Vào một ngày cuối tuần tháng mười một, dưới ánh mặt trời buổi chiều, Hình Lộ và Từ Thừa Huân ngồi thuyền đến Mai Oa. Một người bạn của Từ Thừa Huân mở cuộc triển lãm ở nơi đó.
Phòng tổ chức cuộc triển lãm đó nằm dưới sườn núi Trường Sa, phải đi qua một cánh đồng và một con suối, rẽ ra đường nhỏ. Căn nhà chỉ có một tầng, xem ra đã rất cổ xưa, hai bên cửa lớn có treo hai câu đối mừng xuân và một cặp l*иg đèn đỏ, cánh cửa được làm bằng gỗ.
Từ Thừa Huân nắm tay Hình Lộ bước vào nhà, lúc bọn họ đi qua một cái sân lớn, những chú chó vàng lười biếng đang nằm ngủ trưa, gặp phải người lạ, bọn chúng cũng không hề ngẩng đầu lên.
Có rất nhiều bạn bè đã đến, tốp năm tốp ba đang ngồi lại một chỗ bàn luận viển vông, trong số đó có một vài người Hình Lộ đã từng gặp. Từ Thừa Huân giới thiệu Hình Lộ với chủ nhà. Chị ta có làn da ngăm đen, vóc người cao ráo, trên người mặc bộ váy màu trắng rộng thùng thình, chân không mang giày, xung quanh mắt đầy tàn nhang, đôi môi dày khi mỉm cười vểnh lên, mái tóc dài túm thành một búi tóc, bên vành tai tùy ý cắm một bông hoa lan. Đây là một gương mặt kỳ lạ, ngũ quan không xinh đẹp, nhưng khi tập hợp lại thì lại trở thành một sự hấp dẫn đầy ngang bướng.
Cô chủ nhà bắt tay Hình Lộ, đôi môi quyến rũ cười nói:
“Tôi chưa từng thấy Từ Thừa Huân dẫn theo bạn gái nha, còn tưởng rằng cậu ấy không thích con gái nữa chứ! Hóa ra yêu cầu của cậu ấy cao như thế!”
Hình Lộ cười khách khí.
Cô chủ nhà đưa mắt liếc Từ Thừa Huân một cái, nói với Hình Lộ:
“Cậu ấy là một người đàn ông tốt, nếu một ngày nào đó cô không nắm giữ được cậu ấy nữa, thì báo cho tôi biết một tiếng! Cậu ấy cũng là một xạ thủ đấy nhé!”
Trong lòng Hình Lộ thầm nghĩ:
“Cô gái này nói chuyện vô lễ quá!”
Nhưng trên mặt Hình Lộ vẫn giữ nguyên nụ cười.
Sau đó, bọn họ đến gần tốp người, chào hỏi bạn bè, thưởng thức tác phẩm của cô chủ nhà, cũng ra sau nhà xem lò gạch thật to dùng để nung gốm kia.
Lúc gần xế chiều, mọi người đều có chút lười biếng, tất cả đều ngồi một chỗ ăn bánh ngọt uống trà chiều, bàn luận những chuyện không quan trọng với nhau.
Từ Thừa Huân nói nhỏ vào tai Hình Lộ:
“Chúng ta ra ngoài một chút đi!”
Thế là, bọn họ lặng lẽ đi ra ngoài.
Bọn họ đi không mục đích trên một con đường nhỏ hướng lên núi.
Hình Lộ nhìn Từ Thừa Huân nói:
“Cô chủ nhà dường như rất thích anh đó!”
Từ Thừa Huân mỉm cười, nói:
“Sao vậy được?”
Hình Lộ nói:
“Mọi người đều có thể thấy được, chỉ có mình anh không biết thôi!”
Từ Thừa Huân nói:
“Cô ấy đùa đấy. Con người của cô ấy có tính cách giống hệt con trai!”
Hình Lộ mệt mỏi nói:
“Thật sao?”
Bỗng nhiên cô không nói gì nữa, yên lặng bước đi. Tại sao cô lại phải đố kỵ cơ chứ? Đố kỵ rất nguy hiểm, giống như đoạn trắng trong khúc nhạc, sau đoạn trắng đó tất nhiên sẽ càng khơi dậy cảm xúc hơn nữa.
Từ Thừa Huân nắm tay cô, khẩn trương hỏi:
“Em sao vậy? Anh thật sự không có gì với cô ấy hết!”
Hình Lộ cười nhạt, nói:
“Anh xem anh kìa, phải nghiêm túc đến vậy sao? Em đùa với anh chút thôi mà!”
Bỗng chốc, bọn họ đã trèo đến đỉnh núi, một căn nhà mái bằng màu trắng kiểu Anh xuất hiện trước mặt. Căn nhà chỉ có một tầng, trên nóc nhà nhô ra một chiếc ống khói, đây là căn nhà duy nhất trên núi, xung quanh nhà được vây bởi môt hàng rào gỗ màu trắng, trên thành hàng rào đủ loại hoa. Một con chó nhỏ màu đen ngốc nghếch không biết từ đâu chạy đến, ngoắc ngoắc đuôi với Hình Lộ. Hình Lộ cười híp mắt.
Cô dừng bước đi, nói:
“Lạ thật! Ở đây sao lại có nhà nhỉ?”
Từ Thừa Huân đứng bên cạnh cô nói:
“Em nhìn kìa!”
Hình Lộ xoay người sang hướng khác, ở đây có thể thấy được một dải rừng cây dưới chân núi, chân trời phía xa xa có treo một mặt trời đang lặn, Hình Lộ thấy được biển rộng và cả bọt sóng lặng lẽ ngoài khơi.
Nơi cô hướng đến trước đó chính là căn nhà dưới ánh trăng, có hành lang bằng cẩm thạch gấp khúc và cuộc sống phồn hoa dưới ánh đèn trùm pha lê được trang trí công phu, cho đến giờ, cô chưa từng hâm mộ vùng nông thôn tĩnh lặng và tiếng côn trùng kêu vang trong rừng cây. Nhưng căn nhà mái bằng màu trắng và phong cảnh trước mắt, khiến cho cô thán phục.
Phía sau bọn họ có một thanh âm vang lên:
“Nó thích nhất là cuốn lấy những cô gái xinh đẹp!”
Hình Lộ và Từ Thừa Huân đồng thời xoay mặt lại, phát hiện một ông lão hiền lành đang đứng bên hàng rào, trên tay cầm theo một bình tưới nước, xem ra ông là người làm vườn ở đây.
Từ Thừa Huân là người mở lời trước, anh hỏi:
“Ông ơi, ở đây có người sinh sống sao?”
Ông lão trả lời:
“Chủ nhân của căn nhà này chỉ đến đây nghỉ mát vào mùa hè. Gió núi ở đây rất mát mẻ!”
Sau đó ông lão lại nói:
“Các cháu có muốn vào tham quan một chút không?”
Hình Lộ và Từ Thừa Huân nhìn nhau cười, gần như là đồng thời đáp:
“Có ạ.”
Ông lão dẫn bọn họ đi qua vườn hoa vào nhà. Bên trong trang trí rất mộc mạc, trên trần nhà treo vài chiếc quạt trần màu trắng, sàn nhà bằng gỗ, tất cả vật dụng trong nhà đều làm bằng cây mây, trên vách có một chiếc lò sưởi âm tường cổ xưa. Đi qua phòng khách là một loạt cửa kính sát đất, đến hành lang gấp khúc, nơi đó có treo một chiếc ghế đu dây bằng mây. Trước mắt bọn họ chính là núi và biển.
Hình Lộ hớn hở ngồi vào ghế đu dây bằng mây, đung đưa ghế đu dây thở dài nói:
“Ở đây đẹp quá!”
Nhìn thấy Hình Lộ vui vẻ như thế, Từ Thừa Huân nói:
“Chờ sau này anh nổi tiếng, anh sẽ mua căn nhà này tặng cho em! Chúng ta cùng đến đây! Ở lại vẽ tranh!”
Hình Lộ ngẩng mặt lên, nhìn Từ Thừa Huân nói:
“Anh có nghe qua câu chuyện về một họa sĩ nghèo và nhà ở chưa?”
Từ Thừa Huân nhíu mày, ra vẻ anh chưa từng được nghe.
Hình Lộ vuốt ve chú chó nhỏ đang phủ phục trong lòng cô, đầu ngón chân giẫm lên mặt đất, nói:
“Rất rất lâu trước đây, có một họa sĩ nghèo. Một hôm, người họa sĩ nghèo này và vợ của ông ta đi đến một hòn đảo nhỏ vắng vẻ, phát hiện một căn nhà mà hai người đều rất thích.
Người họa sĩ nghèo đó nói với vợ: ‘Chờ sau này anh nổi tiếng, có thật nhiều tiền, anh sẽ mua lại căn nhà này, chúng ta sẽ ở lại đây, mãi cho đến già.’
Rất nhiều năm sau, người họa sĩ nghèo đó đã thực sự thành danh, kiếm được rất nhiều tiền. Ông ta và vợ sống trong một khu nhà rất xa hoa ở trung tâm, đôi khi rất bận bịu.
Một hôm, người vợ nói với ông ta: ‘Không phải chúng ta đã nói sẽ mua lại căn nhà nhỏ trên hòn đảo kia sao?’ Người họa sĩ đó nói: ‘Bây giờ không phải chúng ta sống rất tốt sao? Ai còn muốn ở trên cái hòn đảo nhỏ không có gì kia nữa!’.”
Từ Thừa Huân nắm lấy chiếc ghế đu, khom người xuống, nhìn Hình Lộ nói:
“Tại sao em không tin anh?”
Hình Lộ nói:
“Cho đến bây giờ anh thực sự chưa từng nghe qua câu chuyện này sao? Con người phải thay đổi.”
Từ Thừa Huân nhìn Hình Lộ nói:
“Anh nói được sẽ làm được!”
Đôi mắt to của Hình Lộ mù mờ lướt qua đỉnh đầu anh, nhìn đám mây có màu quýt ở phía chân trời, cảm thấy có chút mát mẻ. Thế là, cô thả chú chó nhỏ trong tay ra để cho nó chạy, đứng lên nói:
“Mặt trời lặn rồi, chúng ta đi thôi!”
Lúc rời khỏi căn nhà mái bằng màu trắng kia, chú chó nhỏ đuổi theo phía sau cô, Hình Lộ cũng không hề quay đầu nhìn nó lần nào.
Ngày hôm sau, Hình Lộ bị bệnh. Cơn đau thế này, gần như mỗi tháng đều đến hành hạ cô mấy ngày, nhưng lúc này lại đặc biệt nghiêm trọng. Từ lúc sáng sớm, cô đã cảm thấy bụng co giật, toàn thân rét run. Cô rúc người nằm trong chăn, trên chán rịn mồ hôi hột.
Cô gọi điện đến Coffee Shop xin nghỉ, cho rằng ngủ một lúc sẽ khá hơn. Nhưng cô nằm trên giường lăn qua lăn lại, nhỏ giọng rêи ɾỉ, cơn đau càng lúc càng kịch liệt. Cô nhớ đã từng đọc qua một quyển sách, nói loài chó có thể ngửi được mùi máu, mùi bệnh nhân và mùi của người sắp chết, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao hôm qua chú chó nhỏ màu đen kia luôn đuổi theo cô.
Cô yếu ớt bước xuống giường, muốn tìm ít thuốc. Nhưng thuốc mà bác sĩ kê cho cô trước kia cô đã uống hết rồi. Cô vào phòng Minh Chân, muốn nhờ cô ấy đưa cô đi bác sĩ. Trên giường lại không có ai, Hình Lộ nhìn đồng hồ trên giường, hóa ra đã là một giờ chiều, Minh Chân đã đi làm rồi.
Cô vốn muốn thay quần áo đi gặp bác sĩ, nhưng nghĩ đến phải xuống những ba tầng lầu, lúc trở về lại phải trèo lên ba tầng lầu, cô căn bản không có khả năng làm được.
Cô trở về giường, chịu cơn đau đớn ở bụng dưới, gập hai đùi lại, nằm run rẩy trong chăn giống như một con vật nhỏ bị thương. Lúc đang mơ mơ hồ hồ, điện thoại bên giường vang lên, cô với tay bắt máy, nói một tiếng:
“A lô?”
“Em sao vậy? Không đi làm à?” Là giọng nói của Từ Thừa Huân.
Hình Lộ trả lời:
“Em… Khó… Chịu…”
Từ Thừa Huân căng thẳng nỏi:
“Em khó chịu ở đâu? Nghiêm trọng không?”
Hình Lộ trả lời the thé:
“Em ngủ một lúc là được.”
Từ Thừa Huân nói:
“Anh qua đưa em đi bác sĩ!”
Hình Lộ mê man nói:
“Không… Cần…”
Nhưng hơn mười phút sau, chuông cửa vang lên.
Hình Lộ quay mặt sang hướng khác. Xung quanh mặt cô là tóc ướt, trên người mặc bộ váy ngủ màu trắng, sau lưng bộ váy thấm mồ hôi dính bết vào lưng. Cô run rẩy ngồi dậy, hai tay vuốt mặt, trong lòng suy nghĩ:
“Không thể để cho anh ấy nhìn thấy dáng vẻ này của mình, anh ấy sẽ không yêu mình nữa!”
Cô muốn thoa chút son môi, nhưng một chút sức lực cô cũng không có.
Chuông cửa lại vang lên, cô mang đôi dép lông màu hồng phấn bên giường vào, bám vào tường chậm rãi đi ra. Cửa vừa mở ra, cô nhìn thấy Từ Thừa Huân đứng ở bên ngoài, anh thở không ra hơi, gương mặt đỏ bừng, nhất định là chạy một hơi từ dưới lên.
Từ Thừa Huân đỡ cô, hỏi:
“Em sao vậy?”
Cô trách anh:
“Không phải bảo anh đừng đến sao? Chỉ là đau bụng kinh thôi, nằm một lúc sẽ không sao nữa.”
Cô yếu ớt trở về giường, Từ Thừa Huân ngồi bên giường cô, xoa hai tay cô, đôi tay kia lạnh như băng càng khiến anh hoảng sợ. Tóc cô rối tung, yếu đuối nằm ở đó, sợ anh nhìn thấy gương mặt trắng bệch của cô, cô nằm xoay lưng về phía anh, thân thể cuộn lại. Anh nhìn thấy phía sau bộ váy màu trắng kia có dính một vệt máu.
Anh giật mình kêu lên:
“Em chảy máu.”
Hình Lộ sờ sờ phía sau váy ngủ, quả nhiên bị ướt một vùng lớn. Cô lúng túng xoay người lại, kéo chăn lên cáu gắt quát:
“Đi đi, anh đi đi!”