Tại biệt thự của Kim gia…
Nhi khóc lóc,rúc vào lòng mẹ vì uất ức…Bà Loan ôm cô con gái nhỏ trong lòng,vừa an ủi,vừa nói về phía chồng…
- Ông à,lỗi đâu phải do con mình?Ông mắng nó vậy thì tội cho nó quá.
- Bà đừng nói nữa!Thật là con hư tại mẹ mà!
- Tự nhiên ông mắng luôn cả tôi là sao?
- Tôi bực rồi.Gọi Nhất Lang lên phòng tôi,tôi có chuyện cần bàn với nó.
- Vâng.
Bà nói,nhg ko mấy nhiệt tình.
“Cái gì cũng Nhất Lang,Nhất Lang!Ông có coi mấy đứa con của tôi ra gì đâu nhỉ?”
Mà cũng khó trách sao ông đặt hết niềm tin vào Nhất Lang,khi mà cả Nhất Nguyệt và Nhất Phong đều…
“Hây…Nhất Nguyệt còn quá trẻ con,nông nỗi…Còn Nhất Phong…cuộc sống của nó chỉ đối diện với 4 bức tường,với 1 tương lai khá u ám…”
Trong khi ấy,trong phòng của Kim lão gia…
- Cha cho gọi con?
- Cha muốn bàn với con về chuyện hôn sự.
- Cha à,con bảo rằng con chưa muốn lấy vợ kia mà.
- Ko phải con,mà là em con.
- Nhất Nguyệt chỉ mới 19 tuổi thôi mà.
- Cha muốn cưới vợ cho Nhất Phong.
- Nhưng…
- Đêm qua cha đã suy nghĩ rất nhiều.Cha già rồi.Vì vậy cha muốn rửa tay gác kiếm khỏi giang hồ và cả thương trường.Cha sẽ giao tất cả việc kinh doanh của gia tộc lại cho con và Tam nương.2 người chắc chắn sẽ làm cho cơ ngơi này phát đạt.Còn chuyện bang hội,cha sẽ phó thác lại cho Nhất Phong.
- Nhg ai sẽ chịu làm vợ nó?Nhất là khi cô ta biết Nhất Phong…ko bình thường.
- Có cô gái nào ko muốn làm vợ Kim gia?Cha đã gửi thư cho tất cả bằng hữu gần xa.1 tuần nữa sẽ tổ chức dạ tiệc,lúc đó sẽ chọn vợ cho Nhất Phong.Tuy chỉ là con nuôi,nhg với nó cha coi ko khác gì con ruột.Có lẽ nó đã là người trợ thủ đắc lực bên cạnh con rồi,nếu như ko xảy ra tai nạn năm đó.Dù hiện nay nó chui rúc trong bòng tối,nhg lại là người có tiếng nói nhất trong bang hội.Có nó đứng sau lưng con,cha rất yên tâm.
- Nhg đâu cần thiết phải cưới vợ cho nó?
- Nhất Phong cần 1 người thay mặt nó lộ diện.1 người có thể tuyệt đối tin tưởng.Với lại,cha cũng ko muốn nó phải mang mặc cảm 1 kẻ bị ruồng bỏ…
- Con hiểu rồi.Vậy con sẽ sắp xếp mọi chuyện giùm cha.
- Vậy đi.
- Có cần nói cho nó biết ý định này ko?
- Tuỳ con vậy.
Nhất Lang nén tiếng thở dài.Làm anh em bao năm trời,anh hiểu rõ Nhất Phong hơn ai hết.Nó sẽ phản đối kịch liệt.Thà cứ đặt nó vào chuyện đã rồi thì tốt hơn.Nhg…đây lại là chuyện cả đời…
Trên căn phòng bí mật nằm tuốt trên lầu thượng,có 1 người lặng lẽ nhìn vào màn hình vi tính,quan sát thế giới bên ngoài qua ~ ô vuông 14 inch.Sau đó hắn lại xoay ghế quay lưng lại với chúng,chậm rãi quan sát căn phòng tối tăm,u ám của hắn.Đây là thế giới của hắn,thế giới của riêng hắn,cấm địa của riêng hắn…Ko có bất cứ ánh đèn nào ngoại trừ ánh sáng phát ra từ màn hình.Nhg hắn cũng hiếm khi nhìn vào đó.Ánh sáng làm mắt hắn chói và khó chịu vô cùng.Ko cần ánh sáng hắn cũng có thể dễ dàng phân biệt mọi thứ trong căn phòng này,quen thuộc tới từng khe nứt nhỏ,từng cái mạng nhện mà hắn “nuôi”.
Tiếng gõ cửa vang lên.Hắn ko ngạc nhiên lắm.Hắn đã quen tới cả ~ bước chân.
- Anh vào đi.
Nhất Lang đẩy cửa bước vào.Mắt anh chưa kịp quen với bóng tối nhg đóm lửa nhỏ phát ra từ điếu thuốc trên tay Phong giúp anh biết Phong ở đâu.
- Em nghe thấy cha mắng Nguyệt Nhi…Chuyện gì vậy?
- Nó gây rối trong buổi khai trương thương xá.Cũng ko có gì quan trọng đâu.
- Phải có gì đó thì anh mới lên đây tìm em chứ.
- À…phải nói thế nào nhỉ?Cha định…kiếm 1 nàng dâu…
- Đây là chuyện vui mà?
- …cho em…
Phong ko nói gì.Hắn từ tốn thả rơi điếu thuốc xuống,rồi lấy mũi giày dụi dụi,tay bỏ vào túi…
- Ai chịu lấy 1 con quỷ như em?
- Nếu cô ấy chịu thì sao?Làm con dâu Kim gia đâu phải dễ…Thứ 7 tuần này cha sẽ tổ chức Party.
- Em ko quan tâm.Cô ta sẽ chết khϊếp lên khi thấy mặt em.
- Phong…
Khi đã quen với bóng tối,Nhất Lang nhìn rõ mặt Phong hơn.Phải,phần bên trái gương mặt Phong giờ đã biến hắn ra 1 hình thù còn đáng sợ hơn quỷ dữ.Để bớt ghê tởm chính mình,hắn che giấu nó dưới ~ lớp mặt nạ nửa bên bằng đồng. Ánh mắt hắn lạnh,vô cảm…
- Anh đã tìm giúp em tung tích của Mei chưa?
- Cô bé gần như biến mất.Trên đời thật sự có cái tổ chức nào đó như em nói sao?Bao nhiêu năm nay,cha đã dùng tất cả các mối quan hệ để cố mà truy cho ra kẻ hại em ra nông nỗi này,cũng như kẻ nào đó có tên là Dark,nhg ko thể…
- Em ko tìm họ.Em tìm Meila.
- Con bé gián tiếp khiến em ra nông nỗi này.Em còn tìm làm gì?Biết nó có còn nhớ tới em hay ko?Anh chỉ giận mình là đã tới quá trễ!
- Ko phải lỗi của anh.Mà…đó là số phận.Số phận xuôi em gặp Mei và trở thành thần hộ mệnh cho cô nhóc.Em ko oán trách.Em chỉ mong sao đc thấy cô bé 1 lần nữa,thấy cô nhóc trưởng thành,thấy nụ cười của Mei…
- Anh sẽ cố gắng tìm cô bé cho em.Àh,sáng nay anh có gặp 1 cô gái tên Tử Du.Em có tin cái gì gọi là tiếng sét ái tình ko?Anh nghĩ mình đã yêu cô ấy rồi đấy.
- Chắc cô ấy đẹp lắm.
- Ừ,rất đẹp.Lại rất cá tính.Sao lúc đó anh ko hỏi cô ấy ở đâu nhỉ?Nhg anh tin bọn anh sẽ còn có dịp gặp lại.
Phong ko biết cô gái kia như thế nào,nhg để làm ông anh tài giỏi,kén chọn của hắn phải bận tâm nhiều như vậy thì chắc là 1 cô gái vô cùng đặc biệt.Mei lớn lên có như vậy ko nhỉ?Mei đang làm gì ở xứ sở cách đây nửa vòng trái đất?Em có hạnh phúc ko? Em có còn nụ cười thiên sứ mà em hứa tặng cho anh hay ko?
1 tuần sau…
Với ~ thông tin mà Dark điều tra đc về nhà họ Kim và đưa cho Tử Du,Tử Du tạm thời có cái nhìn sơ lượt về dòng họ bề thế ấy.Biết nhà họ tổ chức kén vợ cho con trai thứ 2 của họ,Mei biết đây là cơ hội tốt cho mình. Cô bé vờ như vô tình xuất hiện ở thương xá,vờ “vô tình” đυ.ng vào Nhất Lang…
- Xin lỗi,tôi sơ ý quá… Anh ko sao chứ?
- Tử Du! Là cô ư? Cô là cô gái lần trước phải ko?
- Anh là cậu Hai nhà họ Kim!Tôi nhớ rồi.Cảm ơn lần trước đã đỡ cho tôi,nếu ko bây giờ tôi phải làm bạn với 1 cục bột to tướng rồi!
Nhất Lang cười.Nụ cười của anh dịu dàng và thật dễ thương.Anh nhìn cô nhóc rồi hỏi:
- Cô đi mua sắm sao?
- Nơi đây ko phù hợp với tôi đâu.Tôi từ nơi khác tới,và đang tìm việc làm.Tôi nhặt đc mảnh giấy thông báo tuyển người này đây.
- Cái này… Tờ rơi này cách đây lâu lắm rồi.
- Tôi biết,nhưng vẫn tới đây xem mình có may mắn hay ko? Biết đâu có 1 khâu nào đó cần 1 người giỏi giang,thông minh và xinh xắn như tôi thì sao?
- Vậy đã tìm được chưa?Hay tôi giúp cô nhé?
- Thế thì hay quá!Tôi thất nghiệp đã 3 ngày nay rồi. Thành phố này quá lớn nhg chẳng có chỗ nào chịu nhận 1 người ko có bằng cấp và giấy tờ như tôi cả.
- Sao cô ko tới đây làm?Tôi sẽ thu xếp cho cô 1 vị trí thích hợp.
- Anh thật là tốt bụng làm sao! Tui… ngưỡng mộ anh rùi đó!
Tử Du nói,cười nhẹ và nháy mắt với Nhất Lang.Giọng của cô nhóc ngọt ngào và thật dễ thương! Nhất Lang thấy tim mình đập loạn xạ trước Tử Du,dù đây ko phải là lần đầu anh đứng trước 1 cô gái xinh đẹp.
Con mồi này dễ dàng sa bẫy làm cô nhóc cũng mất hứng.Lại 1 loại đàn ông háo sắc mà cô bé từng gặp, dễ dàng cho vào tròng và lột sạch mọi thứ,tiền và cả danh dự… Anh chàng công tử này cũng chỉ là 1 trong rất nhiều gã tầm thường cô nhóc gặp trước đây,chỉ là hơi đẹp trai,lịch lãm hơn 1 chút thôi.
Vậy rồi anh ta sắp xếp cho cô bé đứng ở quầy tiếp tân,hướng dẫn cho khách(dù chẳng cần biết Tử Du như thế nào).
- Tôi biết phải cảm ơn anh thế nào đây?
- Tối nay cô rảnh chứ?Tới dự buổi tiệc tại nhà tôi.
- Ko tiện lắm đâu…
- Sao lại ko?Cô là khách mời danh dự của tôi đấy.
Anh lấy 1 tấm thϊếp ra,ghi thật nhanh lên đó và đưa cho cô bé.
- Cô đang ở đâu?Tôi cho xe tới đón.
- Ko cần đâu.Chỗ đó xe ko vào đc đâu.Tôi tự tới đc mà!
Vậy là bước 1-tiếp cận đại hoàng tử thành công.Bước 2-trở thành nữ hoàng của Party,chiếm luôn trái tim của nhị hoàng tử…
Tối hôm ấy…
Party diễn ra với sự tham dự của rất đông quan khách.Họ biết tới Nhị công tử nhà họ Kim từ lâu.1 tay anh chị có tiếng trong giới,có thể đc xem là ông hoàng không ngại của thế giới ngầm Dã Nguyên này.Lòng quả cảm,sự gan lì,đầu óc nhạy bén của hắn là điều mà ai cũng khâm phục,kính trọng.~ gì hắn có hôm nay ko phải do dựa hơi của cha hắn,mà do chính hắn làm nên.Hắn tuyên bố kén vợ,vậy là sự kiện trở thành đề tài nóng hổi trong và ngoài giới.Rất nhiều người muốn kết thân với Kim gia.Đó còn là 1 danh dự!
Tuy nhiên,trước nay người ta rất ít thấy hắn xuất hiện trước công chúng.Và cũng chẳng hiểu sao lúc nào hắn cũng đeo cái mặt nạ trông thật bí ẩn,đáng sợ.Trong bữa tiệc ấy,người ta,nhất là các cô gái,có vẻ bận tâm tới Nhất Lang hơn là sự hiện diện của hắn.Nếu nhân vật chính hôm nay là Nhất Lang thì có vẻ hợp lí hơn nhiều.Hắn cười khì.Tối nay,khi tiệc chính thức bắt đầu,bọn người dưới kia sẽ nghĩ gì khi hắn tiết lộ bí mật đằng sau cái mặt nạ kia?
Nơi đây nhiều ánh đèn quá.Hắn ghét ánh sáng!Nó làm hắn thấy chói mắt và khó chịu.Hắn lang thang xuống hậu viên…
1 cô gái mặc chiếc đầm dạ hội trắng leo vào từ bên ngoài.Hắn nép vào bí mật quan sát cô gái.Cô ta ko giống như 1 khách mời của buổi tiệc.Nếu là khách sao ko vào bằng cổng chính?
- Mẹ kiếp!Có cái thư mời cũng bị con cẩu cắn nát.Luca,tao sẽ cắt cơm mày!
Kế đến,cô bé chỉnh trang lại y phục,thoa thêm 1 lớp son môi màu nhạt.Cô bé xinh như thiên thần.Cô bé đang điệu thì…
- Ai núp đó?Ra đi!
Phong bước ra…Trong thoáng chốc,khi họ nhìn nhau,Phong như thấy chính hình ảnh của Mei…Tử Du ngạc nhiên khi thấy Phong,vì trông hắn cứ như vừa bước ra từ buổi hoá trang trong đêm Hallowen.Chẳng ai báo trước với cô nhóc đây là tiệc hoá trang cả!Khâu thông tin của Dark càng lúc càng tồi tệ…
- Tôi là khách,nhg lại lạc mất thư mời rồi,nên phải đi cổng sau...Tôi là Trình Tử Du.Hân hạnh biết anh.Anh cũng là khách mời à?
Phong lắc đầu.Du nghĩ chắc là anh ta bị câm.Cô bé cười gằng rồi hỏi:
- Vào trong đại sảnh lối nào vậy?
Phong chỉ về phía có ánh đèn và tiếng nhạc dập dìu.Du cảm ơn rồi kéo váy lên chạy về phía đó.Bỗng nhiên cô bé dừng lại,quay lại chỗ Phong.Cô bé lừ lừ nhìn hắn rồi nhanh tay chộp lấy 1 thứ trên người hắn.
- Có thứ này bám vào áo anh đây.1 con nhện.Tôi ghét giống này lắm.
Nói xong cô bé thả con nhện xuống,giẫm nó nát bét,trước sự phẫn nộ của Phong.Mà chắc là cô bé ko biết thái độ bực bội của Phong đâu.Cô bé nhìn Phong nhún vai rồi lại kéo váy lên chạy đi,vừa đi vừa cúi xuống mang giày vào…
- Mẹ kiếp! Nghĩ sao mình mang đc đôi giày khủng khϊếp này chứ!
Phong ko hiểu gì hết.Con bé hoang dã này ở đâu lọt vô thế này?
Hắn nhìn xuống đống bầy nhầy mà trước đó còn là con nhện mà hắn đem theo cho vui… “Xin lỗi Adam…”