Thoát Bắc Giả

Chương 5: Cơ quan Tình báo

Ăn sáng xong, “Higashi Toda” lại lần nữa biến thành “Suzuki Keiko”, mặc âu phục cắt may vừa khít, trông rất già dặn kinh nghiệm.

Lee Jung Ho mới từ nhà vệ sinh chung quay lại thì lập tức trông thấy cô gái đang trang điểm trước gương, không có vẻ gì là kiêng dè.

“Ram đã chào hỏi anh chưa?” Cô nhẹ chuốt mi, vừa tô vẽ vừa thuận miệng hỏi.

Lee Jung Ho hỏi ngược lại: “Ram là ai?”

“Người thích nhục quế nhất trong tòa nhà này.” Cô chun mũi như nhớ lại mùi vị kí©ɧ ŧɧí©ɧ kia, “Tối hôm qua là anh ta đỡ anh lên đấy.”

Nhớ đến người Ấn Độ vô tình gặp trong nhà vệ sinh, nhất thời Lee Jung Ho choàng tỉnh.

Ở mấy phòng bên cạnh là lao công Ấn Độ và Pakistan, môi trường pha tạp dễ cho việc ẩn nấp, ở sân sau còn có khoảng đất trống hoang vu, bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui.

“Higashi Toda” là một cô gái trẻ phản nghịch bỏ nhà ra đi, vì túng quẫn tiền bạc mà vào ở căn phòng cũ kỹ này. Nếu là nơi ở nơi khác, muốn đưa người đàn ông đang hôn mê từ trên xe cứu thương xuống thì e là phải vắt óc nghĩ ngợi một phen. Còn ở đây, chỉ cần hai gói thuốc lá là xong việc.

Không có nơi nào thích hợp với những người di dân phi pháp hơn khu tập trung những người nhập cư bất hợp pháp.

Lee Jung Ho không có dị nghị nào trước bất cứ sắp đặt, biểu hiện cũng rất phối hợp. Sau khi có mục tiêu rõ ràng, con ngươi màu xám tro kia lại lần nữa bình lặng không gợn sóng.

Cho tới khi cô đi giày cao gót vào, đẩy cửa ra chuẩn bị xuống lầu thì nghe thấy sau lưng vang lên câu hỏi: “Cô đi đâu đấy?”

“Làm vé máy bay.” Giọng của cô gái biến mất trên hành lang, nghe như ẩn chứa hưng phấn cùng mong đợi.

Lên tàu từ trạm Ayase, đi theo tuyến Chiyoda dọc về phía Nam là có thể thẳng tiến khu Omotesando. Đang giờ cao điểm nên trong khoang tàu toàn người đi làm hoặc đi học, cô trà trộn vào đó cũng không dễ nhận ra.

Mặc đồng phục âu phục như nhau, tuân theo cùng một quỹ tích, thời gian đi đi về về được thống nhất, xử lý một công việc mà ai cũng có thể làm, sau khi về hưu nhận một khoản tiền trợ cấp không rẻ —— lý tưởng và cuộc sống của đại đa số người Nhật Bản đều giới hạn tại đây, những thứ còn lại đều không liên quan.

Trong tình hình như thế, dù có lòng lạy ông tôi ở bụi này thì cũng sợ là khó làm.

Không đổi chuyến giữa chừng, cũng không cố che giấu hành tung, theo hội đi làm ra khỏi tàu điện ngầm, một lần nữa cô đi đến dưới tòa trụ sở chính của công ty Saito.

Gọi điện thoại, đến khi đối phương đã dập máy rồi cô vẫn đặt điện thoại bên tai, giả vờ như đang còn nói chuyện tiếp. Trên tường kính bên cạnh phản chiếu hình ảnh cửa vào garage, có thể thấy rõ mồn một mọi thứ.

Sau 9 giờ, phần lớn mọi người đã vào công ty, bắt đầu một ngày bận rộn. Còn lại là mấy người đi làm trễ thì đều đang vội vã lên đường.

Trên đường truyền đến tiếng nổ của động cơ, một chiếc xe thể thao màu bạc đã được độ xuất hiện trong tầm mắt, phóng vụt qua chạy vào garage của tòa cao ốc.

Cô cất điện thoại đi, nói rõ mục đích với nhân viên lễ tân của công ty, sau đó bấm gọi điện thoại nội bộ của thư ký chủ tịch.

Phải một lúc sau đối phương mới phản ứng lại khi nghe thấy tên cô: “… Cô Suzuki?”

“Là Suzuki Keiko tháng trước đã nghỉ việc.”

Thư ký nghẹn lời: “Cô vừa nói muốn gặp chủ tịch?”

“Đúng thế, xe của anh ta đã vào garage, chắc sẽ đến văn phòng ngay thôi.”

“Nhưng cô không có hẹn trước.”

Cô bật cười: “Anh cứ nói tên tôi với anh ta đi, tôi ở ngay phòng khách dưới lầu.”

Điện thoại bị ngắt kết nối, tiếng tút tút dồn dập vang lên trong ống nghe, mặt thư ký chủ tịch ra chiều đầy khổ sở lúng túng, không biết phải làm gì.

Là nơi tập hợp những tin tức tám chuyện quan trọng bậc nhất, bên cạnh thư ký luôn không thiếu người hóng hớt. Vào lúc này, ánh mắt của mọi người lần lượt nhìn nhau, lóe lên phần ăn ý trong lòng biết rõ.

“Là nữ hả? Mau để cô ấy lên đi, đừng lại làm ồn ở phòng khách nữa.”

“Đúng thế đúng thế.” Những người khác còn chưa sợ thiên hạ đủ loạn, “Cẩn thận kinh động đến cảnh sát.”

“Cảnh sát thì không sao. Các cô có nhớ đám xã hội đen lần trước kéo đến, đập nát phòng khách không?”

Thư ký nhớ lại mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Không được, tôi không dám báo cáo với chủ tịch đâu…”

“Có gì mà không dám báo hả?”

Uể oải hỏi xong, nửa thân trên của Im Dong Kwon cũng ló ra: “Ai tới mở cửa văn phòng đi, tôi quên đem chìa khóa.”

Mọi người giật mình hết hồn, rốt rít cúi đầu tản ra.

Thư ký thở dài, lấy chùm chìa khóa từ trong tủ sắt ra, tiến từng bước về văn phòng của chủ tịch.

Trên sàn nhà cẩm thạch bóng loáng, người đàn ông mặc âu phục nhạt màu, hai chân đứng chéo tựa vào tường, trông rất điêu đứng khốn cùng.

Khóa cửa được mở ra, thư ký giơ mu bàn tay lau đi mồ hôi, hơi cúi mình chào, định rời khỏi hiện trường.

Im Dong Kwon lấy gói thuốc lá ở trong túi ra, rút một điếu ngậm vào miệng, lại nhét điếu khác vào miệng thư ký, phớt lờ biển hiệu cấm hút thuốc ở trên vách tường: “Sao lại nhắc đến mấy chuyện lộn xộn đấy hả?”

Tự biết không tránh khỏi kiếp nạn, thư ký ngẩng đầu lên, vẻ mặt như đưa đám: “Có một người phụ nữ gọi điện nói muốn gặp anh…”

Lấy bật lửa châm thuốc, Im Dong Kwon cau mày nói: “Đuổi đi.”

“Cô ấy nói mình là người của công ty chúng ta.”

Liệt kê mấy món nợ phong lưu gần đây của mình, anh ta chắc chắn bản thân không có bất kỳ sai sót nào, thế là nhả khói ra: “Không thể nào, tôi ghét nhất là tình yêu văn phòng.”

Thư ký biết mình nói sai, đành huỵt toẹt ra: “Cô ấy nói mình tên là Suzuki Keiko.”

Im Dong Kwon ngây ra, trong chốc lát không kịp phản ứng.

“Là Suzuki Keiko mới nghỉ việc tháng trước?” Anh ta từ từ đứng thẳng người lên, vẻ mặt cũng bớt đi phần bông đùa, “Người đang ở đâu?”

Thư ký hoảng hốt, yếu ớt đáp: “Ở chỗ tiếp đãi dưới đại sảnh…”

Còn chưa nói xong câu thì trên hành lang chỉ còn lại một mình anh ta, thậm chí Im Dong Kwon còn không thèm đợi thang máy, chạy thẳng xuống bằng lối đi bộ.

Thẻ ra vào do bộ phận xác minh cấp cho “Suzuki Keiko” đã bị vô hiệu hóa, những chuyện trải qua ở công ty Saito như mới.

Những đồng nghiệp trong phòng khách đây, cô thậm chí có thể gọi từng tên họ của họ. Nhưng mình ngồi trên ghế đã lâu thế rồi, mà lại không có bất cứ ai nhận ra mình, thật sự không biết là bi ai của ai.

“Đối mặt với nền kinh tế bong bóng vỡ*, lòng người như đưa đám, giáo dục thanh thiếu niên đầy rẫy sai sót … Xã hội không chịu tự kiểm điểm, quy hết mọi tội về chính phủ.

Đáng lí chúng ta phải nên hỏi ngược lại: bản thân mình cần phải làm gì? Khi đối mặt với mọi thứ, ta nên chọn phương thức sinh tồn nào?

Vấn đề của Nhật Bản là kết quả tất yếu của việc đùn đẩy trách nhiệm. Nếu bản thân không thay đổi, thế giới cũng sẽ không thay đổi.”

(*Hiện tượng bong bóng kinh tế là hiện tượng chỉ tình trạng thị trường trong đó giá hàng hóa hoặc tài sản giao dịch tăng đột biến đến một mức giá vô lý hoặc mức giá không bền vững, theo sau đó bao giờ cũng là một cú giảm giá đột ngột, được gọi là sự sụp đổ của thị trường hay “bong bóng vỡ”.)

Lời cuối cùng vang lên trong lòng, ánh mắt cô cũng rõ ràng trở lại: “Lương thiện thật sự ấy chính là kiên cường —— sự kiên cường này, tất sẽ trở thành vũ khí cùng tồn tại với xã hội trong thế kỷ hai mươi mốt.”

Tiếng bước chân nặng nề vang lên ở sau lưng, đi đôi với tiếng thở gấp nặng nề, còn chưa lại gần mà đã thu hút sự chú ý.

Bỗng chốc bao thương cảm bay biến đi, cô điều chỉnh lại trạng thái một lần nữa, đổi qua vẻ mặt cười híp mắt, nghiêng đầu nhìn người đi đến.

Dù khí chất hình tượng có lỗi lạc tới đâu, cũng không ngăn nổi sự tàn phá vô tình của những việc hao tổn thể lực.

Vốn là công tử đẹp trai tư thái nhanh nhẹn, nay do chạy nhanh mà hình tượng đã sụp đổ. Im Dong Kwon vịn tường, thở không ra hơi, thả bước chậm lại, cúi người chụp lấy cổ tay cô gái: “Không… không được chạy!”

Nói xong câu này, anh ta nằm gục ra sàn, không đứng lên nổi nữa.

“Tôi không chạy,” Cô gái nhìn xuống đối phương với ánh mắt cảm thông, “Anh cứ từ từ mà thở, chúng ta tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện.”

Im Dong Kwon thở mạnh đến độ phổi sắp bể đến nơi, chỉ biết nắm chặt cổ tay mịn màng của cô, không dám buông lỏng.

Rất nhanh, trên đường cái vang lên tiếng thắng xe dồn dập, bảy tám chiếc xe màu đen chặn hết con đường xung quanh. Một đám người mặc đồ đen nhảy xuống xe, nhanh chóng bao vây cao ốc trụ sở chính công ty Saito.

Im Dong Kwon ngẩng đầu cười toe toét, mặc cho mồ hôi chảy liên hồi: “Chỉ sợ… chỉ sợ cô có muốn chạy cũng không kịp.”

Ngắm nhìn bốn phía, cô gái chẳng hề đổi sắc: “Đây chính là toàn bộ thế lực của các anh ở Tokyo à?”

“Cô…” Im Dong Kwon nghe ra vẻ khinh thường trong câu nói của đối phương, cắn răng nghiến lợi, “Cô cứ chờ đó mà xem!”

Khi người bị uy hϊếp hoàn toàn phối hợp, mấy chiếc xe cùng đám đàn ông áo đen đều biến thành phông nền không cần thiết.

Im Dong Kwon vận dụng quyền hạn tối cao để tổ chức hành động khẩn cấp, xem ra giống như trò hề rồi —— kẻ cầm đầu bị bịt mắt, đang ngồi nghiêm chỉnh ở ghế sau trong xe.

Anh ta ngồi ngay trước ghế phụ, lén quan sát người nọ qua kính chiếu hậu.

Vóc dáng cô gái khỏe khoắn, dù bị kẹp giữa hai đại hán vạm vỡ thì cũng không có vẻ yếu đuối lép vế. Trên thực tế, biểu hiện của cô rất thoải mái, thậm chí còn bình tĩnh hơn những người khác trong xe.

Cuối cùng đoàn xe dừng lại tầng hầm ở tổng bộ, mấy vị đại lão đã tụ tập ở đó cả rồi.

“Là cô ta?” Thân là người đứng đầu Cơ quan Tình báo Quốc gia trú đóng tại Nhật Bản, Im Jin Kuan – chú của Im Dong Kwon đi đầu tiến lên đón.

“Chính là cô ta.” Im Dong Kwon nói chắc nịch, “Dùng tên giả ‘Suzuki Keiko’, ẩn nấp tại công ty Saito ba tháng, trực tiếp dẫn đến sự mất tích của năm tên ‘thoát bắc giả’.”

Bầu không khí nhất thời đông cứng.

Cô gái bị dẫn đến căn phòng đặc biệt rồi bị lục soát người, các đại lão từng người một ngồi trong phòng theo dõi.

Im Jin Kuan gật đầu với người cháu: “Đợi lát nữa cháu đến tra hỏi đi, xem xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì.”

Sau khi được phái đến Nhật Bản, Im Dong Kwon luôn đảm đương nhiệm vụ ở vòng ngoài, lần này hiếm khi có cơ hội biểu hiện, dĩ nhiên là hiểu rõ ý tốt của chú rồi.

Trong phòng thẩm vấn gió không thổi lọt, tất cả bàn ghế đều được cố định trên mặt đất, vách tường tối màu cách âm, tạo nên bầu không khí nặng nề lạnh căm.

Cửa bật mở, cô gái chân trần đi vào phòng thẩm vấn, ung dung ngồi xuống, mắt nhìn thẳng về lớp kính thủy tình ở trên tường, tựa hồ có thể xuyên thủng bóng người đằng sau đó.

Rồi nghe thấy cô nói bằng tiếng Hàn: “Bây giờ đã có thể nói chuyện rồi chứ?”