- Cậu ấy mà tỉnh lại thì em biết nói thế nào đây? Nhưng.. chẳng lẽ Khương Minh Nghiệp vẫn chưa biết chuyện này sao? Em nhớ không lầm, hôm nay là ngày anh ta về nước mà! Anh ta tại sao lại vô tâm vô phế như vậy chứ, lúc Huyên Huyên cần anh ta nhất thì anh ta lại không có ở đây..
Lâm Nhược Phỉ không kìm được mà nhíu mày, ngay từ lúc Huyên Huyên kết hôn với anh ta, cô vốn đã có dự cảm chẳng lành.
- Có lẽ bây giờ Khương Minh Nghiệp vẫn còn ở trên máy bay, hiện tại Hạ Huyên vẫn chưa tỉnh, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi một chút, ngày mai chúng ta hẳn đến!
Triệu Tư Vũ nhìn sắc mặt xanh xao không chút huyết sắc của cô mà trong lòng nhói lên một trận, anh đưa tay, khẽ xoa đầu cô.
- Không được! Em muốn ở lại với Huyên Huyên!
Lâm Nhược Phỉ lập tức bất mãn, phản kháng đề nghị của anh.
Cô làm sao mà để Huyên Huyên ở đây một mình được..
- Nghe lời! Em đừng có cứng đầu nữa được không? Sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, ngày mai chúng ta lại đến.
Triệu Tư Vũ trợn mắt nhìn cô, cái gì thì cũng phải đặt sức khỏe lên hàng đầu chứ, cô gái này chỉ biết làm anh lo lắng!
- Thôi được rồi!
Lâm Nhược Phỉ gắt gỏng đồng ý một tiếng, cô đương nhiên biết anh đang lo lắng cho cô, chỉ là, cô lại không an tâm nếu để Huyên Huyên ở lại đây một mình.
- Đi thôi!
Triệu Tư Vũ ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của Lâm Nhược Phỉ rồi cất bước đi khỏi, trước khi đi còn không quên dặn dò y tá chăm lo cho Tuyết Hạ Huyên thật tốt.
*
Vừa đi đến khu vực khoa phụ sản, Lâm Nhược Phỉ liền nhanh mắt nhận ra người đàn ông đang đứng ở phía bên kia, là Khương Minh Nghiệp - chồng của Huyên Huyên.
Người mà đáng ra ngay lúc này phải ở bên cạnh chăm sóc, an ủi vợ của mình thì lúc này đây, anh ta lại ở khoa phụ sản.
Dự cảm không lành ngay lập tức trỗi dậy trong tâm trí Lâm Nhược Phỉ.
Anh ta tại sao lại ở bệnh viện? Còn là khoa phụ sản?
Thấy Lâm Nhược Phỉ đột nhiên dừng lại cước bộ, Triệu Tư Vũ nhíu mày, thắc mắc hỏi cô:
- Sao lại không đi nữa?
- Suỵt! Anh nhìn xem.
Lâm Nhược Phỉ thì thầm nói, đôi mắt vẫn chung thủy chăm chú dán về phía bên kia.
- Là ai vậy?
- Khương Minh Nghiệp, chồng của Huyên Huyên!
Triệu Tư Vũ bị tò mò thu hút, anh không tự chủ mà đưa mắt về phía đối diện.
Là Khương Minh Nghiệp!
Chỉ là, anh ta tại sao lại ở đây?
*
Khoảng tầm năm phút sau, một người phụ nữ yêu kiều bước đến bên cạnh Khương Minh Nghiệp, thẹn thùng khoác lấy cánh tay hắn, thân mật cười nói.
Khương Minh Nghiệp cơ hồ không chút e dè mà ôm chặt lấy eo người phụ nữ, kéo sát cô ta vào l*иg ngực của chính mình.
Đầu Lâm Nhược Phỉ dường như nổ "ong" một tiếng chói tai vang vọng, cô dường như không thể tin vào sự tình trước mắt.
Thì ra..
Khương Minh Nghiệp gian díu bên ngoài với người phụ nữ khác!
Mà đó lại là em gái của vợ hắn, Tuyết Hạ Vy!
Hai kẻ không biết xấu hổ này!
- Các người đang làm cái quái gì vậy hả?! Thật đúng là không biết xấu hổ mà! Một kẻ thì đã có vợ nhưng lại còn thèm của lạ! Một kẻ thì không biết xấu hổ đi quyến rũ chồng người khác! Tuyết Hạ Vy, cô chẳng khác gì tiện nhân! Cô có còn lương tâm không hả? Tại sao cô lại cướp chồng của chị mình hả?! Đồ vô lương tâm!
Cô không ngừng thở gấp một trận, đưa tay ai oán chỉ về phía đối diện.