- Phỉ, em bình tĩnh lại!
Triệu Tư Vũ đứng bên cạnh lo lắng khuyên ngăn, anh sợ cô sẽ mất khống chế, tính tình của cô anh vốn nắm rõ trong lòng bàn tay.
Cô gái này luôn bướng bỉnh, bốc đồng như vậy.
- Anh để em nói, chẳng lẽ chúng ta cứ để Huyên Huyên phải chịu uất ức mãi! Hắn ta gian díu với phụ nữ khác bên ngoài mà không hề quan tâm đến vợ mình ra sao! Đúng là tên khốn nạn! Tôi sẽ đánh chết anh, đồ khốn! Kể cả cô ta nữa! Đánh các người chỉ làm bẩn tay tôi hơn nhưng tôi quyết định để tay mình bẩn một lần vậy!
Lâm Nhược Phỉ cố gắng áp chế một cỗ xúc động đang len lỏi trong lòng, có trời mới biết, hiện tại cô đang bị hai kẻ này bức đến nhường nào!
Cô thực không ngờ, không ngờ hai kẻ này lại hèn hạ vô liêm sỉ đến như vậy!
Dám làm ra chuyện đồϊ ҍạϊ đó, gây tổn thương cho Huyên Huyên! Cô nhất định sẽ không tha!
Không chừa cơ hội cho hai người bên kia phản ứng, Lâm Nhược Phỉ lập tức lao nhanh về phía Tuyết Hạ Vy.
Không chút hạ thủ lưu tình, cô đưa tay, tát mạnh lên một bên má của cô ta.
Cô gần như dùng hết tất cả lực đạo trong tay vào cái tát này, vì vậy, tiếng động cơ hồ vang lên rất lớn.
"Chát"
- Tội thứ nhất, dám đi quyến rũ chồng người khác!
"Chát"
- Tội thứ hai, dám đi phá hoại hạnh phúc gia can của người khác!
"Chát"
- Tội thứ ba, dám chia rẻ tình cảm vợ chồng người khác!
"Chát"
- Tội thứ tư, dám cướp chồng của chị gái mình!
Bốn cái tát kinh thiên động địa, dấu tay in hằn lên gương mặt Tuyết Hạ Vy, khuôn mặt cô ta lúc này đã đỏ lừ ai oán, trông thật dữ tợn.
Người người đến xem ngày càng đông, sự ẩu đả này vô tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính tò mò của bọn họ.
Lâm Nhược Phỉ trợn mắt nhìn khuôn mặt đỏ ằn của Tuyết Hạ Vy, cô nhào đến, núm lấy tóc của cô ta, không chút lưu tình mà giật mạnh.
Đánh cô ta nhiều như vậy nhưng cô lại cảm thấy không hề đủ chút nào!
Những cái tát này có đáng là bao?
Huyên Huyên còn phải khổ sở hơn cả như vậy!
- Huyên Huyên là chị gái của cô, là chị gái của cô đó! Tại sao cô lại có thể làm vậy với cậu ấy hả?! Tại sao.. lại đi cướp chồng của chị gái mình?
Tiếng xì xào bàn tán vang lên, những người đứng xem bắt đầu tranh luận sôi nổi.
- Nhìn mặt cô ta là chẳng biết tốt lành gì!
- Tại sao trên đời này lại có em gái cướp chồng của chị gái chứ?! Thiện tai!
- Người chị chắc hẳn đã sốc lắm..
- Đúng là tiện nhân, chỉ biết chen chân vào hôn nhân của người khác!
- Cô không còn lương tâm hay sao? Lại đi quyến rũ anh rể của mình? Lại đi cướp chồng của chị gái mình?!
Tuyết Hạ Vy hiện tại thực sự nhục nhã, đây là lần đầu tiên trong đời cô bị mắng nhiếc đánh đập như thế này, hơn hết lại còn ở chốn đông người, thanh thiên bạch nhật.
Cô ta lấy tư cách gì để mà đánh cô? Lâm Nhược Phỉ lấy tư cách gì để mà đánh cô?
Cô không cam tâm, vĩnh viễn không cảm tâm!
Thù này ắt hẳn sẽ trả, Lâm Nhược Phỉ, cô đợi đấy!
Nhưng, nghĩ đến mục đích đến bệnh viện hôm nay của mình, cô ta lại càng đắc ý, sắc mặt bất chợt rạng rỡ hơn vài phần.
- Ừ, tôi là kẻ thứ ba đấy, thì sao? Tôi cướp chồng của chị gái tôi đấy? Các người có ý kiến gì không? Tại sao lại đổ hết tội lỗi vào đầu tôi trong khi đó kẻ đáng trách nhất không phải là bà chị đáng quý của tôi hay sao?! Cô ta quá ngu xuẩn! Chồng của mình, người đàn ông của mình, cô ta cũng không giữ được, bất tài vô dụng! Đừng trách tôi, lí do chồng cô ta rơi vào tay tôi là do cô ta quá ngu dốt mà thôi! Hừ, chị gái à, cô em gái của chị đã cướp chồng của chị rồi đấy!
Cô ta khẽ nhếch môi giễu cợt, cười như không cười, đáy mắt sắc xảo tràn ngập ý vị khinh bỉ đến cùng cực.