee Jung Ho trông thấy dưới ánh đèn sáng ngời, Sourin ăn mặc như thiếu nữ đang thông thạo xé bao thuốc lá ra, hàng mi rậm cụp xuống, hai mắt bình thản không gợn sóng.

Tách khỏi đám đông, một lần nữa cô trở về là “Sourin”.

Ngón tay dài gập lại xé đường dán dọc điếu thuốc, bỏ sợi đầu lọc đi, gom thuốc lá lại, cẩn thận trải phẳng giấy ra rồi cuộn lại, tạo thành điếu thuốc thủ công “nồng độ cao”.

Cả quá trình chỉ mất chừng mấy giây, có thể nhận ra cô rất quen thuộc với thứ này.

Hành khách trong phòng kéo cửa đi ra, Lee Jung Ho nhân cơ hội chen vào.

Người phụ nữ cụp mắt, cánh môi đỏ mọng ngậm lấy điếu thuốc rồi châm lửa bằng máy đánh lửa tự động trên tường, từ đầu chí cuối làm như không nhìn thấy anh.

Lee Jung Ho mím môi, giọng không cao không thấp: “Chúng ta đi Fukuoka làm gì?”

Trong phòng hút thuốc không có ai khác, không gian kín mít được cửa kính cô lập, ngăn cản tiếng nói chuyện cùng tiếng tàu lăn bánh lại ở bên ngoài.

“Đi thuyền, đến Seoul.” Sourin thở ra một vòng khói, sắc mặt ửng đỏ vì bị sặc mùi thuốc cay.

Dù có tên là “Peace”, nhưng mùi vị thuốc lá này không hề dịu nhẹ mà trái lại còn còn rất nồng rất mạnh, chỉ ngửi thôi cũng muốn ghiền.

Lee Jung Ho không khách khí rút lấy một điếu, phỏng theo động tác vừa nãy của Sourin mà tách điếu thuốc ra. Rồi một lần nữa cuốn thuốc lại, kẹp trong tay có phần xù xì, nhưng anh biết, không có đầu lọc thì hơi thuốc ngấm vào càng mang đến cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.

Vừa ngậm vào miệng thì đã thấy cô nghiêng người đi đến, đưa tay che đầu lọc “truyền” lửa cho anh.

Hai điếu thuốc xiên xẹo tụ lại với nhau, đốm sáng nhỏ bé như sao sáng theo nhịp hút mà trở nên lúc sáng lúc tối, từng sợi khói màu vàng ti tí bốc lên.

Lee Jung Ho nín thở hít một hơi, luồng khói đậm đặc từ miệng thấm vào trong cơ thể, xuyên qua cổ họng xuống đến lá phổi rồi lại phả ra từ cánh mũi. Khát vọng vô hình được thỏa mãn, mỗi một lỗ chân lông đều giãn nở, cả người đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Anh không nghiện thuốc lá, chỉ trong một số ít trường hợp phải cần thứ gì đó để thả lỏng.

“Anh cũng thích thuốc tự cuốn à?” Xuyên qua làn khói mù, Sourin híp mắt nhìn anh như chú mèo.

Lee Jung Ho ậm ờ “ừ” một tiếng rồi bổ sung: “Học theo dân quân Libya.”

Cô lại chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, như chợt nhớ đến chuyện thú vị nào đó, giữa mi mắt mang theo nụ cười: “Đám người Ả Rập này… hút tẩu còn thành thạo hơn cả hút shisha.”

“Cô từng đi lính ở Trung Đông ư?” Theo như anh biết, cách làm bỏ đầu lọc như thế chỉ lưu hành trong quân đội hồi giáo Sunni.

Sourin rảy tàn thuốc, không ngẩng đầu lên: “Từng đi mấy năm.”

Lời phỏng đoán được chứng thực, song lại không cách nào tiếp tục đề tài được nữa, Lee Jung Ho tìm chuyện khác: “‘Sourin’ nghe không giống tên Nhật Bản.”

“Bố tôi tên là Youcef, phát âm gần giống chữ ‘Sou’; còn chữ ‘Rin’ là sáng kiến của Shibata Takama*, bắt chước tên tiếng Nhật mà mẹ đặt cho tôi.”

(*Cho những ai đã quên, đây là thầy giáo người Nhật của thiếu tá Lee.)

“Tên tiếng Nhật của cô là gì?”

“Tôi không thích.” Cô bĩu môi, không trả lời, “‘Sourin’ coi như là tên Triều Tiên của tôi, trong lệnh truy nã cũng ghi cái tên này, chỉ sợ không đổi được.”

Anh không để ý đến việc đối phương cố ý chọc cười, chỉ hít một hơi thuốc rồi quay lại câu hỏi ban đầu: “Vì sao phải xuất phát từ Fukuoka?”

“Ở đó có bến thuyền chuyến quốc tế, chúng ta đi cùng đoàn du lịch, kiểm tra giấy chứng nhận lúc nhập cảnh rất lỏng lẻo.”

Mỗi câu hỏi đều đã được giải đáp, nhưng Lee Jung Ho càng lúc càng không cam lòng, cau mày nói: “Nếu sợ bị Cơ quan Tình báo để mắt đến thì vì sao còn phải ăn mặc như ‘Yuka Nakayama’, cố ý làm người khác chú ý?”

Sourin nhếch môi: “Ram gọi điện cho tôi, chắc anh cũng nghe thấy rồi đấy. Nếu đám người Hàn điều tra ra được thân phận của ‘Higashi Toda’, nhất định ở bên công ty phân phối phải có kiểm soát – dù không phải như vậy, bọn họ cũng sẽ nghe lén đường dây điện thoại của Ram, kịp thời nắm bắt tình hình. Tiếp theo đó, Cơ quan Tình báo chỉ có thể xin thông tin hợp tác cùng Văn phòng Cảnh sát Điều tra Nhật Bản, truy xuất thông tin hình ảnh ở các trung tâm giao thông chính, chắc chắn sẽ có được hành tung của tôi với anh.”

“Vậy sao cô còn…” Lee Jung Ho nuốt nửa câu sau xuống, nhớ lại màn bị “ác bá” chòng ghẹo ngay trước đám đông vừa nãy.

“Mức độ thỏa thuận hợp tác tình báo giữa Nhật Bản và Hàn Quốc rất thấp, xin thông tin truy xuất lại liên quan đến giám sát bất hợp pháp, tất nhiên càng phải chặt chẽ hơn. Đợi đến khi bọn họ hoàn tất các thủ tục thì tôi với anh đã nhập cảnh ở Seoul rồi.”

Người nghe tỏ ra không hiểu: “Sau khi nhập cảnh thì đi tìm Im Dong Kwon lấy lại ‘máy laser’, nếu có Cơ quan Tình báo tham gia thì chỉ sợ càng khiến hành động thêm khó khăn.”

“Anh định đi tìm Im Dong Kwon thế nào?” Sourin tắt thuốc, vẻ mặt đầy trêu ghẹo, “Hàn Quốc không có chế độ hộ tịch như Triều Tiên, cho dù có thì cảnh sát Hàn Quốc cũng không thể nào tiết lộ lai lịch của một sĩ quan tình báo với chúng ta được.”

Lee Jung Ho định nói nhìn cô có vẻ rất thân với anh ta, sao lại không biết lai lịch của đối phương? Nhưng sau một hồi do dự, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn im lặng.

“Điều tôi muốn chính là để Cơ quan Tình báo biết được – nhưng không phải biết sớm như thế – phần tử nguy hiểm lẻn vào biên giới Hàn Quốc, rất có thể tạo ra một nguy hiểm khác.”

Một lát sau, người đàn ông thở vòng khói cuối cùng ra, thử phân tích: “Như thế, Im Dong Kwon coi như là người đã từng tiếp xúc với cô, tất nhiên phải bị truy cứu…”

“Hơn nữa ba ‘thoát Bắc giả’ sẽ lần lượt bị phơi bày, cả đời này chú anh ta đừng hòng thoát thân được ở trong Cơ quan Tình báo.”

Vốn không phục vì bị kiềm chế, Lee Jung Ho đưa ra kết luận theo hướng của đối phương: “Anh ta chỉ có thể chủ động đến tìm chúng ta.”

“Không sai.” Sourin gật đầu, “Trung Quốc có một thành ngữ gọi là ‘há miệng chờ sung’, điều chúng ta phải làm là kiên nhẫn chờ đợi.”

Dập tắt thuốc trong gạt tàn, ánh mắt Lee Jung Ho dần trở nên rõ ràng: “Một câu cuối cùng, ‘Yuka Nakayama’ là ai?”

“Là nữ sinh ứng viên và giao tiếp, sau khi tốt nghiệp trung học thì kiếm sống bằng nghề ‘bạn đồng hành’*, có không ít người hâm mộ trong nhóm nữ JK. Tóm lại chính là kiểu con gái mà ‘Yokoyama Masayoshi’ sẽ tiêu tiền bao nuôi.”

(*Từ gốc là

伴游, chỉ những người đồng hành du lịch cùng người khác song không phải là hướng dẫn viên du lịch, ngoài ra nó cũng dùng để ám chỉ những cô gái mại da^ʍ.)

Một giây kế tiếp, hai mắt Lee Jung Ho trở nên thâm thúy, khí chất cũng ác liệt hẳn, như thể trong nháy mắt đã biến thành “phần tử bất lương”.

Cải trang vốn là kiến thức cơ bản của nhân viên đực cần, sau khi chắc chắn nhân vật cần sắm vai cho tiếp theo, anh nhanh chóng vào vai.

Chỉ thấy người đàn ông kéo cổ áo ra, vừa thở dài vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể không thể làm gì lại như không cam lòng, vẻ mặt rất vô lại: “Yuka định đối xử với quan hệ của chúng ta như thế sao? Chú đây đau lòng lắm.”

Vậy là Sourin cũng bị gợi lên hứng thú.

Cô chu môi ra vẻ ấm ức, không khách khí vươn tay ra ôm lấy cổ người đàn ông, lắc lư nũng nịu. Giọng nghe rất tủi thân, lại có mấy phần uy hϊếp: “Đừng đau lòng mà, để cháu bồi thường cho chú nhé, có được không…”

Không đợi người đàn ông kịp phản ứng, đôi môi đỏ mọng đã phủ lên mặt anh, lành lạnh, mang theo mấy phần thơm ngát đắm say.

“Yokoyama Masayoshi” không nhúc nhích, con ngươi màu xám tro nhìn thẳng như thể không ý thức được chuyện vừa xảy ra.

Cô gái lè lưỡi nhẹ nhàng qua lại trên gò má anh, cuối cùng đi đến đôi môi mỏng.

Xúc cảm ướŧ áŧ cứ tiến tới, từ từ kiên định chiếm lấy khe hở giữa răng môi, Lee Jung Ho bất giác há miệng ra để mặc đối phương tiến quân đánh thẳng vào.

Như thủy triều ùa đến, như trường phong vạn dặm, mùi thuốc lá như nhau tỏa ra qua hơi thở, cuốn sạch ý chí vốn không còn sót lại bao nhiêu, khiến đầu óc trở nên trống rỗng.

Yên tĩnh lại ẩn nhẫn, ác liệt lại mê hồn, dịu dàng khϊếp đảm và du͙© vọиɠ bị đánh thức lặp đi lặp lại chồng chéo tạo thành tấm lưới, mà nằm giữa chính là linh hồn không chốn yên thân.

Rõ ràng phải đẩy người ra, nhưng theo bản năng lại dùng sức ôm siết; biết rõ không nên dây vào, nhưng lại không tự chủ đắm chìm thật sâu.

Rốt cuộc anh cũng nhắm hai mắt lại.