CHƯƠNG 19
Tác giả: Phong Lộng
Người dịch: Đài Lạc
Tái biên: Rei Hanazawa
Lặng lẽ rời khỏi phòng yến, ngoài trời tối đen một mảnh, thi thoảng có vài toán vệ binh tuần cảnh, cầm trường thương ngang qua.
Những tiếng ca thanh và không khí êm dịu bị ngăn lại ở bên trong, lãnh phong ào ạt thồi tới, chui cả vào cổ, khiến Phượng Minh không khỏi co đầu rụt cổ.
Thật đáng sợ, Dung Vương nghi ngờ không sai, Hạ Quản quả thực dụ cậu khỏi đây. Nghe Dung Vương phân tích là một chuyện, thật sự cảm nhận được nụ cười Hạ Quản đang đeo để dụ mình vào bẫy thì, lại là một chuyện khác.
Phảng phất như những âm mưu trường kỳ chẳng bao giờ chấm dứt, chọc xuyên đâm qua đâm lại không ngừng bên thân, lạnh lẽo đến mức Phượng Minh run lẩy bẩy.
Cậu thật sự sợ.
“Dung Điềm…” Vừa bước vào buồng ngủ, phong thái thong dong tự thân ép buộc mình phải đeo trong bữa yến tức thì không cánh mất dạng, Phượng Minh ngã nhào vào tay Dung Điềm, thấp giọng nói: “Hạ Quản thật sự… thật sự…”
Nhận thấy Phượng Minh đang run rẩy, Dung Vương cũng chẳng còn thời gian để vui mừng vì Phượng Minh chủ động yêu thương với mình nữa mà tự động ghì chặt vào lòng, hai tay ôm xiết, đem Phượng Minh ấp vào ***g ngực vững chãi, hạ giọng: “Không sao cả, hắn sẽ không thể tổn thương ngươi được.”
Phượng Minh hơi ngước đầu, ánh mắt ẩn ẩn mờ ánh nước, như một chú nai con sơ sinh lọt lòng. Dung Vương nhìn mà đau lòng, nhè nhẹ hôn lên tai cậu, cam đoan: “Có ta ở đây, bất luận là kẻ nào cũng không thể thương tổn ngươi.”
Phượng Minh nhất thời xúc động, lại đột nhiên nhớ tới Mị Cơ, sự chua xót không khỏi dâng ứ lên, rầu rĩ hừ một tiếng, quẫy khỏi vòng tay Dung Vương, lau lau mắt, đem câu chuyện mình vừa nói cùng Hạ Quản đầu đuôi kể lại. Khi nói đến một thiếu niên im lìm không thanh động chỉ bằng ánh mắt chinh phục Mị Cơ, Dung Vương tức thì hiểu ngay vì sao sắc mặt Phượng Minh lại tức giận đến thế, mới xấu hổ giải thích: “Lúc ấy ta còn trẻ khí thế lại thịnh, nghe đến thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mới…”
“Thì ra có chuyện như vậy.” Phượng Minh dùng ánh mắt trách móc Dung Vương: “Vậy mà ta còn tưởng rằng Hạ Quản bịa ra chuyện này hòng lừa gạt ta.” Nghĩ đến chuyện Dung Vương đào hoa như thế, nói không chừng quốc gia nào cũng có một mỹ nhân ẩn cư đợi một ngày kia hắn lên ngôi vương thiên hạ, để sau ấy “Làm thϊếp phụng hầu”, hiện tại ước chừng có đến mười một nước đang tranh chấp…
Tâm trạng lại càng vì thế mà xấu đi, đầu óc như phát hoả, nắm tấm rèm vẫn rủ bên giường dùng răng xé toạc.
Dung Vương nhìn mà thấy buồn cười, kéo tấm rèm trong miệng Phượng Minh giật lại, đoạn vuốt ve mặt cậu nói: “Ngươi muốn giận ta, cắn ta là được rồi.” Đem tay ra trước miệng cậu.
Phượng Minh làm sao chịu, nghiêm mặt quay đi: “Không cần dùng khổ nhục kế. Nhanh nhanh xử lý chuyện Hạ Quản đi.”
“Khổ nhục kế?” Dung Vương đem “cách dùng từ kiểu mới” nhắc lại hai lần, nghiêm mặt nói: “Sự tình tới nước này, ta không thể không lộ diện. Hạ Quản lúc này chắc chắn đang chờ ngươi ở phía sau, ta sẽ lệnh Dung Hổ lén bắt hắn, sau đó sẽ phái Đồng tướng quân lĩnh ba ngàn tinh binh bao vây sơn cốc. Nhược bằng quanh sơn cốc có phục binh Ly quốc, sẽ chừng minh Hạ Quản là gian tế Ly Quốc. Còn nếu trong sơn cốc không có phục binh Ly Quốc, sẽ sai Dung Hổ thả Hạ Quản ra, xem như hắn bị một tên bịt mặt nào đó bắt đi.”
Phượng Minh thấy Dung Vương trong chốc lát đem sự tình sắp đặt thoả đáng, ngay đến chuyện nếu hoài nghi sai lệch cũng tính đến đối sách phù hợp, trong lòng âm thầm bội phục, trầm ngâm giây lát, nhắc nhở Dung Vương: “Mị Cơ ẩn cư trong cốc, hãy dặn Đồng tướng quân dẫn binh đến cẩn thận một chút, nàng là nữ nhân, không nên bị ngộ thương.”
Dung Vương nhất thời ngây ngẩn, nhìn Phượng Minh nhẹ cười cảm kích, đùa cợt: “Sao lại lo lắng Mị Cơ như vậy? Ta mới rồi còn thấy kẻ nào giận đến độ ra sức cắn xé màn giường kia mà.”
Phượng Minh không tỏ ra thua kém, lạnh lùng đáp: “Thiên hạ đệ nhất mĩ nhân mà có kẻ bỏ ra hai canh giờ liền dùng mắt nhìn chòng chọc rồi mới ra về, tương lai còn muốn đem người ta về làm thϊếp, đương nhiên là phải trân trọng gìn giữ cho tốt rồi.”
“Chậc chậc…” Dung Vương lắc đầu, nắm lấy hai tay Phượng Minh, ánh mắt thâm thuý nhìn thẳng vào mắt cậu, trầm giọng nói: “Thiên hạ này tuy lớn, chỉ có một Phượng Minh.”
Trong lòng chợt ấm lại, mấy lời ấy giống như dùng búa tạc khắc ghi vào tim Phượng Minh.
Phượng Minh cúi đầu, một luồng khí ấm áp từ ánh mắt Dung Vương bao quanh thân thể tứ chi cậu, chảy rần rật qua ngàn vạn mạch máu, ấm áp dạt dào không thốt nên lời. Cậu cắn nhẹ môi, cuối cùng cũng ngọt ngào bật cười với Dung Điềm: “Ngốc nghếch… ta dạy ngươi, cái này gọi là nhược thủy tam thiên, ngã chích thủ nhất biều ẩm *.”
“À, nhược thủy tam thiên, ngã chích thủ nhất biều ẩm.” Dung vương chợt hiện vẻ nghiêm túc, quy quy củ củ khom người trước Phượng Minh: “Đa tạ thái tử chỉ dạy.”
Phượng Minh than thở lắc đầu: lời ngon mật ngọt, tình khiêu mỹ nhân thiên hạ, e rằng không một ai khả dĩ có thể sánh bì được với tên Dung Điềm này…
Dung vương hành động sấm vang chớp giật, gọi ngay Dung Hổ vẫn đang ẩn thân kín đáo ra, sai hắn bắt giữ Hạ Quản. Đoạn lại cùng Phượng Minh bước khỏi phòng ngủ, thẳng một đường đến phòng yến.
Hắn vừa xuất hiện, khiến chúng nhân kinh ngạc cực độ, men rượu cũng tỉnh đến quá nửa. Liệt Nhi tuy uống rất nhiều, vừa thấy Dung Vương, đã như hiểu rõ sự tình có thay đổi biến hoá, lập tức đứng dậy bước về phía sau lưng Phượng Minh.
“Đồng tướng quân.” Dung Vương uy phong lẫm liệt, hướng tới vị trí chủ vị thượng toạ, trầm giọng gọi.
Đồng tướng quân thân vì lãnh trách nhiệm bảo hộ Phượng Minh, nhất mực không uống lấy một giọt. Mắt thấy Dung Vương đột ngột xuất hiện, lại nghe Dung vương gọi, lập tức thét vang một tiếng: “Có!” Tiến lên phía trước nghe lệnh.
“Trinh sát hồi báo, Trường Hồng cốc cách thành ngoại ba dặm có đạo tặc phục kích đoàn xe Tây Lôi, ngươi hãy dẫn theo ba nghìn tinh binh đánh tan bọn chúng. Nhớ kỹ, không cần tiêu diệt toàn bộ, thám thính rõ hư thực thật kỹ, hẵng lĩnh binh trở lại.”
“Tuân mệnh!” Đồng tướng quân ban đầu vốn là một võ tướng, vừa nghe có thể chiến đấu, so với việc phải ngồi lại yến tiệc
ngắm người hát hò uống rượu, thấy hứng thú hơn nhiều, lập tức lĩnh mệnh, tay nắm bảo kiểm triệu tập binh sĩ ra đi.
Thấy Đồng tướng quân vừa khuất dạng, Dung Vương mới đảo mắt quanh đám người vẫn đang đờ người bất động trong sảnh, cười nói: “Dung Điềm lo lắng cho sự an toàn của thái tử, đêm tối tới đây, đã gây phiền nhiễu. Nhạc công đào hát, hãy tiếp tục ca vũ, chúng ta đêm nay hãy thoải mái uống hát.”
Trương Kiền chỉ là một tiểu quan bé nhỏ trấn giữ biên cảnh, nghe Tây Lôi Dung Vương danh chấn thiên hạ đột nhiên giá lâm, không dự liệu trước, không biết phải chiêu đãi thế nào, thấy Dung Vương tự mình nói trước, liền vội vàng nịnh hót nói: “Phải phải, thoải mái uống hát.” Lập tức quay sang phân phó ca vũ.
Tức thì sanh ca diễm vũ, yến tiệc lại trở về không khí tưng bừng náo nhiệt ban đầu. Chỉ có điều đang có một nhân vật lợi hại như Dung Vương ngồi đây, không một ai dám mạo muội hướng kẻ đang ngồi cạnh hắn – Phượng Minh kính tửu.
Tay Phượng Minh thả lỏng trên mặt bàn, vẫn luôn bị Dung Vương nắm chặt ngắm nghía, trong lòng cậulo lắng không yên chuyện Đồng tướng quân dẫn binh đi rửa sạch lũ mai phục, thấy Dung Vương thậm chí còn không thèm đếm xỉa chỉ thưởng thức ca múa, thi thoảng lại quay sang nhìn mình cười như không cười, mới than thở trong lòng: quả thực chỉ có những kẻ lợi hại thế này, mới có thể đấu tranh tồn tại giữa những mưu mô tầng tầng lớp lớp chồng chất như vậy.
Cảm giác bản thân so với Dung Vương còn quá ấu trí non nớt, bất giác khiến lòng không tránh khỏi đôi chút chán nản ủ rũ.
Dung Vương ân cần lo lắng Phượng Minh, hơi nhích lại gần, hạ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Phượng Minh lắc lắc: “Không có gì, ta có chút không quen khi các ngươi âm mưu đặt bẫy thôi.”
“Ha ha, ta rất thích ngươi thế này.” Tiếng cười trầm nặng của Dung Vương như trấn an vỗ về Phượng Minh: “Những
mưu kế bẫy lọng ấy, cứ để ta chống đỡ là được rồi.”
Tay rơi khỏi bàn, cái nắm càng thêm xiết chặt.
*Note:
Nhược thủy tam thiên, ngã chích thủ nhất biều ẩm
Trích từ Đệ cửu thập nhất hồi (hồi 91) của “Hồng Lâu Mộng”, tên là: “Định thỏa lòng ***, Bảo Thiềm bày mưu kế; Bày ra nghi trận, Bảo Ngọc bàn đạo thiền.”
Đại Ngọc nói:
“Chị Bảo thân với anh thì anh sẽ như thế nào? Nếu chị Bảo không thân với anh thì anh thế nào ? Chị Bảo trước kia thân với anh, nay không thân nữa thì anh sẽ như thế nào? Chị Bảo nay thân với anh sau này không thân với anh nữa, thì anh sẽ như thế nào? Nếu anh muốn thân với chị ta mà chị ta lại không thân với anh thì anh sẽ như thế nào? Nếu anh không muốn thân với chị ta mà chị ta lại muốn thân với anh thì anh sẽ như thế nào?”
Bảo Ngọc ngớ ngẩn một lúc. Bỗng phá lên cười, nói:
“Nhâm bằng nhược thủy tam thiên, ngã chích thủ nhất biều ẩm.”
(Tức là: dù cho nước của nước Nhược có nhiều đến bao nhiêu thì tôi cũng chỉ cần một bầu để uống mà thôi)
Đại Ngọc nói:
“ Nếu bầu trôi theo nước thì anh làm thế nào?”
Bảo Ngọc nói:
“Không phải bầu trôi theo nước, mà là nước tự chảy, bầu tự trôi mà thôi.”
Đại Ngọc lại nói:
“ Nếu như nước đứng ngọc chìm thì anh làm thế nào?”
Bảo Ngọc bảo:
“ Lòng thiền đã hóa tơ vương bụi, chim ngói cũng chẳng muốn nhảy múa chào gió xuân”
Đại Ngọc nói tiếp:
“ Điều răn thứ nhất của đạo thiền là không được nói dối. “
Bảo Ngọc thề thốt:
“Trên có Tam Bảo”
Từ ấy về sau đôi lứa yêu nhau mới bắt đầu dùng “Nhược thuỷ tam thiên, chích thủ nhất biều ẩm” làm lời thề son sắt.