Nhóm dịch: Fulybook
Nguồn:
Mặt trời từ từ về Tây, nằm dưới tàng cây đào rực rỡ như mây, tắm dưới ánh chiều tà, đẹp thì có đẹp nhưng không nhúc nhích, không biết hắn suy nghĩ cái gì…
Trong cung điện vắng lặng, Đường Tố Tố ngồi khoanh chân xếp bằng trên đệm hương bồ. Đường Nghi chậm rãi đi vào, tới bên cạnh Đường Tố Tố hành lễ nói: “Trưởng lão!”
“Chưởng môn, chuyện làm xong rồi ư?” Đường Tố Tố hỏi.
Đường Nghi "Ừ" một tiếng, không nhiều lời thêm nữa. Đường Tố Tố lại hỏi: “Có phải chưởng môn cảm thấy ta làm như vậy là hơi quá đáng rồi không?”
“Chẳng qua ta cảm thấy nếu năm đó Thượng Thanh tông chịu ân huệ của Ninh Vương thì hẳn nên để Thượng Thanh tông đi trả, cần gì đổ toàn bộ trách nhiệm toàn bộ lên người Đông Quách sư thúc.” Đường Nghi đáp.
“Chẳng lẽ hắn ta không phải đệ tử Thượng Thanh tông ư? Huống chi năm đó tặng kiếm hứa hẹn quả thật cũng là Đông Quách Hạo Nhiên. Bây giờ con gái Ninh Vương gặp phải rắc rối, sư phụ hứa hẹn, đệ tử đi trả cũng coi là thiên kinh địa nghĩa, không có gì là không ổn?”
Đường Nghi cúi đầu nhìn dưới đất, khẽ thở dài: “Huynh muội bọn họ đâu phải kẻ ngu, Ngưu Hữu Đạo có năng lực hay không, đi theo bên cạnh bọn họ sớm muộn cũng sẽ nhìn ra đầu mối, đến lúc đó đương nhiên sẽ hiểu rõ Thượng Thanh tông đã lừa gạt bọn họ.”
“Vậy thì sao? Nếu thật là người thông minh thì nên biết không nên tìm đến Thượng Thanh tông vào thời điểm này, không nên làm Thượng Thanh tông khó xử. Bọn họ tìm tới cửa, Thượng Thanh tông ta danh môn chính phái cũng không tiện nói không giữ lời, đương nhiên là phải giữ tròn lời hứa. Người đã cho bọn họ, bọn họ còn muốn thế nào nữa?”
“Nhưng chúng ta làm như vậy, không khác gì để Ngưu Hữu Đạo đi nộp mạng.”
Đường Tố Tố từ từ đứng lên, nhìn chằm chằm vào mắt Đường Nghi. “Chưởng môn, không phải cô đã động chân tình với hắn đó chứ? Chưởng môn phải hiểu rõ một việc, cô gánh vác chính là trách nhiệm lớn phục hưng Thượng Thanh tông, mấy bà già bọn ta cố gắng giúp cô thượng vị, ôm hi vọng với cô, cô không thể vì tư tình nhi nữ mà quên mất đại nghĩa!”
Đường Nghi lắc đầu: “Trưởng lão suy nghĩ nhiều, ta và hắn chẳng qua chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, ngay cả mặt mũi cũng chẳng gặp được mấy lần, ở đâu ra cái gì mà tư tình nhi nữ. Chẳng qua ta cảm thấy chúng ta làm như vậy sao có thể gọi là cách làm của danh môn chính phái?”
Đường Tố Tố như mèo bị dẫm đuôi, giọng nói trở nên cao vυ't: “Vậy cũng là do Đông Quách Hạo Nhiên tự tìm, biết rõ hành động của Ninh Vương đã khiến cho tu sĩ thiên hạ căm phẫn, sớm muộn gì cũng không được chết tử tế, hắn ta còn dám mắt đi mày lại với Ninh Vương. Năm đó sư huynh muốn hắn tiếp nhận chức chưởng môn, bị mấy vị sư trưởng đè xuống, sự thật chứng minh không sai. Bây giờ Ninh Vương kết quả thế nào? Nếu thật bị cuốn vào mà nói, cô cho rằng những người kia sẽ bỏ qua Thượng Thanh tông ư? Đã đến nước này, bọn họ còn dám tới tìm Thượng Thanh tông, không phải gây rắc rối cho Thượng Thanh tông thì là gì? Lấy nội tình của Thượng Thanh tông bây giờ thật sự không được giày vò, làm không tốt sẽ mang đến họa diệt môn. Cô là chưởng môn, phải biết nặng nhẹ!”
Đường Nghi bình tĩnh nói: “Hình như trưởng lão đã quên một chuyện, hắn là phu quân trên danh nghĩa của ta, để hắn ra mặt, một khi tin tức truyền ra, cùng việc Thượng Thanh tông bị cuốn vào trong đó có khác nhau chỗ nào ư?”
Dường như ý thức được sự thất thố của mình, cảm xúc của Đường Tố Tố rất nhanh ổn định lại, thản nhiên nói: “Nha đầu à, điều này cô không cần quan tâm, ta đã sắp xếp xong xuôi. Sau này không có cơ hội dính dáng nào nữa đâu, bây giờ địa vị cô đã ổn định, đừng để lại hậu hoạn gì!”
Đường Nghi sợ hãi cả kinh, ý thức được thâm ý trong lời nói của bà ta, đồng tử đột nhiên co lại gắt gao nhìn chằm chằm bà ta…
Đường Nghi đi không bao lâu, một nữ đệ tử tên Điền Hương liền rảo bước đi tới trước mặt Đường Tố Tố thì thầm vài câu. Đường Tố Tố nhíu mày, cười lạnh, rồi thấp giọng dặn dò vài lời. Một lát sau, lại có người tới ngoài cửa bái kiến, chính là Tống Diễn Thanh.
Tống Diễn Thanh được cho phép đi vào gặp Đường Tố Tố đưa một phong thư cho Điền Hương bên cạnh, dặn dò: “Để cho Ngưu Hữu Đạo xuống núi thì giao cho trụ trì Nam Sơn Tự của Tiểu Nam Sơn ở quận Quảng Nghĩa, cũng tiện đường thôi, để hắn cầm đi luôn!”
“Rõ!” Điền Hương đưa hai tay đón lấy, khi quay người rời đi đã lặng lẽ liếc nhìn Tống Diễn Thanh.
Tống Diễn Thanh nhìn chằm chằm lá thư trong tay ả, khá lưu ý, quay đầu lại cung kính hành lễ với Đường Tố Tố, cung kính hành lễ: “Đệ tử bái kiến trưởng lão!”
Đường Tố Tố vui tươi hớn hở giơ tay lên, ra hiệu không cần đa lễ.
Tống Diễn Thanh vẫn không tỏ vẻ gì, bình tĩnh nói: “Trưởng lão, nghe nói Ngưu Hữu Đạo phải xuống núi làm tùy tùng cho Thương Triều Tông?”
Đường Tố Tố hơi gật đầu: “Đúng là có chuyện như vậy.”
Tống Diễn Thanh khá căng thẳng, trầm giọng nói: “Trưởng lão, trước đó ngài đã cam đoan Thượng Thanh Tông sẽ không phái pháp sư tùy tùng cho Thương Triều Tông.” Trước khi Thương Thục Thanh quay về Thượng Thanh Tông, hắn ta đã tới gặp Thượng Thanh Tông, hiện giờ Thượng Thanh Tông lại muốn phái người cho Thương Triều Tông, sau này hắn ta biết báo cáo với người nhà thế nào.
Đường Tố Tố thở dài: “Thực sự là chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Thương Quận chúa lấy ra tín vật báo ân năm xưa Thượng Thanh Tông đưa cho Ninh Vương, tự mình lên núi tìm tới cửa, bảo Thượng Thanh Tông làm sao từ chối? Thượng Thanh Tông là danh môn chính phái, nợ người ta ân tình, giờ người ta đòi, nếu mình không trả, sau này Thượng Thanh Tông có mặt mũi nào gặp người trong giới tu hành nữa? Sẽ bị người ta đem ra làm trò cười. Diễn Thanh, đây không phải là một việc nhỏ làm cũng được bỏ cũng xong, thực sự là không có cách nào khác.”
“Chuyện báo ân hay không đệ tử cũng không rõ chuyện cũ nên không tiện bình luận, đệ tử chỉ biết, bên Kinh thành kia đã nhắc nhở Thượng Thanh Tông. Hiện giờ, hành động của Thượng Thanh Tông đã vượt ngoài dự đoán của bên Kinh thành, đệ tử muốn hỏi trưởng lão, đệ tử nên báo cáo lại với bên Kinh thành thế nào?” Tống Diễn Thanh trầm giọng vừa hỏi vừa có ý đe dọa.
“Ha ha ha, quá lo lắng rồi. Tình hình Ngưu Hữu Đạo thế nào, có bản lĩnh bao nhiêu, ngươi lại không biết sao? Chỉ như hắn cũng có thể làm pháp sư tùy tùng cho người ta sao? Chỉ là đáp ứng Thương Triều Tông cho có thôi.” Thực ra, ngay từ đầu, bên này đã hoàn toàn không muốn phái người đi theo Thương Triều Tông nhưng người ta đã tìm đến tận cửa, còn lấy ra cả tín vật, việc này quan hệ tới danh dự của cả một môn phái, Đường Tố Tố không thề từ chối trực tiếp, không thể không cân nhắc cẩn thận. Bà để cho Thương Thục Thanh đi gặp Ngưu Hữu Đạo cũng là vì muốn nàng ta biết khó mà lui, dù sao tuổi tác Ngưu Hữu Đạo vẫn còn trẻ, ai mà ngờ Thương Thục Thanh mặc kệ, đồng ý, khiến cho Thượng Thanh Tông đâm lao phải theo lao.
Tống Diễn Thanh lạnh nhạt nói: “Mấy năm nay đệ tử không có ở Thượng Thanh Tông, không biết tình hình Ngưu Hữu Đạo thế nào. Đệ tử chỉ biết, bên Kinh thành có ý không thể phái người theo Thương Triều Tông, một người cũng không!”
“Ngươi đó!” Đường Tố Tố chỉ hắn ta, khẽ lắc đầu: “Ta đang nghĩ cho ngươi đấy, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được sao?”
“Ấy...” Tống Diễn Thanh hơi sửng sốt: “Nghĩ cho đệ tử sao? Đệ tử không nhìn ra được trưởng lão đang nghĩ cho đệ tử thế nào?”
Đường Tố Tố hững hờ nhắc nhở: “Có một chuyện có lẽ ngươi không biết, căn bản chưởng môn Đường Nghi không ưa Ngưu Hữu Đạo, mấy năm rồi không thèm nhìn mặt lấy một lần, đến giờ vẫn chưa viên phòng. chưởng môn vẫn còn là xử nữ trong trắng. Lần trước ta cũng đã nói với ngươi, chưởng môn chỉ là làm vì trách nhiệm, không phải thực sự muốn trao thân cho Ngưu Hữu Đạo. Làm sao chưởng môn có thể coi trọng một thôn phu sơn dã chứ? Ngươi và Ngưu Hữu Đạo, chẳng lẽ nàng không nhìn ra được ai hơn ai kém sao? Nhưng chưởng môn là nữ nhi của chưởng môn tiền nhiệm, có một vài trách nhiệm nàng cần phải gánh, ngươi là nam nhân, phải hiểu được nỗi khổ tâm của nàng.”