Có lẽ trên đời này sẽ có quốc gia đẹp hơn nước Anh, sẽ có thành thị đẹp hơn Luân Đôn, nhưng câu chuyện thời thơ ấu tựa như vô số sợi thủy tinh nhỏ rủ xuống từ trên chiếc đèn chùm được treo trên trần nhà, lấp lánh những màu sắc rực rỡ trong trí nhớ, tựa như vĩnh viễn không hề tắt đi.
Rất nhiều năm sau, mặt người đã trở nên mơ hồ, nước sông Thames càng lúc càng mờ ảo, hộp bút màu kia cũng đã cũ kĩ, nhưng mỗi lúc Hình Lộ cảm thấy thất bại và tuyệt vọng, cô luôn cho rằng cuộc sống tươi đẹp và hạnh phúc bất tận vẫn đang chờ cô ở đâu đó. Vì sao cô không chạy về hướng đó cơ chứ?
Vì được trở lại vùng đất mà cô luôn muốn hướng đến kia, cô thậm chí không tiếc tất cả.
Từ lúc nào Hình Lộ phát hiện ra bản tính xa hoa của mình?
Vào năm cô mười một tuổi đó, mẹ dẫn cô đến một trường trung học nữ quý tộc giống hệt tu viện. Lúc mới bắt đầu, Hình Lộ không chán ghét trường học, ở nơi đó rất vui. Cô thích dùng một chiếc khăn tay lau mồ hôi lấm tấm ở cổ dưới cây quạt trần trong lớp học, đi dạo ở hành lang lát gỗ gấp khúc ở bên ngoài, thích ngắm những vị nữ tu sĩ xinh đẹp nhất trong trường.
Hình Lộ không tin tôn giáo, nhưng cô lại thường đến thánh đường nhỏ trong trường, hai tay chắp thành hình chữ thập, quỳ gối trong bóng tối. Cô thích hoa văn thủy tinh trên tường, hoa hồng trên bục thờ, lần tràng hạt từ bi, thánh Jesus chịu khổ trên cây thánh giá và bức tượng đức mẹ Maria. Cô lắng nghe sự ưu sầu rỗng tuếch của trần thế trong thi ca được xướng, ở nơi đó có tiếng vọng than thở vĩnh hằng.
Thế nhưng, không lâu sau Hình Lộ phát hiện, ở trường học đã sớm giao vị trí đệm đàn dương cầm trong dàn hợp xướng của trường cho cháu gái của một người giàu có. Hôm tiệc tối Noel, người múa ba lê trên sân khấu chính là viên ngọc quý của một kiến trúc sư. Những bạn học vênh váo tự đắc của cô, tất cả đều là không phú thì quý, tài xế lái xe đưa các bạn ấy đến trường, trong đó có vài người mặc bộ trang phục màu trắng thẳng thớm, đầu đội mũ, nhìn qua giống như thuyền trưởng của một con thuyền xa hoa chở hành khách định kì trong một bộ phim điện ảnh. Đến trưa, những người giúp việc của những bạn học đó xếp thành một hàng dài đưa thức ăn trưa đến cho cô chủ nhỏ của bọn họ, họ sợ các tiểu thư được nuông chiều ăn không quen cơm trong trường học.
Thế là, càng lúc Hình Lộ càng trở nên yên lặng, để tránh việc để lộ lai lịch của mình.
Đến khi điền thông tin gia đình, bố cô rõ ràng là một người công nhân vẽ biển quảng cáo, cô lại khéo léo điền vào cột nghề nghiệp là “Họa sĩ”, mẹ rõ ràng là đầu bếp, cô lại điền vào là “Bà chủ nhà”.
Mỗi một lần đến thời điểm trường học kêu gọi mong muốn học sinh quyên tiền, Hình Lộ luôn luôn cố gắng thuyết phục mẹ quyên một ít tiền, cô bịa ra một giới hạn thấp nhất. Vào hôm liên hoan văn nghệ, cô giáo chia cho mỗi học sinh một sấp vé sổ số, nói rõ là không cần phải bán hết tất cả, nhưng Hình Lộ lại một mực bắt bố cô mua hết. Tất cả những hành vi đó của cô cũng không phải xuất phát từ hào phóng hay lương thiện, mà là hiếu thắng và hư vinh.
Nhưng Hình Lộ phát hiện cô vĩnh viễn không phải là học sinh quyên tiền nhiều nhất trong lớp học. Cô cũng sẽ không có cơ hội học đàn dương cầm và múa ba lê. Nếu như có thể, chẳng lẽ cô không thể xuất sắc hơn những bạn học khác sao? Trong lòng cô không khỏi chất vấn thượng đế, tại sao mình không thể trở thành như vậy cơ chứ? Tại sao mình phải nghèo khó?
Nghèo khó không phải là hoa hồng trên bục thánh đàn hay là vương miện có gai trên đầu chúa Jesus, mà là bị Satan nguyền rủa. Hình Lộ không còn đến thành đường cầu nguyện nữa.
Cô đem hiếu thắng và hư vinh bỏ vào sách, chăm chú học tập, chăm chỉ đọc sách, thành tích luôn luôn đứng đầu. Cô yêu nhất là tiết Văn học Anh, ở nhà cô sẽ nói tiếng Anh với bố mình, trong lòng thì âm thầm khinh thường mẹ mình không biết nói tiếng Anh, cảm thấy bà nữ đầu bếp này không xứng với bố mình.
Nhưng mà, phiếu điểm ở trường cũng chỉ có thể thỏa mãn một phần sự hiếu thắng trong lòng cô, còn cô vẫn luôn khao khát những phương diện khác.
Vào độ tuổi chớm yêu, Hình Lộ như say như mê đắm chìm trong một loại sách khác, nội dung toàn là tình yêu, trong tình yêu cuồng nhiệt của nam và nữ, cuộc sống tràn ngập sóng gió, cô gái đa tình đoản mệnh, điệu valse trên sàn nhà trải đầy cánh hoa hồng, ngắm trăng trên sân thượng, lời thề sống chết không thay đổi, ôm nhau và khóc trong cơn mưa tầm tã, đầu đội vương miện ngọc trai có mạng che mặt màu trắng, cô dâu thuần khiết kéo theo làn váy thật dài bước trên thảm đỏ và giơ tay thề ước trong tiểu thuyết phương Tây. Hình Lộ trước mười lăm tuổi, những năm đó, hai tay cô đều bị vấy bẩn bởi những quyển sách cũ trong cửa hàng thuê sách.
Tình yêu không phải là như vậy sao?
Điệu nhảy dưới ngọn đèn pha lê to lớn kia vẫn có thể diễn ra đến vĩnh viễn, chú chim nhỏ đa tình khoác bộ lông màu hồng phấn tung bay ngoài cửa sổ, chàng trai sẽ vì cô gái hái sao, hái trăng.
Trên đầu Hình Lộ là một ngọn đèn mờ nhạt, chiếu sáng một thế giới xa xôi nhưng dậy sóng bốn bề kia, nỗi buồn giới nghiêm và tiếng vang vọng từ xa của chim sơn ca si tình, tình cảm thời thiếu nữ yếu ớt của cô là cảnh giới mà người bình thường không thể hiểu được.
Vào năm mười lăm tuổi, Hình Lộ đã thích một chàng trai.
Cậu ta và cô học chung bốn năm trung học phổ thông, đó là Trình Chí Kiệt – một chàng học sinh xuất sắc các môn Khoa học tự nhiên ở lân cận. Trong trường, Trình Chí Kiệt nổi tiếng là kiện tướng thể thao, chơi tennis rất cừ, giành được cúp quán quân của sở giáo dục. Cậu ta có ngoại hình cao ráo đẹp trai, trên người mặc bộ đồ thể thao màu trắng, dáng vẻ chạy băng băng trên sân bóng kia giống như một dải ánh sáng rực rỡ.
Một buổi chiều mùa đông, lần đầu tiên Trình Chí Kiệt thấy Hình Lộ là ở bên ngoài trường học, kể từ hôm đó, mỗi ngày lúc đến trường và tan học, cậu ta luôn tìm cơ hội để đi lướt qua mặt cô.
Thật ra, Hình Lộ đã sớm nghe phong phanh qua tên của cậu ta, nữ sinh trong trường học của cô thường hay nói về cậu ta, đi xem cậu ta thi đấu, vì cậu ta mới học chơi tennis, cố ý lui tới sân bóng mà cậu ta tập luyện.
Một hôm, vào lúc tan học, Hình Lộ phát hiện Trình Chí Kiệt ngồi ở thành lan can hàng rào chờ cô, bên cạnh còn có thêm vài người đi theo. Cậu ta nhìn thấy cô, vội vã bước đến tự giới thiệu, vội vã đưa một vé vào cửa trận thi đấu chung kết vào trong tay Hình Lộ, trong lòng đầy tự tin nói:
“Cậu đến xem tớ thi đấu nhé?”
Hình Lộ tò mò ngẩng đầu nhìn cậu ta, nhận tấm vé vào cửa.
Hôm thi đấu, Trình Chí Kiệt đánh bại đối thủ nặng kí, giành được cúp quán quân, nhưng khi thắng lại cảm thấy rất cô đơn, bởi vì người con gái mà cậu ta thích không hề xuất hiện trên khán đài.
Sáng ngày hôm sau, lúc Hình Lộ bước vào phòng học, cô phát hiện bên trong có mấy chục ánh mắt đang nhìn về phía cô. Cô chậm rãi bước qua, cầm chiếc cúp màu vàng nặng trịch buộc chỉ bạc đặt trên ghế của cô lên, sau đó cô ngồi xuống như không có việc gì xảy ra, lấy sách giáo khoa cần dùng đặt lên bàn, trong lòng lại nổi lên gợn sóng ngọt ngào.
Tan học ngày hôm đó, mấy người đi cùng với Trình Chí Kiệt thường ngày không thấy đâu. Cậu ta bước đến ngăn Hình Lộ lại, nghiêm mặt hỏi cô:
“Hôm qua tại sao cậu không đến?”
Hình Lộ nhìn cậu ta một cái, lạnh lùng nói:
“Có cần thiết phải nói toạc ra như thế không?”
Trình Chí Kiệt đỏ mặt, một câu cũng không nói nên lời.
Hình Lộ cố ý chọc giận cậu ta, nói:
“Tôi thà đó là một tổ chim còn hơn!”
Nhìn thấy biểu cảm bi thương của Trình Chí Kiệt, trong lòng Hình Lộ lại hối hận, sợ rằng cậu ta sẽ không đến tìm mình nữa.
NHưng mà, sáng ngày hôm sau, lúc Hình Lộ bước vào phòng học thì phát hiện có một ổ chim trơ trọi đáng thương đang đặt trên ghế của cô, bên trong còn dính vài cái lông chim màu xám. Trên mặt những nữ sinh đố kỵ với cô lộ ra nụ cười mỉa mai và vui sướиɠ khi người khác gặp họa, cho rằng Trình Chí Kiệt cố ý để một cái ổ chim để trêu cô. Chỉ có bản thân Hình Lộ biết, chàng trai bắt ổ chim cho cô này, cũng sẽ vì cô mà hái sao, vì cô mà hái trăng.
Tan học ngày hôm đó, Trình Chí Kiệt ở bên ngoài trường học đợi cô, nhìn thấy cô ra, cậu ta bước lên, nghiêm mặt hỏi cô:
“Đó là ổ chim mà cậu muốn đúng không?”
Hình Lộ lườm cậu ta, nói:
“Cậu làm thế nào đến bắt được ổ chim?”
Trình Chí Kiệt trả lời:
“Trên cây.”
Hình Lộ hỏi với vẻ chế nhạo:
“Là người hầu thay cậu lấy xuống phải không?”
Trình Chí Kiệt vội trả lời:
“Là chính tớ trèo lên lấy đấy!”
Cậu ta lại không quên bổ sung thêm một câu:
“Tớ leo cây rất nhanh.”
Hình Lộ tò mò hỏi:
“Cái cây kia cao bao nhiêu?”
“Chừng một tầng lầu!”
Hình Lộ sợ hãi kêu lên:
“Trời ạ! Cậu mà ngã xuống thì chết mất!”
Trình Chí Kiệt nhún nhún vai, nói:
“Không sao cả! Cậu còn muốn tớ làm gì cho cậu nữa?”
Hình Lộ mỉm cười. “Bây giờ tớ chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra tớ sẽ nói cho cậu biết.”
Trình Chí Kiệt lại hỏi:
“Cậu thích chiếc cúp kia không?”
Hình Lộ dẩu môi nói:
“Cậu hại tớ rất nổi tiếng.”
Trình Chí Kiệt sợ hãi lén nhìn Hình Lộ một cái nói:
“Tớ muốn tặng nó cho cậu.”
Hình Lộ nhìn cậu ta nói:
“Đó là cậu giành được, tớ thì không biết chơi tennis.”
Trình Chí Kiệt tung tăng nói:
“Tớ dạy cậu.”
Nhưng Hình Lộ lại nhớ đến mình không có kiểu trang phục thể thao chơi tennis đó, mẹ cô cũng sẽ không mua cho cô. Cô cúi đầu, nhìn đầu ngón chân trên đôi giày da màu đen, nói khẽ:
“Tớ không nhất thiết phải học.”
Sau đó, cô nghe được năm tiếng chuông mà thánh đường nhỏ của trường học đang điểm, thanh âm kia trở nên rất xa xôi. Hai người không nói gì nữa, thỉnh thoảng chỉ nhìn về phía đối phương. Gương mặt của cô tựa như gió xuân, xua tan hiu quạnh của trời đông giá rét, đôi con ngươi đen láy bóng loáng kia tựa như phát ra một loại âm thanh, hàng mi cong vυ't đang rung động, hy vọng về hạnh phúc và tương lai, cuộc sống và mộng tưởng. Mặt trời rải xuống đường chân trời ở phía xa xa, sắc trời dần dần tối sẫm, tình yêu vừa mới bắt đầu ngập đến mắt cá chân cô.